Dương Gian Phán Quan

Chương 232

Hoàn tất việc bố trí bẫy rập, có bốn người trong bọn họ ngay lập tức chạy tới ẩn nấp sau những tảng đá.

Bốn gã này còn vẩy lên khắp cơ thể một loại chất lỏng nào đó. Không khó để đoán ra đây hẳn là đồ chơi có công dụng che đậy khí tức.

Xác định đồng bọn đã ẩn nấp kỹ càng, ba gã còn lại mới móc từ trong bao chứa đồ ra một đống bi sắt, sau đó là vung tay quăng ném.

Mấy chục viên bi sắt nối đuôi bay lượn, không ngừng toé ra tia lửa điện xanh ngắt, kèm với những tiếng nổ “tanh tách” vang lên liên hồi. 

Hắc, không ngờ đám tu sĩ này lại dùng tới phương pháp kích điện đánh cá.

Cao Cường vốn cũng dự định quẳng vài chục tấm Thiên Lôi Phù xuống dưới hồ đấy.

Có điều bi sắt ẩn chứa điện năng không bao lớn, mang ra đồng bắt con cua con cá thì được.

Chứ quẳng xuống mặt hồ rộng lớn thế này, giỏi lắm khiến nước trong hồ ấm lên một chút xíu là cùng.

Nhưng như vậy cũng là quá đủ rồi, bởi mấy chục viên bi sắt chìm xuống dưới nước không được bao lâu, mặt hồ liền bắt đầu dập dờn dậy sóng.

Từ những gợn sóng lăn tăn lan toả, như thể có làn gió thoảng vừa quét qua mặt hồ.

Cho tới những cột sóng không ngừng nhấp nhô va đập, như đang oằn mình đón nhận cơn giông bão.

Nhìn diễn biến này Cao Cường thừa hiểu đầu Cá Sấu vùi mình dưới lớp bùn tại đáy hồ giờ đã thức tỉnh. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ ngoi đầu lên.

Đúng như hắn dự đoán, sóng to gió lớn rất nhanh liền qua đi, mặt hồ cũng theo đó phẳng lặng trở lại.

Chứng kiến tình cảnh này, bảy gã tu sĩ siết chặt vũ khí trong tay, ai nấy sắc mặt đều khá ngưng trọng.

Bất chợt, những tiếng “ùng ục” vang vọng liên hồi. Và chỉ cần để ý quan sát thật kỹ, sẽ thấy giữa hồ đang không ngừng sủi lên bong bóng nước.

Có điều diễn biến này cũng nhanh chóng qua đi, như thể chưa từng hiện hữu.

Và rồi.. không gây ra chút tiếng động nào, một bóng đen to lớn chầm chậm trồi lên trên mặt nước.

Không có tiếng gầm rú rung chuyển đất trời.

Lặng lẽ xuất hiện cứ như thể nó là một bóng ma.

Với đôi mắt đỏ ngầu khát máu nhìn chằm chằm con mồi.

Phong cách không thể lệch đi đâu được, đích thị là loài Cá Sấu.

Giống loài vẫn luôn được mệnh danh với cái tên “Sát Thủ Vùng Sông Nước”.

Khác biệt là nó to lớn gấp mấy lần Cá Sấu thông thường, giống như một chiếc du thuyền cỡ nhỏ đang lênh đênh trên mặt hồ, trông khá là doạ người.

Càng đáng sợ hơn khi mà nó không để lộ ra dù chỉ là một tia khí tức mỏng manh.

Với trình độ này mà nó ẩn nấp dưới nước thì bảy gã tu sĩ chỉ còn đường về nhà đắp chăn ngủ cho lành. Có cho kẹo cũng không kẻ nào dám lặn xuống.

Cao Cường tất nhiên không e ngại trò ẩn nấp, nhưng phải xuống nước thì cũng chim cút ngay và luôn. Đơn giản vì không nắm chắc thắng nó dưới đó.

Ba gã tu sĩ liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt vung tay, liên tục quăng ném những viên bi sắt. Dĩ nhiên mục tiêu nhắm tới chính là Cá Sấu khổng lồ kia.

Những tia lửa điện xanh ngắt bay vèo vèo trên không. Kèm với đó là âm thanh tanh tách, nghe như tiếng dùi cui điện của lực lượng chuyên đi bắt đua xe.

“Tạch.. tạch.. tạch..”

Chỉ có điều Cá Sấu không thèm đếm xỉa, nói đúng hơn là nó để mặc cho những tia lửa điện nhỏ bé này tuỳ tiện oanh kích lên thân thể khổng lồ của mình.

“Leng keng.. leng keng..” – Rốt cuộc những tia lửa điện cũng nện lên thân thể Cá Sấu, nhưng lại giống cái kiểu muỗi đốt inox, cứ đập vào là bật nảy ra luôn.

Diễn biến này cũng không có gì để mà phải ngạc nhiên, và cho dù bi sắt vô dụng thế nào đi chăng nữa, ba gã tu sĩ vẫn cứ là tiếp tục vung tay quăng ném.

Mấy gã này cũng chịu khó, vác theo mấy cái bao tải to đùng, trong đó riêng một bao đựng lấy bi sắt. Hiện giờ đứng ném mỏi tay mà vẫn chưa thấy hết.

Nhiều đến nỗi mặt nước xung quanh Cá Sấu lúc này sáng rực màu xanh lửa điện.

Không khéo ném xong phải dán Salonpas kín bả vai với hai cánh tay, sau đó mới chiến đấu được.

Sau năm phút im lìm chịu trận, Cá Sấu rốt cuộc di chuyển, tuy nhiên nó bơi vào bờ với tốc độ rất chậm, không hề thấy dấu hiệu của sự tức tối điên cuồng.

Tư duy thấp kém mà sao nó trông lãnh tĩnh quá vậy?

Bị người chọc phá, theo lý nó phải nổi điên lên rồi mới đúng.

Cảm thấy khá khó hiểu, nhưng Cao Cường cũng không nghĩ nhiều.

Mà nhìn thì thấy Cá Sấu bơi chậm vậy thôi, chứ chẳng mất mấy thời gian thì nó đã mon men tới ven bờ. Thể trọng khổng lồ của nó phơi bày càng thêm phần rõ nét.

Và rồi Cá Sấu bước lên bờ, to lớn đồ sộ nhìn trông hãi hùng vô cùng.

Nó cứ như thể là một cơn địa chấn, mỗi bước chân nện xuống đều khiến mặt đất rung lên bần bật.

“Oành.. Oành.. Oành..” – Bất chợt vang lên những tiếng nổ, nghe như nhà ai đó đốt pháo ngày Tết.

Ví von cho vui vậy thôi, chứ thực ra Cá Sấu vừa đạp phải bi sắt. Lửa điện bắn văng tung toé liền dẫn nổ hố bẫy liên hoàn, chẳng mấy chốc bụi đất cuốn lên mù mịt.

Cản trở tầm nhìn không phải vấn đề to tát, quan trọng là Cá Sấu dẫm trúng bẫy liền đứng khựng tại chỗ. Đây là thời cơ quá tuyệt vời hơn để bảy tu sĩ tổng tấn công.

Trước mặt cùng với hai bên trái phải, đao quang kiếm ảnh đồng loạt bổ chém vào đám bụi mù.

“Khanh.. Khanh.. Khanh..” – Thay vì vọng ra chuỗi âm thanh kiểu da thịt bị phá mở. Truyền vào tai lại là những tiếng động nghe như thể sắt thép kim loại va chạm.

Không dừng lại sau một đợt tấn công, nhóm bảy người tu sĩ liên tục vung đao vung kiếm. Không khó để nhìn ra bọn họ có ý đồ nhanh chóng đánh gục Cá Sấu này.

Đao quang kiếm ảnh chém tới dồn dập, phần nào xưa tan đi khói bụi.

Cũng vì thế mà Cá Sấu một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của toàn thể mọi người.

Với chuỗi âm thanh nghe chói cả tai kia, cứ tưởng Cá Sấu chẳng hề hấn gì. Nhưng không, trên thân thể to lớn khổng lồ của nó lúc này có tận hơn chục vết chém.

Trong đó một vài vết chỉ là sượt qua, mờ nhạt không đáng kể.

Nhưng một vài vết xuyên phá được lớp da vảy dày cộp, hơn nữa còn ăn sâu vào trong thịt. Ngay lúc này tại miệng vết chém, máu đỏ không ngừng tuôn ra ồng ộc.

Cá Sấu cũng không còn lãnh tĩnh như trước nữa, khí tức lộ ra, hô hấp có phần gấp gáp. Cái miệng rộng hơi hé mở, liên tục phát ra những tiếng gầm gừ khe khẽ.

Khá khó hiểu khi Cá Sấu cứ để mặc đao quang kiếm ảnh chém lên thân mình. Giống một ngọn núi đứng bất động tại chỗ, không có nửa xu dấu hiệu sẽ di chuyển.

Cùng với hắn ẩn nấp sau tán lá cổ thụ, Tiêu Diễm Phượng không nhịn được liền khẽ nói:

“To xác này chắc chắn có vấn đề. Ta hoài nghi nó sẵn có thương tổn, hoặc đang ở biên độ đột phá”

“Cả hai đều không phải” – Cao Cường nghe xong liền lắc đầu đáp, thuận tiện giảng giải: 

“Ban ngày dò xét nhận thấy khí tức của nó phập phù, ta cũng lầm tưởng nó đang ở biên độ đột phá. Nhưng hiện giờ tận mắt quan sát mới thấy tử khí nồng nặc quấn quanh cơ thể nó. Tóm lại Cá Sấu này tuổi già sức yếu, chính xác hơn là thọ nguyên đã cạn kiệt”

Nghe xong Tiêu Diễm Phượng liền híp mắt tiếp tục quan sát, thật lâu sau mới lên tiếng:

“Khí tức nó đang sụt giảm nhanh chóng. Ta cho rằng nó cố ý để lừa gạt đám người kia tiến lại gần”

“Còn tưởng ngươi giác quan nhạy bén lắm cơ đấy” – Cao Cường nhếch miệng cười nói.

Dứt lời hắn liền bất ngờ động thủ, nhanh như chớp đem Tiêu Diễm Phượng vác trên vai. Tiếp theo đó là chạy thục mạng, chạy như thể chưa bao giờ được chạy.

Đang yên đang lành bị người nhấc bổng vác đi, Tiêu Diễm Phượng hoảng hốt đến nỗi trái tim co thắt. Thiếu chút nữa thì mở miệng hô “cứu mạng” rồi đây này.

Tiêu Diễm Phượng vừa định chất vấn xem có chuyện gì, cũng là lúc tai nghe thấy “uỳnh” một tiếng.

Xin thề là dư chấn không hề thua kém kho bom đạn phát nổ, chạy ra xa lắm rồi mà còn tức hết cả ngực. May mà chưa đến nỗi phải há miệng phun máu phè phè.

Lúc này Cao Cường mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, thuận tiện dừng chân trên cành một cây cổ thụ.

Và đương nhiên còn có mau chóng thả nữ yêu quái trên vai xuống.

Ngồi bệt trên cành cây, Tiêu Diễm Phượng vừa xoa ngực, vừa kinh hãi nói:

“Sao nó tự bạo đột ngột quá vậy? Dư chấn thật khủng khiếp, ta đến giờ lồng ngực vẫn còn đau nhức”

Ngồi bệt xuống ngay bên cạnh nàng ta, Cao Cường khẽ nhún vai giải thích:

“Ta linh cảm thấy nguy hiểm mới vội mang ngươi rời đi. Còn tại sao nó tự bạo giỏi thế thì ai mà biết?”

“Yêu thú khác cũng thế này thì toi” – Tiêu Diễm Phượng vẻ mặt đầy lo lắng:

“Mà ngươi nghĩ đám tu sĩ kia có ai thoát nạn không? Nổ lớn như vậy chỉ sợ tan xương nát thịt hết rồi”

“Ta cho rằng vẫn còn kẻ sống sót” – Giọng đầy tự tin, Cao Cường cười nói:

“Cá Sấu là mộc hệ yêu thú, hơn nữa ta phát hiện máu nó có đặc tính ăn mòn. Chứng tỏ thế mạnh của nó là dùng độc, sát thương thông thường sẽ không quá lớn. Ta dám chắc có người sống, nhưng là sống thoi thóp. Và vì thương nặng kết hợp trúng độc nên cũng sắp ngỏm tới nơi”

Vậy liền tính là đã chết luôn rồi cho nhanh, còn cố giải thích làm quái gì cho phiền? Tiêu Diễm Phượng lườm cho hắn cháy xém cả mặt, đi kèm với đó là cái bĩu môi đầy cong cớn.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Cao Cường quay sang nghiêm mặt hỏi thẳng:

“Khi chỉ có mình ta, ngươi như biến đổi thành một người khác biệt hoàn toàn. Cái này nguyên cớ là tại làm sao? Bị đa nhân cách gì đó ư? Hi vọng ngươi có thể thành thật trả lời”

Không một chút chần chừ, Tiêu Diễm Phượng chẳng cần suy nghĩ liền nói:

“Ngươi khác với ngốc tử bọn họ, không thể dùng sức mạnh đàn áp, ta phải thử nghiệm những thủ đoạn phi thường. Ta thân là đội trưởng, ta muốn cai quản tốt đội viên của mình”

Nhìn thẳng vào mắt nàng ta, Cao Cường khẽ lắc đầu, rồi đứng dậy và nói:

“Giờ đi thôi, chúng ta quay trở lại ven hồ xem có nhặt nhạnh được đồ tốt gì hay không”

Tiêu Diễm Phượng đã không muốn thành thật, vậy liền tuỳ ý nàng ta đi. Dù sao chỉ sau vài tháng nữa là mỗi người mỗi ngả, chẳng cần thiết phải quan tâm đến những điều vụn vặt.

Biết chắc hắn đang rất thất vọng, Tiêu Diễm Phượng cũng chẳng lấy gì vui vẻ.

Nhưng cái lý do này không tiện nói cho hắn nghe, thôi thì từ giờ liền giữ khoảng cách đi vậy.
Bình Luận (0)
Comment