Dương Gian Phán Quan

Chương 296

Không mấy quan tâm tới dòng người qua lại trên phố hiện giờ đã thưa thớt hơn trước nhiều. Cao Cường cúi nhìn trái táo trong tay, thoáng chút suy nghĩ liền đưa tới cho đại sư và nói:

“Đại sư, xin nhờ ngài bảo quản giúp ta trái táo này”

Lão hoà thượng mỉm cười tiếp nhận lấy, vừa nhét vào ống tay áo vừa khẽ hỏi:

“Cảm giác thấy thế nào?” 

“Ta không biết mô tả ra sao” – Cao Cường nghe hỏi liền bật cười, thành thật nói: “Thực sự là rất kỳ lạ, giống như ta vừa làm được một việc tốt nào đó”

“Ngươi cảm nhận không sai” – Lão hoà thượng cười khá vui vẻ, hạ giọng giải thích: “Có linh hồn tiểu cẩu quấn quít đứa bé, hẳn là chết chưa bao lâu. Nó vì sợ hãi chúng ta mà nhào vào lòng đứa bé, hành động vô ý này khiến nó mắc kẹt không thoát ra được”

Bảo sao lại cảm thấy có thứ gì đó, Cao Cường khá đắc ý. Không ngờ tu vi bị phong ấn sạch sẽ mà linh cảm vẫn bắt sóng hồn ma tốt như vệ tinh luôn.

Không rảnh quan tâm hắn đang nghĩ linh tinh cái gì, lão hoà thượng tiếp tục nói:

“Đoạn kinh thư mà ngươi niệm ra có hiệu quả phi thường kỳ diệu. Không những hỗ trợ cho tiểu cẩu đó thoát khốn, mà còn giúp nó nhận thức đúng tình cảnh của mình. Qua đó đã chịu đi xuống Âm Phủ báo cáo, không tiếp tục bám víu đứa bé thêm nữa”

Hách, chú chó nhỏ thật thông minh, đáng tiếc tu vi bị phong ấn nên mắt không nhìn được gì. Khẳng định chú chó nhỏ diện mạo trông vô cùng đáng yêu.

Cao Cường thầm nghĩ trong đầu, khẽ thở dài đầy tiếc nuối.

Tiểu tử này sao lại có cái thói hay mất tập trung thế nhỉ? Không thể lắng nghe cho xong rồi hãy nghĩ sao? Lo ngại không kìm được sẽ vung tay gõ, lão hoà thượng khép lại hai mắt và nói:

“Nhưng quan trọng hơn hết là tận sâu trong đáy lòng, ngươi thành tâm chúc phúc đứa bé. Điều này tác động trực tiếp tới câu kinh, hiệu quả được khuếch đại nhiều lần. Để rồi xoa dịu nỗi đau trong lòng đứa bé và hướng nó tìm đến những suy nghĩ lạc quan”

Nghe xong những lời này Cao Cường liền há hốc cả mồm. Chú chó nhỏ qua đời khiến đứa bé buồn bã đau thương, điều này hắn thừa sức hiểu được.

Thế nhưng hướng tới những suy nghĩ lạc quan???

Sao mà thấy khoa trương quá vậy???

Thực sự là quá khó tin. Thề!!!

Đại sư biết chém gió???

Khỏi cần nhìn cũng thừa biết mặt hắn lúc này trông đần độn như thế nào. Lão hoà thượng hướng mắt lên bầu trời đêm, muôn phần cảm khái mà nói ra:

“Người xuất gia không nói dối, chính ngươi đã lựa chọn phớt lờ những quyền năng diệu kỳ mà bản thân đang nắm giữ đó thôi. Cần phải biết rằng bần tăng có thể phong ấn tu vi của ngươi, nhưng có một thứ tuyệt nhiên không thể nào mảy may tác động”

Cao Cường nghe xong liền hiểu ra, gật gù khẽ hỏi:

“Là tư duy, là bản tâm của ta?”

“Đúng vậy” – Lão hoà thượng hướng hắn mỉm cười:

“Bần tăng không rõ ngươi vì lý do gì cắn nuốt tà vật, nhưng có thể khẳng định tà tâm bởi chính ngươi tự sinh ra. Còn tà vật chỉ là một tác nhân khiến nó sớm ngày bộc lộ. Nói chung cứ nhìn đời bằng ánh mắt âm u là sẽ không thể nào đánh tan di chứng”

Bởi chính ta tự mình.. sinh ra?

Với cả.. nhìn đời bằng ánh mắt âm u?

“Không cần vội” – Lão hoà thượng vỗ vai hắn và nói: “Chốc nữa chúng ta sẽ bàn luận chuyện này sau. Hiện giờ hãy nói cho bần tăng biết vì sao ngươi phớt lờ năng lực kia? Đừng phí công kiếm cớ cho qua, bần tăng vẫn luôn nhìn thấy nó rõ mồn một”

Ý đại sư là..?

Cao Cường có chút nghi hoặc, liền đưa tay chỉ lên mi tâm chính mình.

“Chính xác” – Lão hoà thượng gật đầu nói thẳng: “Không mấy người có thể nhìn thấy được ấn ký này, thật vinh hạnh khi bần tăng là một trong số ít đó. Cũng đừng quá lo lắng, sau này ngươi rồi sẽ biết đến biện pháp che giấu một cách triệt để hơn”

“Đại sư, ngài trâu bò” – Cao Cường thở hắt một hơi, bật ngón tay cái đầy kính nể: “Ngay cả lúc ta cố tình để lộ ra mà sư phụ ta tu vi Độ Kiếp Kỳ cũng không hề hay biết. Đại sư, ngài thật biết cách khiến cho ta phải run sợ, khó lòng giữ được bình tĩnh” 

Tiểu tử này ý đồ hỏi chuyện xa xôi sao? Còn hơi sớm để nhắc tới khía cạnh đó. Lão hoà thượng liền cười cười, lắc đầu ngỏ ý từ chối giải đáp.

“Chẹp..” – Cao Cường nhìn mà chép miệng đầy tiếc nuối.

Thấy đại sư cứ nhìn tới chằm chằm, hắn dứt khoát liền kể ra.

Dù sao thì đại sư sẽ chẳng đời nào ham hố truyền thừa của hắn.

“Sở dĩ ta có tiên căn là bởi gia tộc duy trì nghi thức Cầu Quỷ Thần. Sau có lần ta bị quỷ hồn tấn công, không hiếu thấu chui ra một gã quỷ xưng là Bạch Lãnh. Gã nói ta tiên căn có vấn đề, trong mười năm không đạt tới Nguyên Anh là sẽ xong đời”

“Quan trọng là khi đó có hơn hai mươi đầu quỷ hồn thoát khỏi Âm Phủ chạy tới dương gian. Gã liền gạ gẫm ta ký kết hợp đồng làm tập sự Phán Quan. Ký xong gã trao cho một món đồ hiện đang ngây ngốc trong đan điền ta rồi một đi không trở lại”

Cầu Quỷ Thần đồng nghĩa với thân nhân của tiểu tử này sẽ gặp tai hoạ..

Lão hoà thượng hai tay chắp trước ngực, vô cùng thương tiếc khẽ niệm: “A Di Đà Phật”

Ban nãy trong chợ có hai người chết toi đấy thôi, sao không thấy đại sư ngài niệm cho một câu gọi là? Cao Cường khoé mắt không ngừng giật giật.

Đại sư cũng thật là, làm mất hết cả hứng thú kể chuyện.

Có điều chỉ vài lời tóm tắt vừa rồi đã đủ để lão hoà thượng hiểu ra một số thứ. Sau khi niệm một câu tỏ lòng thương tiếc, lão hoà thượng liền dò hỏi:

“Nếu bần tăng đoán không lầm thì ngươi cảm thấy bị người sắp đặt. Bởi vậy mới phản kháng bằng cách không tiếp thu truyền thừa bên trong ấn ký?”

Đại sư đúng là con giun trong bụng ta.

Cao Cường dứt khoát gật đầu lia lịa đáp lại.

“Ngươi có cảm nhận như vậy cũng phải” – Lão hoà thượng mỉm cười khẽ nói:

“Thú thật là ở ngươi tồn tại nhiều khái niệm đã vượt quá tầm hiểu biết của bần tăng. Nhưng bần tăng dám khẳng định phàm nhân không thể tiếp nhận tiên cấp tiên căn. Cấy ghép thành công mầm mống tiên căn cấp thấp, hoặc tia huyết mạch gân gà là cùng”

Đại sư dễ dàng nhìn thấu ấn ký, đại sư học cao hiểu rộng là điều không cần phải nghi ngờ.

Trước đây Cao Cường đã từng cùng với sư phụ ngồi xuống bàn luận về chuyện này. Cuối cùng đưa ra kết luận việc hắn thức tỉnh tiên căn chưa hẳn là do Quỷ Thần ban tặng. Chẳng qua là không có gì để dựa vào nên vẫn chưa dám khẳng định chắc chắn.

Nghĩ được đến đây Cao Cường hít sâu một hơi, rồi thẳng thắn nói ra suy nghĩ:

“Ta cho rằng việc Cầu Quỷ Thần là do tổ tiên bày vẽ nhằm hợp thức hoá bí mật gia tộc. Nhiều lần ta định hỏi thẳng ông nội, nhưng lại nghĩ tới những người đã mất nên ta từ bỏ”

“Dù sao sự việc cũng đã rồi, không nhất thiết phải truy cứu đến nơi đến chốn. Về phần tìm hiểu bí mật gia tộc thì đâu phải nói xuông là xong, việc này muốn gấp không được”

“Vấn đề ta bận tâm nhiều nhất là gã quỷ Bạch Lãnh hiện đang ấp ủ âm mưu gì? Kể ra nghe có hơi cứng đầu nhưng ta không bao giờ chấp nhận làm quân cờ của bất cứ kẻ nào”

“Ngươi nghĩ không sai, thế nhưng..” – Lão hoà thượng nghe xong khe khẽ gật đầu.

Nói nửa chừng liền ngừng lại là sao? Đại sư ngài là người xuất gia, không nên học thói câu giờ xấu xa đâu này. Cao Cường trong lòng buồn bực, mặt nhăn hệt như khỉ ăn ớt.

Bất chợt hắn thấy đại sư dừng bước, cánh tay phải chầm chậm nâng lên.

Lại chơi gõ đầu? Ta có làm hay nói gì sai đâu? Cao Cường bỗng dưng muốn khóc.

Dưới cái nhìn mười phần xoắn quẩy của hắn, lão hoà thượng chọt chọt mi tâm hắn, mỉm cười nói:

“Hắn có thể tiếp cận ngươi, hắn có thể trao cho ngươi đồ vật đông tây. Nhưng hắn tuyệt đối không thể khiến thứ này xuất hiện trên mi tâm của ngươi. Dù là ai cũng không thể”

Lão hoà thượng nói dứt lời liền quay người tiếp tục bước đi.

Ấn ký rõ ràng bắt nguồn từ tín vật Phán Quan mà Bạch Lãnh giao cho. Nhưng đại sư nói không liên quan đến gã. Vậy nghĩa là sao? Đời ta sao mà lằng nhằng rắc rối quá vậy? 

Cao Cường ngước mắt nhìn lên bầu trời.

Não bộ lại muốn phù nề.

Hay là bất chấp tất cả, giờ chửi thề một câu?

Thấy hắn cứ đứng yên tại chỗ thở dài thườn thượt, lão hoà thượng ngán ngẩm nhịn không nổi nữa rồi. Liền nhanh chân quay trở lại vung tay gõ cho nghe đến “cốp” một nhát.

“Ui da” – Cao Cường đau điếng la toáng lên, phải ngồi thụp hẳn xuống dùng tay không ngừng xoa đầu. Đại sư gõ thực sự là đau kinh khủng khiếp, đau không có đối thủ luôn.

“Đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu ra ư?” – Lão hoà thượng kiên nhẫn nói:

“Hắn không thể trao cho ngươi ấn ký, đồng nghĩa nó không phải thứ thuộc về hắn. Đáng lẽ là một tu sĩ thì ngươi nên hiểu thế nào là vận số bám vào thân chứ? Thay vì lãng phí thời gian để nghi ngờ này nọ, ngươi nên ngẫm nghĩ sử dụng nó sao cho có hiệu quả thì tốt hơn đấy”

Vận số bám vào thân? Liên quan tới huyết mạch, tới bí mật của Cao Gia?

Thế nhưng sử dụng.. tiếp thu truyền thừa.. cái này..

Mặt hắn hiện lên rõ nét hai chữ “chần chừ”, nói thật là kẻ ngốc cũng đoán hiểu được ngay vấn đề đấy. Lão hoà thượng đứng nhìn không khỏi lắc đầu thở dài đầy ngao ngán.

Bạch Lãnh Bạch Leo gì kia không phải là vấn đề.

Cốt lõi là tiểu tử này không muốn tiếp nhận truyền thừa, mới tự tạo ra một cái cớ để hợp thức hoá.

Có điều muốn né tránh là được sao? Ông trời có chấp thuận thì vẫn còn phải qua ải của bần tăng nữa. Lão hoà thượng trộm mỉm cười, rồi quay người vừa bước đi vừa nói:

“Phải biết rằng làm việc thiện không những giúp đỡ người khác, mà còn là tự tạo phúc cho chính mình. Ngươi hãy hồi tưởng lại khoảnh khắc niệm kinh chúc phúc đứa bé kia”

“Đại sư thật là” – Cao Cường nghe xong bật cười, vội đứng dậy đuổi theo: “Ngài rõ ràng đang hướng ta theo con đường trở thành thánh nhân, việc này thực khó có thể thành”

Lão hoà thượng ngay lập tức lắc đầu nói:

“Ngươi sai rồi, bần tăng không hề có ý định đó”

Cao Cường mười phần không tin liền hỏi:

“Vậy đại sư ngài đang âm mưu quỷ kế gì đây?”

Lão hoà thượng liếc mắt nhìn hắn và nói:

“Bần tăng không đành lòng chứng kiến một năng lực thần kỳ bị ngươi chôn vùi. Mà ngươi nên mua cao dán Salonpas đi đã rồi hẵng áp câu âm mưu quỷ kế lên đầu bần tăng”

“Ách..” – Cao Cường hai tay che đỉnh đầu, cười hì hì hỏi thêm:

“Đại sư, ngài hiểu rất rõ về truyền thừa trong ấn ký của ta hay sao mà nói vậy?”

Lão hoà thượng lật bàn tay, đưa ra một chuỗi tràng hạt và nói:

“Bần tăng từng tiếp nhận truyền thừa của phật môn, qua đó nhòm ngó được đôi chút bí mật. Chỉ có điều ấn ký truyền thừa của ngươi thuộc tầng thứ cao hơn, bần tăng thực sự là không biết bao nhiêu. Tốt nhất ngươi nên tự mình tìm hiểu thì mới có được lời giải chính xác hơn”

Cái @#$%..

Đại sư.. như vậy đại sư cũng có ấn ký? Cao Cường kinh ngạc nhìn vầng trán nhăn nheo của đại sư. Đáng tiếc chỉ phí công vô ích, hắn thấy mỗi nếp nhăn như đàn giun.

Liệu có phải đại sư đang chém gió để lừa gạt ta tiếp nhận truyền thừa không nhỉ?

Chính đại sư là người không nói không rằng liền phong ấn mọi năng lực của ta đó a.
Bình Luận (0)
Comment