Dương Gian Phán Quan

Chương 129

Bái sư đã hơn nửa năm, nhưng phải tới hôm nay sư phụ mới dẫn Cao Cường tiến vào gian chính viện. Qua đó hắn biết được nằm sau cánh cửa luôn đóng im ỉm, là một gian phòng với những tủ sách đứng thẳng hàng và đều tăm tắp. Tàng thư các? Nơi cất dấu bí mật môn phái?

Nói thật là tiến vào phòng quan sát một lượt, Cao Cường liền thấy có gì đó sai sai. Thế nhưng sai ở đâu thì hắn còn chưa xác định được. Một gian phòng đủ kỳ quái, đủ quỷ dị.

“Kẹt…” - Cánh cửa chậm rãi khép lại.

Những khối đá hình tròn gắn trên tường và trên trần, đồng loạt phát sáng. Chúng chiếu rọi khắp phòng bằng thứ ánh sáng trắng trong dịu nhẹ, không hề gây cảm giác chói mắt. 

Đi theo sau lưng Nhàn Vân Lão Nhân, Cao Cường hiếu kỳ vội hỏi:

“Cái này là dạ minh châu gì đó sao sư phụ?”

Đi ở phía trước Nhàn Vân Lão Nhân khẽ lắc đầu, chép miệng đáp:

“Này là quang đăng, loại pháp bảo bất nhập lưu. Giá trị thấp nhưng chiếu sáng được khoảng ngàn năm. Dạ minh châu nhiều công dụng, xong chỉ sáng được 200 300 năm thôi”

“Chậc.. Chậc..” – Cao Cường không khỏi tặc lưỡi cảm thán:

“Gắn trong nhà, tiết kiệm được khối tiền điện”

“Haha..” – Nhàn Vân Lão Nhân giọng điệu biến đổi kiêu ngạo nói:

“Nhìn chung thì pháp bảo có thể thoả mãn hầu hết mọi nhu cầu trong cuộc sống. Thậm chí khi sử dụng còn thuận tiện hơn sản phẩm làm ra từ khoa học kỹ thuật hiện đại”

Đúng lúc này hai người đi tới tận cùng trong gian phòng, là một khoảng trống rộng khoảng 20 mét vuông. Nhưng đồ đạc cũng chỉ có một chiếc bàn cùng với hai chiếc ghế.

Nhàn Vân Lão Nhân đưa tay ra hiệu, hai thầy trò đồng thời ngồi xuống.

Cao Cường rốt cuộc không nhịn được liền hỏi:

“Sư phụ, lão nhân gia ngài dẫn ta vào nơi này là có việc hệ trọng sao?”

Khe khẽ gật đầu, Nhàn Vân Lão Nhân nghiêm túc nhìn hắn và nói:

“Việc này kể ra thì khá dài dòng, tiểu tử ngươi cứ yên lặng mà nghe là được”

Cao Cường gật đầu cái rụp, thuận tiện ngồi thẳng lưng lắng nghe.

Nhàn Vân Lão Nhân đưa mắt hướng nhìn những tủ sách, chậm rãi nói ra:

“Ta họ Nhàn tên Hiếu Thiên, sinh ra trong một gia đình nhỏ, sinh sống trên một hòn đảo cũng nhỏ kề cận khu trung tâm hải vực. Năm ta lên bảy, hòn đảo gặp phải công kích của một đầu Hải Yêu. Nhờ có vị tu sĩ đi ngang qua chém giết Hải Yêu, ta và một số người trên đảo mới thoát chết”

“Nhưng cha mẹ ta thì không được may mắn như vậy. Thấy ta tuổi nhỏ không có nơi nương tựa, vị tu sĩ kia liền mang theo ta rời khỏi đảo. Sau mấy tháng lênh đênh, ta cùng hắn tới gặp một vị bằng hữu. Là đại trưởng lão của Hoả Vân Các, cũng chính là người mà ta sau đó bái sư”

“Ta trời sinh thượng phẩm hoả hệ tiên căn, thiên phú vài phương diện đều được tính là thiên tài, qua đó sớm được chỉ định làm Các Chủ đời tiếp theo. Lượng lớn tài nguyên đổ lên đầu, ta tu vi tất nhiên tăng trưởng nhanh chóng. Lúc đó tuổi trẻ bốc đồng, ta liền trốn ra ngoài lịch lãm”

Nói tới đây Nhàn Vân Lão Nhân liền ngừng lại, từ ánh mắt có thể thấy được nỗi buồn mất mát vô hạn. Cao Cường khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng, cuống cuồng lên tiếng hỏi thăm:

“Sư phụ, lão nhân ngài không sao chứ?”

“Không việc gì” – Nhẹ xua tay, Nhàn Vân Lão Nhân hít sâu một hơi rồi tiếp tục kể chuyện:

“Dạo chơi bên ngoài hơn hai mươi năm, ta trở về tới nơi thì thấy Hoả Vân Các chỉ còn là đống phế tích. Khi ta còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, một nhóm tu sĩ hiện thân vây ta lại. Trong đó có đại sư huynh, người mà ta vẫn luôn hết mực kính trọng”

“Hắn chính miệng thừa nhận là nội gián, vẫn luôn âm thầm trợ giúp đám Tà Tu xâm nhập Hoả Vân Các. Suốt mấy năm hắn giúp chúng hạ độc với bố trí tà trận, rồi chỉ một đêm liền đem Hoả Vân Các đánh sập. Hắn còn miêu tả lại quá trình tự tay hắn giết chết sư phụ”

“Mà nguyên nhân là bởi ta được chỉ định làm Các Chủ kế nhiệm. Thứ vinh dự trước đó vốn thuộc về hắn. Mới đầu hắn tính dựa vào năng lực để đoạt lại những thứ hắn cho là của mình. Sau này xác định nỗ lực chỉ là vô vọng, hắn với thù hận liền đi quy thuận Tà Tu”

Nghe đến đây Cao Cường máu nóng xộc lên đầu, vỗ bàn đứng dậy nghiến răng nghiến lợi:

“Sư phụ, lão nhân gia ngài yên tâm, sau này đệ tử sẽ băm hắn ra thành muôn ngàn mảnh. Nhiệm vụ này đệ tử sẵn sàng gánh, thứ đồ mất dạy gì đâu”

Nhàn Vân Lão Nhân quay sang liếc nhìn. Khoé miệng, khoé mắt, da mặt đều có điểm giật giật.

Thấy vậy Cao Cường không tránh khỏi kỳ quái vội hỏi:

“Sư phụ sao vậy? Ta nói sai gì sao?”

“Ngồi xuống đi” – Nhàn Vân Lão Nhân tức giận trừng mắt quát lên, thuận tiện bồi thêm một câu khá đau: “Đợi tiểu tử ngươi đủ trình độ băm hắn ra làm muôn mảnh thì ta chết mục xương rồi”

Cao Cường rất là không phục, quệt quệt miệng đáp trả:

“Nói thế nào thì thù cũng phải trả chứ? Chẳng lẽ cứ vậy rồi thôi? Nếu không sư phụ ngài kể ra làm gì?”

Bàn tay khẽ nắm, Nhàn Vân Lão Nhân bất đắc dĩ chịu thua:

“Ta kể còn chưa xong đâu, là tiểu tử ngươi xen vào đấy chứ? Thật là mất hứng”

“Ách..” – Cao Cường giật mình, quan sát sư phụ hồi lâu rồi mới ngại ngùng nói:

“Ta quên sư phụ ngài có thể đi ngang hải vực. Mấy kẻ đó làm sao sống nổi dưới tay ngài”

“Bớt xu nịnh” – Nhàn Vân Lão Nhân lần nữa trợn mặt, sau đó vuốt râu đầy đắc ý:

“Mấy kẻ ngốc đó làm sao hiểu nổi sự bá đáo của sư phụ ngươi. Từ sớm tu vi của ta đã là chuyện cơ mật, ra ngoài xông pha còn nhặt không thiếu cơ duyên. Sau hai mươi năm, ta tu vi thậm trí đã vượt qua cả Thái Thượng trưởng lão của Hoả Vân Các”

“Ta để cho kẻ phản bội kia trình bày xong, liền một hơi bắt sống toàn bộ. Sau khi tra khảo biết được thế lực chủ mưu liền đem giết. Có điều thế lực kia không yếu, mãi hơn hai trăm năm sau ta mới đủ khả năng nhổ bỏ cả gốc lẫn ngọn, hoàn tất báo thù”

“Ực..” – Cao Cường yết hầu khẽ nhúc nhích.

Vẫn có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Sư phụ đằng này phải nhịn tận hơn hai trăm năm. Chậc chậc.. Đời thực đúng là khác xa với tiểu thuyết..

Vừa thấy hiếu kỳ vừa thấy nghi hoặc, Cao Cường liền nói ra thắc mắc:

“Sư phụ, chẳng lẽ ngài không xây dựng lại Hoả Vân Các? Hay lại có biến cố diễn ra?”

Khẽ lắc đầu, Nhàn Vân Lão Nhân vẻ mặt nồng đậm bất đắc dĩ nói ra:

“Ta nào có muốn làm Các Chủ, chẳng qua là không tiện từ chối thẳng thừng. Mà kể ra thật có lỗi với sư phụ sư bá, bởi Hoả Vân Các sập rồi ta liền cho nó trôi vào dĩ vãng luôn”

Thành thật để mà nói thì Cao Cường không có ý kiến trái chiều gì về việc sư phụ thả trôi Hoả Vân Các. Cái gì đã không thích thì tốt nhất không làm, cố đấm ăn xôi chỉ mệt người. 

Hơn nữa sư phụ chắc hẳn cảm thấy tự trách rất nhiều thì mới quyết định không xây dựng Hoả Vân Các. Bởi nếu như năm đó sư phụ sớm thông báo không muốn kế thừa cương vị Các Chủ, người sư huynh kia chưa chắc đã phản bội, mọi chuyện rất có thể đã đi theo một hướng khác.

Tất nhiên sự việc đã diễn ra rồi, có ngồi nếu như cũng chẳng ích gì.

Vả lại Cao Cường cho rằng Hoả Vân Các phải nắm giữ thứ gì đó hay ho, thì thế lực Tà Tu kia mới bố trí âm mưu đoạt lấy. Nhìn chung Hoả Vân Các gặp tai ương chỉ là sớm muộn. 

“Là truyền thừa” – Nhàn Vân Lão Nhân lần nữa lên tiếng, cắt ngang dòng suy tư của hắn.

Cao Cường trợn tròn cả mắt, miệng liến thoắng liên hồi:

“Ta vừa nghĩ tới Hoả Vân Các chắc hẳn có bảo vật quý giá thì mới bị thế lực Tà Tu kia dòm ngó. Giây trước giây sau sư phụ liền lên tiếng nói ra. Chậc chậc, quá là thần kỳ”

Nhếch miệng khẽ cười, Nhàn Vân Lão Nhân đưa mắt nhìn dãy tủ sách:

“Hoả Vân Các chiến lực không mạnh, nhưng nắm giữ truyền thừa hết sức quý giá, liên quan tới chức nghiệp phụ. Tất nhiên đây là bí mật và chỉ có Các Chủ với Thái Thượng Trưởng Lão biết. Ta thiên phú vượt trội nên hai người họ mới quyết định sớm cho nhận truyền thừa”

“Bản thân tín vật truyền thừa cũng giao luôn cho ta gìn giữ. Đây là lý do ta lén lút trốn ra ngoài dạo chơi, với ý định đi cho thoả ước nguyện rồi trở về ngoan ngoãn ngồi vào vị trí Các Chủ. Nào ngờ.. mà kể ra nguyên nhân bí mật bị lộ thì không được hay, cho nên vẫn là thôi đi”

Gãi đầu gãi tai, Cao Cường đã biết còn cố mà hỏi:

“Sư phụ là muốn ta nhận truyền thừa?”

Gật đầu ngay tắp lự, Nhàn Vân Lão Nhân thở dài:

“Điều kiện tiếp nhận truyền thừa không hề đơn giản. Suốt mấy ngàn năm qua, ta không thiếu lần ngang dọc khắp hải vực mà chưa tìm thấy kẻ nào vượt qua nổi cửa ải thứ nhất. Nói thật là khi thu nhận ngươi, ta tâm nguyện cũng chỉ là truyền thụ phương diện chiến đấu mà thôi”

“Nào ngờ mới ngày đầu gặp mặt, ngươi liền ngay trước mặt ta mà đột phá linh hồn cảnh giới. Đã thế so ra lại còn vượt trội cả ta năm xưa, giống như vận mệnh an bài vậy. Bởi vì điều kiện để vượt qua cửa ải thứ nhất là cần phải có linh hồn lực cường đại vượt trội thường nhân”

Nói tới đây, Nhàn Vân Lão Nhân quay sang nhìn hắn:

“Tuy ngươi không phải hoả hệ tu sĩ, xong sư phụ vẫn muốn ngươi thử tiếp nhận truyền thừa xem sao. Thế nhưng nếu như nhận được truyền thừa, rất dễ ảnh hưởng tiến độ đề thăng tu vi. Cho nên nhận hay không tuỳ ngươi quyết định, như thế nào sư phụ vẫn ủng hộ ngươi”

Cười khổ đến méo xệch cả mặt, Cao Cường làu bàu nói:

“Ta không phải vỗ ngực nói cái gì cũng gánh rồi sao?”

Nhàn Vân Lão Nhân vẻ mặt hài lòng hiện lên thấy rõ:

“Vậy liền bắt đầu thôi, nửa năm rồi. Quá nóng ruột”

Cao Cường bất chợt nhớ tới một vấn đề, liền vội hỏi:

“Sư phụ, ngài từng nhận truyền thừa rồi đó thôi? Có thể thuận mắt ai thì truyền thụ người đó a”

Khẽ thở dài, Nhàn Vân Lão Nhân kiên nhẫn giải thích:

“Có thể nói truyền thừa kiến thức chỉ là phụ, chủ yếu đo đạc xem có đủ thiên phú hay không mới là chính. Thiên phú không đủ, có chỉ dạy cũng là phí công. Phương diện chức nghiệp phụ yêu cầu linh hồn lực quá khắt khe a, không thể áp dụng cách thức cần cù bù thông minh”

Gật đầu ý tứ đã hiểu, mặc dù muốn biết truyền thừa chức nghiệp gì. Xong cảm thấy không cần thiết phải hỏi tới cho nên Cao Cường liền giữ yên lặng.

Nhàn Vân Lão Nhân thấy vậy liền mỉm cười, khẽ phất tay một cái.

“Cạch..”

5 mét vuông sàn nhà vị trí xếp đặt bộ bàn ghế cứ thế chậm rãi chìm xuống dưới.

Không phải là mở ra thông đạo với từng bậc thang mà lại chơi chìm xuống? Cứ như ngồi thang máy?
Bình Luận (0)
Comment