Dương Gian Phán Quan

Chương 29

Có thể nói Cao Cường đã gặp phải hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Và những lời mà Hổ lão nói ra cũng như hồi chuông nhắc nhở hắn phải ghi nhớ thế giới này không có đơn giản như vẫn tưởng tượng.

Thực tế thì chỉ với sự xuất hiện của Hổ lão tối nay cũng đủ để Cao Cường phải nghiêm túc suy ngẫm lại. Để rồi kinh hãi nhận ra một sự thật rằng từ khi tu luyện sự tự tin trong hắn đã vượt quá mức cần thiết.

Tất nhiên không nắm giữ sự tự tin thì đâu thể làm được việc gì ra hồn. Thế nhưng tự tin thái quá sẽ khiến khả năng phán đoán không còn được chính xác, sớm muộn gì có ngày chết lúc nào cũng chẳng hề hay.

Cao Cường thừa nhận hắn đã bị viễn cảnh có được quyền năng siêu cấp như Bạch Lãnh làm cho đầu óc không còn minh mẫn. Quên đi mình chỉ là con kiên hôi.. lại còn tự cấp quyền coi rẻ người trong thiên hạ.

Không có sự xuất hiện của Hổ lão tối nay.. Cao Cường không biết hắn sẽ còn lún sâu vào sai lầm này đến khi nào.. Hắn càng không dám đoán định tương lai sau đó sẽ gặp kết cục đến nhường nào bi thảm..

Trong đầu thầm hô may mắn, mau chóng ổn định lại tinh thần, Cao Cường đưa ra câu hỏi:

“Hổ lão, Huyền Môn và Võ Môn đã là hai trường phái khác nhau thì tại sao còn gọi chung là tu sĩ?”

Hổ lão không chút nghĩ ngợi, ngay lập tức đưa ra lời giải đáp:

“Vì cả hai trường phải đều phải dựa vào tu luyện mới có được thành tựu. Còn những trường phái lẻ tẻ khác thì không thông qua tu luyện, có người bẩm sinh mang siêu năng lực, có những người thì lại dựa vào gia nhập giáo phái tín ngưỡng mà nhận được năng lực đông tây”

Không ngờ giang hồ cũng khá là muôn màu muôn vẻ nha. Mấy kẻ bẩm sinh chắc hẳn biết chơi dị năng giống trong phim ảnh. Còn đám giáo phái thì thờ phụng nâng bi thần ma quỷ quái nào đó là cái chắc rồi.

Không biết có phù thuỷ pháp sư ma cà rồng người sói gì đó không ta? Có điều như Hổ lão nói thì tu sĩ vẫn là cường nhất, cho nên Cao Cường quan tâm vấn đề này hơn:

“Hổ lão, ngài thử nói về Huyền Môn gì đó đi”

Hổ lão cân đối ký ức trong chốc lát rồi bắt đầu chậm rãi kể ra:

“Có rất nhiều đồn đại về Huyền Môn, trong đó nổi cộm nhất phải kể tới đó là thuyết thần tiên ma quỷ. Trong một số bản thư tịch cổ có ghi chép và miêu tả Huyền Môn là những người nắm giữ sức mạnh biến ảo khôn lường. Bọn họ tu luyện pháp thuật thần thông, truy cầu trường sinh lộ, thành thần thành tiên”

“Tất nhiên có không ít người hoài nghi tính chân thực của những gì ghi lại trong các bản thư tịch này. Bọn họ thống nhất quan điểm cho rằng Huyền Môn cũng chỉ tu luyện võ công như Võ Môn. Không thiếu đồn đoán Huyền Môn lưu giữ công pháp võ kỹ tầng thứ cao siêu lưu truyền lại từ thời cổ đại xa xưa gì đó”

“Những gì ta biết về Huyền Môn chỉ có vậy thôi. Mặc dù rất muốn tự mình kiểm chứng, xong tu vi của ta nói thẳng ra là quá thấp kém. Cho nên thật giả đúng sai thế nào ta cũng không thể nào mà biết được”

Hổ lão nói tới đây thì dừng lại, trên mặt thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối.

Những điều ghi trong các bản thư tịch cổ kia là thông tin chính xác. Bởi vì chính Cao Cường là người nhận được tu tiên phương pháp đây thôi. Có điều đây là bí mật mà hắn không thể bật mí ra được.

Tránh dây dưa kẻo lại lộ ra sơ hở, Cao Cường ra điều suy tư rồi đổi hướng câu chuyện:

“Hổ lão, vậy ngài nói cho ta biết về Võ Môn đi. Mà tu vi của ngài là gì mà thấp? Ta tò mò gần chết rồi”

Khuôn mặt nhăn nheo của Hổ lão thoáng hiện nét xấu hổ, xong lão vẫn quyết định thành thật nói ra:



“Võ Môn là tên gọi chung ám chỉ những người tu luyện võ công. Trước tiên nói về tu vi cảnh giới, phía sau Luyện Thể lần lượt có năm cảnh giới gồm Cương Khí, Hoàng Khí, Huyền Khí, Địa Khí và Thiên Khí”

“Phía sau còn cảnh giới cao hơn hay không ta không được rõ ràng. Bản thân ta cũng chỉ đạt tới Cương Khí cảnh hậu kỳ mà thôi, ngay tới cánh cửa Hoàng Khí còn chưa thấy, không rảnh tìm hiểu sâu xa hơn”

Hổ lão tự ti tu vi thấp kém là vậy, chứ Cao Cường không dám khinh thường lão chút nào. Hắn tu luyện hộc cả bơ ra mà tầng thứ nhất của Luyện Thể còn không xong, lấy tư cách gì mà chê bai này nọ.

Chỉ là có một chuyện Cao Cường vẫn luôn băn khoăn nãy giờ, vì thế liền cắn răng mà hỏi:

“Hổ lão, ngài tu vi Cương Khí cảnh hậu kỳ gì đó, thế nhưng ta thấy ngài..”

Cao Cường không nói hết lời nhưng Hổ lão cũng hiểu hắn muốn hỏi gì. Thoáng có chút thở dài tiếc nuối, lão chậm rãi giải đáp vấn đề này:

“20 năm trước ta đi tìm cừu gia báo thù rửa hận. Mặc dù thành công giết chết hắn, nhưng bản thân ta cũng bị nứt gẫy vài đoạn kinh mạch. Không có biện pháp chữa trị, ta bắt buộc phải phế bỏ tu vi để giữ lại cái mạng nhỏ của mình. Như vậy đủ hiểu rồi đi?”

Bảo sao Hổ lão lại sống kiểu không tha thiết gì vinh hoa phú quý. Ngay thứ quý giá nhất của bản thân là sức mạnh cường đại mà còn phải vứt bỏ, thì thấy thiết tha gì nữa đến tiền bạc vật chất này nọ.

Cao Cường vừa thấy tiếc nuối thay cho Hổ lão, lại vừa thấy áy náy cho nên lập tức lên tiếng:

“Hổ lão, ta xin lỗi vì đã khơi gợi lại quá khứ không vui của ngài”

Hổ lão cười nhạt lắc đầu xua tay ra điều không cần để ý. Để giảm bớt sự lúng túng, lão cũng ngay tức khắc chuyển hướng câu chuyện:

“Giờ thì nói xem thằng nhóc ngươi làm sao mà suốt ngày cau có khổ sở?”

Nhắc tới vướng mắc trong lòng, Cao Cường nghiêm túc hơn hẳn. Hắn không chút chậm chễ nói ra:

“Hổ lão, ta mấy tuần gần đây tiến bộ gần như không có. Mà thổ nạp và võ kỹ ta đều đã nắm giữ rất thành thục rồi, cho nên ta nghĩ mãi mà không ra vấn đề nằm ở chỗ nào”

Thực chất thì Hổ lão đã sớm dự đoán Cao Cường sẽ gặp phải tình huống này, có hỏi cũng chỉ để xác nhận lại mà thôi. Cho nên hắn vừa dứt lời, lão đã ngay lập tức mỉm cười và nói:

“Không có người chỉ dẫn, ngươi gặp phải tình huống này là điều dễ hiểu. Có hai nguyên nhân chính, trong đó nguyên nhân thứ nhất là ngươi tu luyện quá giản đơn, thiếu mất cơ hội được giao đấu cọ sát”

“Đứng một chỗ múa máy chân tay như ngươi mà thành cao thủ được thì tu sĩ chạy đầy đường từ lâu rồi. Muốn giải quyết vấn đề này, ngươi cần một phương pháp tu luyện gây nhiều sức ép cho bản thân hơn”

“Nguyên nhân thứ hai liên quan tới thói quen ăn uống. Ta để ý thì thấy ngươi hầu như chỉ mua thịt heo và trứng gà. Trong khi đó thứ tốt nhất trong quá trình Luyện Thể là thịt bò thì tuyệt nhiên không thấy bao giờ”

“Vẫn biết ngươi phải chi tiêu tằn tiện, thế nhưng mang tiếng là người trẻ tuổi mà ăn uống không có một chút khoa học thế này là rất không ổn. Thi thoảng cũng phải mua tôm cua cá bò bê dê ngỗng về chứ?”

Cải thiện bữa ăn không khó chút nào cho nên Cao Cường chẳng mấy quan tâm vấn đề này. Có điều việc chuyển đổi phương pháp tu luyện gia tăng sức ép thì không phải cứ muốn là được đơn giản như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cao Cường thấy tốt nhất cứ hỏi thử Hổ lão xem sao:

“Ta thì biết đi đâu tìm người giao đấu cơ chứ? Hổ lão, ngài nói ta phải tập luyện thế nào bây giờ?”

Hổ lão liếc xéo hắn một cái, càng không chừa cho một tí tẹo mặt mũi nào mà cứ thế nói ra:

“Yếu nhược như thằng nhóc nhà ngươi mà dám đi mò mẫm linh tinh, đảm bảo ăn một quyền là chết lềnh phềnh rồi chứ giao với chả đấu cái nỗi gì nữa”

Vẫn biết bản thân còn dế nhũi, xong bị chê thẳng mặt thế này Cao Cường vui không có nổi. Hắn đầy phiền muộn lên tiếng:

“Thì thế ta mới phải hỏi thăm ngài xem có biện pháp nào không đây?”

Không phải lúc đầu nghi ngờ lão tử là lừa đảo sao? Hổ lão trong lòng đắc ý vì đã phục thù thành công. Có điều bề ngoài thì lại treo cái giá nghiêm chỉnh phi thường:

“Biện pháp quá đơn giản, tạo ra đối thủ tập luyện với ngươi là được rồi. Ngày mai ngươi đi mua dây thừng và bao tải, làm thành 10 20 cái bao cát treo lên cây đảm bảo tu luyện có hiệu quả không tồi”

WTF? Thế này mà cũng là biện pháp? Cao Cường không khỏi cau có:

“Hổ lão ngài đùa ta à? Đến thân cây ổi ta đấm một quyền còn gẫy gập, bao cát nào chịu cho nổi”

Nếu không phải biết chắc đánh không trúng được hắn thì Hổ lão đã quất tới một cái bạt tai rồi. Tuy nhiên Hổ lão vẫn có thể lớn tiếng quát mắng nha:

“Ai nói bao cát để cho ngươi luyện quyền? Ý ta là treo lên rồi ta ngồi giật giây điều khiển những bao cát đó tập kích ngươi bất ngờ. Nhiệm vụ của ngươi là vừa tập luyện võ kỹ vừa phải né tránh bao cát đập tới. Chỉ né tránh chứ không được trả đòn. Hiểu chưa hả?”

Nghe xong Cao Cường liền dễ dàng tưởng tượng ra hình ảnh trong đầu. Mặc dù vẫn không hiểu tập luyện như thế thì có hiệu quả gì, xong hắn cũng không vội ý kiến ý cò gì cả.

Dù sao thì ngày mai tự thân trải nghiệm sẽ có được câu trả lời rõ ràng. Giờ hỏi gì thêm không khéo lại bị Hổ lão tranh thủ mắng chửi cho một trận te tua thì có mà nhức hết cả đầu.

Thấy hắn gật gù không phản đối, Hổ lão hài lòng nói thêm:

“Vấn đề ăn uống lão đầu tử ta cũng có thể giúp ngươi giải quyết. Tin tưởng thì giao tiền, mỗi ngày lão tử ra tận lò mổ mua, bao rẻ bao chất lượng”

Cao Cường không chút chần chừ liền gật đầu, chỉ là hắn vẫn có băn khoăn:

“Hổ lão mua giúp ta thì quá tốt, chỉ là ta không có nhiều thời gian để chế biến những món cầu kỳ. Ngài xem chọn giúp ta phần có thể làm món đơn giản là tốt hơn hết”

Hổ lão xì một tiếng phất tay:

“Qua loa như thế thì nguyên liệu tốt đến mấy cũng vô dụng. Thôi để lão tử nghĩ biện pháp nấu giúp thằng nhóc nhà ngươi luôn vậy. Có điều đừng có mơ lão tử làm không công phục vụ thằng nhóc ngươi. Đến khách sạn 5 sao mang thùng vàng đến cũng không mời được lão tử ta vào bếp đâu”
Bình Luận (0)
Comment