Dương Gian Phán Quan

Chương 21

Từ trong đám cỏ lau liên tục vọng ra những tiếng động huỳnh huỵch, không hiểu nếu như có ai đó vô tình đi ngang qua đây và nghe thấy thì trong đầu người ta sẽ nghĩ tới cái gì.

Có điều hiện tại là mùa đông lạnh lẽo, đến mấy thanh niên nghiện ngập cần tìm nơi tụ tập hút chích cũng chẳng muốn ra đây cho chết rét, huống chi là những người bình thường.

Thành ra Cao Cường có ngã lên ngã xuống tạo thành động tĩnh mạnh hơn nữa, thì cũng chẳng phải lo ai đó nghe thấy mà hiểu lầm nơi này có án mạng hay trai gái chơi dã chiến cái gì gì.

Mà kể ra cũng thấy tội, Cao Cường hí hửng chạy ra bãi bồi để tu luyện võ kỹ là thế. Xong quyền cước đấm đá oai vệ chẳng thấy đâu, thay vào đó chân này vấp chân kia rồi ngã oành oạch.

Nói chung thì nhìn hình ảnh trong đầu Cao Cường đinh ninh là dễ học, xong đến khi chính thức tập luyện hắn mới biết phiền toái thế nào. Hết uốn hông đấm thẳng rồi lại xoay người đấm trái đấm phải.

Đã vậy còn phải di chuyển qua lại trong trạng thái đứng tấn nữa chứ. Cao Cường xin thề rằng từ trước tới nay hắn vẫn cứ tưởng trong phim ảnh là do đám đạo diễn làm quá độ khó tình tiết của cái trò đứng trung bình tấn lên mà thôi.

Bố ai mà ngờ được trong thực tế còn khó hơn trên phim miêu tả gấp nhiều lần. Không chỉ liên tục ngã dúi dụi vập mặt xuống đất, Cao Cường còn thấy phần lưng và xương cột sống đau mỏi vô cùng.

Qua nửa giờ vật lộn ngã lên ngã xuống, cơ bắp rồi xương cốt toàn thân căng cứng đau nhức khiến Cao Cường không chịu nổi nữa mà phải nằm vật ra đất để nghỉ ngơi. Nói thật thì hắn phần nào đoán ra được nguyên do của tình thế hiện tại.

Nói trắng ra thì những động tác võ kỹ này quá xa lạ và khác biệt với thói quen sinh hoạt hàng ngày. Nếu như Cao Cường từng theo học mấy môn võ thì có lẽ sẽ giảm thiểu khó khăn. Đáng tiếc hắn lại chẳng có nổi một chút kỹ năng căn bản nào.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cứ tiếp tục gắng gượng tập luyện thế này cũng không phải là cách. Bởi vậy khi cảm thấy cơ thể đã bớt mỏi nhức khó chịu, Cao Cường mau chóng ngồi dậy và quyết định chuyển qua tập luyện theo phương pháp “phá cơ”.

Sở dĩ Cao Cường biết tới phương pháp này là vì trước đây có thời gian hắn thích xem những clip nhảy Poping trên mạng. Vì muốn biết mấy gã dancer này làm thế nào mà dẻo cứ như kẹo kéo vậy, hắn mới tìm ra những clip nói tới phá cơ.

Phá cơ bắt nguồn từ đâu thì có rất nhiều đồn đoán tranh cãi. Có người thì nói là từ phương pháp huấn luyện của dân thể thao, người lại bảo sinh ra từ mấy bộ môn múa chẳng hạn như là ba-lê.

Mà từ ông nào bà nào nghĩ ra cũng được, Cao Cường chẳng rỗi hơi đi truy vấn cái chuyện này. Hắn dành thời gian và tâm trí để quan tâm tới hiệu quả của việc áp dụng phương pháp phá cơ này thì hơn.

Có điều trước khi đưa ra được nhận xét có hiệu quả hay không, thì trước tiên Cao Cường còn phải trải qua một giai đoạn có thể nói là ăn hành ngập mồm cái đã.

Riêng cái việc xoạc thẳng hai chân ra thôi cũng đã đủ để hắn thiếu chút nước mắt tuôn như mưa rồi. Chưa tính sau đó còn uốn cong người về sau các kiểu nữa.

Lăn lê bò toài đến hơn mười hai giờ đêm, Cao Cường hận vì đã không đem chăn màn ra đây mà ngủ lại luôn. Chứ lúc này toàn thân rã rời hắn chẳng muốn nhúc nhích nữa rồi.

Cao Cường cũng không vội lết về, mà ngồi thiền tại chỗ một lúc. Tuy rằng còn chưa đột phá thể chất gì đó, nhưng mỗi khi mệt mỏi mà ngồi xuống thổ nạp thì hồi phục tốt vô cùng.



Sau mười phút, cảm giác bủn rủn chân tay giảm bớt, Cao Cường mới đứng dậy để trở về. Suy cho cùng muốn hồi phục hoàn toàn thì phải để cơ thể được nghỉ ngơi buông lỏng.

Đối với Cao Cường mà nói, để làm được cái điều này thì không có phương pháp nào khác hoàn hảo hơn việc trở về và leo lên giường rồi ngủ một giấc thật ngon.

---

Suốt một tuần tiếp sau đó, Cao Cường đều đặn mỗi tối luyện tập đứng tấn và phá cơ. Tuy rằng cảm giác khi tập luyện mấy thứ này chẳng lấy gì làm dễ chịu, được cái Cao Cường nghĩ ra biện pháp vừa tập luyện vừa nhẩm niệm Độ Tâm Kinh.

Ai ngờ nghĩ bừa làm bậy thế mà lại có hiệu quả khá tốt. Hắn vì không còn chú ý nhiều tới đau đớn và mỏi nhức cho nên mới duy trì tập luyện được thời gian dài hơn. Qua đó mà thân thể của hắn hiện tại dẻo dai hơn một tuần trước rất nhiều.

Tất nhiên mới chỉ tập luyện có một tuần thì không thể nào mà dẻo như mấy tay nhảy Poping kia được. Thế nhưng Cao Cường đâu có muốn làm dancer mà phải dẻo quá đà như thế? Mục đích tập luyện cho cơ thể dẻo dai là để tu luyện võ kỹ nha.

Và chỉ sau một tuần phá cơ ăn hành ngập mồm, Cao Cường lúc này đã có thể túc tắc diễn luyện võ kỹ. Động tác có thể nói là mềm mại dễ coi hơn nhiều, không còn cứng nhắc như trước nữa.

Hết đấm thẳng đấm móc đấm trái đấm phải, rồi tới quét chân đá ngang giật gót lên gối đủ kiểu. Nhìn chung thì Cao Cường hiện tại bắt đầu đã có một chút dáng dấp của người tập võ rồi.

Vấn đề còn lại chỉ là hắn chưa nhuần nhuyễn chiêu số, nên lâu lâu lại ngã dập mặt một lần. Cái này thì cần thêm thời gian để bù đắp, chứ ngày một ngày hai là không thể nào ổn thoả được.

Mặc dù múa may quyền cước trông còn chưa ra cái thể thống gì cả, nhưng Cao Cường cũng có thu hoạch nhất định. Đơn cử như việc hắn lại thấy cơ thể phát nhiệt giống như lần đầu thổ nạp.

Chỉ cần có thể diễn luyện thành thục bộ võ kỹ luyện thể này, Cao Cường tin chắc cảm giác phát nhiệt kia sẽ càng đậm nét hơn nữa. Rất có thể đó cũng là lúc thể chất của hắn đột phá giới hạn trói buộc.

Lại một tuần lễ nữa trôi qua, bởi vì tâm trí đắm chìm trong việc tu luyện võ kỹ, thành ra lúc đi làm Cao Cường có hơi thả hồn trên mây. Để rồi bị mấy người đồng nghiệp hiểu lầm và liên tục tra hỏi xem hắn có phải đang tương tư bồ kết cô gái nào trong chợ.

Hắn giải thích thề thốt đủ kiểu mà mấy người bọn họ nhất quyết không chịu tin. Đã vậy Bình thúc lại còn hùa vào cùng mấy cái kẻ dở hơi này để mà trêu chọc hắn. Hết cách nên Cao Cường đành lựa chọn biện pháp ngoảnh mặt làm ngơ bơ đi mà sống.

Ở cửa hàng không khí cười đùa vui vẻ là thế, nhưng cũng có một người rất là không thích cái kiểu lơ đễnh của Cao Cường suốt một tuần nay. Và không phải ai khác mà chính là cậu nhóc Tiểu Dương.

Tại sao Tiểu Dương cái thằng nhóc này lại không vui? Đương nhiên là vì nó biết Cao Cường đang ngầm trợ giúp cha nó. Thế nhưng thay vì mồm mép tép nhẩy bảo nó phải thế này thế kia, thì suốt một tuần nay Cao Cường lại chỉ nói với Tiểu Dương có một câu ngắn gọn đó là “lên xe”.

Mới đầu Tiểu Dương cho rằng Cao Cường chưa chi đã nản lòng nên mới không đả động gì tới chuyện khuyên nhủ nó làm lành với cha. Thế nhưng dần dần Tiểu Dương nhận ra một sự thật đắng lòng đó là Cao Cường đang bận để tâm tới chuyện khác nên chẳng thèm ngó ngàng gì nó.

Với cái kiểu làm việc một cách vô trách nhiệm thế này, Tiểu Dương tất nhiên là vui không nổi. Nếu không phải đang chiến tranh lạnh thì Tiểu Dương xin thề nó chắc chắn sẽ phản ảnh việc này. Để cha trách mắng cái vị Cường ca hư hỏng tí tuổi ranh đã yêu đương nhăng nhít này một trận.

Tiểu Dương nên cảm thấy may mắn vì Cao Cường không có tuyệt chiêu đọc suy nghĩ như Bạch Lãnh. Chứ nếu mà Cao Cường biết được nó đánh giá hắn bằng cái câu “tí tuổi ranh đã yêu đương nhăng nhít”, đảm bảo một tỉ phần trăm Tiểu Dương sẽ bị hắn chỉnh cho lên bờ xuống ruộng.

“Kéttt..” – Tiếng phanh xe chói tang rít lên, Cao Cường đỗ xịch xe trước cửa hàng. Vẫn như mọi khi, không cần hắn mở miệng Tiểu Dương cũng đã tự giác xuống khỏi xe.

Có điều lần này Cao Cường vừa mới định tăng gas đi thẳng, thì tên nhóc Tiểu Dương lại với tay vỗ nhẹ lên vai hắn. Bất đắc dĩ Cao Cường phải chậm lại xem tiểu tử này muốn gì.

Đáng chết là tên nhóc Tiểu Dương này vỗ vai giữ hắn lại xong cứ ngập ngà ngập ngừng không nói. Ngán ngẩm vô cùng, xong Cao Cường vẫn quyết định lên tiếng xem sao:

“Tiểu tử ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi chứ?”

Đã lâu rồi không có nhiều lời với những người làm việc cho cha, vì thế Tiểu Dương có hơi khẩn trương. Xong vì đã nghĩ kỹ rồi nên Tiểu Dương hít sâu một hơi rồi thấp giọng nói ra:

“Cường ca, ngươi nên tập trung cho công việc a. Yêu đương trai gái cái khoản này về sau sự nghiệp vững vàng rồi thì hãy tính tới. Đừng lãng phí năm tháng tuổi trẻ vào chuyện vô ích, ta muốn nói vậy thôi”

Bị người khác lên mặt dạy đời, có thể nói là một trải nghiệm chẳng lấy gì làm vẻ vang. Dù người đứng ra giáo huấn có là bậc cha chú ruột thịt đi nữa thì vẫn cứ gây ra cảm giác khó chịu vô cùng.

Có điều khi bị một thằng nhóc học lớp 7 dạy khôn thế này, Cao Cường lại không có khó chịu chút nào. Tất nhiên bực mình cũng có nhưng chỉ chút chút, thay vào đó là cảm giác thấy buồn cười hơn hết.

Tuy nhiên không giáo huấn cho thằng nhóc này một chút thì có hơi dễ dài quá rồi. Vì thế nở nụ cười hiền hoà như anh trai mưa trong clip ca nhạc, Cao Cường vẫy tay ra hiệu để Tiểu Dương lại gần mình.

Híp mắt đánh giá nụ cười đầy giả tạo kia của Cao Cường một lúc. Tiểu Dương vẫn quyết định tiến đến xem sao. Vả lại Tiểu Dương không tin vị Cường ca này dám làm gì con trai lão bản là nó.

“Chátttt..” – Đỉnh đầu trúng một cú headshot vang dội, khiến Tiểu Dương không tin nổi mà ngây cả người. Bảo như bị véo tai gì thì Tiểu Dương còn chấp nhận được, đằng này đầu bị quất một cú nên nó hơi sốc.

“Tiểu tử ngươi có tâm tư mà đi hóng hớt đám người dở hơi trong cửa hàng chém gió sao? Dùng thời gian đó nghiêm túc ngẫm nghĩ xem bản thân mình mấy năm nay cư xử đúng hay sai đi. Hừ..”

Mắng xong câu này, Cao Cường bắn côn vê ga cho xe lao đi mất hút. Để lại Tiểu Dương ngây ngô đứng đó thật lâu còn chưa thể tỉnh táo lại. Thực tế Tiểu Dương ngây ngốc cũng không phải vì những lời giáo huấn thấm thía, mà là bởi đỉnh đầu lúc này truyền tới cảm giác đau kinh khủng..

“OAAAAAAAAAA OAAAAAAAAAAAA..” – Tiếng khóc ré vang lên ầm ĩ trước cửa hàng …
Bình Luận (0)
Comment