Dương Gian Phán Quan

Chương 293

Vừa mới lật mở trang sách đầu tiên, Cao Cường chợt thấy tầm mắt tối sầm. Cái này là bởi có bốn thân hình đứng trước mặt hắn, che khuất ánh mặt trời.

Liếc nhìn bốn đôi bàn chân lớn nhỏ, Cao Cường khỏi cần ngước lên cũng biết bọn họ là ai. Bảo sao cái giọng “mà leng mà loong” nghe cứ thấy quen quen.

Khẳng định “đầu trọc lốc” sẽ bị bọn họ cười thối mũi.

Nói gì cho ngầu bây giờ?

Cơ mà sự hiện diện của bọn họ khiến sát tâm tan biến. Không ngờ ngượng ngùng hổ thẹn lại cắt được cơn nghiện khát máu. Cái này cũng quá là thần kỳ.

Nếu như hổ thẹn mà cắt được cơn nghiện xì ke thì tốt, đảm bảo đám buôn ma tuý sẽ chết đói hết.

“Sa oa đi kháp” “Sa oa đi kha” – Bốn lời chào hỏi bằng tiếng Tây Lan khẽ vang.

Muốn tránh cũng không được, Cao Cường đành chắp hai tay đứng dậy, lễ phép cúi đầu đáp lại:

“Chào mừng các vị, không biết tiểu tăng có thể giúp được việc gì?”

Rất có phong phạm phủi sạch quá khứ.

“Hừ!!!” – Trong lòng có chút tức giận, Mun trợn mắt hung hung mắng: “Báo hại chúng ta lo lắng cả buổi, cứ sợ ngươi đi lung tung sẽ bị quan phủ bắt nhốt. Ngươi thì hay rồi, chạy đến đây làm hoà thượng. Ngươi không thấy mình cư xử rất quá đáng sao?”

Nàng phi thường muốn đánh cho hắn đẹp mặt, nhưng lại không thể. Bởi vì nữ giới đụng chạm nhà sư là phạm vào điều cấm kỵ, cái này thật tức chết mà.

Để yên xem nào, hiện tại còn chưa tới 9 giờ sáng.

Thế nhưng bốn người các ngươi đã vượt qua 125km để đến được đây? Tính lên chùa cầu siêu cho ta à mà gấp gáp? Cao Cường ngửi thấy mùi điêu toa.

Cơ mà hình như bộ tứ này thực sự lo lắng đấy, hắn thấy được sắc thái vui mừng loé lên trong ánh mắt bọn họ. Hẳn là bởi vì thấy hắn đã bình an vô sự?

Các ngươi cũng thật là biết cách khiến ta cảm thấy áy náy.

Trong lòng vạn phần bất đắc dĩ, ngoài mặt Cao Cường tỉnh bơ nói:

“Phật tổ chỉ đường dẫn lối, tiểu tăng không thể chần chừ. A di đà phật”

Phật tổ trên cao, mong ngài đại lượng từ bi, không trách phạt kẻ phàm phu tục tử nói bậy. Cao Cường thành tâm cầu khẩn, không một chút tạp niệm.

Căn bản hắn sợ đại sư nghe thấy liền chạy ra quất cho liên hoàn chổi.

“Thôi quên đi” – Mun rộng lượng phất tay, quay sang nói với cả nhóm: “Chúng ta vào dâng hương còn trở về. Khi khác rảnh rỗi quay lại thăm hắn sau”

Ba người còn lại dứt khoát gật đầu cái rụp.

Các ngươi quan tâm hỏi han thêm vài câu rồi hãy cáo từ chứ? Một đám không có lương tâm, một đám không nghĩa khí, Cao Cường buồn bực thở dài.

“Mai là kỳ thi” – Na thấy vậy liền nháy mắt với hắn, rồi nhỏ giọng hứa hẹn: “Lần sau quay lại ta sẽ mang đến đồ ăn ngon. Tạm biệt nhé tiểu hoà thượng”

Đồ ăn ngon? Cái này hiện giờ là một khái niệm vô cùng xa vời đấy.

Cao Cường ngay lập tức gật đầu lia lịa, gật còn nhanh hơn gà mổ thóc.

“Chúng ta đi” – Mun phong thái mười phần chị đại phất tay ra hiệu lệnh.

Cả nhóm liền đối với “tiểu hoà thượng” chắp tay thành kính cúi chào, sau đó quay người nhanh chân đi về hướng điện thờ. Trông sắc mặt có nhiều lo lắng.

Nhìn mỗi người ôm một lẵng hoa quả to vật vã, hẳn là không tự tin hoàn thành tốt bài thi, mới phải dắt nhau lên chùa dâng hương cầu vận may như này.

Phật tổ trên cao, cầu xin ngài rủ lòng từ bi phù hộ cho những đứa trẻ tội nghiệp.

Chứ lỡ bọn họ thi hỏng rồi không có tâm trạng mua đồ ăn ngon mang đến, cái này liền không vui.

Có lẽ gấp gáp trở về nhà sau chuỗi ngày dài lên rừng vẽ vời, chưa được năm phút đã thấy bọn họ đi ra. Hơn nữa chỉ chắp tay chào tạm biệt rồi đi thẳng.

Tán gẫu dăm ba câu có mất bao nhiêu thời gian đâu này? Đúng là thanh niên ngày nay sống quá vội. Cao Cường vừa lắc đầu, vừa lật mở cuốn sách.

Kể ra thì ngồi đây học tập cũng không tệ đâu, vừa lẩm nhẩm luyện phát âm, vừa nghe lén khách hành hương nói chuyện rồi đem so sánh và đối chiếu.

Nói chung hiệu quả hơn ngốc tại nơi vắng vẻ tự học là cái chắc. Với khả năng ghi nhớ của một tu sĩ như hắn thì cùng lắm một tuần lễ là nghe nói tạm ổn.

Dù sao cũng chỉ là giao tiếp cơ bản, không phải kiến thức gì quá nặng nề.

--- 

Một khi chú tâm làm việc gì đó, thời gian thường sẽ trôi qua đặc biệt nhanh.

Chẳng hề hay biết trời chuyển nhá nhem tối, Cao Cường ngồi tại mép cổng, vừa nhìn sách vừa đọc nhẩm lại những câu giao tiếp gần như nắm vững.

“Ọt.. Ọt..”

“Thế quái nào chưa gì đã đói bụng rồi?” – Cao Cường nhíu mày lẩm bẩm, ngước mắt nhìn xung quanh. Và thế là liền ngay lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Ở đây một ngày có hai bữa sáng với trưa mà thôi.

Hiện giờ trời đã tối, quả này xác định phải ôm bụng đói đi ngủ.

Béo mập kia vậy mà không nhắc một câu, thực khốn nạn. Nhìn sân chùa chỉ còn thưa thớt bóng dáng khách hành hương, Cao Cường buồn bã thở dài.

“Ồ” – Đúng lúc này hắn thấy đại sư đi ra, đáng tiếc hai tay trống không. Trong lòng vừa mới nhen nhóm lên một chút hi vọng, liền bị dập tắt nhanh chóng.

Chẳng mấy chốc lão hoà thượng ra tới nơi, gõ nhẹ một cái lên đầu hắn và nói:

“Theo bần tăng ra ngoài một chuyến”

Ra ngoài? Chẳng lẽ đi khất thực?

Đại sư nói xong liền đi thẳng, Cao Cường vội đứng dậy đuổi theo. Hắn đương nhiên chẳng thích thú gì việc này, nhưng cũng không ngại thử trải nghiệm.

Biết đâu đấy khất thực lại chứa đựng đạo lý cao thâm ảo diệu nào đó.

Cứng đầu không chịu đi rồi để bỏ lỡ mất thì uổng lắm.

Khỏi cần ngoái lại nhìn cũng đoán ra được hắn đang nghĩ gì, lão hoà thượng nhàn nhạt nói:

“Khất thực chỉ tiến hành vào lúc sáng sớm, hơn nữa không đơn giản là cứ ôm bát đi đây đi đó là xong. Nghi lễ này ngươi là sẽ không được tham dự vào”

Chắc hẳn còn cần tụng kinh chúc phúc an lành?

Với lại hắn chỉ là hoà thượng dỏm sống nhờ chùa, đi theo khất thực thì có khác gì lừa đảo người dân.

Nhưng nếu không đi khất thực, vậy ra ngoài làm gì? Trong lòng phi thường hiếu kỳ, có điều Cao Cường không lên tiếng hỏi, dù sao cứ đi rồi sẽ được biết.

Một sư già, một sư trẻ.

Một trước một sau, lặng lẽ rảo bước đi về hướng khu chợ náo nhiệt.

Nói thật là có mũi thính quá cũng khổ, đặc biệt trong trường hợp bụng đang “ọt ọt”. Cao Cường thậm chí không buồn đáp lại người đi đường chắp tay chào.

Bởi vì cách khu chợ hơn trăm mét nhưng hắn đã ngửi thấy mùi thịt xiên nướng thơm nức cả mũi. Mùi này thì có no căng bụng cũng thèm nhỏ dãi luôn nữa là.

Đói meo ngửi mùi thịt xiên nướng, xin thề không thua kém bị tra tấn cực hình là bao.

Nhất là khi tiến vào chợ, nhìn những xiên thịt nướng vàng ươm mỡ chảy xèo xèo, hắn liền có cảm giác đang chịu đựng tra tấn bởi nhục hình từ thời cổ đại.

Chưa hết đắng cay khi mà tiếp theo liền thấy dãy nhà hàng hải sản nướng. Trên vỉ nướng là những con tôm to đùng, rồi ốc rồi sò, nào mực nào bạch tuộc.

Sau đó là đến một chuỗi cửa hàng bán cá muối nướng, trên vỉ chỉ là những con cá rô phi chà đầy muối mà thôi, nhưng tiên sư nhà nó sao mà lại thơm thế.

Rốt cuộc cũng vượt qua dãy hàng đồ nướng, tiến đến khu vực bán những món cơm rang. Chỉ riêng cái mùi hành phi là đã thừa sức đòi mạng người rồi đấy.

Đại sư là giết người không cần dùng đến dao, Cao Cường sát gót theo sau bụng réo như còi tàu thuỷ. Mũi thì hếch lên hết cỡ, không khác gì mũi con heo.

Đúng lúc này đại sư dừng bước, rồi đối với hắn phất tay ra hiệu.

Nhìn theo hướng đại sư chỉ tay, Cao Cường thấy một bà mập chống nạnh mắng đứa bé ngồi rửa bát.

Hắn nghe hoàn toàn không hiểu, nhưng với cái vẻ mặt hung tợn của bà mập này, dám khẳng định bà ta hiện đang phun ra những lời lẽ phi thường chua cay.

Không thấy một ai có động thái sẽ can ngăn, có hay chăng chỉ là những ánh mắt đầy ái ngại.

Đứa bé gái khoảng 11 12 tuổi, chỉ có thể cúi gằm mặt nghe chửi.

Đứa bé này đã phạm phải sai lầm gì ư?

“Đi thôi” – Lão hoà thượng vỗ lên bả vai hắn, khẽ nói một câu xong liền quay người đi thẳng. Ý tứ hết sức rõ ràng, chỉ nhìn một chút chứ không can thiệp vào.

Không đành lòng thì có thể làm được gì bây giờ?

Khẽ phát ra tiếng thở dài, Cao Cường mau chóng đuổi theo đại sư.

Tiếp theo hai người đi tới khu vực những hàng quán bán đồ giải khát. Nào là trà sữa, nào là hoa quả dầm, kem xôi, với nhiều loại bánh màu sắc sặc sỡ.

Nhờ có bà mập mới tạm thời quên đi cơn đói, khổ nỗi vừa đi đến đây là bị các loại hương thơm khó cưỡng tập kích, bụng lại phất cờ khởi nghĩa nữa rồi.

Lần này lão hoà thượng không dừng hẳn lại, thay vào đó là thả chậm cước bộ.

Cao Cường hiểu ý liền đưa mắt cẩn thận quan sát.

Không khó để thấy có khá nhiều đứa trẻ ôm theo giỏ bánh kẹo tung tăng khắp nơi. Cũng không thiếu kẻ trưởng thành đẩy chiếc xe lăn có người già yếu ngồi bên trên. Kèm với đó là bóng dáng của những gã mặt mũi xương xẩu đang vật vờ giám sát từ khá xa.

Này chính là đám ma cô chăn dắt trẻ em với người già.

Loại hình tệ nạn rất thường thấy ở những tụ điểm đông người.

Chắc hẳn cảm thấy quan sát tình huống nơi đây đã đủ, đại sư đột ngột tăng nhanh cước bộ. Đi tại phía đằng sau Cao Cường đành phải mau chóng đuổi theo.

Ngay sau đó hai người đi tới khu vực chuyên buôn bán trái cây. Nhìn những quầy hàng bày đầy dưa hấu soài ổi, Cao Cường liền nhờ tới thời gian làm bốc vác.

Không hiểu Bình thúc đã được bước vào vòng luân hồi chưa đây?

Tên nhóc tiểu Dương giờ đã mười chín đôi mươi, không khéo máu sớm lấy vợ luôn rồi cũng nên ý chứ. Khi nào rảnh thì ghé qua nhìn thoáng một cái xem sao.

Cao Cường còn đang mải suy nghĩ bâng khuâng, đỉnh đầu chợt bị đại sư gõ cho một nhát. Tỉnh hồn nhìn lại thì thấy đại sư rẽ vào góc tối, hắn vội tiến vào theo.

Cũng không phải đi đâu khác, chỉ là vào đây đứng quan sát cho nó kín đáo.

Mọi việc vẫn bình thường cho đến mười phút sau, từ xa vọng tới nhiều tiếng quát tháo.

Rất nhanh thì thấy một nhóm gồm chục gã cao to bặm trợn xuất hiện trong tầm mắt Cao Cường.

Cái dáng vẻ coi trời bằng vung của những gã này đã quá đủ để hắn đoán ra được diễn biến tiếp theo. Đám hắc bang đi thu tiền bảo kê chứ còn là cái gì nữa?

Mấy chục chủ sạp kinh doanh hoàn toàn phối hợp, đám này tách ra thu tiền trong có hai phút liền xong. Đến nhanh như bão giông và rời đi mau lẹ như làn gió.

Đúng kiểu việc nhẹ lương cao, bảo sao hắc bang nhân số luôn đông như kiến cỏ.

“Đi tiếp thôi” – Lão hoà thượng nhàn nhạt nói một câu, rồi nhanh chân đi ra ngoài.

Vẫn còn đi nữa? Xem ra đại sư tính toán để ta nhìn hết mặt tối trong khu chợ này.

Ài, ban ngày ngồi ngốc cổng chùa đủ khổ, giờ còn muốn ta phải vất vả kiềm chế. Bất đắc dĩ chép miệng vài cái, Cao Cường nhanh chân đuổi sát theo phía sau.

Cơ mà thánh họ nhà nó đói bụng.
Bình Luận (0)
Comment