Dương Gian Phán Quan

Chương 252

Thế nào tự dưng lòi ra một đống lớn dám công khai chửi mắng Hoàng Gia thế này? Trải qua giây phút ngẩn ngơ ngỡ ngàng, thanh niên tóc xoăn tròng mắt liền hằn lên tia máu đỏ lòm.

Bị chửi là chó ghẻ, chó dâm lợn, có muốn không nổi cơn thịnh nộ cũng khó làm.

Thanh niên tóc xoăn chỉ tay thẳng vào mặt Lâm Tiểu Tùng với Đỗ Khải và quát:

“Hai cái thứ rác rưởi ở đâu ra đây? Con mẹ các ngươi chán sống có phải không?”

Nhét gọn con tôm tẩm bột chiên vào miệng, Cao Cường nhai nhồm nhoàm nói:

“Ta thấy xung quanh toàn nhân vật hiểu biết. Không nhất thiết phải câu nệ gì đâu”

“Hắc.. Hắc..” – Phát ra tiếng cười hèn mọn, Lâm Tiểu Tùng lập tức hành động. Chớp nhoáng liền đã đứng ngay trước mặt thanh niên tóc xoăn.

Điểm mạnh không nằm ở tốc độ, nhưng Lâm Tiểu Tùng di chuyển nhanh đáng sợ. Dám khẳng định tu sĩ có cùng cấp bậc khó lòng mà theo kịp hắn.

Chẳng cần nói đâu xa, đã có Đỗ Khải ở đây chứng minh điều này.

Rõ ràng cả hai gần như xuất phát cùng một lúc, nhưng sau cùng Đỗ Khải cán đích lại muộn hơn hẳn.

Trong khi Lâm Tiểu Tùng bóp cổ gã thanh niên tóc xoăn, thì Đỗ Khải đứng bảo hộ ngay sát bên cạnh.

Đúng lúc này một gã trung niên từ đâu ầm ầm chạy tới. Nhìn phương hướng thì kẻ ngốc cũng thừa hiểu gã này muốn giải cứu thanh niên tóc xoăn.

“Để ta” – Hoàng Đại Hùng khẽ hô một câu, thân hình cao lớn lao vọt lên tiếp địch. Vừa kịp lúc đón chặn gã trung niên vội vàng xông đến cứu người.

“Con mẹ ngươi cút”

Gã trung niên mắt long sòng sọc, vừa lớn tiếng gầm lên, vừa hướng Hoàng Đại Hùng đánh một quyền.

Hoả diễm quyền ấn đỏ rực hiển hiện, nhưng chẳng thấy ai tỏ ra kinh ngạc. Điều này chứng tỏ nhận định của Cao Cường ban nãy không hề sai lệch.

Thực khách và cả đám nhân viên nơi đây đều chẳng xa lạ gì tu sĩ.

Đúng chất thành phần chuyên gia hóng hớt, thấy người ta đánh lộn đã không can ngăn thì thôi, lại còn cái kiểu hai mắt sáng quắc cứ như là cú vọ.

Chỉ có nhóm nhân viên phục vụ là khẽ cau mày. Chắc hẳn đã mường tượng ra cảnh đổ vỡ, sau đó phải vất vả dọn dẹp cho nên đang bị thấy khó ở.

Nhìn hoả diễm quyền ấn đánh ập tới, Hoàng Đại Hùng hơi nhếch miệng cười. So sánh với hoả diễm mà đội trưởng đánh ra thì quyền ấn này quá yếu.

Ánh hoàng kim bộc phát rực rỡ chói loà. Trong ánh mắt không có nửa tia e ngại, Hoàng Đại Hùng nhắm hoả diễm quyền ấn nện thẳng tới một quyền.

“BÀNH..”

Hai loại quyền ấn rực rỡ trực diện đối đầu, hoả hoa bắn văng tung toé, dư ba khí lãng lan tràn.

Có thể nói là hai bên chênh lệch hết sức rõ ràng.

Chỉ đúng một quyền, gã trung niên liền hoả tốc văng ngược về đằng sau.

Rồi va đụng khiến một bàn tiệc đổ sập, bát đĩa cốc chén các thứ rơi vỡ loảng xà loảng xoảng.

Khổ thân những thực khách bị vạ lây, nhưng chỉ là những thương tích nhẹ không đáng kể. Đem so sánh với gã trung niên thì họ may mắn gấp tỉ tỉ lần.

Bởi cũng chính một quyền này đánh cho cánh tay của gã nổ tung. Thịt vụn và những mảnh xương nhuốm máu bắn văng khắp nơi, trông khiếp cả người.

Chứng kiến cảnh này, không ai có thể bình chân như vại được nữa. Phần lớn thực khách giống như chuột vỡ tổ vừa gào thét vừa bỏ chạy tán loạn.

Phần nhỏ là một vài trường hợp đen đủi bị hoả hoa bắn trúng nên không chạy nổi. Giờ đang nằm lăn lộn kêu gào thảm thiết, khóc lóc phát hờn luôn ấy.

Có điều bọn họ nên cảm thấy may mắn vì chỉ bị bỏng một chút mà thôi. Chứ gã trung niên ngang cơ Hoàng Đại Hùng thì kiểu gì cũng có kẻ chết oan.

Cơ mà thực khách nơi đây đúng kiểu gan lì cóc tía, chạy ra xa một chút liền đứng lại tiếp tục hóng hớt.

Bọn họ không thấy tu sĩ hộ vệ của chính mình chạy xa tít tắp rồi sao?

Không quản đám thực khách đang đứng dòm ngó. Hoàng Đại Hùng phóng lên không trung, hoàng kim ánh sáng bốc phát ra càng thêm phần chói loà.

“Vút..”

Sau một cái quăng tay nện đánh, hoàng kim quyền ấn khổng lồ giáng thẳng xuống phía dưới.

Nhưng, bất chợt xuất hiện một thân ảnh đứng chắn trước mặt gã trung niên.

Thân ảnh này vươn tay tuỳ tiện khẽ phất một cái, liền nhẹ nhõm đánh tan hoàng kim quyền ấn khổng lồ. Sau đó cất lên giọng cười sang sảng và nói:

“Haha, đám nhóc các ngươi quậy phá như vậy đủ rồi a. Làm tới lại phá hư nhà hàng của ta bây giờ”

“Xoẹt..” – Không chút chần chừ, Cao Cường vọt tới đứng chắn phía trước Lâm Tiểu Tùng và Đỗ Khải. Phi kiếm cũng đã triệu hồi ra nắm trong tay.

Người vừa xuất hiện này rất mạnh, tu vi Địa Khí Cảnh.

Thẳng thắn để mà nói thì nếu chiến đấu nổ ra là cả nhóm thua chắc luôn.

Nhưng thua là chuyện của thua, Cao Cường sẽ không vì thế mà phải e ngại đối phương.

Muốn chiến liền chiến, lão tử có thua cũng đánh cho ngươi phần đời còn lại không được khá giả.

Tiểu tử này sao hiếu chiến quá vậy? Trong lòng có điểm buồn bực, Tiêu Chiến Hào nhíu mày nói:

“Ta là lão bản của nhà hàng M&M, ta đứng ra can ngăn ẩu đả thì có gì là sai? Tiểu tử ngươi không muốn bị đánh cho nằm bẹp dí thì bớt cái thói hung hăng đi”

Linh văn đồ án hiển hiện liên hồi, toàn thân bao phủ dày đặc lôi điện, Cao Cường cười lạnh và nói:

“Ta có phải nằm bẹp dí thì ngươi cũng đứng không nổi. Nếu không tin, vậy hãy thử động thủ mà xem”

Hắn vừa dứt lời, Đỗ Khải trên tay liền xuất hiện một thanh đại đao xanh biếc. Đi kèm với đó là hàn khí lạnh buốt, chậm rãi lan tràn ra tứ phía xung quanh.

Từ trên không đáp xuống, Hoàng Đại Hùng cũng mau chóng đi tới rồi đứng ngay sau lưng Cao Cường. Trên tay sớm đã mang cặp thủ sáo màu đen kìn kịt.

Về phần Lâm Tiểu Tùng thì lấy kiếm ra gác lên cổ gã thanh niên tóc xoăn. Chiến đấu mà phát sinh, khẳng định sẽ ngay lập tức cắt tiết gã chíp hôi này.

Qua đó bầu không khí hết sức căng thẳng.

Cảm thấy không được ổn, Cao Cường ngoái lại nói với Lâm Tiểu Tùng:

“Vướng víu sao mà phối hợp? Xử luôn đi cho rảnh nợ”

Gã trung niên vừa cầm xong máu, nghe thấy vậy liền gằn giọng đe doạ:

“Hắn mà có mệnh hệ gì, toàn bộ các ngươi chôn cùng”

Đã phải ra mặt giàn xếp rồi, gã ngu này còn không biết đường ngậm cái mõm chó lại? Tiêu Chiến Hào cáu tiết lên, quay lại sút cho gã trung niên một cước.

“BÀNH.. SƯU..”

Ăn trọn một cước vào ngực, gã trung niên bay với tốc độ siêu thanh.

Để rồi như trái bộc phá va đập mạnh lên thành thuyền, sau đó trượt xuống rồi nằm im lìm. Máu đỏ chảy lênh láng, và rất nhanh thì đọng thành một vũng lớn.

Đáng nói là gã đã không còn hơi thở, chết không thể chết được hơn.

Sút một cước nổ tung toàn bộ mạch máu cũng được, nhưng đập tan luôn cả hồn phách thì quá kinh dị.

Trong ánh mắt ngưng trọng của Cao Cường và bộ ba HKT, Tiêu Chiến Hào chậm rãi quay người lại, thoáng liếc qua bọn họ, rồi hướng Tiêu Diễm Phượng buồn bực nói:

“Nha đầu ngươi rốt cuộc có chịu ho một tiếng không? Hay để thúc thúc dạy dỗ bốn thằng nhóc này?”

Thúc thúc?

Nghe vậy cả đám theo phản xạ ngoái nhìn hướng Tiêu Diễm Phượng, liền thấy nàng ta hiện giờ vẫn còn đang bận bịu ngồi càn quét món tôm chiên tẩm bột.

“Rộp.. rộp..” – Nhét nguyên con tôm chiên vàng ươm vào miệng, Tiêu Diễm Phượng vừa nhai vừa nói:

“Hào thúc, thật không ngờ thúc lại chui rúc ở toà thành nhỏ bé này. Cái món tôm tẩm bột này ngon quá, thúc kêu nhân viên mang thêm vài đĩa nữa lên đi”

Trên trán nổi đầy gân xanh, Tiêu Chiến Hào gật đầu ra hiệu cho một nhân viên đứng ngay gần. Sau đó với vẻ mặt buồn bã hướng Tiêu Diễm Phượng hỏi:

“Nha đầu ngươi tại sao lại dẫn người đến chỗ thúc thúc phá phách? Chẳng lẽ ngươi giúp sức cho đám ngốc kia? Đã quên thúc thúc luôn tốt với ngươi?”

“Ta là đi ăn ké bằng hữu” – Tiêu Diễm Phượng đơn giản trả lời, xong liền quay sang nói với Cao Cường: “Người một nhà, trở về tiếp tục ăn uống đi thôi”

“Vậy có cắt hay không?” – Lâm Tiểu Tùng chớp lấy cơ hội lên tiếng hỏi.

Cao trào đã qua đi, còn cắt gì nữa?

Cao Cường buồn bực vươn tay điểm lên vài huyệt đạo trên người gã thanh niên tóc xoăn. Tiếp theo vung chân sút mạnh vào cả hai bên đầu gối của gã.

Gã này đúng tội nghiệp, xương bánh chè vỡ vụn, chân gãy ngược ra đằng sau. Đau đớn không ngòi bút nào tả xiết, thế nhưng kêu gào không ra tiếng.

Và khốn khổ khốn nạn là ngay cả muốn ngất đi mà cũng không được.

Sau khi Lâm Tiểu Tùng vung tay ném, liền cứ thế nằm quằn quại trên sàn boong thuyền.

Tất nhiên không thể để mặc cho hình ảnh ghê rợn này tiếp tục kéo dài thêm. Tiêu Chiến Hào phất tay gọi một nhân viên, rồi nhỏ giọng đưa ra vài chỉ thị.

Xong xuôi Tiêu Chiến Hào đi tới bàn nhóm Cao Cường đang ngồi. Có điều không phải đến để làm quen, mà chỉ là đối với Tiêu Diễm Phượng cười nói:

“Mấy đứa chuyển vào phòng riêng thôi. Chứ ngồi đây người ta soi mói thế kia thì nuốt sao trôi?”

“Khỏi cần” – Tiêu Diễm Phượng lau sạch miệng xong liền lắc đầu nói:

“Để dịp khác, chứ giờ ta hết hứng thú ăn thêm nữa rồi. Hào thúc kêu nhân viên tính tiền luôn đi”

“Khỏi tiền” – Tiêu Chiến Hào nhếch miệng cười, vừa xua tay vừa nói:

“Đừng bao giờ nhắc chuyện tiền bạc. Nha đầu ngươi ăn cho thúc thúc sập tiệm luôn cũng được”

“Yên tâm” – Chép miệng đầy bất đắc dĩ, Tiêu Diễm Phượng không đầu không đuôi nói một câu.

Lần này Tiêu Chiến Hào không tiếp tục lên tiếng, chỉ gật đầu đáp lại, xong liền quay người rời đi.

Không nói ra ngoài cửa miệng vậy thôi, chứ thực ra Tiêu Chiến Hào vừa lững thững bước đi, vừa kín đáo tiến hành truyền âm cho Tiêu Diễm Phượng.

Người ngoài rời đi hết cả rồi, thân là chủ xị, Lão Phệ lập tức lên tiếng:

“Ăn uống nói chuyện cho vui mà bị phá hư hết. Hay chúng ta đi tăng hai? Ý các ngươi thế nào?”

Đánh mắt hỏi ý kiến cả đội xong, Cao Cường liền hướng Lão Phệ nói:

“Hôm nay chúng ta ra ngoài dạo chơi buông lỏng. Phệ Ca, ngươi an bài đi, nay phải chơi tới bến”

Một tay nhấc lên với thủ thế OK, một tay Lão Phệ vừa bấm tin nhắn gửi đi. Chưa đầy một phút sau là có tin nhắn phản hồi, Lão Phệ đọc xong nội dung, liền nói với mọi người:

“Đống lớn ánh mắt săm soi thế kia thực sự là quá mắc khó chịu. Giờ chúng ta xuất phát luôn thôi”

Không một người nào phản đối, cả nhóm ngay tức thì đứng dậy rời khỏi.
Bình Luận (0)
Comment