Dương Gian Phán Quan

Chương 351

Được hắn giao cho toàn quyền thương nghị giá cả, Hồng Linh chỉ cần nửa giờ chặt chém liền bán được mức giá cao hơn 20% so với lúc ban đầu Phùng Đại La đưa ra.

Cụ thể là mỗi một món pháp bảo bán được với giá 1200 linh thạch hạ phẩm.

Vậy là trong nháy mắt hắn đã có 600 ngàn linh thạch, thấm đẫm hơi thở nhà giàu mới nổi.

Khổ nỗi hắn không có cơ hội nhìn ngắm số tài sản kếch xù này, bởi vì đã ngay lập tức dùng hết toàn bộ vào việc mua tinh thiết cùng với các loại nguyên liệu phụ gia.

Có điều chẳng hơi đâu buồn rầu, nguyên liệu mua về đủ để luyện chế gấp ba lần số pháp bảo vừa bán, chưa tính nếu luyện ra trung cấp pháp bảo thì lãi càng nhiều.

Trong khi đó Cao Cường đã bắt đầu luyện chế ra vài món trung cấp pháp bảo gân gà.

Một khi quen tay hay làm, linh thạch sẽ đầy túi ngay thôi.

Mà chỉ có luyện khí sư mới điên cuồng thu mua lượng lớn nguyên vật liệu, lẽ đương nhiên Phùng Đại La liền đánh tiếng mời chào hắn chứng thực để lấy huy chương.

Nhưng không muốn rơi vào tầm ngắm của luyện khí sư hiệp hội, Cao Cường dứt khoát lắc đầu từ chối, rồi cùng với Hồng Linh Hồng Phi mau chóng rời khỏi nơi đây.

Tiếp theo nhóm Cao Cường dắt nhau vào tửu lầu trông có vẻ sang chảnh nhất.

Chẳng quan tâm ăn có ngon hay không, cứ thấy món nào đắt đỏ là gọi ra.

Sau nửa giờ ngồi chém gió linh tinh, với niềm tin kiểu gì cũng có vài đàn cá mập đớp thính, Cao Cường liền thanh toán rồi cả nhóm chậm rãi đi hướng ra cổng thành.

Để tạo điều kiện cho cá mập thuận tiện bám đuôi chặn cướp.

Cao Cường và đồng bọn quyết định thong dong tản bộ ngắm nhìn cỏ cây hoa lá.

Oái oăm ở chỗ đã đi đến mỏi nhừ cả chân mà vẫn chẳng thấy ma nào bén mảng lại gần cướp giết.

Thậm chí vài kẻ tình cờ ngự kiếm ngang qua, vừa thấy ba người là nhanh chóng né tránh cho thật xa.

Âm mưu đã bị vỡ vụn như cám con cò, nghĩ tới đây Cao Cường bực mình khẽ gắt:

“Đánh chết ta cũng không tin toàn bộ thổ phỉ trong thành có thể tỉnh táo suy xét vấn đề. Khẳng định là do lão già khốn kiếp họ Phùng kia đánh tiếng cảnh tỉnh mới vậy”

“Đừng tức giận” – Hồng Linh trên tay xuất hiện một vốc trữ vật giới, đắc ý cười nói:

“Ta sớm đã lường trước vụ việc sôi hỏng bỏng không, vừa rồi liền tranh thủ mượn trữ vật giới của những kẻ trong thành. Trở về Phi ca xóa đi tinh thần lạc ấn là ngon”

Mượn? Ngon?

Hô ly siết!!!

Cao Cường và Hồng Phi theo bản năng cúi nhìn bàn tay, thấy trữ vật giới vẫn đang nằm yên vị tại ngón tay giữa, mới đồng loạt vuốt ngực khẽ thở phào lấy một hơi.

Luôn đi kè kè bên nhau vậy mà Hồng Linh trộm đồ lúc nào chẳng hề hay biết.

Xin thề là Cao Cường với Hồng Phi có muốn không xoắn quẩy cũng khó lòng làm được.

Thần kỳ trùng hợp là đúng lúc này loáng thoáng nghe thấy những tiếng chửi bởi. Ban đầu chỉ lác đác một vài giọng điệu, nhưng thoáng chốc là đã vang vọng bầu trời.

Đám này chửi phi thường ác liệt, khoảng cách hơn chục dặm mà nghe rõ từng câu từng từ luôn.

Toàn bộ nội dung xoay quanh các kiểu hỏi thăm sức khỏe tổ tông kẻ nào vừa mới ăn trộm trữ vật giới.

Nếu chửi rủa có thể thành sự thật, khẳng định mẫu thân của Hồng Linh sẽ bị abc tới chết. Không muốn phát sinh thảm án, Hồng Phi liền tóm vai hai người mang đi.

- --

Mười lăm phút sau, tại ba mươi hải lý bên ngoài Thanh Phong Đảo.

Vừa mang theo Cao Cường với Hồng Linh đáp xuống boong thuyền, Hồng Phi ngay lập tức điều động chiến thuyền rẽ nước lao đi với một tốc độ nhanh chóng mặt.

Này không phải do ngại va chạm đổ máu gì gì đó đâu đấy.

Thực ra Hồng Phi sợ bị bắt quả tang đồng lõa với ăn trộm liền sẽ nhục nhã chết mất.

Nói chung giết người cướp của đã đành, chứ trộm cắp cái này chức nghiệp chẳng lấy gì làm vẻ vang.

Mặc kệ Hồng Phi hâm dở đứng đó than ngắn thở dài, Cao Cường không hơi đâu nghĩ nhiều. Hắn bận ngồi xuống cùng Hồng Linh kiểm kê “tang vật” lấy trộm được.

Gì chứ xóa bỏ tinh thần lạc ấn đối với hắn chỉ là trò mèo, thả ra lôi điện bao trùm lên đống trữ vật giới, nghe âm thanh nổ lách tách vài phút là sạch sẽ luôn và ngay.

Khỏi cần đoán cũng biết lúc này chủ nhân của những chiếc nhẫn đang đua nhau phun máu phè phè.

Hồng Linh mượn về tổng cộng 62 chiếc trữ vật giới, nếu đem toàn bộ trút hết ra ngoài thì boong thuyền không đủ chỗ chứa, đành ngồi kiểm kê trong từng chiếc một.

Nói chung nàng ta lựa những kẻ tu vi không tệ để xoáy, thành ra tài sản khá khẩm phết chứ chả đùa.

Các loại đan dược trị thương gộp lại vào khoảng ngàn viên, linh hoa thảo dược có hơn ba trăm cọng.

Mấy chục cuốn công pháp võ kỹ, gần trăm món pháp khí pháp bảo, còn có lác đác vài khối phù bảo.

Linh thạch ngọc thạch lại càng nhiều, và tất nhiên không thể thiếu tinh thiết mà Cao Cường cần nhất.

Cơ mà đây là chiến lợi phẩm của riêng Hồng Linh, bởi vậy Cao Cường dù mặt cực dày cũng chỉ thu đống tinh thiết với ngọc thạch, còn đâu là giao trả hết cho nàng ta.

Thấy hai người phủi mông quần đứng dậy, Hồng Phi chỉ vào mũi mình mà hỏi:

“Thế phần của ta đâu này? Phải chia cho chút ít lấy lộc chứ?”

Bản quan cũng là kẻ đi ăn ké người ta đây, chia cho ngươi bằng niềm tin. Dứt khoát coi Hồng Phi là không khí, Cao Cường cứ thế mà đi lướt qua trước mặt hắn.

“Phần của Phi ca đây” – Hồng Linh ném tới một chiếc trữ vật giới, cười hì hì nói:

“Đống thảo dược chúng ta mỗi người một nửa, thỉnh thoảng ngồi ôm lô luyện đan đỡ buồn”

“Chỉ có Linh muội là tốt” – Hồng Phi siết chặt trữ vật giới trong tay, xúc động nói:

“Không như tiểu tử khốn kiếp nào đó, trên mặt ghi rõ dòng chữ chuyên gia ăn cháo đá bát”

“Vậy sao còn đi cùng?” – Lập tức thu hồi vẻ cợt nhả, Hồng Linh nghiêm túc hỏi:

“Nhìn ca như tiểu đệ lẽo đẽo theo sau hắn không hề giống đang giả bộ diễn trò. Đoán chắc chúng ta không đơn thuần chỉ là huynh đệ tỷ muội nương tựa lẫn nhau như ca truyền tin khi trước. Giờ đã đến lúc ngả bài được rồi đấy, ca lừa muội nhập bọn với ý đồ gì đây?”

“Ai mà nỡ lừa dối muội” – Thái độ nghiêm chỉnh trở lại, Hồng Phi thẳng thắn nói:

“Cho dù không hứa hẹn với Hồng cô thì ca vẫn sẽ truyền tin gọi muội tới, bởi vì ba đứa chúng ta cần nương tựa vào nhau là sự thật không thể chối cãi. Trong đó muội là đối tượng cần phải có người quản lý kèm cặp, kẻo có ngày lầm đường lạc lối vào tà đạo hắc ám”

“Nhưng cũng xin thừa nhận rằng muội nhìn không hề sai, Phi ca đúng thật đã lựa chọn trở thành tiểu đệ của hắn, giống như sư phụ thời trai trẻ làm trợ thủ của Nhàn thúc. Quyết định này mới được đưa ra khi Phi ca biết hắn nuôi ý đồ dựng lên Hỏa Vân Các hùng mạnh”

Nghe đến đây là Hồng Linh đã phần nào đoán hiểu được tình huống.

Dám chắc dự định ban đầu là đồng hành một thời gian, sau này nếu thích ai đi đường nấy thì tùy.

Nhưng nhận thấy Cao Cường muốn tiếp nối công việc năm xưa Nhàn thúc đột ngột từ bỏ. Hồng Phi liền quyết định liều mạng nhỏ cùng hắn gắn bó bền vững lâu dài.

“Hai chúng ta như nhau” – Không muốn giấu diếm thêm, Hồng Linh nhún vai nói:

“Phi ca có mục tiêu truy cầu của riêng mình, muội cũng mang theo mục đích tìm đến đây. Đại loại là trước lúc rời đi sư phụ có cho muội hai lời khuyên, một là tìm hòn đảo nào đó sống an nhàn qua ngày. Hai là dựa vào núi cao như bà khi xưa nương tựa Nhàn thúc”

“Dựa dẫm này nọ nghe có vẻ tự hạ thấp bản thân, nhưng sư phụ là một trong những nữ cường hiếm hoi trên tinh cầu này, lời khuyên của bà rất đáng để trân trọng và suy ngẫm. Nói đến đây chắc ca đã hiểu ngọn núi cao mà muội lựa chọn dựa vào là người nào rồi đó”

Nghe lỏm tới đây mà Cao Cường còn giữ được yên lặng thêm nữa thì mới tài đấy.

Như một tia chớp từ trong khoang lao vọt ra, hắn trừng mắt ngoác miệng gầm lên:

“Hai người đầu óc bị chập cheng đúng không? Ta lấy niềm tin ra cho các ngươi dựa vào à? Giả dụ ta cường đại khủng bố, hoặc là siêu cấp luyện đan sư thì đã đành. Đằng này ta tự lo cho thân mình còn chẳng xong, các ngươi trèo lên vai ta ngồi làm cái quái gì?”

“Ngươi đầu óc mới chập cheng” – Hồng Linh không chút khách khí bĩu môi đáp lại:

“Chính xác là nương tựa lẫn nhau, trong đó ta với Phi ca toàn lực hỗ trợ ngươi dựng lên Hỏa Vân Các. Nghĩa vụ của ngươi là mau chóng cường đại rồi bảo vệ hai người chúng ta. Giống cái cách Nhàn thúc từng làm năm xưa, chứ có phải việc gì quá khó khăn đâu?”

Nàng ta vừa mới hít vài đường bột trắng đấy à?

Thánh họ, nói nghe cứ dễ như bỡn.

Cơ mà đúng thật là hắn rất cần sự trợ giúp của hai người bọn họ, đặc biệt kẻ tinh thông trận pháp như Hồng Phi là thành phần không thể thiếu khi xây dựng cơ đồ.

Nhà cao cửa rộng mà không có trận pháp bảo hộ, quân địch gõ nhẹ một cái là sập.

Sơn môn hoành tráng mà không có trận pháp hỗ trợ tu luyện thì môn nhân sớm muộn “say good bye”.

Chuyên gia chăm sóc dược điền như Hồng Linh có tầm ảnh hưởng cũng không hề nhỏ. Bắt buộc phải cung cấp linh dược đều đặn cho đám luyện đan sư đấy nhé.

Cao Cường chợt nhận ra không những phải giữ chặt bọn họ bên mình, mà còn tuyệt đối không được phép làm ra những hành động khiến người ta giận dỗi rời đi.

Vừa rồi không ngu ngốc chạy ra lắm lời thì tốt, bây giờ biết phải làm sao?

Trong cái khó ló cái khôn, Cao Cường bày ra bộ mặt hiếu kỳ, gãi cằm khẽ hỏi:

“Thấy các ngươi liên tục nhắc tới chuyện năm xưa, rốt cuộc đầu đuôi là như thế nào? Căn bản sư phụ chưa kể cho ta nghe những việc đã từng làm khi còn trai trẻ”

Làm như không hay biết hắn bẻ lái câu chuyện, Hồng Phi liền mỉm cười trả lời:

“Kể rõ chi tiết đầu đuôi câu chuyện thì hơi dài dòng, vắn tắt là sư phụ ta gặp rồi kết giao bằng hữu với Nhàn thúc tại Quỷ Giới. Sau này hai người đồng hành đi khắp nơi, một lần ra tay cứu giúp Hồng cô liền mời chào gia nhập vào nhóm”

“Tình cảm gắn bó cũng là lúc Nhàn thúc tiết lộ ý định tái thiết lập Hỏa Vân Các, sau đó ba người tiếp tục hành trình tìm kiếm cơ duyên, thuận tiện gặp gỡ kết giao thêm nhiều bằng hữu. Ta cũng được ba người cứu trong quãng thời gian đó”

“Có thể nói với mối quan hệ rộng khắp, Nhàn thúc chỉ cần khẽ hô một câu là Hỏa Vân Các liền trở thành thế lực đỉnh cấp. Nhưng không hiểu lý do vì sao lão nhân gia đột ngột từ bỏ, kể từ đó tách ra mỗi người tới một phương trời riêng biệt”

Hồng Phi vừa nói dứt lời, Cao Cường vội vàng lên tiếng dò hỏi:

“Sư phụ ta không giải thích lý do ư?”

“Nhất định không trả lời” – Hồng Phi khẽ lắc đầu, thở dài nói ra:

“Theo sư phụ ta suy đoán thì Nhàn thúc từ bỏ là vì cảm thấy khó lòng vượt qua được những thế lực lớn. Căn bản đông người không có nghĩa đủ tuổi đấu với cường giả siêu cấp, có một trăm Độ Kiếp Kỳ cũng chỉ là con kiến trước Tán Tiên”

Cao Cường nghe xong liền méo mặt cười khổ.

Hôm nay toàn làm những điều dại dột, thà rằng đừng hỏi tới thì đã chẳng nặng đầu như lúc này đây.
Bình Luận (0)
Comment