Dương Gian Phán Quan

Chương 147

Đem xe thu cất vào trữ vật giới, Cao Cường khoanh tay trước ngực, ngả lưng dựa lên cánh cổng gỗ cứ thế mà khoan thai kiên nhẫn đứng đợi chờ.

“Sưu.. sưu..” - Thi thoảng có đợt gió lạnh hiu hiu thổi qua.

Đối với tu sĩ như Cao Cường để mà nói thì lạnh gấp 10 lần cũng chẳng xi nhê gì.

Thế nhưng mấy ngày nay gió mùa, thời tiết se se lạnh, trong khi người ta ra đường với áo khoác ấm cúng.. thì hắn lại mặc sơ mi phong phanh.

Nhớ tới hình ảnh người người trên đường quăng tới ánh mắt “đang nhìn thằng điên”, là Cao Cường lại thấy lộn hết cả ruột, mặt nóng bừng bừng.

Một hai ánh mắt không vấn đề, vài chục ánh mắt chưa nhằm nhò.. Có điều vài trăm, thậm chí cả ngàn ánh mắt tập kích, vậy lại là phạm trù khác.

Nghĩ tới đám người nổi tiếng dính scandal mà mặt cứ tỉnh bơ như không, Cao Cường thấy nể rồi đấy. Xem ra đạo tâm còn chưa được cứng, ài..

Thời gian chậm rãi trôi qua, 5 rồi 10 rồi 15 và 20.

Rốt cuộc 30 phút đã qua, Cao Cường ngán ngẩm, nhìn về một hướng nói:

“Ngươi định ngồi xổm trong xó đó đến bao giờ đây? Hay là ta vào nhà nghỉ ngơi, còn ngươi cứ ngồi đó tiếp tục chơi đi, khi nào chán rồi thì gọi một tiếng?”

“Cộp..”



“Cộp..”



“Cộp..”

Đáp lại hắn chỉ là tiếng bước chân siêu cấp chậm rãi nện gõ xuống nền đường.

Có thể thấy mặt hàng này là cố tình thả chậm tốc độ, chiến thuật câu giờ khích tướng? Hoặc là ý đồ ra sân với phong cách trông chảnh choẹ hơn người?

Mụ nội nó, có 50 mét khoảng cách, đi cả phút chưa tới?

Rốt cuộc đối phương cũng xuất hiện trong tầm mắt hắn. Là một thanh niên tóc xoăn, mặt mũi không đến nỗi nào nhưng làn da màu sắc trông hơi kỳ quặc.

Ừm, chắc hẳn xem phim truyền hình nhiều lắm đây, mỉm cười đầy tự tin, chậm rãi rảo bước khoan thai. Da trắng chút liền giống vai nam chính thành đạt.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn 5 mét, thanh niên tóc xoăn dừng bước. Hắn đem hai tay nhét thẳng túi quần, ngẩng mặt bâng khuâng nhìn lên trời:

“Ngươi rất mạnh, khiến ta cảm thấy run sợ, nhưng đáng tiếc”

Như có điều hiểu ra, Cao Cường ngạc nhiên hỏi:

“Chân ngươi không giống bị thọt. Đi lại chậm chạp chắc là do bị trĩ đúng không?”

Bị trĩ? Bệnh đau mông? Tu sĩ làm sao có thể bị thứ bệnh linh tinh đó được? Thanh niên tóc xoăn trong lòng tức giận, rút phắt tay ra khỏi túi chỉ mắng:

“Ngươi có phải tu sĩ không? Tu sĩ thể chất cường đại, làm sao có chuyện bị trĩ?”

“Không phải vậy thì do đâu?” – Cao Cường tấm tắc tự hỏi, rồi đột nhiên hét lớn: “Ta hiểu ra rồi, lần này chắc chắn luôn. Ngươi đầu óc chậm tiến nên thiếu nhanh nhạy?”

Đầu óc chậm tiến nên thiếu nhanh nhạy?

Đối phương đang chửi mình ngu đần? Thanh niên tóc xoăn giận dữ mắng lớn:

“Chậm tiến cái quần, trêu chọc để ta mất bình tĩnh sao? Tốt lắm, ngươi đã thành công chọc giận ta. Nhưng trong mắt ta ngươi đã là một cỗ thi thể. Ngừng vọng tưởng”

Hắc, Cao Cường đương nhiên là cố tình châm chọc đối phương. Có điều chỉ là đâm chém vài câu cho bõ ghét vậy thôi, chứ không ẩn chứa âm mưu hiểm ác gì cả.

Không nghĩ tới bị mắng chửi nhiệt tình mà hắn còn đứng đó cười cợt được?

Thanh niên tóc xoăn cảm thấy vô cùng khó hiểu, xong chẳng buồn nghĩ nhiều. Lần nữa trưng ra nụ cười đầy tự tin, đút tay túi quần, và cất giọng đầy khinh thường:

“Dám diệt sát đám bé cưng của ta, chỉ có một con đường chết. Hừ, ngay cả trúng chiêu lúc nào cũng không biết? Cảm nhận lại đi, ngươi rất nhanh sẽ được nếm trải sự tuyệt vọng”

Nửa điểm bị doạ sợ cũng không có, Cao Cường nhún vai cười nhạt:

“Ta cũng muốn được nếm trải tuyệt vọng lắm mà mãi không thấy. Ngươi hỗ trợ một hai đi xem nào”

“Ngươi..” – Vừa bình ổn chút xíu đã lại bị chọc điên, thanh niên tóc xoăn giọng điệu càng thêm lạnh lẽo: “Phi thường tốt, ngươi đã muốn thì ta đây không ngại thúc đẩy một phen”

Bất đắc đĩ rút tay ra khỏi túi quần rồi liên tục kết ấn, miệng thì lẩm bẩm thứ ngôn ngữ kỳ quặc nào đó.

Tiếp theo hành động của thanh niên tóc xoăn, từ trong cơ thể Cao Cường liên tục thoát ra những tiếng “xèo xèo”, ẩn ẩn còn kèm âm thanh loài côn trùng nào đó ra sức rít gào.

Tức giận phẫn nộ gì đó đã biến mất không còn dấu vết. Thay vào đó trên mặt thanh niên tóc xoăn lúc này nồng đậm vẻ đắc ý. Hắn nhìn tới Cao Cường, cười lạnh giễu cợt nói:

“Thế nào? Đã thấy tuyệt vọng chưa? Hahaaaa.. Dám giết bé cưng của ta? Chết đi.. chết đi..”

Như thể không cảm nhận được sự khác thường, Cao Cường tức giận mắng:

“Ngươi thúc đẩy gì đó rồi hả? Sao ta chẳng thấy gì hết vậy? Mả mẹ nhà ngươi nghiêm túc đi xem nào. Ta không có thời gian rảnh để mà chơi đùa vớ vẩn cả ngươi”

Mả.. mẹ.. nhà.. ngươi..?

Như thể bốn phát trọng pháo oanh kích vào lồng ngực thanh niên tóc xoăn.

Thanh niên tóc xoăn mẫu thân sớm từ trần, mồ đúng là đã xanh cỏ từ lâu. Nay bị chửi như thế làm sao có thể không điên tiết? Hắn ngửa mặt rống lên như dã thú:

“Chết đi.. Chết đi.. Mau độc chết đi.. NGAAAAAAAAAAAAAAAA..”

Hắn hai tay điên cuồng kháp kháp, thủ ấn biến hoá tốc độ ánh sáng, nhìn muốn hoa mắt chóng mặt. Nhưng tại sao đối phương mãi mà không chịu bị độc chết?

Nhất định là giả dối, tuyệt đối đang gắng gượng chịu đựng. Trong đầu mau chóng đưa ra phán đoán, thanh niên tóc xoăn hai tay kết ấn càng thêm phần nhiệt tình.

Hắn mới không tin kẻ địch có thể chịu nổi độc trùng cuồng bạo tiết độc. Hừ, chết đi mau chết đi.

Lại một cái nửa giờ trôi qua.

Mái tóc xoăn tít bởi thấm đẫm mồ hôi, nay đã xẹp xuống. Thanh niên tóc xoăn hổn hển hấp từng ngụm từng ngụm lớn không khí. Hắn cả tinh thần lẫn chân khí đều đã tiêu hao diện rộng. Mười đầu ngón tay kết ấn tê mỏi gần như mất đi cảm giác.. Vậy mà kẻ địch vẫn sống khoẻ.

Rõ ràng từ cơ thể đối phương vẫn thoát ra tiếng rít của đám độc trùng.

Vậy thì tại sao? Chẳng lẽ kẻ trước mắt này luyện thành nhục thân bách độc bất xâm?

Nếu không thì tại sao? Why? What’s Wrong? Thật sâu chán nản, thanh niên tóc xoăn trong vô thức dùng tới cả vốn liếng ngoại ngữ ít ỏi học lỏm được trên phim để mà tự hỏi.

Vẫn nguyên dáng vẻ khoanh tay trước ngực, Cao Cường cười nhạt nói:

“Chơi chán rồi chứ? Vậy giờ đến lượt ta ra sân”

“Vì cái gì ngươi không trúng độc?” – Tuy hiểu rằng nhẩy hố sai chỗ, nhưng thanh niên tóc xoăn thực sự là rất không cam lòng: “Ngươi đã luyện thành bách độc bất xâm sao?”

Đứng thẳng dậy, Cao Cường khẽ nhún vai thành thật đáp:

“Không có, chỉ là ta dùng chân khí vây nhốt độc trùng của ngươi lại thôi”

Nói dứt lời, bên ngoài cơ thể hắn lôi quang chớp loé ẩn hiện, càng lúc càng dầy đặc. Dưới cái nhìn chằm chằm của thanh niên tóc xoăn, Cao Cường há miệng nhả ra một khối lôi cầu. Bên trong giam nhốt mấy chục con độc trùng loại hình kiến cánh thuần một màu đen nhánh.

Thực tế Cao Cường là phét lác để khiến thanh niên tóc xoăn hoang mang. Chứ hắn cơ thể bởi ăn với ngâm dược thuỷ cho nên sức đề kháng độc tố mạnh vô cùng. Tuy chưa đến nỗi bách độc bất xâm gì đó, nhưng đám kiến cánh này thì sao mà đủ tuổi quậy phá linh tinh á.

Hơn nữa Cao Cường còn cố tình để đám kiến cánh này xâm nhập cơ thể. Không những dẫn dụ kẻ địch mà còn đánh lạc hướng, khiến đối phương phán đoán sai lầm. Phong cách đánh trận này không tốt lắm, chỉ là có ý thử thách thanh niên tóc xoăn nên hắn mới cố tình làm.

Đáng tiếc, Cao Cường sau cùng nhận ra mình đã làm chuyện dư thừa. Không thể nuôi hi vọng đám tu sĩ chuyên nuôi trùng ngải sẽ có lúc động lòng trắc ẩn đâu a.

Nhất là đến lúc này đối phương còn chưa từ bỏ ý định giết chết hắn đâu này.

Cao Cường chân phải nhân lên hạ xuống. Tiếp đó liền phát lực nhay nhay di di chà chà.

Đứng ở đối diện, thanh niên tóc xoăn mặt đỏ liền biến đen. Ngắn ngủi vài giây rốt cuộc không áp chế nổi nữa mà há miệng “phốc” một cái liền phun máu tung toé.

“Huỵch..” – Phun máu chán chê, hắn ngã xõng xoài trên mặt đất, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy.

Thanh niên tóc xoăn thả ra “sâu mập” là bản mệnh độc trùng, lệnh nó âm thầm tiếp cận địch nhân cắn một nhát. Chỉ cần xước da thôi là địch nhân chết chắc.

Vẫn biết độ khả thi không lớn, và đúng như dự đoán, người ta di di “sâu mập” liền chết toi. Thanh niên tóc xoăn cũng vì thế mà trả giá bằng việc bị phản phệ.

Chân khí tiêu hao thất thất bát bát, tinh thần cũng suy yếu không chịu nổi. Giờ dính thêm phản phệ nữa, thanh niên tóc xoăn tương đương mất đi nửa cái mạng.

Lại gần đối phương ngồi xổm xuống, Cao Cường lạnh nhạt nói:

“Có di ngôn gì không? Muốn đe doạ gì đó thì tranh thủ đi”

Ánh mắt nồng đậm oán hận, thanh niên tóc xoăn dùng chút khí lực sau cùng cười ngạo nghễ:

“Muốn giết ta? Haha, vậy thì thử xem. Cam đoan ngươi sẽ chết không kịp ngáp”

Vê cằm đăm chiêu một lúc, Cao Cường mỉa mai nhìn xuống:

“Tự tin như này hẳn có chỗ dựa theo sau bảo hộ? Ài, quá mức ngu xuẩn. Vô cùng thương tiếc báo tin, chỗ dựa của ngươi sớm bị sư phụ của ta vặn gẫy cổ rồi. Nếu không đã chẳng để ngươi rơi vào tình cảnh thê thảm như này đâu. Ngừng vọng tưởng cái này liền trả lại cho ngươi”

“Không thể nào” – Thanh niên tóc xoăn giọng điệu có bị đánh chết cũng không tin: “Sư phụ ta cường đại biết nhường nào, sẽ không có chuyện hắn bị vặn cổ gì đó. Ngươi dối trá”

Cao Cường đứng dậy lùi ra xa một đoạn, nhún vai thản nhiên:

“Không thì kêu gọi đi, ta cho ngươi cơ hội đó”

Có cơ hội đương nhiên phải vớt vát, thanh niên tóc xoăn hít một hơi thật sâu rồi gào lên:

“Sư phụụụụụụ.. Mau cứu đệ tử aaaaaaaaaaa..”

“Sưu..”

Đáp lại là âm thanh xé gió vang lên, nhưng thanh niên tóc xoăn chẳng thể vui mừng nổi. Bởi không phải sư phụ của hắn chạy tới, mà là phi kiếm của địch nhân vừa xuyên thủng cổ họng hắn.

Trước khi mất đi ý thức, thanh niên tóc xoăn còn nghe thấy địch nhân lẩm bẩm:

“Giờ thì sư phụ ngươi có chạy tới cũng không cứu nổi nhá”

“Đồ chó” – Thanh niên tóc xoắn vẫn kịp chửi thề trong đầu một câu, và rồi linh hồn hắn liền bị lôi điện oanh cho nát bấy. Chết một cách triệt để, thần tiên cũng bó tay nữa là sư phụ của hắn.

Thu hồi phi kiếm, Cao Cường thuận tay ném ra chục tấm Hoả Cầu Phù.

Hoả diễm giây lát bùng cháy hừng hực, chiếu sáng cả một khoảng rộng tại nơi đây.

Vừa rồi sư phụ thoáng bộc phát khí tức để báo hiệu cho hắn, thành ra Cao Cường chẳng việc gì phải xoắn quẩy hết. Nói chung tối nay có thể xem như là chiến đấu theo dạng sư đồ chiến đi.

Có điều địch nhân này quá yếu, không gia tăng được nửa xu kinh nghiệm nào. Tính tới tính lui đều thấy còn thua xa khi chịu khổ đánh với đám mộc nhân, lợi ích thu được to tát lớn lao hơn nhiều.
Bình Luận (0)
Comment