Dương Gian Phán Quan

Chương 357

Cao Cường trước đó đã lén nhổ trộm lấy vài cọng tóc của sư tỷ xinh đẹp, có điều là để gắn vào pháp bảo Truy Tung La Bàn, chứ không chơi phù lục dế nhũi như xưa nữa.

Căn bản phù lục hóa thành chùm ánh sáng bay đi với tốc độ quá mức chậm chạp.

Hắn bắt buộc phải luyện chế một chiếc Truy Tung La Bàn đề phòng những khi nguy cấp.

Như trong trường hợp này mà đốt phù thì hung thủ có thừa thời gian để làm sư tỷ mang thai luôn rồi.

Hơn nữa Truy Tung Phù chỉ đuổi được có mười dặm là hết nấc. Chẳng may gã dâm tặc ôm theo sư tỷ chạy mấy ngàn dặm.. vậy đợi nàng bế theo đứa bé trở về là vừa.

Mà thực tế là đối phương ôm người cắm đầu chạy hơn 600 dặm, mãi tới khi chui tọt vào dãy sơn mạch sỏi đá khô cằn thì mới bắt đầu giảm chậm tốc độ rồi ngừng bước.

Nhìn chung kẻ thủ ác bộc lộ ra khí tức Hóa Thần sơ kỳ , Cao Cường cảm nhận được đây là tu vi thực sự, chắc chắn không phải chơi chiêu thu liễm giả vờ giả vịt gì đó đâu.

Đã như vậy Cao Cường liền mạnh dạn xông thẳng vào sơn mạch.

Thuận tiện vươn thần thức tới dò xét xem gã đốn mạt này đang làm trò khỉ gì.

Lần này gã không chọn bừa lấy cái hang chật hẹp, thay vào đó là chui vào sơn động rộng rãi thoáng mát, trên trần còn có lỗ hổng soi rọi xuống những tia nắng vàng rực rỡ.

Chỗ sáng chỗ tối, mờ mờ ảo ảo, khung cảnh kiếm hiệp này là ưu đãi cho sắc đẹp của sư tỷ sao?

Không rõ gã vốn tự tin hơn người, hay lại là hạng ếch ngồi đáy giếng? Vừa nhận thấy kẻ bám đuôi chỉ với khí tức Kim Đan sơ kỳ, gã liền chẳng thèm đếm xỉa nữa luôn.

Hiện giờ bận loay hoay lựa chọn xem nên đặt giường nệm ở vị trí nào cho đẹp.

Chẳng lẽ gã không thấy Kim Đan có thể dí theo Hóa Thần là một chuyện rất kỳ quặc hay sao?

Về phần sư tỷ xinh đẹp Diễm Hương thì bị linh khí giam cầm cứng ngắc giống như bức tượng, lúc này đang ngồi trong góc tối với hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má.

Đương nhiên đan điền sớm đã bị phong ấn, nàng có muốn tự bạo cũng không thể làm nổi.

Thế nhưng thức hải của nàng vẫn còn tự do, thích là sẽ chết được ngay đấy nhé.

Ài, cái gã dâm tặc này làm việc sao mà chẳng chuyên nghiệp tí tẹo nào.

Dựa vào chút manh mối nhỏ nhoi, Cao Cường mười phần vững tin không có âm mưu gian trá nào ở đây. Còn đối phương chỉ là một gã dâm dê bị “nòng nọc” xông lên não.

Quan trọng nhất.. đối phương có vẻ dế nhũi..

Đã như vậy thì việc quái gì phải tốn tâm tư lăn tăn suy nghĩ?

Vừa đi tới cửa sơn động, Cao Cường đột ngột tăng tốc lao vọt vào trong.

Và chỉ sau chưa đầy một tíc tắc, hắn thân ảnh liền đã xuất hiện ngay tại trước mặt đối phương.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, gã dâm tặc còn chưa kịp phản ứng thì quyền phong như vũ bão đã ập tới.

“Oành.. Oành.. Oành..”

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của sư tỷ xinh đẹp Diễm Hương, hắn xuất hiện như một vị thần, hai bàn tay hóa thành hàng trăm tia chớp tím ngắt điên cuồng oanh tạc lên mặt cũng như khắp cơ thể gã dâm tặc. Chỉ giây lát liền đánh cho gã toàn thân bầm dập máu me đầm đìa.

Cuối cùng hắn dùng đồ vật gì đó màu xám bạc bắn xuyên qua đầu gã dâm tặc, Diễm Hương ngay lập tức nhận thấy phong ấn đan điền cùng với linh khí giam cầm tan biến.

Cũng có nghĩa cái gã khốn nạn thực lực khủng bố bắt nàng về đây vừa bị đánh chết rồi.

Không chiêu thức màu mè hoa mỹ, trong đúng một hơi thở liền giải quyết xong.

Hay đây là vị Trưởng Lão nào đó giả trang thành đệ tử ngoại môn?

Diễm Hương cảm thấy phi thường có khả năng này.

Trong khi sư tỷ xinh đẹp ngồi đó đoán già đoán non, Cao Cường hài lòng thu hồi tín vật Phán Quan vào không gian đan điền. Nói chung bắt giam linh hồn tu sĩ cao cấp là việc khá mệt mỏi, nhưng để cho hắn xuất ra được đồ chơi này thì có là linh hồn Tán Tiên cũng phải quỳ.

Lần này nhân dịp mò mặt ra đường, Cao Cường dự tính bắt nhốt nhiều nhiều chút.

Tất nhiên là tích trữ mang về, sau còn có cái để thỉnh thoảng kêu gọi Hắc Phong lên ngồi xét xử.

Cơ mà sư tỷ xinh đẹp cũng thật là quá đáng, không chịu mở mồm cảm ơn lấy một câu, lại cứ ngồi đó nhìn chằm chằm báo hại bản quan thấy ngại hết cả người rồi đấy.

Cực chẳng đã, Cao Cường đành phải quay sang mở miệng hỏi thăm:

“Sao nãy giờ sư tỷ cứ ngồi im thin thít vậy? Sẽ không bị việc gì đấy chứ?”

Diễm Hương liền hít sâu một hơi lấy can đảm, rồi cắn răng nói thẳng:

“Thực lực mạnh mẽ như ngươi không thể chỉ là đệ tử ngoại môn nho nhỏ, trừ khi là gian tế trà trộn vào Hỏa Vân Phong. Dù thế nào cũng xin đừng trêu đùa ta thêm nữa”

Nói chung xác định hốt một đống nhiệm vụ trở về lĩnh thưởng là sẽ bại lộ thực lực, hắn mới công khai động thủ giết người, ngờ đâu sư tỷ xinh đẹp lại hiểu lầm linh tinh.

Mà tất cả tội lỗi đều là của gã dâm tặc khốn nạn, Cao Cường ghét nhất thể loại hớt tay trên người khác, thành ra không kìm nén được sát tâm liền lao vào đánh chết luôn.

Má nó, khi nào thăng đường phải nện vào mặt cái bản án 9999 kiếp súc sinh cho bõ ghét.

Cũng không thể cứ mặc kệ sư tỷ xinh đẹp hiểu lầm bản quan là gian tế như vậy đâu.

Đành phải giải thích chứ sao, Cao Cường buồn bực chép miệng nói ra:

“Trước tiên cho ta được xin lỗi vì đã đóng kịch lúc gặp nhau trong thành, nhưng ta thật sự chỉ là đệ tử ngoại môn vừa gia nhập hồi năm ngoái. Hơn nữa bởi vì là một chú tạo luyện khí sư, cho nên bao lâu nay vẫn luôn có đại lão quan sát nhất cử nhất động của ta hàng ngày”

Không phải gian tế, nhưng.. Diễm Hương cảm thấy quái lạ liền vội nói:

“Cớ làm sao đại lão phải tốn công giám sát một chú tạo luyện khí sư như ngươi? Theo ta được biết thì Chú Tạo Khí Sơn không có người quản lý từ mấy chục năm nay. Đã từng có vài vị Trưởng Lão hỏi xin Phong Chủ ngọn núi đó để sửa sang sử dụng cho đỡ lãng phí ấy”

Đây là Diễm Hương cố gắng nói giảm nói tránh đấy nhé.

Bởi vì muốn học cũng chẳng có người nào đứng ra chỉ điểm hướng dẫn, cho nên từ mấy chục năm trước chú tạo luyện khí sư đã không còn tương lai để phát triển nữa rồi.

Thừa hiểu nàng đang nghĩ gì, Cao Cường liền nửa đùa nửa thật trả lời:

“Ta mang theo mục tiêu vực dậy chú tạo luyện khí sư gia nhập Hỏa Vân Phong. Vị đại lão kia trông chờ quá nhiều nơi ta, thành ra mới phải nhìn trộm suốt ngày như vậy”

“Òaaa...” – Diễm Hương kinh ngạc hai mắt tròn xoe, buột miệng thốt ra:

“Nếu đây không phải những lời chém gió thì ngươi thiên phú luyện khí chắc hẳn là rất cao”

“Việc này chưa được để lộ” – Cao Cường ngay lập tức xua tay cười nói:

“Giờ đợi ta kiểm tra xem kẻ này có đúng là gã dâm tặc bị truy nã hay không, xong chúng ta quay trở về Hỏa Vũ Thành, kẻo vị sư huynh gì kia liền sẽ nằm chết giữa chợ”

Diễm Hương mặt hơi biến sắc, vội đứng dậy chạy tới níu tay hắn nài nỉ:

“Chúng ta trước tiên liền quay trở về có được không? Chứ lỡ Ngô Tôn hắn xảy ra chuyện là phiền toái. Vả lại thi thể dâm tặc là của ngươi, lúc nào kiểm tra cũng thế mà”

Sao lại dùng từ “của ngươi”? Nàng nói ra không thấy kỳ cục à?

Có điều sư tỷ xinh đẹp sắp bật khóc đến nơi, Cao Cường đành phất tay thu cất thi thể của gã dâm tặc, rồi mang theo nàng ngự kiếm bay nhanh về hướng Hỏa Vũ Thành.

- --

Sáu trăm dặm đối với hắn hiện giờ chỉ là chút xíu lòng thành mà thôi.

Ngự kiếm õng ẹo trong chưa đầy hai phút liền đã về đến nơi, cũng là lúc thấy được đống lớn dược sư hiện đang cặm cụi chữa trị thương thế cho gã sư huynh thối mồm.

Nhìn chung gã không chết nổi đâu, thực sự đáng tiếc.

Trọng bụng âm thầm thở dài tiếc nuối, Cao Cường ngoái đầu lại nói với Diễm Hương:

“Hắn đã qua cơn nguy kịch rồi, bây giờ chúng ta đi tìm chỗ vắng vẻ kiếm tra thi thể kia xem sao”

Đoán biết hắn dự tính chia phần, Diễm Hương vội vàng xua tay, gượng cười khẽ nói:

“Không được ngươi cứu giúp thì ta đây hỏng đời rồi, mặt mũi đâu ra mà đòi chia một chén canh”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy” – Cao Cường khẽ cười đáp lại một câu, sau đó mặc kệ Diễm Hương đồng ý hay không, cứ thế đổi hướng phi kiếm lao vút bay ra ngoài thành.

Hắn chưa quên công cuộc thâu tóm “nhân lực” đâu đấy.

Mà đối tượng xuất thân có vẻ không được sang chảnh như Diễm Hương là dễ dụ dỗ nhất.

Hiện tại rộng lượng một chút, biết đâu nàng cảm kích về tâm sự với đám bằng hữu là hắn lời to.

Chẳng mấy chốc hai người đáp xuống đỉnh một ngọn núi nằm cách Hỏa Vũ Thành vào hơn một dặm.

Sau khi ra hiệu Diễm Hương chú ý, Cao Cường ném thi thể gã dâm tặc ra đất, rồi từ khuôn mặt be bét máu bóc ra chiếc mặt nạ mỏng dính và trong suốt hệt như ni lông.

“Eo..” – Vừa thấy diện mạo thực sự của gã, Diễm Hương liền nhăn mặt khẽ kêu một tiếng.

Cũng nên hết sức thông cảm, bởi vì nàng thiếu chút đã bị một gã già khọm vùi hoa dập liễu đấy a.

Biết thế nặng tay đánh cho mặt gã nát hẳn luôn, nàng sẽ không phải khó chịu buồn nôn như bây giờ.

Nghĩ tới đây Cao Cường vừa tháo trữ vật giới của gã, vừa nói ra suy đoán của mình:

“Kẻ này không mạnh hơn Nguyên Anh hậu kỳ là bao, ta nghĩ tu vi Hóa Thần Kỳ có được là nhờ sử dụng biện pháp ngớ ngẩn nào đó để đột phá. Chính điều này dẫn tới khuôn mặt biến thành già nua xấu xí, cũng như ham muốn trở nên quá mức mãnh liệt”

“Cất gã đi được không?” – Diễm Hương khóe mắt đỏ ửng, chắp tay nghẹn ngào nói:

“Ta sợ nhìn nhiều thêm một lúc nữa là sẽ nôn mửa, làm ơn hãy thu gã vào trữ vật giới đi”

Tu sĩ kiểu gì mà sức chịu đựng kém cỏi thế này? Có điều phải đem về bàn giao cho nhiệm vụ đường, Cao Cường không thể một mồi lửa thiêu rụi đâu.

Sau khi đem thi thể thu cất, Cao Cường ra hiệu Diễm Hương cùng mình ngồi xuống, rồi vung tay ném hết đồ đạc cất ở trong trữ vật giới của gã ra mặt đất.

Nhìn đủ các thứ đông tây ngổn ngang trước mắt, cả Cao Cường lẫn Diễm Hương mặt đều đỏ bừng.

Hít sâu một hơi bình ổn cảm xúc, Cao Cường quay sang nói với Diễm Hương:

“Trước đó ta chưa dò xét nên không rõ bên trong có gì, sư tỷ đừng hiểu lầm linh tinh đấy nhé”

“Không cần phải giải thích đâu” – Diễm Hương liền xua tay, mỉm cười khẽ nói:

“Để trong ngăn tủ thế kia cũng khó dò xét, giờ tranh thủ kiểm kê những thứ khác đi còn trở về”

May mà sư tỷ xinh đẹp là người thấu tình đạt lý, Cao Cường nghe xong âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mụ nội cái gã dâm tặc kia cũng quá là bệnh hoạn, sưu tầm cất giữ cả núi đồ lót của nữ nhân mới ghê. Phải cho đi ngâm vạc dầu mấy tỉ năm mới được.

Cơ mà nữ giới tại Hải Vực cũng mặc đồ lọt khe với cả vải ren xuyên thấu à?

Thôi quên đi, Cao Cường mau chóng gạt bỏ đống vải vóc sang một bên.

Rất nhanh hắn liền tìm thấy một rương chứa ngàn chiếc mặt nạ trong suốt như ni lông. Không cần phải bàn cãi, gã chính là dâm tặc bị treo lệnh truy nã.

Đã nắm chắc mười ngàn điểm cống hiến trong tay.

Cao Cường quay sang nhìn Diễm Hương, hào phóng cười nói:

“Ta còn ở bên ngoài một thời gian, nhưng sư tỷ cứ việc yên tâm. Khi nào trở về ta sẽ nói đám chấp sự cộng vào thẻ của sư tỷ năm ngàn điểm cống hiến”

Năm.. Năm ngàn điểm? Chưa kể sư đệ còn đang gạt đống linh dược sang phía ta?

Sao cho ta nhiều quá vậy? Sư đệ ưa thích ta? Diễm Hương chợt thấy trong người nóng như lò lửa.
Bình Luận (0)
Comment