Dương Gian Phán Quan

Chương 323

Không cần hắn phải lên tiếng nhắc nhở, David Lufina với Phil Colin cũng thừa hiểu rằng hiện tại vẫn còn chưa phải là lúc có thể lơ là cảnh giác đâu này.

Trong khi bọn họ đốc thúc đội cận vệ nâng cao phòng thủ. Cao Cường quá mức đau đầu, đành dẫn theo hội chị em phụ nữ với Robin Lufina xuống hầm.

Các nàng nằng nặc đòi nhìn Marie một chút đấy a.

Vừa trông thấy bốn cỗ mộc nhân dùng đôi mắt xanh lè quỷ dị nhìn tới. 

Cả đám không hiểu sao sau gáy chợt lạnh toát, vừa thi nhau rùng mình vừa luôn mồm xuýt xoa.

Cảm thấy nên cảnh cáo một phen, Cao Cường hướng bọn họ nghiêm mặt nói:

“Không có ta đi cùng là bọn chúng sẽ động thủ, cỡ như gã Jacob Wolver gì kia cũng chỉ ăn một quyền là chết ngắc. Mọi người đừng dại dột xuống đây”

Kết quả có thể nghĩ, cả đám nghe xong liền gật đầu hệt như đàn gà mổ thóc.

Cao Cường hài lòng bấm mật mã mở cửa, sau đó phóng xuất chân nguyên bao phủ cả nhóm, rồi mới dẫn bọn họ xuyên qua cấm chế tiến vào trong.

“Á Á Á Á Á Á..”

Trông thấy Marie đỏ bừng nằm trên giường, đỉnh đầu với cả vùng bụng cắm đầy kim châm, hàng loạt tiếng hét chói tai buốt óc liền nối tiếp vang lên.

May mà hắn còn chưa triệt hồi chân nguyên bao bọc mấy người bọn họ, chứ không để cả đám xông tới bên giường là phiền toái to đùng luôn đấy nhé.

Đáng thương Hỏa Hồ, đang ngủ ngon lành liền bị tiếng hét dọa cho lông lá toàn thân dựng ngược.

Vạn phần bất đắc dĩ, Cao Cường đành phải lên tiếng giải thích:

“Tiên căn thức tỉnh sẽ biến đổi thể chất của người sở hữu cường đại hơn. Nhưng có kẻ hãm hại Marie, của nàng tiên căn giống như bị nhét vào chiếc hộp kín lâu năm. Nếu đột ngột mở ra nó sẽ thiêu nàng thành tro bụi, phải mở thật chậm rãi mới được”

“Nói chung Marie thức tỉnh tiên căn cần hao tổn thời gian nhiều hơn bình thường, nhưng bù lại thể chất của nàng sẽ được cải thiện càng thêm mạnh mẽ. Nàng cũng không gặp bất kỳ mối nguy hiểm nào đâu, mọi người đừng có lo nghĩ làm gì cho mệt đầu”

Nói xong đợi mãi mà chẳng thấy người nào ý kiến ý cò cái gì, Cao Cường quay sang mới thấy cả đám hiện đang hai mắt hau háu ngắm nhìn Hỏa Hồ.

Mà cũng phải thôi, Yêu Hồ này trông quá mức cute, đến hắn còn muốn cưng nựng nó nữa là.

Chỉ tội nghiệp Marie, nằm chình ình ra đó nhưng chẳng có ai thèm ngó ngàng quan tâm.

“È hèm..” – Khẽ đằng hắng một tiếng, Cao Cường mỉm cười nói tiếp:

“Đây là bạn đồng hành của Marie, sẽ luôn bên cạnh bảo vệ nàng. Đừng thấy trông nhỏ nhỏ xinh xinh mà lầm tưởng, Hỏa Hồ cường đại lắm đấy. Thổi nhẹ một cái thôi là Jacob Wolver gì kia sẽ bay mất tích liền, mọi người nên nhớ là đừng có trêu chọc gì nó”

Khổ thân Jacob Wolver, hai lần bị hắn lôi ra dìm hàng thê thảm.

Nguyên đám nghe xong mặt mũi buồn thiu, có điều không ai nghi ngờ lời hắn vừa nói.

Dù sao động vật hoang dã bản tính vốn luôn hung dữ, Hỏa Hồ này chắc cũng chẳng hiền lành gì đâu.

Gạt bỏ ham hố nhất thời, Sophie Lufina hướng Cao Cường khẽ hỏi:

“Chúng ta không thể chạm vào Marie sao?”

Thẳng thừng lắc đầu, Cao Cường một lần nữa nghiêm mặt căn dặn:

“Marie hiện tại giống như tu sĩ đang tọa thiền tu luyện, nếu người ngoài đụng chạm vào sẽ ảnh hưởng không được tốt cho lắm. Mà không chỉ riêng lúc này thôi đâu nhé, về sau cứ khi nào trông thấy nàng ngồi tu luyện thì mọi người nên tạm thời tránh mặt”

Thực ra hiện giờ Marie còn đang tỏa ra nhiệt lượng quá cao, hắn mà đem triệt hồi chân nguyên bảo hộ là mấy người bọn họ đã chịu không thấu rồi đấy.

Có điều nói ra việc này sẽ chỉ khiến bọn họ lo lắng nhiều thêm, trong khi đó hắn không hề muốn phải lãng phí nước bọt giải thích với an ủi một chút nào.

Nghiêm túc gật đầu đáp lại hắn xong, Sophie Lufina quay sang nói với mấy người còn lại: 

“Cứ đứng đây nhìn nhiều hơn nữa cũng chẳng ích gì, chúng ta lên trên kia thôi”

Cái này chính hợp với ý Cao Cường đấy nhé, hắn liền khe khẽ gật đầu, mỉm cười nói ra:

“Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ hướng dẫn mọi người rèn luyện tăng cường thể chất. Báo trước là không thiếu vất vả đâu, giờ trở về nghỉ ngơi cho thật tốt đi”

Dứt lời không để cho người nào kịp thời mở miệng hỏi han, Cao Cường phất nhẹ tay một cái, liền chuyển phát nhanh bọn họ đến tận sát chân cầu thang.

Tất nhiên còn tiện thể đóng cửa, triệt để ngăn chặn không cho bọn họ quay lại làm phiền.

Lúc này Cao Cường mới yên tâm đi tới kiểm tra tình hình của Marie.

Mặc dù khống chế thức tỉnh chậm rãi, nhưng mới qua nửa ngày mà cơ thể nàng mất nước rất nhiều, cũng như khí huyết sụt giảm khá nghiêm trọng.

Cơ mà trong trữ vật giới có đầy loại dược thủy khắc phục vấn đề này.

Cho nên vẫn cứ là vô tư đi, không cần phải lăn tăn.

Đợi hắn rót dược thủy cho Marie uống xong, Hỏa Hồ nghi hoặc dò hỏi:

“Ta nhận thấy ngươi có vẻ lo lắng bồn chồn, bên ngoài phát sinh chuyện gì sao?”

WTF, mặt hàng yêu tu này sao mà tinh ý quá vậy? Cao Cường kinh hãi quay ngoắt sang nhìn Hỏa Hồ, căn bản hắn trong lòng đúng thật đang lo nghĩ.

Có chỗ để trút bầu tâm sự cũng tốt.

Cao Cường liền ngồi bệt xuống sàn, dựa lưng vào giường rồi chậm rãi nói:

“Đứng sau lưng kẻ hãm hại Marie là thế lực thống trị vương quốc này. Bọn họ cai quản bằng cách kìm hãm sự phát triển của những thế lực nhỏ bé. Tất nhiên sẽ không thiếu những cuộc thanh trừng đẫm máu, đồng nghĩa với việc bọn họ có đầy rẫy kẻ thù”

“Theo kế hoạch sớm định ra từ trước, ta sẽ dùng danh tiếng xấu của mình để hù dọa thế lực này. Có lẽ bọn họ không dám động tới Marie với thân nhân của nàng. Nhưng ta lo ngại những kẻ vốn bị kìm hãm kia sẽ nhắm vào Marie để châm ngòi hiềm khích”

“Dĩ nhiên cũng phải tính tới trường hợp kế hoạch của ta thất bại, đến lúc đó bắt buộc phải ôm theo Marie rời khỏi nơi này. Nhưng nếu chẳng may ta mất toi cái mạng nhỏ thì sao? Ai sẽ chăm sóc dạy dỗ Marie? Hiện giờ đây chính là điều mà ta lo lắng nhất”

“Àizz..” – Hỏa Hồ nghe xong đầy nhân tính thở dài một hơi, buồn bực nói:

“Ngươi lo lắng là không giả, nhưng rõ ràng đã sớm đào hố gài ta. Ngươi thành công rồi đó kẻ dối trá, mau giao đồ ra đây, ta còn tranh thủ hấp thu”

Thánh họ tiên sư cha nhà nó..

Mới chỉ vừa mở bài thôi, chưa kịp triển khai thân bài kết bài..

Vậy mà Hỏa Hồ nhẹ nhàng nhìn xuyên thấu mục đích của bản quan luôn??

Nói thật là Cao Cường bắt đầu cảm thấy khiếp vía trước mặt hàng bốn chân này rồi đấy..

Cơ mà Hỏa Hồ đang hiểu lầm linh tinh đây, Cao Cường liền nghiêm mặt giải thích:

“Khi nãy giải quyết xong địch nhân thì ta mới nảy ra mục đích này. Chứ không sớm đào hố như ngươi suy đoán đâu, ta có thể dùng đạo tâm để thề độc”

“Ồ, lần này không nói dối” – Hỏa Hố ánh mắt nồng đượm nghi hoặc, cẩn thận hỏi:

“Chẳng phải vì biết rõ đặc tính của Yêu Hồ nên mới đưa ta vào thế phải nghe theo ư? Thật không giống phong cách của kẻ cơ hội như ngươi tẹo nào”

Mới quen có mấy ngày, nói chuyện được vài câu không ra đâu vào đâu..

Vậy thì Hỏa Hồ dựa vào đâu mà trắng trợn phán xét nhân phẩm của bản quan thế này?

Cảm giác bị hiểu lầm rất khó nuốt trôi, Cao Cường mười phần bất đắc dĩ thú nhận: 

“Có rất nhiều phương diện ta không biết, hơn thế nữa còn lười tìm hiểu. Kiến thức về Yêu Tộc các ngươi là một trong những thứ ta gần như mù tịt. Ngay đến tên gọi chính thức của ngươi là cái gì Hồ ta còn chẳng rõ, huống chi là đặc tính bí mật nọ kia”

“Ta là Tuyệt Diễm Yêu Hồ” – Hỏa Hồ ngẩng mặt đầy tự hào nói ra: “Tộc chúng ta không dễ gì phụ thuộc kẻ khác, nhưng một khi đã theo liền sẽ theo đến suốt đời suốt kiếp. Chúng ta sẵn sàng hi sinh vì bạn đồng hành, kể cả tính mạng của chính mình”

Chưa biết mặt mũi Marie tròn méo ra làm sao, ngươi đã đòi đi theo luôn.

Còn dám hùng hồn tuyên bố “không dễ gì phụ thuộc kẻ khác”?

Có điều Cao Cường tin tưởng cái trò sẵn sàng hi sinh đầy ngu ngốc Hỏa Hồ nói ra. Bởi sư phụ từng kể cho hắn biết Yêu Tộc thường hâm dở vậy đó.

Trừ một số loài bản tính thâm độc thì không nói làm gì.

Chứ phần lớn Yêu Tộc sau khi kết giao liền sẽ là một vị bằng hữu phi thường đáng tin cậy.

Tất nhiên phải là kết giao rồi thì mới tính, chứ chưa là sẽ được chào đón bằng hàm răng sắc nhọn.

Mà thôi quên đi, Cao Cường mới lười quan tâm đến mấy chuyện này. Liền từ trữ vật giới lấy ra một viên hỏa hệ thú đan đỏ rực ném cho Hỏa Hồ rồi hỏi:

“Một viên liệu đã đủ dùng chưa? Ở đây ta còn hai mươi viên nữa”

“Không cần dùng cũng được” – Hỏa Hồ cúi nhìn thú đan, thở dài nói: “Nhưng hiện giờ không có chỗ cho sự sai lầm, để chắc ăn ta đành nuốt nó đi vậy”

“Dưới này không thích hợp” – Cao Cường vỗ vỗ bả vai và cười nói: “Với lại thanh thế do ngươi tạo ra sẽ hù dọa được nhiều kẻ đấy, theo ta lên kia thôi”

Hỏa Hồ đương nhiên biết phân biệt tốt xấu, liền ngậm lấy thú đan nhảy lên vai hắn.

Cao Cường nhìn thoáng qua Marie trên giường một chút, rồi mang theo Hỏa Hồ mau chóng rời khỏi.

Địa điểm để Hỏa Hồ hấp thu thu đan cũng không phải nơi đâu xa lạ, chính là căn phòng ngủ của hắn.

Căn bản trong lâu đài Lufina chỉ có mỗi khu vực này là đủ tiêu chuẩn vắng vẻ. Chỉ cần dặn dò mấy người nhà Lufina đừng lại gần nữa là không ổn thỏa.

Cơ mà nhường phòng cho Hỏa Hồ, cũng có nghĩa hắn sẽ phải đi ngủ lang đấy. Sau khi cẩn thận bố trí trận pháp cấm chế, Cao Cường thở dài rời đi.

Chẳng biết ngốc nơi đâu, hắn liền lững thững đi lên tháp canh.

Thế quỷ nào ngồi chưa được ấm mông đã cảm nhận thấy khí tức Marine Lufina lại gần.

Cao Cường phi thường hoài nghi bà cô này cử người theo dõi mình. Vấn đề là tìm nhau làm cái quái gì mới được? Hay bây giờ tránh mặt cho lành?

Thiết nghĩ có những việc vẫn nên đối diện giải quyết dứt điểm thì hơn. Nghĩ tới đây Cao Cường lập tức gạt bỏ ý đồ lảng tránh, cùng lắm phũ phàng.

Rất nhanh Marine Lufina leo lên tới nóc tháp canh.

Có điều không như hắn tưởng tượng, nàng ta tình cờ lên đây hóng gió mà thôi.

Thành ra vừa nhìn thấy hắn ngồi lù lù, Marine Lufina giật mình thiếu chút ngã rụng xuống dưới. May mà hắn phản ứng nhanh vọt tới kéo tay lại đấy.

Hiểu rằng đây chỉ là sự trùng hợp, Cao Cường hiếu kỳ hỏi nhỏ:

“Đêm hôm khuya khoắt ngươi còn lên đây làm gì? Đáng lý leo lên giường ngủ rồi mới đúng chứ?”

“Nhớ tới chuyện xưa bị khó ngủ” – Marine Lufina thở dài trả lời: “Những khi mất ngủ ta đều tìm tới đây, ngồi hóng gió một chút mọi thứ liền sẽ tốt”

Chuyện xưa? Khẳng định không phải kỷ niệm hay ho gì rồi.

99,99% là tình cảm sướt mướt, Cao Cường bỗng hối hận vì mở miệng hỏi thăm.
Bình Luận (0)
Comment