Dương Gian Phán Quan

Chương 158

Lão Phệ với Hà Đông cũng giống Thạch Trung và Tử Lan, đều được an bài phòng ở tại Nhàn Vân Các. Tính ra chỉ còn mỗi Cao Cường hắn là đến giờ vẫn phải lủi thủi sống bên ngoài.

Ý tứ sư phụ ra làm sao thì chỉ có chính bản thân lão nhân gia mới biết.

Cao Cường tuy khó hiểu, xong cũng không hỏi tới, dù sao hắn sống tại căn nhà kia cũng đã quen.

Dùng xong bữa cơm tối, hắn chào hỏi sư phụ, nói đôi ba câu với Lão Phệ xong liền chạy bộ trở về nhà.

Tắm rửa tẩy sạch mùi dược thảo trên người, hắn thay đổi bộ y phục, rồi lái chiếc Harley rời khỏi nhà.

Sau hơn một giờ chạy xe vòng vèo, Cao Cường rốt cuộc đến được phía cổng bắc thành phố Tân Long. Lại thông qua bản đồ mà tìm tới đường Nhân Trung.

Đường là gọi theo cách thức mới mà thôi, chứ thực ra người sống tại khu vực này vẫn quen gọi đây là làng Nhân Trung. Kể ra có hơi khó tin chứ ở nơi đây vẫn còn những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, như vậy gọi là làng đúng thật có điểm phù hợp hơn.

Cao Cường cho xe dừng đỗ ở đầu làng, rút điện thoại đánh ra gọi một cuộc.

Đợi mất hơn năm phút gì đó, mới thấy một thanh niên tuổi đã ngoài 30, chạy xe máy từ trong làng ra. Thanh niên này quan sát giây lát, mới lại gần và hỏi:

“Xin cho hỏi là Cao đại sư?”

Da mặt khẽ giật, Cao Cường gật đầu đáp:

“Đúng, nhưng đừng gọi ta là Cao đại sư gì đó, cứ gọi Cao Cường là được”

Thanh niên bật cười, lịch sự chìa tay ra:

“Tự giới thiệu ta là Trần Khôn, đã mấy lần liên hệ qua điện thoại nhờ tư vấn”

Cùng đối phương bắt tay, Cao Cường nói ra ý tứ:

“Miêu tả qua điện thoại nghe không được rõ ràng cho lắm. Ta cần phải tận mắt quan sát nơi xảy ra sự cố thì mới đưa ra nhận định được”

Khe khẽ gật đầu, Trần Khôn ngại ngùng thấp giọng:

“Hiện tại liền mời ngươi vào nhà xem sao. Chỉ là cần phải nói trước, hi vọng ngươi sẽ không phật lòng. Chuyện là người lớn nhà ta cũng mời thầy về xem, mà ngươi quá trẻ, chốc nữa nếu họ có điểm nào không phải, hi vọng ngươi đừng chấp nhặt”

Cười nhạt một tiếng, Cao Cường xua tay nói:

“Nghi ngờ gì đó ta không quản, nhưng một khi nói năng lỗ mãng xúc phạm, vậy thứ lỗi ta không giúp được gì. Nên nhớ là gia đình các ngươi cần kíp, còn ta không quan trọng gì công việc này”

Nghe hắn nói vậy, Trần Khôn vội vàng giải thích:

“Nhà ta gia giáo, tuyệt đối không buông lời lỗ mãng. Ta là lo lắng bọn họ cư xử lạnh nhạt lãnh đạm, khiến ngươi không thoải mái ấy chứ”

Không nghĩ gã này tâm tư cẩn thận như vậy, có mỗi thế mà cũng phải rào trước đón sau?

Cao Cường đưa tay vỗ vỗ bả vài đối phương và nói:

“Nếu chỉ có thế thì không cần bận tâm. Ta không nhỏ nhen tới mức vậy đâu. Dẫn đường đi”

Trần Khôn buông lỏng một hơi, liền gật đầu, rồi nổ máy quay xe chạy hướng trong làng. Cao Cường không chút chậm chễ, cho xe bám sát ngay phía sau.

Đường ngõ có phần hơi lắt léo, mất vài phút vòng vèo xuyên qua hết ngõ này ngõ kia, Hai người mới chạy xe đi tới khu vực cuối làng.

Nơi này nhìn thoáng qua liền thấy thưa thớt dân cư hơn hẳn. Dọc đường chẳng mấy khi gặp gỡ ánh đèn nhà dân, đa số chỉ là vườn cây.

Được cái đường rải bê tông bằng phẳng, đèn chiếu sáng cũng đầy đủ, chứ không thì buổi tối chắc chẳng ai dám mò mặt bén mảng gì cả.

Trần Khôn giảm chậm tốc độ, hướng Cao Cường áy náy nói:

“Của ta ông nội ưa thích nơi yên tĩnh mới mua đất xây nhà ở tận cái nơi vắng vẻ heo hút thế này đây. Mong ngươi hết sức thông cảm cho”

Vấn đề vụn vặt mà thôi, Cao Cường khoát tay ra hiệu để đối phương không cần nghĩ nhiều. Trần Khôn yên tâm lần nữa tăng nhanh tốc độ.

Rốt cuộc trước mắt xuất hiện một ngôi nhà rộng lớn, được xây theo kiến trúc nhà cấp bốn lợp mái ngói. Có sân gạch thoáng mát trước nhà, xong lại không có tường bao dựng lên xung quanh.

Tại sân lúc này đèn mở sáng choang, đậu đỗ vài chiếc cả ô tô lẫn xe máy.

Xong khiến Cao Cường để ý hơn tất thảy lại là âm khí nồng nặc, kèm với mùi hôi thối tanh tưởi cực độ buồn nôn mà ngay từ khoảng cách vài trăm mét hắn đã ngửi thấy.

Thấy hắn đỗ xe lại từ khoảng cách khá xa, Trần Khôn dựng xe tại sân xong liền chạy bộ tới hỏi:

“Nhìn ra được vấn đề gì sao?”

Híp mắt nhìn hướng ngôi nhà, Cao Cường nghiêm túc hỏi:

“Khi trước nơi đây không phải đất bằng? Là gò đất đúng không?”

Thoáng có điểm ngạc nhiên, Trần Khôn gật đầu chỉ tay nói:

“Khi trước đúng là gò đất rộng hơn 100 mét vuông. Gia đình ta sau khi mua mảnh đất này liền cho san ủi bằng phẳng rồi mới tiến hành xây cất ngôi nhà hiện tại. Chẳng lẽ mảnh đất này có vấn đề?”

Cao Cường thở dài đáp:

“May mắn ngươi gọi ta đến, nếu không sớm muộn ra đại hoạ”

Câu thoại này nghe quen quen, khá giống phong cách của đám chuyên gia lừa đảo. Vấn đề gì không nói được rõ ràng, xong cứ phải vỗ ngực khoe khoang cái đã.

Nghĩ tới đây, Trần Khôn nét mặt tức khắc có điểm cổ quái.

Hắn cũng không phải muốn nghi ngờ gì vị Cao đại sư này đâu. Thế nhưng diễn biến hiện tại quá quen, Trần Khôn buộc lòng phải nâng cao cảnh giác một chút.

Không quan tâm Trần Khôn đứng bên cạnh dở hơi dở hồn cái gì. Cao Cường lấy ra điện thoại, mau chóng lục tìm số của Diên Lộc và bấm gọi.

Chỉ sau ba hồi chuông Diên Lộc liền nhận máy, Cao Cường lập tức lên tiếng:

“Có phiền toái, cần đến tiểu đội các ngươi hỗ trợ”

Đầu dây bên kia, Diên Lộc lập tức thăm hỏi:

“Là gặp phải quỷ hồn sao? Cần ta phải làm những gì?”

Khe khẽ thở dài, Cao Cường thẳng thắn nói:

“Không phải quỷ hồn, tạm thời ta không tiện tiếp cận quá gần cho nên nó tu vi thế nào còn chưa rõ. Nhưng thứ này rất phiền toái, một mình ta dễ ra sai sót. Ngươi liên hệ mấy người kia rồi chạy tới làng Nhân Trung tại bắc thành đi, thuận tiện nhắc họ chuẩn bị tinh thần đề phòng trường hợp ác chiến”

Hết quỷ hồn lại tới tu vi, rồi thì ác chiến nọ kia, Trần Khôn đứng ở một bên nghe mà ngu hết cả người. Đợi cho Cao Cường cúp điện thoại, hắn liền vội nói:

“Cao đại sư, ngươi giảng giải kỹ càng một điểm a. Chứ ậm ờ thế này ta làm sao biết đường phối hợp? Hơn nữa ta phải nói thẳng, ta sẽ chỉ chi trả theo giá niêm yết tại trang chủ. Khoản phát sinh mà ngươi tự tiện gọi thêm người đến thì đừng có tính lên đầu ta”

Liếc xéo nhìn gã này một cái, Cao Cường lạnh nhạt nói:

“Ngươi muốn hoài nghi thế nào thì tuỳ. Không trả phí cũng chẳng sao. Có điều ta khuyên ngươi nên kêu gọi thân nhân của mình tạm thời ra khỏi ngôi nhà đi, không khí nơi đó không tốt chút nào đâu. Tất nhiên ngươi không tin thì cứ coi như ta chưa từng nói gì cả”

Nhận thấy “Cao đại sư” không giống đang diễn trò giả dối.

Trầm ngâm suy tư chốc lát, Trần Khôn dứt khoát gật đầu:

“Không biết thế nào, nhưng ta lựa chọn tin tưởng ngươi. Để ta vào thông báo với người nhà một câu”

Dứt lời Trần Khôn liền quay người chạy về hướng ngôi nhà. Ngắn ngủi một phút sau Cao Cường liền nghe thấy từ trong nhà phát ra tiếng cãi nhau ầm ĩ hết cả lên.

Một lần nữa từ trong nhà đi ra, Trần Khôn mặt mũi ấm ức thấy rõ. Đi tới nơi liền đối Cao Cường xoè tay, mặt mũi đầy bất đắc dĩ nói:

“Ta trở về nói trong nhà không tốt, liền bị mắng cho té tát. Cái đám thầy mà người nhà ta mời về được thể hùa vào nói ta ngu dốt này nọ. Mẹ nó, một lũ lừa đảo mà ra vẻ ta đây”

Ánh mắt cổ quái nhìn người anh em này một chút, Cao Cường hài hước hỏi:

“Điểm gì khiến ngươi cho rằng bọn họ là lừa đảo? Và điểm gì để ngươi tin tưởng ở ta? Dù sao về phương diện ma quỷ, người ta có giảng giải ngươi nghe cũng đâu hiểu?”

Trần Khôn ngồi xổm xuống bên cạnh xe, mắt nhìn hướng ngôi nhà và nói:

“Đám thầy này đến nhà ta, vừa ngồi xuống liền liệt kê đủ các thứ lễ nghi với vật dụng này nọ. Tóm lại cứ hễ mở miệng là lại tiền tiền, không lừa đảo thì ta bé bằng con kiến luôn. Còn về ngươi thì ta không rõ, giống như trực giác mách bảo cho ta biết ngươi là một kẻ đàng hoàng”

Cao Cường bật cười:

“Thực ra có những trường phái cần phải thông qua tế đàn để diệt trừ ma quỷ. Có điều bày vẽ ra quá nhiều thứ đông tây, đúng là chỉ có đám chuyên lừa đảo thì mới vận dụng đến”

Trần Khôn ngạc nhiên nhìn lên:

“Ngươi cũng cảm thấy đám thấy phía trong nhà là lừa đảo sao?”

Cao Cường lắc đầu trả lời hắn:

“Trường phái trong dân gian nhiều vô kể, bọn họ có phải lừa đảo hay không thì khó nói. Thế nhưng ta dám khẳng định bọn họ không thể giải quyết vấn đề của gia đình ngươi”

Trần Khôn bật đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Bọn họ đang đi về hướng chúng ta, dám chắc đám thầy kia lại dở trò đây mà. Cao đại sư, thân nhân của ta có bị mê muội mà nói năng không phải, cũng xin ngươi bỏ quá cho”

Nhếch miệng khẽ cười, Cao Cường khoát tay tỏ ý để Trần Khôn được yên tâm.

Rất nhanh một đoàn bảy người đi tới nơi này. Dẫn đầu đi đằng trước là hai lão giả độ tuổi đã khoảng 80, từ cách xưng hô thì lão giả mặc đồ vải thô hẳn là gia gia của Trần Khôn.

Lão giả còn lại thì đúng phong cách thần côn kiếm cơm. Nào là trường bào trắng muốt, tóc búi củ hành, với bộ râu dài bạc phơ. Buồn cười hơn nữa là còn phe phẩy phất trần.

Lão giả vải thô ánh mắt tức giận nhìn về hướng Trần Khôn, trông có vẻ hận vì không thể mắng cho hắn thêm một trận té tát nữa.

Trong khi đó lão giả thần côn thì phe phẩy phất trần, dùng ánh mắt bề trên mà quan sát Cao Cường từ trên xuống dưới một lượt.

Giống như đã xác nhận được gì đó, thần côn lão giả mới yên tâm chất vấn:

“Thanh niên, ngươi hiểu thế nào là phong thuỷ sao?”

Cao Cường tuỳ ý nhún vai, bĩu môi đáp:

“Không biết”

Thần côn lão giả ngay tức thì cáu gắt lớn tiếng quát:

“Ngươi đã không biết mà còn nói linh tinh cái gì? Ngươi có biết đây là khối phong thuỷ bảo địa không hả? Hừ, thanh niên sức dài vai rộng không chịu làm việc gì đàng hoàng, lại tính dựa vào lừa đảo kiếm cơm? Có lão đạo ta ở đây, ngươi đừng hòng đạt được ý đồ xấu xa”

Dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, Cao Cường cười cợt hỏi:

“Ngươi lải nhải xong rồi chứ?”

Thần côn lão giả bỗng cảm thấy không ổn, thoáng lùi về sau, lớn tiếng quát hỏi:

“Thanh niên, ngươi là ý gì?”

Lợi dụng không gian u tối, Cao Cường từ trữ vật giới lấy ra khẩu súng lục Lão Phệ tặng. Nhấc tay chĩa thẳng tới thần côn lão giả, miệng như trước mỉm cười nói:

“Một là quỳ xuống, hai là trên trán có thêm lỗ thủng. Ngươi lựa chọn thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment