Dương Gian Phán Quan

Chương 150

Hai người nói chuyện cũng không lâu, chỉ đơn giản vài câu ngắn gọn. Rất nhanh thì quay trở lại nơi mà nhóm Diên Lộc mấy người đang đứng đợi.

Tiêu Diễm Phượng đối với bọn họ lạnh nhạt nói một câu:

“Đề cao cảnh giác”

Dứt lời liền quay người, cứ thế hướng cổng làng Kim Triều đi tới. Cao Cường để ý quan sát thì thấy nhóm Diên Lộc đi theo mà dáng vẻ nghiêm chỉnh hẳn lên.

Tiểu đệ ngoan ngoãn nghe lời thế này thì phong hào “nữ bạo long” không cần phải bàn cãi gì nữa đi? Trong lòng cảm khái, Cao Cường chép miệng đuổi theo.

Vượt qua phòng tuyến cách ly thứ nhất, liền thấy được phòng tuyến thứ hai đóng ngay tại cổng làng. Canh phòng có phần nghiêm ngặt hơn phía ngoài nhiều.

Khoảng cách tới phòng tuyến còn 20 mét, từ trong các lều lán nhao nhao đi ra hơn chục tu sĩ. Dáng vẻ bề ngoài tuổi tác đều xấp xỉ với Hoàng Đại Hùng bọn họ.

Diên Lộc áp sát, đối Cao Cường thấp giọng nói:

“Bên phải là đội 1, dẫn đầu là đội trường Lâm Hùng. Bên trái là đội 2, dẫn đầu là đội trưởng Trương Huy Quân. Vì danh ngạch Cấm Quân giải đấu, đội 2 luôn đối nghịch với đội 3 chúng ta”

Cao Cường cổ quái, hạ giọng nghi vấn hỏi:

“Chẳng lẽ Cấm Quân phân bộ Tân Long thành phố chỉ có 3 tiểu đội này tranh nhau?”

Lắc đầu nguầy nguậy, Diên Lộc cười đáp:

“Có 20 tiểu đội tất cả, số thứ tự được xếp theo thực lực. Nhưng từ ngày đội trưởng gia nhập Cấm Quân, đội 3 có xu hướng vượt mặt đội 2. Chỉ là chưa chính thức giao đấu thay đổi thứ hạng mà thôi”

Nghe vậy Cao Cường liếc mắt tới hướng đội 2, lại liếc nhìn về Diên Lộc.

Thấy hắn cứ liếc qua liếc lại, Diên Lộc bất mãn làu bàu:

“Ngừng liếc đi, tính là tính ngươi vào đội 3, chứ ta chỉ là diễn viên phụ thôi”

“Ồ..” – Cao Cường ngạc nhiên lập tức hỏi: “Nói vậy ta chắc xuất bị xếp vào đội 3?”

Diên Lộc gật đầu, chắc như đinh đóng cột nói:

“Thúc thúc tiết lộ cho ta biết, không thể nào sai được”

Cao Cường đưa tay vỗ vai Diên Lộc, an ủi mặt hàng này một chút:

“Chậc chậc, con ông cháu cha có khác, thông tin nhanh nhạy. Có điều nên nhớ Trúc Cơ và Luyện Khí khác biệt về chất. Đạt tới Trúc Cơ rồi ngươi tha hồ học tập những thứ hay ho bù đắp điểm yếu hiện tại. Lúc đó muốn lôi đài chiến đấu gì cũng không cần phải lăn tăn”

Không có nửa điểm buồn bã, Diên Lộc mỉm cười thản nhiên nói:

“Phải thú nhận rằng ta không quá hứng thú với võ kỹ chiến đấu. Ta ngoài sở thích phù lục ra, thì tâm nguyện lớn nhất là trở thành một vị luyện đan sư. Thúc thúc sớm đã an bài cho ta một chân đan đồng. Đột phá tới Trúc Cơ có lẽ cũng là lúc ta rời khỏi Cấm Quân”

Híp mắt nhìn Diên Lộc chốc lát, Cao Cường bật ngón cái nói:

“Chúc ngươi hoàn thành mục tiêu. Sau này ta đến xin đan thì đừng có làm như không quen”

Trưng ra dáng vẻ hào phóng, Diên Lộc phủi ống tay áo nói:

“Không vấn đề, bao ngươi lúc uống bia có thể dùng đan để nhấm nháp thay cho lạc rang”

Đúng lúc này cao lớn Hoàng Đại Hùng nhỏ giọng nói xen vào:

“Đội trưởng ra hiệu đi tiếp kìa”

Nghe vậy Cao Cường với Diên Lộc liền không tán gẫu thêm nữa, chăm chủ đi theo Tiêu Diễm Phượng. Đến tận ngay phía bên ngoài cổng làng thì cả nhóm mới dừng lại.

Tiêu Diễm Phượng lúc này mới ngoái nhìn Cao Cường nói:

“Hiện giờ làm sao giải quyết chướng khí nơi đây?”

Cao Cường cũng không có nói lời dư thừa, trên tay xuất hiện một tấm Thanh Khí Phù. Dưới ánh mắt đầy hiếu kỳ của đám tu sĩ Cấm Quân, tấm phù lục hình bông sen toả ra thứ hào quang màu xanh lục dịu nhẹ. Tạo cảm giác thần thanh khí sảng, thoải mái không sao tả xiết.

Cao Cường phất tay đem Thanh Khí Phù ném về hướng cổng. Hoa sen rơi xuống đất, hào quang xanh lục dần lan rộng, đạt tới phạm vi 50 mét xung quanh mới dừng.

Trong phạm vi hào quang, ban đầu lấm tấm bụi đen bụi đỏ như hạt sạn. Chỉ là rất nhanh bằng mắt thường cũng thấy được chúng đang dần mất đi sắc đen đỏ vốn có.

Tiêu Diễm Phượng cùng hai người đội trưởng đội 1 và 2 đồng loạt tiến vào phạm vi hào quang. Khi trở ra cả ba đều gật đầu hài lòng, đồng nghĩa phù lục hiệu quả là rất tốt.

Tiêu Diễm Phượng đối Cao Cường hỏi:

“Hiệu quả không có gì phải bàn cãi, nhưng làm thế nào? Cứ thế ném vào?”

Khẽ lắc đầu, Cao Cường kỹ càng nói:

“Ném vào thì số lượng phù lục không đủ. Hiện giờ có hai bước cần làm, đầu tiên là an bài người cầm phù vây quanh thôn, thanh tẩy từ bên ngoài thu hẹp dần vào trong. Tiếp theo là cử một nhóm mang phù vào trung tâm lùng giết thứ kia, giải quyết triệt để vấn đề căn nguyên”

Khẽ gật đầu, Tiêu Diễm Phượng nhìn sang hai người đội trường nói:

“Đội 3 chúng ta tiến vào trong. Các ngươi ở ngoài đôn đốc việc thanh tẩy. Thế nào?”

Không chút chần chừ, đội trưởng đội 1 Lâm Hùng nhún vai cười đáp:

“Đội 1 không vấn đề”

Thản nhiên như không, đội trưởng đội 2 Trương Huy Quân khẽ gật đầu:

“Đội 2 cũng không vấn đề”

Thực tế thì Trương Huy Quân là không thích nhận công việc như kiểu chân chạy vặt thế này. Nhưng đội 1 đã đồng thuận rồi mà đội 2 còn phản đối thì không được ổn đấy.

Trương Huy Quân đấu với Tiêu Diễm Phượng đã đủ vất vả rồi. Giờ còn làm phật lòng Lâm Hùng nữa thì chẳng khác nào tự vác đá nện chân mình. Hắn là không có ngu.

Có điều không đồng nghĩa hắn từ bỏ cơ hội cùng Tiêu Diễm Phượng tranh phách.

Ngoài sáng thì thản nhiên đồng ý kế hoạch tác chiến, trong tối Trương Huy Quân ngầm ngoắc tay ra hiệu cho một thành viên của tiểu đội. Chắc hẳn đã sớm bàn bạc rồi.

Người đội viên này hiểu ý liền hướng Cao Cường mỉm cười nói:

“Tiểu huynh đệ, có thứ đồ tốt thế không nên giữ làm của riêng a. Ngươi cũng thấy Cấm Quân chiến đấu vì nước vì dân thế nào rồi đấy. Ta nghĩ ngươi nên làm ra cống hiến, những thứ này thông qua Cấm Quân sử dụng sẽ giúp được ích càng nhiều hơn cho xã hội đấy”

Nhếch miệng khẽ cười, Cao Cường dùng ánh mắt “đang nhìn thằng ngu”, khinh miệt ra mặt:

“Ta giữ làm của riêng thì lại thế nào? Cấm Quân vì nước vì dân thì lại thế nào? Xã hội này loạn lạc thì lại thế nào? Ta không thích cống hiến cho bố con thằng nào hết thì lại thế nào? Còn ngươi tính là thứ gì mà nhảy ra sủa bậy trước mặt ta? Cụp đuôi cút về với chủ đi”

“Ngươi..”

Liên tiếp những câu hỏi không theo khuôn phép, kết thúc bằng câu mắng chửi thẳng mặt. Gã đội viên lắm mồm vốn liếng bỗng đi đâu mất hết. Cứng họng đứng đó, mặt đỏ bừng như tên hề.

Nhìn thuộc hạ đứng đó lúng túng như gà mắc thóc, Trương Huy Quân trong lòng tức điên. Không phải đang giữa thanh thiên bạch nhật, hắn đã tẩn cho gã đội viên phế vật này một trận luôn rồi.

Giữ lấy vẻ thản nhiên, Trương Huy Quân giọng đầy chính nghĩa đối Cao Cường nói:

“Ngươi không thấy mình có phần quá phận sao? Phải chăng coi Cấm Quân chúng ta không ra gì?”

Chuẩn phom đạo đức giả đây mà. Lắc lắc ngón tay chỏ, Cao Cường cười lạnh đáp:

“Cấm Quân có ra gì hay không thì ta không rõ. Nhưng ta đúng là không coi các ngươi ra gì đấy rồi sao? Muốn đánh một trận thì tới đi, ta không ngại cùng đám rác rưởi các ngươi chơi đùa”

Lời còn chưa dứt, phi kiếm sớm đã nắm trong tay tự bao giờ. 

Trước khi tiến vào, Cao Cường có nhận lời ẩn tàng hỗ trợ Tiêu Diễm Phượng. Nhưng hiện tại bị người ta lấn tới tận cửa, hắn chẳng có lý do gì để nhịn.. Hay nói thẳng ra là không muốn nhịn.

Chớp nhoáng, một mái tóc đen dài bóng mượt che mất tầm mắt hắn.

Giọng nói của Tiêu Diễm Phượng lạnh nhạt cất lên:

“Người là do đội của ta dẫn đến. Trương Huy Quân ngươi muốn gây sự? Vậy phải hỏi Tiêu Diễm Phượng ta đây có đồng ý không đã”

Khí thế không chịu thua kém, Trương Huy Quân tức tối gằn giọng:

“Tiêu Diễm Phượng, ngươi không thấy hắn khinh nhờn Cấm Quân chúng ta sao? Bản thân ngươi là một đội trưởng mà lại để người ngoài khinh thị Cấm Quân? Ta trở về sẽ báo cáo lại chuyện này”

“Xì..” – Cười khẩy đầy khinh thường, Tiêu Diễm Phượng nắm quyền nâng lên:

“Muốn báo cáo cứ việc. Còn hiện tại có đánh không? Không đánh thì ngậm mõm chó lại”

“Ngươi..” – Không nghĩ tới Tiêu Diễm Phượng lại còn văng tục, Trương Huy Quân tức nghẹn cổ. Thật lâu sau mới quay sang nhìn Lâm Hùng: “Nhiệm vụ lần này tổ 2 xin từ chối tham dự. Cáo từ”

Dứt lời Trương Huy Quân ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tiêu Diễm Phượng một cái, rồi mới phất tay ra hiệu và dẫn mấy người thuộc hạ mau chóng rời khỏi nơi đây.

Đứng một bên lắc đầu nguầy nguậy, Lâm Hùng mặt đầy bất đắc dĩ đối Tiêu Diễm Phượng nói:

“Các ngươi lần sau có sinh sự thì đừng thể hiện trước mặt ta. Đứng tại phía bên nào cũng không được, thật khiến người khó chịu”

Tiêu Diễm Phượng liếc mắt nhìn sang, giọng điệu không chừa cho đối phương chút mặt mũi:

“Ngươi cứ việc đứng về phe hắn”

Lâm Hùng mặt mũi nhăn nhó như táo bón:

“Ngươi biết là ta không thể a”

Tiêu Diễm Phượng lạnh nhạt khẳng định:

“Ngươi hoàn toàn có thể”

Lâm Hùng thái độ chợt cứng rắn hẳn lên:

“Ngươi hiểu lý do ta không thể..”

Nói xong mang theo vẻ mặt cay đắng xoay người rời đi. Để lại bóng lưng trông rõ là cô tịch.

Nhìn cảnh này Cao Cường không khỏi nghĩ tới một tình yêu đơn phương đầy tủi nhục. Liếc nhìn đám đội viên của cả hai bên thì có vẻ đám này đã biết tỏng rồi đi???

Tuy rằng hơi vô duyên, xong Cao Cường vẫn phải gọi với Lâm Hùng một câu:

“Này, ngươi là bỏ nhiệm vụ như đám kia? Nếu không thì phải quay lại lấy phù lục đã chứ?”

Rõ ràng nghe xong hắn kêu réo, bước chân của Lâm Hùng có điểm chệnh choạng. Không phải là tu sĩ phản ứng hơn người thì có khi ngã sấp mặt rồi đấy chứ.

Có đánh chết thì Lâm Hùng cũng không quay lại, hắn thấp giọng cử đội viên quay trở lại nhận lấy phù. Còn bản thân thì tiếp tục bóng lưng cô tịch mà đi dần xa.

Giao phù lục xong, Cao Cường chuẩn bị cùng nhóm Tiêu Diễm Phượng tiến vào trong làng. Chỉ là trước khi khởi hành, nàng ta lạnh lùng liếc đội viên của mình. Khỏi cần phải đoán nhiều cũng hiểu cô nàng này là cảnh cáo bọn họ không được buôn dưa chuyện vừa rồi.

Cao Cường cũng chẳng rảnh trứng mà đi hỏi chuyện không đâu. Sau khi đem Thanh Khí Phù phát cho Tiêu Diễm Phượng cùng Diên Lộc bọn họ, hắn liền nói:

“Phù lục đã kích hoạt sẵn, có thể xâm nhập. Tiêu Diễm Phượng ngươi liền dẫn đường đi”

Khẽ gật đầu, Tiêu Diễm Phượng phất tay ra hiệu, cả nhóm liền cứ thế lao thẳng vào bên trong. Rồi như thể bị chướng khí dày đặc nuốt chửng, chẳng mấy chốc không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Bình Luận (0)
Comment