Dương Gian Phán Quan

Chương 288

Tưởng chừng sẽ phải mất nhiều thời gian cho việc truy tìm tung tích những nhóm lâm tặc. Nhưng không ngờ Lão Hổ với chuột béo chạy một vòng huy động được đống lớn thú rừng trợ giúp.

Đội quân thú rừng sĩ số tận ba bốn trăm đầu.

Có sự hỗ trợ của đội quân “bản địa” này, cái gì cũng dễ làm.

Chỉ trong vòng ba ngày, Cao Cường dẫn dắt đội quân thú rừng đi càn quét tiêu diệt tổng cộng chín nhóm lâm tặc. Có điều nghe chuột béo truyền đạt lại lời đám thú rừng thì biết chưa ăn thua. 

Tập xác định sẽ phải ngây ngốc tại khu rừng này thời gian dài.

“Tích.. Tích..” – Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Cao Cường như chú mèo lười vươn mình rồi ngồi dậy. Chỉ là hắn ngay lập tức cứng ngắc tại chỗ.

Bởi không biết từ khi nào trong hang động nhiều thêm một người. Là một vị lão giả có mái tóc trắng xoá, thân hình thì cao lớn muốn chiếm hết phần thiên hạ.

Lão cao tới tận ba mét đấy chứ đùa..

Cao Cường con ngươi trong tròng mắt hiển hiện linh văn tím ngắt.

Và thế là cơ thể hắn vốn đang cứng ngắc giờ lại càng cứng ngắc hơn nữa.

Lão giả là yêu tu, một đầu Bạch Hổ trắng muốt, nhìn là biết ngay dân thích ăn thịt.

Liệu có phải lão chạy tới đây hỏi thăm sức khoẻ hắn vì cái tội giả danh “hổ” đi loè thiên hạ?

Lão giả đi tới ngồi oạch xuống cạnh hắn, mới ngồi thôi mà hang động liền rung bần bật. Lão mà nhún nhảy thì dám chắc cái hang núi này sẽ sập ầm ầm.

Thanh niên mét tám ngồi cạnh lão giả ba mét, thề luôn là giống hệt nhi đồng đang ngồi với phụ huynh. Cao Cường chợt có cảm giác bản thân biến bé tẹo.

“Hắc.. Hắc..” – Lão giả dùng bàn tay to lớn vỗ một cái thật nhẹ lên vai hắn, nói: “Không cần căng thẳng, ta nếu có ý đồ xấu thì tiểu tử ngươi xong đời lâu rồi”

Cái này Cao Cường tin tưởng, trừ khi có thần tiên cứu.

Chứ hai vị đại gia Dream Come True với tín vật Phán Quan không có tính năng cứu giá. Hoặc cũng có nhưng mà hắn cái này chủ nhân chẳng hề hay biết.

Với lại sư phụ cũng lột sạch pháp bảo phòng ngự của hắn luôn rồi.

Bởi vậy có lỡ chạm mặt hàng khủng, người ta tâm tình mà không tốt thì hắn chết chắc.

Bạch Hổ lão yêu thiện chí mười phần, nhưng tốt hơn hết cứ nói khẽ cười duyên đi. Nghĩ được đến đây, Cao Cường liền mỉm cười thật tươi, lễ phép dò hỏi:

“Tiền bối, ta nên xưng hô như thế nào?”

“Ta tự đặt cái tên Vương Hổ” – Lão giả cười ha hả nói: “Để ta nghe thuận tai, ngươi cũng thuận miệng. Vậy tiểu tử ngươi gọi một tiếng Vương lão là được”

“Tốt, chào ngài Vương lão” – Cao Cường chắp tay nói: “Không biết Vương lão tìm tới ta là có chuyện gì? Nếu bởi giả mạo hổ gầm thì mong ngài bỏ qua cho”

“Vốn là sẽ đập chết ngươi” – Vương lão bật cười nói: “Ta đang ngủ tại trung tâm rừng, chợt nghe thấy tiếng hổ gầm. Còn tưởng là đầu tiểu hổ nào đó chạy ra ngoài phá phách. Ngươi tốt nhất đừng có giả mạo thú hống linh tinh, kẻo lại rước lấy tai hoạ vào thân”

Ngủ tại trung tâm còn nghe thấy?

Vương lão ngài là hổ chứ có phải chó đâu mà tai thính vậy? Cơ mà hống bậy ra nội dung gì đó loài hổ nghe hiểu ư? Cao Cường trên trán toát mồ hôi hột.

“Đừng tái phạm là được” – Vương lão chợt thở dài nói: “Biết được việc tiểu tử ngươi đang làm, ta liền chạy đi tra xét một vòng. Không ngờ mới ngủ vài trăm năm mà khu rừng có quá nhiều điều bất cập. Những gì ngươi thấy chỉ là một phần nhỏ nhoi thôi”

Vẫn có câu rừng vàng biển bạc, những khu vực khác trong rừng hẳn là còn diễn ra các nạn như là khai thác vàng, khai thác quặng mỏ khoáng sản gì đó?

Xua tay ra hiệu hắn lắng nghe, Vương lão tiếp tục nói:

“Bản thân ta rất tán thành việc ngươi đang làm, cũng hoàn toàn đồng ý với câu rừng là tài sản chung. Thế nhưng chỉ giết vài nhóm lâm tặc, hay đánh hạ một hai tiểu môn phái, là chưa đủ giải quyết vấn đề. Vậy nên tiểu tử ngươi rời khỏi đi, còn lại liền để ta”

Hít một ngụm thật sâu, Cao Cường nghiêm túc nói ra:

“Ta nhìn ra Vương lão ngài chuẩn bị tiến hành lập lại trật tự khu rừng. Ngài càn quét nhổ bỏ huyết tẩy thế nào ta thực không dám có ý kiến. Nhưng ngài đã nghĩ tới chiến tranh hai tộc? Và ta rất muốn biết ngài định đối xử ra sao với những thôn làng thường dân?”

Vương lão chìa ra cho hắn xem một tấm lệnh bài khắc nổi chữ “Tiên”, mỉm cười nói:

“Ngươi nghĩ tại sao một đầu đại lão yêu như ta lại ngủ ở khu rừng này? Ta là một trong số hàng chục đầu đại lão yêu được cử tới thủ hộ rừng già trên đại lục. Chiến tranh giữa hai tộc là không thể nào diễn ra”

“Về phần những thôn làng thì toàn là con dân của rừng già, nơi đây là nhà của họ, không ai được phép làm hại. Trừ khi chính bọn họ làm ra những điều không thể tha thứ. Giờ ngươi yên tâm được chưa?”

Xin thề với toàn dân thiên hạ, Cao Cường mà biết tấm lệnh bài này đại diện cho thế lực củ chuối nào thì hắn sẽ chết liền. Có điều cứ giả bộ là biết đi cho đỡ quê.

Cao Cường gật đầu cái rụp, cười khổ nói:

“Ta có thể không yên tâm được sao? Ta dám nhả ra chữ không, khẳng định ngài liền một ngụm nuốt sống ta. Vương lão, cầu ngài nhiều giúp đỡ thôn làng”

“Chậc.. Chậc..” – Vương lão kinh ngạc nói:

“Không ngờ ngươi đọc được suy nghĩ của ta, đáng lý ngươi nên sinh ra là hổ tộc mới đúng. Đáng tiếc ngươi lại là nhân loại, không thì liền cho nối nghiệp ta”

Cao Cường sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.

Quá may mắn khi mà chỉ một cái gật đầu liền thoát khỏi miệng cọp.

Không phải kế nghiệp Vương lão ngồi trông rừng rú thì lại càng may mắn hơn nữa.

Tốt nhất mau chóng chim cút, kẻo đầu đại lão hổ này thèm ăn lại làm một ngụm.. Lão tử còn chưa được cưới vợ đâu này, nghĩ đến đây Cao Cường liền đứng dậy và nói:

“Vậy thì ta xin phép được cáo từ. Vương lão ngài giữ gìn sức khoẻ”

“Không vội” – Vương lão đứng dậy theo, rồi vỗ vỗ vai hắn và nói:

“Thu thập đồ đạc đi, xong theo ta vào trung tâm rừng một chuyến”

Chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời mà thôi, Cao Cường nhanh tay thu đống vật dụng cất vào trữ vật giới. Vừa mới thu xong cũng là lúc Vương lão tóm bả vai mang hắn đi.

Cũng là xuyên toa vù vù, nhưng so ra không chóng mặt bằng khi sư phụ xuyên toa.

Điều này chứng tỏ Vương lão tu vi thua kém xa sư phụ đấy nhé.

Mất khoảng năm phút là Vương lão đưa hắn tới nơi, Cao Cường lắc lắc đầu cho nhanh xua tan đi cảm giác chóng mặt, rồi đưa mắt ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Khắp nơi nơi chỉ toàn là màu xanh, ngay đến thân cây cổ thụ cao lớn cũng phủ đầy rêu xanh. Toát lên hơi thở của năm tháng xa xưa cổ lão, này mới gọi là rừng già a.

Nồng đượm khí tức sinh mệnh.

Cơ mà không khí quá ẩm thấp, cái này thực không dễ chịu gì.

Vương lão chỉ tay xung quanh, mỉm cười nói:

“Linh hoa thảo dược không thiếu, ngươi thả cái lô đỉnh kia ra cho nó lựa chọn đi. Xem như phần thưởng cho những gì ngươi đã làm, nhưng nhớ là chỉ hái mười gốc thôi”

Đồ tốt dâng tận miệng còn không thu lấy thì có mà ngu đần à?

Cao Cường nhanh như ăn cắp thả ra bạch tuộc lô đỉnh, vỗ vỗ nó và nói:

“Uây, ra đi, ngoài này nhiều thảo dược xịn. Mau ra lựa chọn mười gốc xịn nhất đi”

Bạch tuộc khí linh chui ra, liếc nhìn xung quanh, rồi lẩm bẩm cằn nhằn: 

“Xịn ở đâu ra mà xịn? Chỉ được cái lâu năm, chứ chúng toàn loại cấp thấp rơm rạ”

Bạch tuộc khí linh xấu mồm chê bai vậy thôi, dứt lời là ôm theo bản thể bay đi tìm kiếm luôn rồi.

“Vương lão ngài hẳn còn chuyện khác?” – Cao Cường quay sang cẩn thận dò hỏi. Hắn không tin vị đại lão yêu này đưa tới đây chỉ để cho vài cọng cỏ mà thôi.

“Việc này hẳn sẽ khiến ngươi khó chịu” – Vương lão cười cười nói: “Nhưng nếu nghĩ cho tương lai của hai đầu tiểu yêu thì hãy để chúng ở lại đây với ta. Có lẽ ngươi cũng nhìn ra chúng không có nền tảng. Thứ này cần có yêu tu thực thục mới giúp chúng được”

Cao Cường khoé mắt phiếm hồng.

Vương lão nói hoàn toàn chính xác, Lão Hổ với chuột béo không có nền tảng tu hành. Đây là vấn đề nhức nhối vô cùng, bởi hắn chẳng biết làm thế nào cả.

Ý nghĩ duy nhất là sau tay chân cứng cáp, chạy đi tìm hang mèo hang chuột hỏi thăm sức khoẻ.

Nhưng những lời của Vương lão đã nhắc cho hắn nhớ một điều.

Cuốn công pháp không làm nên một cường giả.

Giống như hắn có truyền thừa xịn đen đét, nhưng nếu không được sư phụ chỉ dạy, giờ này hẳn còn đang bồi hồi tại Luyện Khí Kỳ hoặc cùng lắm là Trúc Cơ Kỳ.

Vạn phần không nỡ rời xa Lão Hổ và chuột béo.

Tỉ phần không muốn giao chúng vào móng vuốt một con cọp xa lạ.

Nhưng bởi hai chữ “tương lai”, hắn không cho phép mình được ích kỷ.

Đưa tay vuốt ve linh thú hộ oản, thở hắt một hơi, Cao Cường dứt khoát thả Lão Hổ với chuột béo ra.

“Meo.. Chít..”

Vừa ra tới bên ngoài, cảm nhận thấy khí tức Vương lão, cả Lão Hổ lẫn chuột béo đều kêu ré một tiếng. Bộ lông vốn mượt mà của chúng xù lên như bị điện giật.

Cao Cường vội vàng ngồi xuống, xoa đầu cả hai, chân thành nói:

“Đây là Vương lão, một vị yêu tu cường đại. Vương lão có thể chỉ dạy hai ngươi tu hành, thứ mà ta không làm được. Thôi thì hai ngươi hãy lưu lại đây tu hành cho thật tốt. Sau này ta trở lại nếu còn muốn cùng nhau xông pha, ta sẽ dẫn các ngươi đi được không?”

Nghe hắn nói xong, Lão Hổ với chuột béo liếc nhìn Vương lão, rồi cùng lúc gật đầu cái rụp.

Cái @#$%.. 

Sao các ngươi dễ dàng nhận lời quá vậy? Chí ít phải kêu réo vài câu phản đối lấy lệ rồi hãy đồng ý chứ? Tim ta đau quá, Cao Cường khoé mắt rưng rưng, nước mắt trực trào.

Chỉ thiếu mỗi dùng tay đập vào ngực thùm thụp nữa mà thôi.

Đúng lúc này bạch tuộc khí linh ôm lô đỉnh bay trở về, thở dài vung vẩy xúc tu nói:

“Tiểu tử ngươi vô dụng như vậy, chúng nhanh chóng chạy theo đầu hổ già này cũng phải thôi”

Không thèm chấp cái loại khí linh chó đẻ, Cao Cường thu nó vào trữ vật giới, rồi nói với Vương lão:

“Lão Hổ với chuột béo xin làm phiền tiền bối nhiều quan tâm. Hẳn là rất nhanh thôi, ta sẽ quay lại đón chúng đi. Nếu chúng có tổn thương thì tiền bối nên tự cầu nhiều phúc”

Lão tử đã làm phúc nhận nuôi chúng mà tiểu tử này còn dám buông lời đe doạ? Chẳng lẽ một ngụm đem nuốt chửng luôn bây giờ chứ lại, Vương lão khoé mắt liên tục giật giật.

“Hai ngươi chú ý giữ gìn sức khoẻ” – Cao Cường cúi xuống, nghẹn ngào nói một câu rồi quay người nhanh chân rời khỏi. Nếu không đi ngay và luôn, hắn sợ rằng sẽ đổi ý.

Vả lại Vương lão xuất hiện dấu hiệu khó ở.
Bình Luận (0)
Comment