Dương Gian Phán Quan

Chương 189

Tại trên một mái nhà cách đó 500 mét.

Nhàn lão đứng quan sát diễn biến mà khó tránh khỏi trợn tròn hai mắt vì ngạc nhiên.

Hơn tháng nay, thi thoảng có nhòm trộm một chút, Nhàn lão tất nhiên biết hắn cường lên khá nhiều. Nhưng đến nỗi dễ dàng đánh bạo đầu đối thủ thế này thì hơi quá.

Phải biết rằng gã kia dù gì cũng là Huyền Khí Cảnh, trong khi đó Cao Cường chỉ mới đột phá tới Trúc Cơ trung kỳ, song phương cách biệt hơn thua vẫn cứ là một tầng thứ. 

Hơn nữa với con mắt già đời, Nhàn lão khẳng định hắn còn lưu thủ.

Tính toán mới chỉ xuất ra có khoảng bảy tám thành lực lượng gì đó. Đáng nói là hắn thậm chí còn chẳng thèm dùng bất cứ thuật pháp hay là võ kỹ loại hình công kích nào.

Ngắn gọn là bằng phương thức đơn sơ và thô bạo nhất, cứ từng quyền đánh chết đối thủ.

“Cái này chiến lực bắt đầu đạp bước vào hàng ngũ yêu nghiệt a” – Sau phút giây ngỡ ngàng, Nhàn lão miệng khẽ lẩm bẩm, trong lòng vui mừng đến nỗi cười híp hết cả mắt.

--- 

Trong khi đó tại hiện trường.

Cao Cường ngồi xổm xuống bên cạnh cỗ thi thể mà chính tay hắn vừa mới đánh cho bạo đầu, tiếp đó lục tìm và lấy được chiếc ví da tại túi quần phía sau.

Lật mở xem thoáng qua, chính xác như những gì đã sớm dự đoán, có một số giấy tờ chỉ rõ gã trung niên này là từ Bạch Long thành phố chạy tới nơi đây.

“Tống gia sao? Không lâu nữa đâu” – Cao Cường đứng dậy lạnh nhạt khẽ nói, tiện tay ném ra vài tấm Hoả Cầu Phù thiêu huỷ đi cỗ thi thể.

Sau đó kiên nhẫn đứng đợi cho đến khi cỗ thi thể chỉ còn là một đống tro tàn bay theo gió, rồi mới quay người chậm rãi rảo bước trở về nhà.

--- 

Tại một vương quốc nằm tận cùng phía bờ Tây đại lục.

Ngoài trời lúc này tuyết rơi trắng xoá, nhiệt độ cũng đã hạ xuống tới mức âm 10 độ C.

Trong gian phòng trên tầng 2 của một căn hộ cho thuê giá rẻ, ngồi co ro trên chiếc ghế tựa là một thân hình nhỏ bé đang khoác tấm chăn bông cho đỡ lạnh.

Khắp phòng ngập ngụa rác thải, đa phần là vỏ hộp giấy gói của các loại đồ ăn vặt như bim bim bánh kẹo. Rồi lon nước ngọt, mẩu tàn thuốc lá, quần áo tất vớ.

Nói chung là bẩn thỉu và hôi hám vô cùng.

Chỉ có điều thân hình nhỏ bé, cũng tức là Anh Tuấn Đại Vương thì sớm từ lâu đã sống quen trong cái hoàn cảnh môi trường giống hệt như một ổ chuột này rồi.

Và hiện giờ hắn đang bận miệng ngậm thuốc lá, mắt thì nheo lại nhìn chăm chú màn hình máy vi tính. Với một tay nháy chuột, một tay liên tục nện gõ bàn phím.

Trên màn hình hiển thị là hình ảnh của một tựa game võ hiệp thể loại nhập vai. Loại game 2D siêu cũ kỹ, ra mắt giới game thủ từ khoảng hơn trăm năm trước gì đó.

Tại quê nhà phương đông thì đây là một tựa game đã sớm hết thời. Thế nhưng tại phương tây xa xôi, vẫn còn tồn tại cộng đồng không nhỏ ưa thích trò chơi này.

Anh Tuấn Đại Vương thực ra cũng chẳng ham hố gì mấy, nhưng muốn giao lưu hoà đồng với bạn bè nơi phương xa xứ lạ này thì bắt buộc phải lao vào mà cày thôi.

Hơn nữa thời gian gần đây hắn vì cái chết của người tình trong mộng mà bị buồn.

Lao vào cày game càng thêm ác liệt, suốt ngày kéo mấy “nàng” trong game đi săn boss.

Và ngay cả lúc này đây hắn cũng đang vận dụng tới 100% trí lực để mà săn giết boss đại hoàng kim. Mong rằng sẽ may mắn rớt ra món đồ hoàng kim môn phái.

Sau đó đem tặng cô nàng tóc vàng nóng bỏng mới quen trong game.

Biết đâu sẽ có dịp ghé thăm một căn phòng tại khách sạn hạng sang nào đó. Rồi thì hai đứa quây quần bồn tắm chung vui, núi đồi sóng nước dập dờn cái gì gì á.

Bà mẹ, mới chỉ nghĩ thôi mà tuyết trắng bên ngoài như thể tan biến sạch, nóng quá ư là nóng.

Anh Tuấn Đại Vương bàn tay điều khiển nhân vật ra skill càng thêm phần hăng máu.

Chỉ là.. “tích tích”..

Bất chợt “bảng thông báo có thư mới gửi tới” xuất hiện chình ình giữa màn hình, Anh Tuấn Đại Vương giật mình, tay nhanh như chớp bấm tắt đi.

Nhưng ôi thôi, nhân vật của hắn đã bị boss nện cho về thành dưỡng sức.

“Cái @#$%@#$%..”

Ngay tức thì, Anh Tuấn Đại Vương ngửa mặt chửi bới ầm ĩ.

Hắn không chửi không được, nhân vật của hắn pk 10 đó, chết là sẽ hỏng hết đồ. Giờ có sửa đồ xong chạy lên lại thì boss đã sớm bị kẻ khác ks mất rồi còn đâu nữa.

Để xem thằng chóa nào gửi thư mất dậy quá vậy?

Phẫn nộ trùng thiên, hắn bấm mở hòm thư.

“Ồ..”

Nhìn cái nick name Cao Cao Cường Cường, tức giận gì đó liền tiêu tan hết sạch. Không chút chậm chễ, Anh Tuấn Đại Vương ngay lập tức mở xem nội dung bức thư.

“Con gián sao lại đột ngột muốn động thủ thế này?”

Đọc xong nội dung, Anh Tuấn Đại Vương cau mày khẽ lẩm bẩm.

Có điều Anh Tuấn Đại Vương tin rằng Cao Cường sẽ không hành động khi mà chưa suy nghĩ cẩn thận. Bởi vậy hắn chẳng bận tâm nữa, lập tức bấm ALT F4 tắt game.

Tiếp đó mười đầu ngón tay gõ phím nhanh như chớp, theo động tác này, bức tường đằng sau bàn máy tính liền giống như cánh cửa kéo chậm rãi tách mở sang hai bên.

Để lộ ra một màn hình cỡ lớn, gần như trải rộng kín hết bức tường.

Lúc này trên màn hình hiển thị hàng chục khung hình khác nhau. Tuy nhiên lại đều là hình ảnh quay trực tiếp từ những tụ điểm ăn chơi khét tiếng tại thành phố Tân Long.

Rất nhanh tìm ra mục tiêu, Anh Tuấn Đại Vương liền đem địa chỉ này nhập vào văn bản soạn thư mới. Sau đó tạm thời ẩn đi mấy chục hình ảnh giám sát trên màn hình.

Rồi tiếp tục gõ phím nhanh như gió để tra tìm thông tin thứ hai Cao Cường yêu cầu.

Chỉ sau vài phút, trên màn hình xuất hiện ảnh chụp và tư liệu cá nhân của một gã trung niên nam tử.

Gã này hiện đang là luật sư đại diện cho khá nhiều thế lực tập đoàn lớn nhỏ tại thành phố Tân Long. Quan hệ rộng khắp, và tài sản cũng thuộc dạng nứt tường thành.

Để lấy được tư liệu đầy đủ về gã này, cần phải xâm nhập vào hệ thống tư pháp của thành phố Tân Long, Anh Tuấn Đại Vương thực ra còn chưa đủ trình để mà làm được.

Nhưng ai cũng có bí mật của riêng mình.

Cao Cường có, và Anh Tuấn Đại Vương cũng có.

Cẩn thận rà soát lại thông tin cá nhân của gã luật sư, xác định không có sai lầm, Anh Tuấn Đại Vương mới đính kèm với một số tài liệu tra tìm từ trước, rồi chuyển toàn bộ vào văn bản soạn thư và bấm gửi đi.

“Tích.. tích..”

Tiếp tục có thông báo thư mới, cơ mà do người khác gửi tới. Đọc xong nội dung, Anh Tuấn Đại Vương ngay lập tức vung bỏ tấm chăn và đứng dậy, nhân tiện nhấn vào nút trên chiếc đồng hồ đeo tại cổ tay.

--- 

Trở lại với thành phố Tân Long, tiểu khu Than Thở. 

Từ phòng tắm đi ra, sau khi lau khô người, Cao Cường liền mặc lên bộ y phục dạ hành.

Có đôi chút khác biệt với phong cách khi xưa, hiện giờ áo sơ mi đen phối kèm với chiếc quần âu tối màu. Giày thể thao cũng được thay thế bằng một đôi giày da bóng lộn.

Còn mũ lưỡi chai với khẩu trang thì thôi dẹp đi.

Tiếp đó để thuận tiện hơn trong việc đọc thư, hắn liền bật mở laptop. Mau chóng lọc ra những thông tin cần dùng tới, tiến hành sao chép sang điện thoại rồi bấm tắt laptop.

Con hàng Anh Tuấn Đại Vương kia cũng thật là, gửi đến lắm, ngồi lọc thấy phiền.

Trước khi rời khỏi nhà, Cao Cường bấm điện thoại gọi đi một cuộc.

“Nghe đây” – Rất nhanh đầu bên kia nhấc máy, là giọng nói của Diên Lộc truyền tới.

“Cho ta số của Tiêu Diễm Phượng” – Cao Cường lập tức yêu cầu: “Có việc gấp cần nói với nàng ta”

“Cái này ngươi chờ chốc lát” – Đầu bên kia Diên Lộc liền hồi đáp: “Đội trưởng không có dùng điện thoại, bây giờ ta phải chạy qua cư xá của đội trưởng mới chuyển máy được”

“Tút.. tút.. tút..” – Sau đó chẳng quản ý tứ hắn ra sao, âm thanh ngắt kết nối liền vang lên.

“Rè.. rè.. rè..” – Cũng không phải đợi quá lâu, ba phút sau điện thoại của hắn rung bần bật.

“Tìm ta có chuyện gì?” – Hắn vừa bắt máy, trong loa đã ngay lập tức vọng ra giọng nói lạnh nhạt của Tiêu Diễm Phượng.

“Chuyện rất quan trọng” – Không chút chần chừ, Cao Cường vô cùng nghiêm túc nói: “Ta muốn điên cuồng làm một lần”

--- 

Tại phân bộ Cấm Quân trú đóng tại ngoại vi phía bắc thành phố Tân Long.

Đứng tại cửa cư xá, Tiêu Diễm Phượng nghe xong lời hắn nói mà ngớ cả người.

“Muốn điên cuồng làm một lần? Là làm cái gì? Mà tại sao hắn lại tìm ta nói muốn làm?” – Trong đầu không ngừng tự hỏi, rồi như hiểu ra, Tiêu Diễm Phượng tức thì hét vào điện thoại: “Tiểu tử ngươi muốn chết phải không? Có tin lão nương liền xé xác ngươi ra?”

--- 

Đang yên đang lành Tiêu Diễm Phượng tự dưng hét lên, dù là qua điện thoại nhưng mà Cao Cường vẫn có cảm giác như thể muốn thủng luôn màng nhĩ rồi đây.

Hắn chuyển điện thoại sang bên tai còn lại, lạnh giọng nói vào míc:

“Đêm nay ta bị người tập kích, tuy đã giết chết hung thủ ngay tại trận nhưng đồng phạm thì vẫn còn đó. Bởi liên quan tới một thế lực gia tộc không nhỏ mới phải liên lạc với ngươi. Giúp hay không nói thẳng ra một câu, ngươi phát điên cái gì? Nghĩ ta ngán ngươi?”

“Ách.. Cái này..” – Đầu bên kia Tiêu Diễm Phượng lập tức rơi vào cảnh lúng túng, thật lâu sau mới nói: “Ơn cứu mạng của Nhàn lão còn đó, bằng giá nào ta cũng phải giúp ngươi. Thế nhưng lật cả một gia tộc chuyện này quá lớn, muốn đè xuống là rất khó khăn”

“Đè xuống ta đã có phương án chu toàn” – Cao Cường đầy tự tin nói: “Về phần Đàm lão đầu ngươi cũng không cần phải lo, đã có sư phụ ta ra mặt dọn dẹp. Kế hoạch thế nào thì gặp mặt rồi bàn bạc chi tiết, hiện giờ ta phải chạy đi tóm cổ một gã trước cái đã”

“Được rồi, gặp mặt tại nơi nào?” – Đầu bên kia Tiêu Diễm Phượng dứt khoát hỏi.

“Dốc gạch cổ, ngay lối rẽ vào hồ Hoàng Ngưu” – Cao Cường lạnh lùng tuyên bố: “Ngươi cũng đừng có bởi nơi đó trú ngụ lắm quan chức này nọ mà mở miệng ngăn cản. Không quản hắn chức to đến mấy, dám đứng ra ồn ào, ta liền cho cả nhà hắn đi chết”

“Bớt ăn nói hống hách trước mặt lão nương” – Tiêu Diễm Phượng gằn giọng tức tối: “Đợi ngươi gia nhập vào tiểu đội, lão nương không chỉnh chết ngươi, xin thề sẽ đổi theo họ của ngươi”

“Cái này.. ngươi là muốn gả cho ta sao?” – Cao Cường cười nhạt: “Nhưng xin lỗi, ta không muốn”

Nói dứt lời hắn liền cúp máy rụp, kèm với ngửa mặt cười vang.

Cam đoan giờ này Tiêu Diễm Phượng thích trưng mặt lạnh kia đang tức muốn nổ phổi luôn rồi đi.
Bình Luận (0)
Comment