Dương Gian Phán Quan

Chương 247

Cùng nhau ngồi xổm một góc, bộ ba HKT mắt hết liếc bên trái nhìn Cao Cường, lại liếc sang bên phải nhìn Tiêu Diễm Phượng.

Con ngươi đen láy liếc trái liếc phải như thể đang xem pha so vợt đầy gay cấn trong trận đấu bóng bàn.

Tình hình là một tuần qua, Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng rèn luyện khắc khổ hơn hẳn.

Thậm chí có hôm còn luyện quyền thâu đêm suốt sáng, không thèm nghỉ ngơi.

Mà nỗ lực tu luyện cũng được thôi, như Tiêu Diễm Phượng lúc này đánh ra hoả quyền tung bay đầy trời thì chẳng có gì để bàn cãi.

Chứ còn Cao Cường cứ đứng múa tay lờ đà lờ đờ như cụ già tập dưỡng sinh, thực sự quá mức kỳ cục, lãng phí thời gian vô ích a.

Như hồi trước hắn rèn luyện bộ pháp, chân đi cà nhắc mất có hai hôm. Sang ngày thứ ba là nhịp bước bắt đầu vào phom luôn rồi.

Lần này mò mẫm một tuần rồi mà vẫn còn múa dưỡng sinh? Bộ ba HKT càng xem càng thấy khó hiểu, hoài nghi hắn tu luyện gặp phải sai lầm ở đâu đó.

Bất chợt nhận ra điểm khác thường, Hoàng Đại Hùng hạ giọng khẽ nói:

“Lúc nãy hắn đánh ra mười ba chưởng, giờ chỉ còn mười một. Chiêu số gần như tương đồng nên khó phân biệt, để ý từng chi tiết nhỏ mới thấy được”

Hoàng Đại Hùng tuy hơi ngốc nghếch một chút, nhưng trên phương diện tu luyện võ kỹ thì Đỗ Khải với Lâm Tiểu Tùng phải thừa nhận thua hắn cực xa.

Bởi vậy Hoàng Đại Hùng vừa dứt lời, cả hai liền quan sát cẩn thận hơn.

Đúng thật Cao Cường đánh ra mười một chưởng, kéo dài suốt nửa giờ thì giảm xuống chỉ còn mười.

Đỗ Khải và Lâm Tiểu Tùng lúc này liền hướng Hoàng Đại Hùng bật ngón tay cái. Sau đó cả ba ngồi căng mắt ra mà nhìn, rất muốn biết con số cuối cùng.

Rèn luyện suốt bốn năm tiếng đồng hồ, có chút mệt nên Tiêu Diễm Phượng tạm ngừng lại. Vừa lau gạt mồ hôi trên trán, vừa liếc mắt nhìn xung quanh.

Sớm đã đoán ra Cao Cường đang làm gì, nên Tiêu Diễm Phượng không mấy ngạc nhiên. Nhưng trông thấy bộ ba HKT ngồi đần một chỗ thì có hơi bực.

Mau chóng tiến lại gần, Tiêu Diễm Phượng hai tay chống nạnh, trừng mắt quát:

“Ba đứa ngốc các ngươi cứ ngồi săm soi hắn làm gì hả? Nửa tháng nữa là tới Vương Đô quậy phá rồi, dành nhiều thời gian mà rèn luyện nâng cao đi”

Đỗ Khải với Lâm Tiểu Tùng im như thóc, Hoàng Đại Hùng đành phải mở miệng:

“Chúng ta phát hiện láo xược hắn giảm dần chiêu số, tò mò mới ngồi nhìn xem. Hi vọng học hỏi được chút gì đó, đáng tiếc nhìn không ra ngô khoai”

“Các ngươi đúng thật là” – Có chút ngán ngẩm, Tiêu Diễm Phượng hạ giọng nói:

“Láo xược hắn tâm tư dở hơi khác thường, các ngươi theo kịp làm sao được. Đừng có lãng phí thời gian vô ích, tự mình rèn luyện theo khả năng thôi”

“Đội trưởng nói không sai” – Thở dài đầy tiếc nuối, Hoàng Đại Hùng thật thà nói:

“Ta có cảm giác hắn sẽ thành công luyện ra chưởng pháp gì ghê gớm lắm. Giá như tính cách ẩm ương một chút thì tốt, có thể xin hắn chỉ điểm cho”

“Các ngươi đã đủ chưa?” – Nhịn không nổi nữa, Cao Cường liền lớn tiếng quát:

“Lão tử đang lù lù ngay trước mặt mà cứ bô bô nói xấu như vậy là sao? Vuốt mặt phải nể mũi chứ?”

“Tập trung vào việc của ngươi” – Tiêu Diễm Phượng trừng hai mắt, đanh đá nói:

“Rèn luyện võ kỹ lại còn phân tâm hóng hớt thì bao giờ mới hoàn thiện? Tự kiểm điểm bản thân đi”

Điển hình nữ nhân không nói lý chính là đây chứ đâu? Tránh trường hợp nàng ta gán cho cái danh hiệu nhỏ nhen, Cao Cường dứt khoát ngậm miệng.

Rất nhanh hắn một lần nữa tập trung vào công việc vẫn đang dang dở. Với hai tay đều đặn chậm rãi phách chưởng, còn trong đầu thì không ngừng lồng ghép những hình ảnh chiêu thức lại vào với nhau. Vừa so sánh cân đối, vừa chỉnh sửa từng chút.

Bộ chưởng pháp này thực ra là cốt phù, xuất hiện trên xương bàn tay trái trong lúc hắn đột phá Kim Đan.

Có điều trước tiên hắn phải rèn luyện và lý giải được nó, thì mới có thể vận dụng.

Mạnh yếu ra làm sao chưa rõ, chỉ biết nó là cốt phù loại hình công kích. 

Tưởng chừng sẽ rất khó khăn, nhưng khi tiến hành rèn luyện, Cao Cường gần như ngay lập tức nhìn ra điểm mấu chốt, qua đó lồng ghép chiêu thức lại.

Hắn dám chắc khi rút gọn chỉ còn một chiêu, cũng là lúc nắm giữ mai cốt phù này.

Đáng nói là khi chiêu số giảm càng nhiều, hắn có cảm giác khá kỳ lạ.

Tương tự như tìm hiểu võ kỹ ngộ ra Ý, ảo diệu vô cùng.

Tập trung tinh thần để cảm nhận, Cao Cường phát hiện mỗi khi phách chưởng, bàn tay khua khoắng trong không khí mà như đang nhúng trong nước.

Rõ ràng chẳng có nửa xu khái niệm gì về không gian, nhưng vẫn khiến không gian hơi chút nhộn nhạo. Cái này đem ra kể, chắc sẽ bị cười cho thối mũi.

Mất rất nhiều thời gian, Cao Cường mới hiểu tình huống này là bởi mỗi chưởng đánh ra có sự tương trợ của linh khí thiên địa, hình thành sự quấy nhiễu lên một phạm vi không gian nhất định.

Có phát hiện mới này, hắn thử vận dụng tinh thần ý niệm câu thông, xem có thể khống chế quấy nhiễu theo ý muốn hay không. Thánh họ, đánh bậy đánh bạ thế mà thành công mới sợ chứ.

Ngặt một nỗi phạm vi khống chế phi thường nhỏ hẹp, được một mét xung quanh thân thể hắn mà thôi. Khẳng định cần một quá trình rèn luyện dài hơi thì mới có thể mở rộng phạm vi ra được.

Và thế là Cao Cường càng thêm chú tâm rèn luyện.

Nhưng là chú tâm lồng ghép hình ảnh, bởi hắn muốn sớm hoàn thiện chiêu số cốt phù.

Không rõ đã trải qua bao lâu thời gian, Cao Cường chỉ biết bản thân có chút thấm mệt. Nhưng chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là hoàn thiện rút gọn chiêu số, mệt mỏi liền có cũng như không.

Hai bả vai bắt đầu tê rần, đến nỗi gần như không còn cảm giác.

Hai chân cũng đã mỏi nhừ, may mà còn có thể đứng lắc lư tại chỗ.

Mệt mỏi rã rời nhưng không sao, bởi thời khắc mà hắn mong đợi đã đến.

Nói chung là dám Fell The Beats, thì sẽ có lúc chạm được tới sự thăng hoa.

Từ mu bàn tay trái truyền tới cảm giác ấm áp, Cao Cường mở miệng hét lớn một tiếng, tiếp đó vung tay toàn lực nện xuống đất một chưởng. Một chưởng như thể trút hết muộn phiền mệt mỏi.

“OÀNHHHHHHHHHH..”

Sau một tiếng nổ vang dội, Cao Cường ăn phải lực phản chấn bắn vọt lên không trung. Trước khi rụng xuống đất liền đã hôn mê ngon lành, không còn biết trời đất trăng sao ở đâu nữa luôn.

Cao Cường nào biết rằng một chưởng này của hắn, khiến năm người khác muốn khóc.

Chính xác là một chưởng vỗ xuống, kéo theo phạm vi trăm mét quanh hắn bị lôi điện oanh tạc.

Thê thảm nhất là bộ ba HKT, lúc này đang nằm co giật đùng đùng. Quần áo rách te tua, toàn thân đen xì như hòn than. Và miệng mũi với hai lỗ tai thì không ngừng xì ra khói.

Tiêu Diễm Phượng đỡ hơn chút, quần áo tổn hại không nhiều, nhờ là hoả hệ tu sĩ nên cũng không bị cháy xém lung tung. Nhưng lôi điện giật cho thiếu chút tê chảy nước.

Cuối cùng chịu tội là Nhàn lão, bởi hắn đã ba ngày liền múa chưởng nên phải chạy xuống xem thế nào. Phát hiện hắn đụng chạm tới khía cạnh hay ho, mới mải mê dõi nhìn.

Mải tới nỗi cảm nhận thấy lôi điện bạo động thì quá muộn rồi, bộ đồ vải nâu liền báo hỏng. Thiếu chút nữa tồng ngồng trước mặt mấy người khác, may mà kịp thời rời khỏi.

Sau khi thay bộ đồ vải nâu mới, Nhàn lão liền xuống lại. Vừa nhấc bổng Cao Cường lên, vừa hướng Tiêu Diễm Phượng bọn họ hỏi thăm tình huống:

“Mấy đứa không sao đấy chứ? Nếu thấy không ổn thì nói để ta còn pha thêm vài thùng thuốc ngâm”

“Ta không việc gì” – Run run ngồi dậy, Tiêu Diễm Phượng lắc đầu nói.

“Vậy nghỉ ngơi đi” – Nhàn lão khẽ gật đầu đáp lại, sau đó nhanh chóng mang Cao Cường rời khỏi.

“A U Ơ..” “Ú À A..” “Ò Ú A..” – bộ ba HKT đồng thanh ú ớ kêu lên, khoé mắt cả ba có chút ẩm ướt.

“Kêu cái gì mà kêu?” – Tiêu Diễm Phượng quay sang trừng mắt quát:

“Cao Cường hắn cạn sạch chân khí, đánh ra có bao nhiêu sát thương đâu? Bớt làm trò ăn vạ đi” 

Nói dứt lời nàng ta liền trở về lều lán của mình, mặc kệ bộ ba HKT nằm đó nước mắt tuôn ồng ộc.

Đội trưởng cũng quá là không có tình người đi, chúng ta bị đánh cho toàn thân khét um lên rồi đây này. Bộ ba HKT trong lòng liên tục kêu gào kể khổ.

--- 

Ánh nắng chiếu qua khe cửa sổ, lôi kéo Cao Cường ra khỏi giấc ngủ say.

Theo thói quen, hắn như chú mèo vươn vai duỗi thẳng mình, rồi mới ngồi dậy và xuống giường.

Thân thể không có chút nào khó chịu, thậm chí còn nhẹ nhõm thoải mái hơn lúc bình thường. Chứng tỏ nhục thân của hắn cường đại hơn trước chút.

“Ọc.. ọc.. ọc..”

Đúng lúc này bụng réo ầm ầm, Cao Cường liền đi đánh răng rửa mặt. Sau đó chạy như bay xuống dưới nhà ăn, chưa vào tới cửa đã lớn tiếng hô to:

“Lực Caaaaaa!!! Ta đói quá, xem thiết kế cho ta một mâm cỗ đầy đi”

“Tiên sư nhà ngươi” – Nhàn lão đang ngồi ăn phở gà, liền phi chiếc đũa và mắng:

“Mới sáng ra đã hô to gọi nhỏ cái gì? Lớn rồi, phải biết giữ ý chứ?”

“Đệ tử hết cách rồi” – Cao Cường vừa xoa trán vừa ngồi xuống ghế, cười khổ nói:

“Cảm giác đói bụng quá đáng sợ, khó chịu hơn cả đối diện cái chết”

“Àiiiii…” – Bất chợt Nhàn lão đánh cái thở dài thườn thượt, rồi đầy tiếc hận nói ra:

“Ngoài kia có biết bao nhiêu hoàn cảnh, khi đói chẳng có gì để ăn”

Vừa có cơ hội liền tiêm nhiễm? Cao Cường ngay lập tức nhún vai, cười cười nói:

“Lão Phệ vẫn đang chăm chỉ làm thiện nguyện, sớm sẽ ổn cả thôi”

“Giúp người làm niềm vui” – Nhàn lão vẫn chưa từ bỏ ý định, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Nếm trái ngọt do chính tay mình trồng ra, bao giờ cũng ngon hơn”

“Cái này liền không đúng” – Không chịu thua, Cao Cường nghiêm túc phản biện:

“Đám bạn của ta hồi nhỏ, nhà đứa nào cũng trồng đầy cây trái. Chúng nói ăn chán ngấy, không ngon bằng sang hái trộm vườn nhà ông hàng xóm”

Nhàn lão nghe mà trên trán nổi đây gân xanh, không phải trời đánh tránh miếng ăn thì cho hắn cái bạt tai nổ đom đóm mắt luôn rồi đấy. Thật tức chết.

Đúng lúc này Tống Đại Lực bưng lên một mâm đầy đồ ăn, vừa đặt lên bàn vừa nói:

“Nhóc mèo ngươi nuôi ăn khoẻ không kém gì chủ. Hôm qua nó ăn sạch một con cá ngừ hơn 300kg”

“Lão Hổ tỉnh rồi sư phụ?” – Cao Cường quay phắt sang hỏi Nhàn lão.

“Vừa mới tỉnh hôm qua” – Nhàn lão khẽ gật đầu, mỉm cười nói thêm:

“Chẳng hiểu vì sao nó lại tỉnh sớm hơn dự tính. Ngoại hình sau tiến hoá có một chút biến đổi nho nhỏ, đáng mừng là nó có cùng hệ thuộc tính với ngươi”

“LÃOOOOO.. HỔỔỔỔỔ..”

Không chút nghĩ ngợi, Cao Cường liền ngửa cổ lớn tiếng kêu gọi.

“CHÁT~~~”

Kết quả có thể nghĩ, Nhàn lão rốt cuộc quăng cho hắn cái bạt tai.
Bình Luận (0)
Comment