Dương Gian Phán Quan

Chương 283

Trên bầu trời đột ngột vang lên tràng sấm rền, chúng như những nhát búa nặng trình trịch, đầy thô bạo nện vào giữa lồng ngực của đám người ở phía dưới.

Ngước mắt nhìn sẽ thấy ẩn khuất trong tầng mây đen kịt là những tia chớp xanh lét xẹt ngang xẹt dọc.

Chẳng hiểu sao ai nấy cũng đều có cảm giác bầu không khí bỗng trở nên vô cùng ngột ngạt.

“Sưuuuu.. Sưuuuu..” – Bất chợt hàng loạt âm thanh xé gió vang lên.

Mọi người vốn đang ngước nhìn bầu trời, liền thấy hàng trăm vệt sáng tím ngắt xẹt ngang qua tầm mắt. Hầu hết mọi người theo phản xạ liếc mắt nhìn sang.

Qua đó được chứng kiến hàng trăm vệt sáng này vừa bay tới khoảng không bên trên đại viện Tống Gia, liền cứ như pháo hoa ngày Tết thi nhau nổ tung toé.

Nhìn phi thường đẹp mắt.

Trông như những đoá hoa nở rộ.

Với hàng ngàn cánh hoa màu tím ngắt.

Có điều khi những cánh hoa bừa bãi oanh tạc xuống đại viện Tống Gia, triển lộ ra diện mạo là hàng ngàn tia chớp, ai nấy lông tóc toàn thân đều dựng ngược.

Đúng lúc này, một thân ảnh từ đại viện Tống Gia phóng lên không trung.

Nhìn kỹ sẽ thấy là một vị lão giả thân hình cao lớn, râu tóc bạc phơ.

Lão giả bình thản hướng bầu trời vung tay phách một chưởng.

Hoàng kim thủ chưởng khổng lồ phóng lên, trực diện va chạm với hàng ngàn tia chớp oanh tạc xuống. Những tiếng nổ đùng đùng liền vang vọng khắp bầu trời.

Liễu Sơn.

Tống Gia đại cung phụng.

Không ngờ lão đầu này vậy mà đã đạt tới tu vi Địa Khí Cảnh. Vẫn luôn tập trung quan sát nãy giờ, Dương thống lĩnh hai mắt híp lại, có điểm hơi quan ngại.

Dương thống lĩnh tu vi cũng là Địa Khí Cảnh, tự tin dễ dàng đập chết ăn thịt lão đầu Liễu Sơn này.

Nhưng đệ tử của Nhàn lão ba năm trước tu vi mới chỉ ở ngưỡng Kim Đan sơ kỳ mà thôi. Thiên phú dù nghịch thiên đến mấy cũng khó lòng đạt tới Nguyên Anh.

Mà tu sĩ Kim Đan đối đầu tu sĩ Địa Khí..

Dương thống lĩnh không dám nghĩ tới kết quả..

Khoan đã, bản thống lĩnh thế mà quên mất Nhàn lão.

Có sư phụ đại năng chống lưng cho thì lão Liễu Sơn sao lật nổi sóng gió. Tiểu tử kia cùng lắm ăn chút đau khổ gọi là gia tăng tích luỹ kinh nghiệm thực chiến.

Dương thống lĩnh từ túi áo lấy ra bịch hạt hướng dương, vừa nhá vừa không ngừng cảm khái. Nói chung là đệ tử của đại năng thật tốt, chẳng phải lo sợ điều gì.

Trong khi đó trên bầu trời đại viện Tống Gia.

Mặc dù không thể cản phá toàn bộ tia chớp, nhưng với một chưởng bao phủ phạm vi hơn hai trăm mét, việc này đã là quá đủ để Liễu Sơn phi thường hài lòng.

Từ khi được vị đại nhân kia hỗ trợ đột phá Địa Khí Cảnh, hôm nay Liễu Sơn mới lần đầu xuất thủ.

Có cái nhìn rõ ràng hơn về thực lực của bản thân hiện tại, lão tự tin liền bành trướng.

Tình hình là Tống Gia trúng phải tà thuật chắc chắn sẽ xong đời. Thôi thì đánh nốt trận này coi như trả ơn bao năm qua, sau đó chạy ra hải vực truy cầu đại đạo.

Nghĩ đến đây Liễu Sơn đáp xuống mái ngói trên cổng chính đại viện Tống Gia. Rồi đem cả hai tay chắp tại sau lưng, hướng nhìn bầu trời, ngạo nghễ cười nói:

“Không có bản lĩnh đối diện với lão phu thì cút đi cho đỡ nhục. Chứ bày ra ba cái trò mèo có ích gì?”

Lão vừa nói dứt lời, một tu sĩ cung phụng đứng ngay gần vội thấp giọng nhắc nhở:

“Liễu lão, ngài nhìn sai hướng rồi, đối phương đang tại phía trước mặt ngài”

“Cái gì?” – Liễu Sơn giật mình quay phắt mặt nhìn lại, liền thấy ngay tại 50 mét đằng trước, hiện có một thanh niên trẻ tuổi đang ngự kiếm phiêu phù trên không.

Tiểu tử này xuất hiện từ khi nào? Con mẹ nó thật là mất mặt.

Mau chóng nghĩ ra phương án chữa thẹn, Liễu Sơn cười lạnh nói:

“Vậy mà thực sự chạy ra gặp mặt lão phu, tiểu tử ngươi lá gan rất đáng được khen ngợi”

“Lão cẩu ngươi đã sủa xong rồi chứ?” – Cao Cường lạnh nhạt nói: “Nếu chưa thì tranh thủ sủa tiếp đi. Để đến lúc ta ra tay là sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu”

“Muốn chết!!!” – Gầm lên một tiếng đầy giận dữ, Liễu Sơn vung tay như chớp phách ra một chưởng.

Hoàng kim thủ chưởng khổng lồ một lần nữa tái hiện, trông như ngọn núi hung hăng ủi tới.

Tiểu tử này lặng yên không chút tiếng động xuất hiện, khẳng định không phải là hạng người kém cỏi gì. Tốt nhất liền toàn lực một chưởng đập chết luôn cho lành.

Cảm thấy quyết sách phi thường đứng đắn, Liễu Sơn lần thứ hai trong ngày đắc ý dạt dào.

Không riêng gì lão tâm hoài quỷ kế, Cao Cường cũng có tính toán của mình.

Đầu tiên hắn hiện thân để thu hút sự chú ý, sẽ không còn ai tiếp tục nhìn lên bầu trời. Đồng nghĩa với chẳng kẻ nào phát hiện lôi điện đang nhanh chóng tích tụ.

Thứ hai là hắn thi triển một đống thuật pháp phụ trợ, quanh thân lởn vởn đầy linh văn đồ án. Che đậy hoàn toàn cốt phù tại mu bàn tay trái đang loé sáng rực rỡ.

Thứ ba là hắn triệt để thả ra khí tức tu vi, gây sức ép khiến đối thủ lo lắng dè chừng.

Cuối cùng là buông lời xỉ nhục, chọc cho đối thủ phải phát động tấn công.

Dùng công kích của địch nhân để che mắt địch nhân.

Lão giả vừa xuất chưởng, hắn liền thi triển Đạp Thiên Bộ, trong nháy mắt di chuyển lên tít trên bầu trời. Bàn tay trái xoè mở, cốt phù phát sáng càng thêm dữ dội.

Chưa đầy một hơi thở, lấy hắn làm trung tâm, lôi điện tích tụ trải rộng phạm vi hơn ngàn mét vuông.

Hệt như một đám lôi vân, xanh lét sáng rực cả bầu trời.

Đến lúc này đám người phía dưới mới có phản ứng, bọn họ đồng loạt ngước nhìn lên, vừa kịp chứng kiến lôi vân ngưng tụ thành một thủ chưởng siêu cấp khổng lồ.

Thủ chưởng trải rộng cả ngàn mét vuông, có thể không khổng lồ sao?

Hoàng kim thủ chưởng mà lão Liễu Sơn vừa đánh ra liền bé xíu.

Nhưng kích cỡ không phải là thứ đáng sợ nhất.

Đám người phía dưới giây lát mặt mũi tái xanh, bởi vì thiên uy vừa ập xuống đầu. So ra còn cường liệt gấp nhiều lần khi độ lôi kiếp, khiến toàn bộ cứng ngắc tại chỗ.

Không một ai có thể nhúc nhích.

Dù là những kẻ ẩn nấp ở cách xa cả dặm, lúc này cũng bị cứng đờ.

“Oành.. Oành.. Oành..” – Hàng ngàn tiếng nổ vọng ra từ phía đại viện Tống Gia. Mặc dù không thể quay sang nhìn xem, nhưng ai cũng hiểu vừa có chuyện gì xảy ra.

May mà bọn họ không được nhìn tận mắt, chứ thấy rồi sẽ càng sợ hãi chứ chẳng ích gì.

Bởi chỉ có tu sĩ là còn chịu đựng nổi, chứ những sinh mệnh khác bên trong đại viện Tống Gia, đều bị thiên uy đè nén khiến thân thể nổ tung thành đống bầy nhầy.

Bao gồm toàn thể Tống Gia tộc nhân, toàn thể người hầu kẻ hạ, hơn trăm gã cầm súng trên tường vây, chó gà chim chuột đều có kết cục bình đẳng giống hệt nhau.

Trên không trung, trông thấy đám độc vật gần kề đại viện Tống Gia cũng bắt đầu phát nổ. Cao Cường không nấn ná thêm nữa, bàn tay trái ngay lập tức vỗ xuống.

“Diệt Thế”

Giọng nói băng lãnh văng vẳng khắp bầu trời.

Sau đó liền thấy lôi điện thủ chưởng ầm ầm rơi xuống.

Đáng nói là thể tích quá khổng lồ, lại thêm tốc độ rơi xuống nhanh khủng khiếp. Lôi điện thủ chưởng ma sát với không khí và rồi bốc cháy hừng hực như vẫn thạch.

Khi hình ảnh này lọt vào tầm mắt, dù chỉ trong có giây lát mà thôi.

Đám người bên dưới bỗng có cảm giác hiện đang đối mặt với ngày tận thế, đối diện với sự diệt vong. Chẳng mấy chốc bản thân sẽ chết, không gì có thể thay đổi.

“Oành.. Oành.. Oành..” 

Từ hướng đại viện Tống Gia lại vang lên tiếng nổ, lần này là những kẻ tu vi thấp kém cơ thể nổ tung.

Có điều bọn họ chỉ là chết sớm hơn một tíc tắc mà thôi, bởi vì..

Lôi điện thủ chưởng rốt cuộc rơi xuống tới nơi.

“OÀNHHHHHHHH..”

Một tiếng nổ vang vọng khắp mọi ngóc ngách thành phố Bạch Long.

Một vụ nổ khiến thành phố Bạch Long mặt đất rung lên bần bật.

“Uỳnh.. Uỳnh.. Rầm.. Rầm..”

Tro bụi bao phủ đại viện Tống Gia còn chưa kịp tán đi, đã thấy vài toà nhà ở lân cận ầm ầm sụp đổ.

Chẳng biết nơi khác liệu có bị liên luỵ hay không, chỉ tính riêng thảm cảnh nơi đây đã quá đủ để khiến cho kẻ vừa gây ra tai hoạ là Cao Cường mặt mũi tái nhợt.

Khẳng định trong đám tu sĩ ẩn nấp xung quanh có đầy kẻ chết oan.

Những kẻ thoát nạn cũng trọng thương nặng nề.

Ngay đến gã mặc giáp thống lĩnh Cấm Quân mà còn há miệng phun máu phè phè nữa là.

“Ha.. Ha..” – Bất chợt có tiếng cười giòn tan truyền tới tai hắn.

Cao Cường giật mình theo phản xạ quét mắt nhìn xung quanh, liền phát hiện có ba thân ảnh phiêu phù ngay bên cạnh mình từ lúc nào mà chẳng hề hay biết.

Bọn họ gồm có một nam và hai nữ.

Cao Cường có chút kinh ngạc bởi hắn biết một người trong bọn họ.

Cũng chẳng phải thân quen gì, chỉ tính là biết mặt. Nàng ta là lão bản của quán bar ngập tràn chướng khí mà khi trước Lão Phệ dẫn hắn cùng đồng đội lên chơi.

Nhớ không lầm thì Lão Phệ gọi nàng ta là Hồng muội.

Nữ nhân còn lại diện mạo cũng khá xinh đẹp, có điều trông hơi lẳng lơ.

Của đáng tội là nữ nhân này khiến Cao Cường có cảm giác như đang đối diện với sư phụ. Kết quả có thể nghĩ luôn rồi, sau lưng hắn liền ướt sũng mồ hôi lạnh.

“Cốt phù nha” – Nữ nhân xa lạ ánh mắt đầy ái muội nhìn hắn, ỏn ẻn nói: “Cướp đoạt mang về chậm rãi luyện hoá, mai cốt phù này liền sẽ thuộc về lão nương”

“Tạch.. Tạch.. Tạch..”

Cao Cường ngay tức thì thi triển thuật pháp phụ trợ.

Muốn tước đoạt cốt phù? Có chết hắn cũng phải cắn trả một miếng.

Cho dù biết trước không cắn trúng nổi, nhưng đừng hòng hắn chịu buông xuôi.

Đằng nào cũng phải chết, vậy thì chết trong tư thế ngẩng cao đầu cho nó oai phong.

“Chậc.. Chậc..” – Nữ nhân xa lạ liên tục tặc lưỡi, liếc xéo hắn mà mắng: “Tiểu tử ngươi kháng cự lại có ích gì? Hắn đây Hợp Thể Kỳ còn bị lão nương bắt sống”

“Hắc..” – Nhếch miệng cười nhạt một tiếng, Cao Cường ngạo nghễ nói:

“Con kiến cũng có tôn nghiêm của một con kiến, không phải cứ là con kiến thì sẽ để mặc cho con voi thoải mái dày xéo. Lão tử đang đợi ngươi động thủ đây”

“Nha.. Nha..” – Nữ nhân xa lạ lần nữa tặc lưỡi, nâng tay chỉ dưới chân hắn và nói: “Đáp xuống đứng trên linh văn đi, nhìn ngươi nhảy choi choi tội nghiệp quá thể”

Đúng là duy trì Đạp Thiên Bộ muốn hết hơi đến nơi, Cao Cường híp mắt nhìn chằm chằm đối phương. Sau đó liền mặt dày hết phần của thiên hạ mà đáp xuống.

Bà lão này hẳn là không hạ sát thủ, nhưng kiểu gì cũng sẽ bị bà ta đánh cho một trận nhừ tử.

Cái này chính là thuộc tầng thứ của sư phụ đấy, phong cách quái gở giống hệt nhau.

Nghĩ đến đây Cao Cường đầy bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Bình Luận (0)
Comment