Dương Gian Phán Quan

Chương 212

Rõ ràng có khí tức quỷ hồn phiêu đãng tại nơi đây.

Nói đúng hơn là có cực nhiều, đậm nhạt lẫn lộn, lên tới năm sáu chục loại khí tức.

Vấn đề là thần thức không dò xét được bên dưới tế đàn, thành ra trước mắt chỉ còn cách theo kế hoạch đã định sẵn, dọn dẹp sạch sẽ lực lượng nguyền rủa xong rồi tính tiếp.

Tay trái một xấp Tịnh Hoá Phù, tay phải một xấp Thanh Khí Phù.

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Cao Cường hai tay liên tục vung ném loạn xạ. Và chẳng mấy chốc hai màu ánh sáng vàng và xanh bao phủ toàn bộ không gian nơi đây.

Ánh sáng chiếu rọi lên cao tận ba bốn chục mét, đừng nói đám người canh gác bên ngoài, mà khá nhiều cư dân sống gần cầu Yên Hoả cũng trông thấy cảnh tượng kỳ lạ này.

Tất nhiên không thiếu được thi nhau dơ điện thoại chụp, đăng lên mạng xã hội cho vui.

Mặc dù Cao Cường ném ra mỗi loại tới cả trăm tấm, nhưng hai loại phù lục này phát ra ánh sáng thuộc diện dịu nhẹ. Bởi vậy không cần phải lo lắng sẽ bị cản trở tầm nhìn.

Rất nhanh thì hai loại ánh sáng phát huy ra công dụng, không khí giống như bị thiêu đốt và rồi khói đen xuất hiện khắp nơi, kèm với những tiếng xèo xèo vang lên không dứt.

Đã chạy lên đứng tít trên bờ kè, cô gái hướng lão giả run run giọng nói:

“Lão sư, ngài có nghe thấy những tiếng thì thầm bên tai không?”

“Có.. có nghe” – Cơ thể run bần bật, lão giả lắp bắp trả lời:

“Rất nhiều tiếng thì thầm, nam có nữ có, già trẻ gì cũng có hết”

Nghĩ tới một khả năng, cô gái gần như phát khóc vội hỏi:

“Lão sư, liệu có phải ma quỷ không? Lão sư, đệ tử thấy sợ”

“Cộp.. cộp..” – Bất chợt sau lưng vang lên tiếng động, khiến cho lão giả và cô gái đang trong tình trạng thần hồn nát thần tính bị giật mình, cùng lúc ngã chổng cả vó.

Xin thề là thiếu chút ngay tại chỗ đái dầm ra quần.

Vừa xong việc quay trở lại liền chứng kiến hai thầy trò nhà này lăn đùng ngã ngửa, đã thế lại còn tay chân quẫy đạp loạn xạ, miệng thì la hét ủm tỏi cứ như thể gặp ma.

Chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, Lâm Tiểu Tùng tặc lưỡi hỏi:

“Hai người bị cái gì thế? Nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ ư?”

Biết được không phải là ma, thầy trò bọn họ như trút được gánh nặng. Vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa không ngừng xoa vuốt lồng ngừng, trông hết sức buồn cười.

Đúng lúc này Lâm Tiểu Tùng bên tai nghe thấy tiếng thì thầm, tất nhiên không thiếu một phen giật mình hú vía. Hơn nữa còn theo phản xạ tuốt kiếm khỏi vỏ luôn rồi.

May mà chưa đến nỗi la hét, chứ không thì mất hết mặt mũi.

Tuy nhiên, vẫn phải hỏi cho rõ ràng mới được, nghĩ đến đây Lâm Tiểu Tùng liền hô lên:

“Cường Ca, tiếng thì thầm như ma làm này là tình huống gì đây?”

“Là lời cầu nguyện của nạn nhân khi bị hành hình lưu lại thôi, tiêu trừ hết lực lượng nguyền rủa là sẽ không còn. Mà ngươi đứng ở đó thủ hộ hai người bọn họ luôn đi” – Ngay tức thì câu trả lời vọng tới.

Thầm thở phào nhẹ nhõm, Lâm Tiểu Tùng quay sang nói với thầy trò nghiên cứu cuồng:

“Cường Ca là chuyên gia trong lĩnh vực diệt trừ ma quỷ, bọn chúng nhìn thấy hắn chỉ có chạy mất dép. Cho nên cứ việc yên tâm đi, sẽ không gặp phải phiền toái gì đâu”

Dứt lời cảm thấy an ủi chưa đủ nặng đô, Lâm Tiểu Tùng liền cười ha hả bổ sung thêm:

“Phải nói thật là Cường Ca tà ác hơn cái đám ma quỷ kia nhiều. So sánh mức độ tàn nhẫn máu lạnh thì yêu ma quỷ quái nên mang theo giấy bút đến học hỏi Cường Ca”

Lâm Tiểu Tùng mồm oang oang như cái loa phường, Cao Cường dù đang bận tập trung tinh thần quan sát tế đàn nhưng vẫn nghe rõ mồn một, nửa chữ không bỏ sót.

Tiêu Diễm Phượng bọn họ lại còn cười khúc khích trêu ngươi nữa chứ?

Hắn trên trán nổi đầy gân xanh, vô cùng muốn tế ra phi kiếm chém một chém!!!

Nghĩ lại thì món nợ này tạm thời ghi xuống đi, trở về rồi tính toán sổ sách với bọn họ sau.

Không hề biết bản thân đã bị tàn nhẫn Cao Cường thương nhớ. Trên bờ kè Lâm Tiểu Tùng được đà xích lại ngồi gần cô gái, nói chuyện cười đùa vui vẻ quên luôn cả trời đất.

Từng giây từng phút chậm rãi trôi qua.

Sau nửa giờ với vài lần ném thêm hai loại phù lục, rốt cuộc những làn khói đen, những tiếng xèo xèo, bao gồm cả những tiếng thì thầm to nhỏ, đều đã hoàn toàn biến mất.

Diễn biến này đủ để mọi người hiểu rằng lực lượng nguyền rủa gì đó đã bị tiêu trừ sạch sẽ.

Bước tiếp theo là Cao Cường tiến hành dò xét Âm Ổ ẩn giấu dưới tế đàn.

Cái này có khả năng hung hiểm sẽ to lớn hơn nhiều. Cả đội không ai bảo ai, đồng loạt xốc lại tinh thần. Ngay đến Lâm Tiểu Tùng cũng đã bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Suy nghĩ chốc lát, Cao Cường liền rút ra một xấp Địa Lôi Phù, rồi vung tay ném thẳng lên tế đàn.

Hàng loạt tiếng nổ “oành oành oành” vang vọng, kèm với đó là tro bụi bốc lên mù mịt.

Quanh đi quẩn lại, hắn đã ném cả thảy một trăm tấm Địa Lôi Phù. Có điều chỉ phá hư quỷ văn hoạ vẽ trên bề mặt, cùng với làm đổ gãy bốn trụ đá tại bốn góc của tế đàn.

Còn khoảng sân nền của tế đàn thì chỉ sứt mẻ một chút không đáng kể.

Không hiểu cái đám dựng lên toà tế đàn này móc ở đâu ra tảng đá cứng rắn quá thể quá đáng.

Thấy hắn có ý định ném thêm phù lục, Tiêu Diễm Phượng không nhịn được liền hỏi:

“Tóm lại ngươi muốn làm gì? Đang thử độ bền của mặt sân này à?”

Nghe mà thiếu chút thì trượt chân ngã ngửa, Cao Cường buồn bực lên tiếng giải thích:

“Có trận pháp hay thứ gì đó ngăn cản không cho thần thức xâm nhập dò xét. Ta tính quấy nhiễu ép đám quỷ hồn phải lộ diện, như vậy mới có cái để dựa vào mà ước lượng”

“Liệu có hiệu quả không?” – Tiêu Diễm Phượng nghi hoặc hỏi: “Quỷ hồn chứ có phải là con thú đâu, tiếng nổ chưa chắc đã khiến bọn chúng khó chịu phải chui ra ngoài”

“Khẳng định sẽ phải mò ra” – Cao Cường mỉm cười đầy tự tin nói: “Các ngươi chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chiến đấu là được, sắp tới lượt các ngươi phô diễn sức mạnh đấy”

Không đợi Tiêu Diễm Phượng ý kiến gì thêm, dứt lời hắn liền vung tay tiếp tục ném phù.

Khác biệt lần này ngoài ném ra Địa Lôi Phù, hắn còn tung ra thêm một lô một lốc Hoả Cầu Phù.

Trong chốc lát, hoả diễm bùng lên dữ dội, cứ như thể nuốt chửng tế đàn. Kết hợp với những tiếng nổ “oành oành”, trông cứ như tràng cảnh trong một bộ phim hành động.

Ném chán chê một hồi, trong tay Cao Cường xuất hiện phù lục tạo hình tia chớp.

Thiên Lôi Phù, loại phù lục cao cấp duy nhất hắn học tập luyện chế.

Lần này chơi bời hơn chút, hắn vung tay ném phù bay theo hình vòng cung. Khi những tia chớp tím ngắt bắn phá tới tế đàn, tràng cảnh trông lại càng thêm phần hoành tráng.

“Oành.. Oành.. Oành..”

Sức công phá của Thiên Lôi Phù rất không tệ, hơn nữa Cao Cường ném không tiếc tay. Oanh tạc nổ ra triền miên, mặt đất thậm chí còn rung rung như thể gặp cơn địa chấn.

Dàn hàng ngang ngồi trên bờ kè, lão giả và cô gái không ngừng nuốt nước miếng.

Trong lòng vô cùng kinh hãi, lão giả vô thức lẩm bẩm:

“Tu sĩ khủng khiếp đến nhường này sao? Có khác gì cỗ máy chiến tranh cơ chứ?”

Ánh mắt đảo như rang lạc, Lâm Tiểu Tùng mỉm cười nói:

“Cấm Quân chúng ta có trách nhiệm gìn giữ trật tự xã hội, và cả việc ngăn chặn xung đột chiến tranh. Thế cho nên các người cứ việc yên tâm mà hưởng thụ cuộc sống đi a”

Nâng tay đẩy đẩy gọng kính, cô gái trẻ đầy hiếu kỳ hỏi:

“Vậy các ngươi có phải sẽ đối diện rất nhiều hiểm nguy? Thậm chí là mất mạng?”

Hướng mắt nhìn lên bầu trời, Lâm Tiểu Tùng thở dài nói:

“Chúng ta mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, đều mang theo tâm lý không thể trở về. Ngay cả trong lúc này, thứ khủng bố thực sự còn chưa ló mặt đâu. Tóm lại hiện giờ còn nói chuyện với các ngươi được câu nào hay câu đó, bởi rất có thể chỉ vài phút sau, đây là việc không thể nữa rồi”

“Oa Oa, nguy hiểm như vậy sao?” – Cô gái bỗng dưng bật khóc, nước mắt như mưa.

“Đừng lo, có chúng ta bảo vệ, hai ngươi sẽ không sao” – Lâm Tiểu Tùng vội vàng an ủi.

“Oa oa, các người thật vất vả, vì xã hội mà phải hi sinh” – Cô gái càng khóc dữ dội hơn.

“Cái này là vinh quang, là niềm tự hào của mỗi chúng ta” – Lâm Tiểu Tùng thấm thía nói.

Lão giả: “…”

Tiêu Diễm Phượng trán nổi gân xanh, ánh mắt bốc hoả, nghiến răng ken két, khí tức dần ác liệt.

“Choắt!!! Tự cầu nhiều phúc đi!!!” – Cao Cường, Hoàng Đại Hùng, Đỗ Khải đồng lòng thầm nghĩ.

“Cho các ngươi ba hơi thở để cút. Bằng không toàn bộ đi chết” – Đúng lúc này một giọng nói ồm ồm truyền đến tai tất cả mọi người, hơn nữa ngọn nguồn còn là từ tế đàn vọng ra.

Trong khi Tiêu Diễm Phượng bọn họ đề cao cảnh giác, Cao Cường lại cười nhạt nói:

“Lão tử thấy sống đã đủ lâu rồi đây. Ngươi chạy ra giết hộ một cái”

Và để đổ thêm dầu vào lửa, nói dứt lời hắn liền tiếp tục vung tay. Theo đó hàng trăm tia chớp bay vèo vèo như đàn châu chấu di cư, trông chằng chịt nhìn mà ghê rợn hết cả người.

Tia chớp dày đặc đến nỗi dần hoà lẫn vào với nhau, sau cùng thành những bó lớn.

“OÀNHHHH.. OÀNHHHH.. OÀNHHHH..”

Tiếng nổ càng thêm đinh tai nhức óc, mặt đất rung lắc càng thêm dữ dội.

Có thể thấy Cao Cường quả này chơi lớn hơn nhiều.

“AAAAAAAAA.. Các ngươi muốn chết” – Từ tế đàn vọng ra tiếng rống giận.

Tiếp đó mọi người nhìn thấy từ bề mặt tế đàn không ngừng trào lên hắc khí, càng lúc càng dày đặc, chẳng mấy chốc thì khoảng không tế đàn liền là một mảnh đen kịt.

Phun lên một đống âm khí muốn hù doạ ai đây? Cao Cường công khai bĩu môi khinh bỉ.

Sau đó liền tiếp tục công cuộc bày ra dáng vẻ đại gia ném phù lục như ném rác.

Tịnh Hoá Phù, Thanh Khí Phù, Địa Lôi Phù, Thiên Lôi Phù, Hoả Cầu Phù. Combo năm loại phù lục được hắn vung tay ném như điên, như thể lần đầu tiên được ném.

Xanh, Đỏ, Tím, Vàng, đa dạng màu sắc đánh úp tới tế đàn, giây lát liền đem đống âm khí đen kịt kia diệt cái gọi là sạch sẽ, dù chỉ một tia thôi cũng không còn thừa lại.

Lần này giọng nói ồm ồm không kêu gào nạt nộ nữa.

Nhưng âm khí tràn lên thì lại càng nồng đậm hơn trước khá nhiều.

Vẫn chưa chịu ló cái mặt quỷ ra, mặt hàng này định chơi trò tiêu hao chiến? Cao Cường khẽ cười lạnh một tiếng, phù lục xanh đỏ tím vàng một lần nữa bay rợn kín bầu trời.
Bình Luận (0)
Comment