Dương Gian Phán Quan

Chương 262

Trở lại với sàn đấu.

Lâm Hùng một bên tai ồng ộc trào ra máu đỏ, tai còn lại thì chỉ toàn những tiếng “ông ông”. Trong mắt gã lúc này thiên địa dường như đảo lộn, đang không ngừng quay mòng mòng mòng mòng.

Gã chống cả hai tay xuống sàn, cố gắng ngay lập tức ngồi dậy, nhưng việc này có vẻ vô cùng gian nan.

Và phải qua một hồi lâu, khi cảm giác hoa mày chóng mặt vơi bớt, thì gã mới nhổm lên được. 

“Sưu..”

Đúng lúc này có đồ vật xé gió bay đến, khiến Lâm Hùng vừa ngồi dậy liền giật nảy cả mình. Có điều nó chỉ bay tới trước mặt gã rồi rơi rụng xuống sàn, nhìn lại mới thấy là một khúc côn bổng.

Không sai, là côn bổng của chính gã.

Ăn trọn cái bạt tai liền để vuột khỏi tay, giờ đối thủ đá văng tới trước mặt, thực sự là nhục nhã ê chề. Trong lòng ngập tràn cảm xúc phẫn hận, Lâm Hùng nhanh tay chộp lấy khúc côn bổng.

Đứng tại đối diện, Cao Cường chắp tay sau lưng, hờ hững nói:

“Rác rưởi còn có thể tái chế, nhưng ngươi thì không. Giờ đi chết đi được rồi đấy”

Nói dứt lời hắn ngay lập tức thi triển Đạp Thiên Bộ, khoảng cách hơn mười mét nhưng chỉ trong nháy mắt đã gần kề. Và khi hắn hiện thân liền kèm theo cái quăng chân phạt ngang một cước.

“ROẸTTTTT…” – Âm thanh xé gió rít lên, nghe thấy ghê cả răng.

Có điều một cược nhanh như chớp này là đá vào khoảng không, bởi Lâm Hùng đã kịp thời lộn nhào một vòng về đằng sau. Hơn thế nữa gã còn lập tức bật dậy và vung côn bổng phản kích.

Côn bổng dày đặc cương khí đen kịt quật thẳng xuống.

Tưởng chừng Cao Cường đỉnh đầu chắc chắn sẽ trúng phải trọng kích. Nhưng hắn chỉ là xoay người vòng vòng, côn bổng liền giống như quật trúng tàn ảnh, nặng nề nện xuống sàn đấu.

Cao Cường có thói quen chiến đấu kiểu ăn miếng trả miếng. Trong những trường hợp tương tự thì động tác xoay người không đơn thuần chỉ để né tránh, mà còn khuyến mại thêm cái bạt tai.

Hiện tại cũng na ná như vậy đấy, khác biệt là khoảng cách hơi xa tầm với, hắn đành phải biến chiêu. Chính xác là Cao Cường dùng tay làm đao, lạnh tanh chém ngang một nhát.

Tím ngắt Lôi Đao phóng ra, nhắm thẳng vùng cổ của gã Lâm Hùng mà chém tới.

Có thể nói Lôi Đao chém với tốc độ nhanh kinh khủng, đáng tiếc không diễn ra cảnh máu chảy đầu rơi. Chỉ thấy Lâm Hùng thụp người xuống, liền tránh thoát một cách khá dễ dàng.

Hơn thế nữa, gã còn ngay lập tức phản kích, vung côn bổng quật thẳng tới hai chân của Cao Cường. Khổ nỗi ra chiêu trong tư thế không được tốt, lực đạo với tốc độ đều hơi kém.

Bản thân Lâm Hùng mục đích cũng chỉ là ép cho Cao Cường phải nhảy lên mà thôi.

Cao Cường đúng thật nhảy lên né tránh, nhưng đồng thời triệu hồi phi kiếm. Lâm Hùng đang mơ mộng phát động truy kích, bỗng thấy tím ngắt Lôi Kiếm chém thẳng xuống đỉnh đầu.

Tình huống quá đỗi bất ngờ, gã theo phản xạ nâng cao côn bổng lên đón chặn.

“OÀNH..”

Lôi Kiếm vừa đụng vào côn bổng liền nổ tung toé, hàng trăm tia lôi điện bắn văng ra tứ phía xung quanh. Trong đó không ít bắn thẳng xuống mặt cũng như thân thể của gã Lâm Hùng.

“Xèo.. Xèo..” – Âm thanh da thịt bị đốt cháy vang lên, nghe mà sởn cả gai ốc.

Có điều mặc kệ thân thể đang toát ra khói đen nghi ngút, Lâm Hùng không dư thời gian để mà rên rỉ. Thay vào đó gã như chiếc bánh xe, mau chóng lăn lộn vài vòng về phía sau.

Mặc dù Cao Cường không chém ra kiếm thứ hai, nhưng sẽ chẳng có ai đi cười cợt gã Lâm Hùng vì đã quá mức cẩn thận. Với lại mọi người hiện đang bị thứ khác thu hút sự chú ý.

Tất nhiên thứ này hoàn toàn liên quan tới gã Lâm Hùng.

Kẻ đã khiến khán giả phải đi từ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Thứ nhất là bởi cương khí mà gã phóng xuất ra, ban đầu có màu nâu đen đặc trưng của thổ hệ tu sĩ. Nhưng hiện giờ trên bề mặt bao phủ thêm một tầng huyết hồng mỏng manh.

Nói thật chứ, có là kẻ ngốc cũng hiểu tình huống này đại diện cho điều gì.

Tiếp theo khi gã đứng thẳng dậy, cặp mắt đã không còn lòng trắng nữa, thay thế bởi tròng mắt đỏ ngầu. Cùng với vầng trán nổi lên những đường gân đen nhìn trông hết sức dữ tợn.

Không sai được, là Tà Tu, khán đài ngay lập tức ầm ầm như cái chợ vỡ.

Bản thân Lâm Hùng khoác đồng phục Cấm Quân, đại diện cho chính nghĩa, vậy mà lại là một gã Tà Tu? Cái này cú lừa thế kỷ, đám đông có cảm giác vừa bị nhổ nước bọt vào mặt.

Chẳng biết đã từng bị Tà Tu nhổ mất cọng lông nào hay chưa, nhưng trên khán đài lúc này không thiếu những câu nạt nộ, những tiếng hô hào yêu cầu xử tử gã A124 ngay lập tức.

Rốt cuộc nhức đầu không chịu nổi, Cao Cường chỉ tay hướng khán đài và gầm lên:

“Ngậm con mẹ cái mõm chó của các ngươi lại”

Khán giả: “…”

Tiêu Chiến Hoàng, Hắc Long: “…”

Quan chức Cấm Quân trán nổi đầy gân xanh.

Nhàn lão, Tiêu Diễm Phượng xoa vuốt huyệt thái dương.

Bộ ba HKT với Tiền Vạn Thọ thì ôm bụng mà cười nghiêng ngả.

Thấy khán giả đã im như hến, Cao Cường hài lòng bật ngón tay cái và nói:

“Đám khốn nạn các ngươi ngoan ngoãn ngồi đó xem đi. Khôn hồn đừng có ồn ào quấy nhiễu trận đấu. Nếu không đừng trách lão tử lôi tổ tông tám mươi đời nhà các ngươi ra chửi”

Xong liền mặc kệ khán giả, Cao Cường hướng sang Lâm Hùng vẫy tay nói:

“Lâm đội trưởng, mau cho ta xem ngươi sau khi ăn thịt ba người đồng đội thì mạnh được tới đâu nào”

“Là ngươi ép ta” – Lâm Hùng ánh mắt chiếu xạ hung quang, rồ dại gầm lên:

“Nếu ngươi không xuất hiện, ta việc gì phải đi đến bước này? Tất cả đều tại ngươi, họ chết vì ngươi”

Những lời này thoát ra khỏi miệng gã, khán đài vốn đang im re lại một lần nữa ầm lên như cái chợ vỡ. Phải đến khi thấy Cao Cường quét mắt nhìn lên thì mới chịu ngồi yên trở lại.

Ổn định khán giả xong, Cao Cường đầy khinh miệt nhìn Lâm Hùng và nói:

“Đổ lỗi cho hoàn cảnh là một hành vi quá đớn hèn. Lãng phí quá nhiều thời gian với thứ vô dụng như ngươi quả thực không đáng. Cái mạng chó của ngươi đi đến hồi kết được rồi”

“GAAAAAAAA” – Bất chợt Lâm Hùng gầm lên như dã thú, bên ngoài cơ thể gã huyết quang đại thịnh, chẳng mấy chốc thì thay thế hoàn toàn cho màu sắc nâu đen của cương khí.

Không đợi Cao Cường xuất thủ, gã chủ động xông tới, hơn nữa bằng tốc độ nhanh hơn trước vài lần.

Muốn tự bạo kéo nhau cùng chết sao? Cảm nhận thấy khí tức bạo động như một quả bom sắp phát nổ. Cao Cường khẽ cười nhạt một tiếng, thân ảnh liền như làn khói chợt tan biến.

Vẫn với Đạp Thiên Bộ, hắn bất thình lình xuất hiện trước mặt đối thủ.

Kèm theo bàn tay phải xoè rộng năm ngón, chầm chậm vỗ tới một chưởng.

Chỉ thấy tím ngắt lôi quang đột ngột hiện hữu bao phủ che lấp hai người bọn họ. Và rồi nghe đến “bùng” một tiếng, lôi quang nháy mắt tan biến.

Sau đó trong mắt khán giả, gã A124 chỉ còn là cỗ thi thể không đầu, chân vẫn theo đà lao tới phía trước ba bước rồi đổ rầm xuống. Từng tia máu đỏ từ cổ gã phún ra, thoáng cái liền thành một vũng đỏ lòm.

Trong khi đó đối thủ của gã là tuyển thủ A1 thì đứng chắp hai tay sau lưng tại giữa võ đài. Không hiểu đang ngắm nghía cái quần gì trên bầu trời. Chỉ biết dáng dấp này nhìn trông cực kỳ gọi đòn tìm đánh.

Vấn đề là hắn đã đánh chết gã A124 như nào?

Bằng một chưởng hời hợt thiếu sức sống kia sao?

Hàng loạt câu hỏi hiện hữu trong đầu phần đông khán giả.

Nói chung đang có mặt tại đấu khu lúc này, rất ít người nhìn ra được hoàn toàn chính xác. Đúng hơn là chỉ có nhóm lão quái vật ẩn nấp rải rác trên khán đài mới hiểu tường tận.

Còn nhóm quan chức Cấm Quân, hay như Tiêu Chiến Hoàng và Hắc Long chỉ là thấy rõ được diễn biến. Chứ một chưởng của hắn mánh khoé ra sao thì bọn họ nhìn không thấu.

Trên võ đài.

Đứng đợi mãi mà không thấy tràng pháo tay nào, Cao Cường buồn bực ném ra vài tấm Hoả Cầu Phù thiêu huỷ thi thể gã Lâm Hùng. Sau đó cất đi khúc côn rồi rời khỏi võ đài.

Trọng tài lúc này mới choàng tỉnh, vội vàng hô to:

“Trận thứ nhất tổ A, tuyển thủ A1 thắng”

“Bộp.. Bộp.. Bộp..” – Khán giả nghe thấy vậy liền vỗ tay rần rần, nhưng còn đang muộn phiền bởi không rõ hắn đã kết thúc đối thủ như nào, thành ra phần lớn mặt mũi ỉu xìu xìu.

Cao Cường vừa về tới chỗ ngồi, Lâm Tiểu Tùng ngay lập tức thở dài nói:

“Cường Ca, đánh hay lắm”

“Làm sao trông não nề thế?” – Cao Cường ngồi xuống ghế, mỉm cười hỏi:

“Đang nghĩ tới Đàm lão giờ này đau lòng muốn chết?”

Lâm Tiểu Tùng không có lên tiếng trả lời, thay vào đó khẽ gật đầu đáp lại.

“Bắt buộc phải làm rõ ràng” – Cao Cường vỗ lên vai Lâm Tiểu Tùng và nói:

“Sư phụ truyền âm yêu cầu ta vạch trần bộ mặt thật của gã Lâm Hùng. Ý tứ là để Đàm lão lấy đó làm bài học rồi xem lại phương thức quản lý. Nếu ta đoán không lầm thì sư phụ phát hiện tại phân bộ Tân Long còn những gã khác cũng biến chất giống như Lâm Hùng”

“Thậm chí tình huống có khả năng còn tội tệ hơn, ví như có thế lực tà tu đang ngầm tiếp cận thành viên Cấm Quân, từng chút lôi kéo dụ dỗ bọn họ đi vào con đường tà đạo chẳng hạn. Nói chung không cẩn thận đề phòng thì Cấm Quân sẽ trở thành tai hoạ to lớn”

“Đúng thật là có khả năng” – Lâm Tiểu Tùng nặng nề gật đầu, thở dài nói:

“Những kẻ thiên phú không tốt như ta đúng rất khó cưỡng lại sự hấp dẫn của tà công. Mà tại Cấm Quân không thiếu nhất chính là thành viên thiên phú kém cỏi. Nếu để mất bò mới lo làm chuồng thì có tác dụng gì đâu. Tóm lại phòng cháy vẫn hơn là phải chữa cháy”

“Ngươi nghĩ nhiều làm gì?” – Cao Cường tựa lưng vào ghế, cười nhạt nói:

“Cấm Quân là một tổ chức có lịch sử lâu đời, dám chắc đám lão đầu dư thừa kinh nghiệm để đối phó những tình huống dạng này. Vả lại qua vụ việc gã Lâm Hùng, khẳng định cao tầng Cấm Quân sẽ phải chú ý nhiều hơn. Không đến lượt đám nhóc chúng ta bận tâm”

“Hắc, nói vậy cũng đúng” – Lâm Tiểu Tùng nghe xong liền bật cười đáp lại:

“Lãng phí thời gian lo lắng không đâu, thà nhìn nhiều mấy nàng xinh tươi ngồi trên khán đài còn hơn”

Mặt hàng này nói dứt lời thế mà thực sự ngước lên khán đài tăm tia gái. Mắt sáng quắc như diều hâu, thỉnh thoảng lại còn nuốt nước miếng ừng ực nữa chứ.

Có chút hiếu kỳ, Cao Cường đưa mắt tìm kiếm thân ảnh Hoàng Đại Hùng với Đỗ Khải. Qua đó phát hiện hai tên này mải ngắm gái đến nỗi mặt đần thối luôn rồi.

Máu lấy vợ vậy luôn..

Cao Cường cảm thấy không còn gì để nói..
Bình Luận (0)
Comment