Dương Gian Phán Quan

Chương 110

Cao Cường vung tay quăng mạnh chiếc chậu nhôm lên tường.

“Oành.. Lạch cạch..”

Hiệu quả thu được vô cùng nhanh chóng, tiếng va đập mạnh ngay tức khắc khiến những gã này tỉnh hồn.

Và tất nhiên cũng để bọn chúng nhận ra tình huống hiện tại của bản thân.

Nhìn cả đám kịch liệt dãy dụa hòng thoát ra khỏi dây trói, Cao Cường cười lạnh nói:

“Bớt làm chuyện dư thừa vô ích đi”

Ngay lập tức, gã duy nhất ở độ tuổi trung niên, ánh mắt hung tợn nhìn hắn và quát hỏi:

“Ngươi là ai? Ngươi có biết mình đang làm chuyện ngu xuẩn gì không?”

Không hiểu sao cái đám phản diện chuyên môn hỏi những câu ngu ngốc kiểu này? Thoáng chút ngán ngẩm, Cao Cường vớ lấy một chiếc ghế rồi đặt mông ngồi xuống.

Khẩu trang vừa tháo bỏ, tám gã ban chiều nhận ra, liền cả lũ há hốc mồm:

“Ngươi.. ngươi.. ngươi..”

Nhếch miệng khẽ cười, Cao Cường lần lượt điểm tay chỉ tới bốn gã và hỏi:

“Nói đi. Gặp ta ở quán phở, tại sao bốn người các ngươi lại tỏ ra có ác ý?”

Điểm mặt hỏi rõ ràng như thế, xong bốn gã này có vẻ cứng đầu lắm. Đều ngậm miệng không nhả ra lấy nửa lời, đã vậy còn trừng mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Cao Cường đưa ra câu hỏi cũng không phải vì muốn biết đáp án.

Hay nói thẳng ra thì bọn chúng không trả lời lại chính hợp với ý của hắn đây.

Không nói không rằng, chỉ với nụ cười phi thường lạnh lẽo. Cao Cường đứng dậy khỏi ghế và đi thẳng tới trước mặt bốn gã này, hắn đưa tay vung vẩy chớp nhoáng.

Trong không gian hiện lên tàn ảnh bốn vệt sáng loang loáng.

Hỏi không đáp? Chết!

Xuất thủ nhanh và dứt khoát, xong xuôi Cao Cường lần nữa trở lại ghế ngồi.

“Khặc.. Khặc.. Khặc..” – Liên tiếp vang lên những tiếng ngắc ngứ trong cổ họng.

Đám còn lại nhìn sang liền thấy từ yết hầu bốn gã này phun ra làn sương màu đỏ lòm. Đã thế còn đồng loạt trợn mắt co giật, khoé miệng không ngừng sùi ra bọt máu.

Không sai, Cao Cường chính là chơi trò cắt tiết.

Vết cắt sâu và cực kỳ mảnh, bởi vậy máu liền phun ra như làn sương, phi thường đẹp mắt.

Phải để cho chết từ từ, hù doạ hiệu quả mới tốt, nhìn mấy kẻ còn lại giờ run như cầy sấy là đủ hiểu.

Nói chung Cao Cường đã sớm tính toán tới nước này. Và để thuận tiện ra tay cho nên bốn gã khi trước chạm mặt tại quán phở mới bị hắn đem trói ngồi bên cạnh nhau.

Hơn nữa sau lưng bốn gã còn cột thêm chiếc ghế, có dãy dụa chán chê cũng không ngã xuống được. Thế là cả bốn cứ ngồi đó co giật, từ từ chảy máu cho đến chết.

Khoảng 4 5 phút gì đó thì bốn gã này mới ngỏm.

Xong phải thêm 4 5 phút nữa thì mới chịu bất động hoàn toàn.

Máu vương vãi đầy dưới sàn nhà, hoà quện với nhau tajao thành một vũng đỏ lòm lênh láng. Mất máu như này thì chỉ có chết đến không thể nào chết hơn được nữa.

Nhìn chín gã còn lại mặt mũi tái mét, Cao Cường biết rằng bước đầu trong kế hoạch đã thành công.

Rèn sắt khi còn nóng, hắn tiếp tục điểm tay chỉ bốn gã có mặt lúc ban chiều và nói:



“Đến lượt các ngươi, nói xem, chiều nay đến tìm ta có mưu đồ gì?”

Bị hắn hỏi tới, bốn gã này mặt mũi đã tái giờ lại càng thêm tái. Cả bốn hốt hoảng nhìn sang gã trung niên duy nhất trong phòng, rồi đồng loạt lớn tiếng kêu lên:

“Là lão đại ra lệnh chúng ta tìm ngươi gây chuyện”

“Đúng, là lão đại ra lệnh cho chúng ta”

“Lão đại, ngươi nói gì đi a”

Không bận tâm đến việc bị đám thuộc hạ đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Gã trung niên hít sâu một hơi, rồi nhìn hắn và trầm giọng nói:

“Đúng vậy, là ta cử bọn chúng đi quậy phá ngươi. Nhưng mục đích chỉ là để hù doạ, khiến ngươi phải rời khỏi ngôi nhà tam hợp viện đó. Chứ không hề có ý định làm ra điều gì quá đáng quá thể”

“Nha..” – Cao Cường khẽ chép miệng một cái. Khi bọn chúng tưởng đã xuôi, thì Cao Cường tiếp tục chất vấn với ánh mắt càng thêm rét lạnh:

“Không làm gì quá đáng? Vậy kẻ nào đập phá quán trà đá của Túc lão? Nói dối nửa lời, CHẾT”

“Xin nghe ta giải thích đầu đuôi” – Gã trung niên vẻ mặt hốt hoảng, vội vàng lên tiếng:

“Nguyên do là bởi có người muốn mua lại toàn bộ tiểu khu cũ nát đó với giá rẻ. Đợi dự luật bảo tồn bị huỷ bỏ liền tiến hành dự án xây nhà chung cư. Người này thuê ta xua đuổi hết những người đang sống ở tiểu khu đi, tạo sức ép để đám chủ sở hữu phải bán nhà, cho nên ta mới..”

Gã này không giống đang nói dối.

Nguyên do mà gã nêu ra cũng vô cùng hợp lý.

Hai mắt híp lại, Cao Cường truy hỏi thêm chút:

“Nói như vậy là dự luật bảo tồn chắc chắn sẽ bị bãi bỏ? Thời gian khi nào?”

Gã trung niên ngay lập tức thành khẩn khai báo:

“Theo ta được biết thì chắc chắn sẽ bãi bỏ. Nhưng thời gian cụ thể thì ta không được rõ, nghe nói phải khoảng một hai năm nữa mới có thông báo chính thức”

Khe khẽ gật đầu, Cao Cường vuốt ve chuôi chuỷ thủ sắc lẹm trong tay, lạnh nhạt hỏi:

“Người nhờ vả ngươi là kẻ nào? Tên tuổi, gia cảnh?”

Gã trung niên thoáng chút ngập ngừng, có điều vừa thấy Cao Cường quăng tới ánh mắt như muốn giết người, gã liền hoảng hồn vội vã khai ra:

“Phúc Lâm, khoảng 20 21 tuổi. Là người thừa kế duy nhất của Phúc Gia. Ta chỉ biết Phúc Gia là đại gia tộc ở Tân Long thành này. Còn có bao nhiêu cân lượng thì côn đồ nhỏ nhoi như ta không dám tìm hiểu”

Phúc Lâm? Phúc Gia?

Để mà đủ tiềm lực nuốt gọn cả một tiểu khu, Cao Cường ngay lập tức nghĩ tới một kẻ.

Nói thẳng ra thì chính là cái gã Phúc Lâm, công tử thế gia mà hắn đã từng chạm mặt tại quán xôi chè. Tuyệt đối không thể nào nhầm lẫn với ai khác được.

Vận mệnh trêu ngươi đây mà..

Lúc trước vốn đã phi thường muốn vặn gẫy cổ cái gã Phúc Lâm này luôn rồi đấy a. Hiện giờ Cao Cường lại càng có thêm lý do để mà thực hiện hành động đó.

Có điều vụ việc còn liên quan tới thế gia đại tộc, không phải cứ thích là giết được ngay. Cần phải tính toán cho cẩn thận, kẻo lật thuyền là xong phim luôn a.

Cao Cường híp mắt nhìn gã trung niên mà tra hỏi thêm:

“Ngươi chắc chắn hắn chỉ có ý định thu gom mặt bằng tiểu khu?”

Không chút chần chừ, gã trung niên gật đầu đáp:

“Đúng vậy, từ hơn hai tháng trước hắn có mấy lần thúc dục ta giải quyết việc này. Nhưng ta còn phải giàn xếp vài công việc khác nữa, cho nên mãi tới tận bây giờ mới để đám thuộc hạ chạy đi xử lý”

Gần đây mới manh nha thì còn có thể là âm mưu nhắm tới Cao Cường hắn. Chứ đã bắt đầu từ hơn hai tháng trước, vậy không cần nghi ngờ gì thêm, chắc chắn chỉ là trùng hợp.

Tạm ngừng tra khảo một chút, Cao Cường đứng dậy đi lần mò trong các gian phòng.

Khi trở lại, trên tay hắn xách theo một bao tải nom trông khá là nặng.

Tiếp đó hắn lấy hai chiếc ghế kê phía trước mặt gã trung niên. Rồi từ trong bao tải lôi ra một đống đồ vật, chậm rãi xếp đặt chỉnh tề lên trên mặt ghế.

Có tới sáu mươi bánh bột trắng, ba bọc chứa hàng ngàn viên nén màu xanh màu đỏ.

Một khẩu súng lục cũ rích, ba khẩu súng hoa cải tự chế, đi kèm mấy chục viên đạn các loại.

Và tất nhiên không thể thiếu tiền mặt.

Cao Cường lượn một vòng lục tìm được nhiều tiền lắm, cỡ khoảng 30 triệu bạc gì đó. Nhưng hắn chỉ bày ra có 20 tệp loại tiền mệnh giá 500 bạc màu xanh lét.

Xong xuôi đâu đó, Cao Cường lần nữa ngồi trở lại ghế, mỉm cười nhìn gã trung niên và nói:

“Ngoài việc ra lệnh cho ngươi tiến hành đàn áp người dân tại tiểu khu Than Thở. Phúc Gia hoặc là gã Phúc Lâm kia với các ngươi có mối quan hệ thế nào? Còn hợp tác công việc gì khác nữa không?”

Tuyệt đối là chiêu trò mớm cung đây mà.

Nhìn đống đồ vật xếp đặt trên mặt ghế, rồi tới vị trí túi áo ngực lòi ra phần camera của chiếc điện thoại. Đến sau cùng là ánh mắt tàn nhẫn đe doạ mười phần.

Tất cả những thứ này để cho gã trung niên hiểu ý đồ của Cao Cường là gì rồi.

Đúng vậy, Cao Cường là đang ép gã này phải dội nước bẩn lên đầu gã Phúc Lâm cùng với Phúc Gia.

Đoán hiểu rằng dù nói hay không, đều phải chết mà thôi. Phút chốc gã trung niên ánh mắt nồng đậm hung quang. Gã quyết định ngậm chặt miệng, không nói thêm dù chỉ nửa lời.

Chứng kiến tình cảnh này, Cao Cường thản nhiên cười nhạt.

Hắn từ trong túi quần lấy ra một chiếc ví da màu nâu, lật mở liền thấy một chiếc ảnh nho nhỏ.

Ảnh chụp một nữ nhân trẻ trung xinh đẹp, ôm trong lòng một đứa bé trai kháu khỉnh cười tươi roi rói.

Muốn chơi trò cứng đầu cứng cổ sao? Cao Cường trong lòng cười lạnh. Tay nắm chuỷ thủ khẽ lướt qua vị trí yết hầu của cả nữ nhân và đứa bé trai trong tấm ảnh.

Không cần phải buông lời đe doạ làm quái gì.

Riêng hành động này của hắn đã đủ khiến gã trung niên sợ đái ra quần.

Trong giây lát thân thể gã không ngừng run cầm cập, mặt mũi tái nhợt như thể chết trôi.

Đúng lúc này, Cao Cường lần nữa mỉm cười nhìn gã:

“Cần ta đặt lại câu hỏi sao?”

Ngay lập tức lắc đầu, gã trung niên trưng ra vẻ mặt phi thường thành khẩn để nhận được khoan hồng:

“Thực tế ta chỉ là một trong những gã tay sai của Phúc Gia. Mỗi lần đều là thiếu gia Phúc Lâm trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh. Nhiệm vụ của ta chủ yếu là buôn bán thuốc phiện cùng với các loại ma tuý tổng hợp. Khi cần thiết sẽ đảm nhiệm thêm cả ám sát đối thủ cạnh tranh trên thương trường của Phúc Gia”

“Ngoài ra ta còn là cầu nối liên lạc giữa Phúc Gia với một vài quan chức. Mục đích là để vận hành các sòng bạc nhỏ lẻ tại địa bàn Làng Tôn Thượng. Chỉ có điều tiền bạc thu về không được như bán chất cấm cùng vũ khí quân dụng, cho nên Phúc Gia đang có ý định từ bỏ kinh doanh mảng cờ bạc vụn vặt này”

Cao Cường không chút tiết kiệm liền bật ngón cái tán thưởng gã này một phen. Cũng thuận tiện xua tay ra hiệu cho gã không cần tiếp tục phét lác kể tội thêm nữa.

Với từng này chứng cứ, nhờ Anh Tuấn Đại Vương biên soạn một chút rồi ném lên mạng, là quá đủ để khiến gã Phúc Lâm với Phúc Gia phải bị sứt đầu mẻ trán rồi.

Ngắt chế độ quay video rồi đem điện thoại cất vào túi quần.

Cao Cường đứng dậy thu 20 tệp tiền ném vào bao tải, những thứ còn lại thì vẫn để nguyên tại chỗ.

Rồi dưới ánh mắt không cam lòng của gã trung niên cùng với tám tên thuộc hạ. Hắn lạnh lùng vung tay nhanh như chớp, đem chuỷ thủ sắc lẹm cắt ngang yết hầu của toàn bộ chín gã này.
Bình Luận (0)
Comment