Dương Gian Phán Quan

Chương 367

Thấm thoát hắn và nàng đã ngây ngốc trong bí cảnh được hơn ba tháng, chỉ có điều kể từ ngày đánh giết Hắc Hỏa Độc Ngạc, hai người liền giảm tốc độ chậm xuống đáng kể.

Cái này là do Hồng Linh đột ngột đưa ra yêu cầu như vậy.

Kỳ quái hơn nữa là ngày nào nàng cũng nấu ăn đủ bốn bữa sáng trưa chiều tối thì mới chịu.

Việc này khiến Cao Cường có linh cảm sắp sửa xảy ra chuyện gì đó không mấy vui vẻ. Khổ một nỗi dù đã rất nhiều lần cố gặng hỏi, nhưng nàng luôn kiên quyết giữ kín bí mật.

Theo hắn thấy dường như nàng cũng không muốn nói ra, chẳng qua khó khăn trong việc mở lời.

Cao Cường chỉ hơi động não suy ngẫm một chút là đã đoán ra được nguyên nhân rồi.

Thú thật là ban đầu cũng thấy ức chế ghê gớm lắm, nhưng có lần tình cờ phát hiện nàng trộm nhìn mình với ánh mắt đượm buồn, hắn hiểu nên bình tâm suy xét thật kỹ càng.

Sau cùng hắn và nàng không ai bảo ai, đều chôn vùi chuyện không vui vào sâu tận đáy lòng.

Để rồi ngày ngày tình tứ khoác tay nhau tung tăng dạo chơi khắp nơi hái hoa bắt bướm, khi nào thấy mệt thì nằm chen chúc trên chiếc ghế massage mà ôm nhau ngủ khò khò.

Phải thừa nhận mỗi ngày trôi qua khá là đơn điệu, có điều không hề buồn chán chút nào.

Bảo sao khi đã công thành danh toại, đại năng thường cùng với thê tử ẩn cư nơi núi rừng hoang vu.

Ngày qua ngày vui chơi là vậy, nhưng không vì thế mà hai người quên đi mục đích của chuyến đi này. Vẫn luôn chú tâm sưu tầm các loại tài liệu, cùng với săn giết yêu thú.

Có thể nói càng tiến sâu vào trong, càng dễ dàng bắt gặp linh hoa thảo dược quý hiếm. Thậm chí có những gốc theo như Hồng Linh nhận định đã đạt hai ba vạn năm tuổi.

Chẳng qua bởi nguyên nhân nào đó khiến đống linh hoa thảo dược này linh trí không phát triển.

Đồng nghĩa với việc chúng không thể biến hóa thành yêu hoa yêu thảo.

Có những thứ đã tồn tại vài vạn năm, chứng tỏ nguồn gốc bí cảnh không đơn giản như đã tưởng tượng, điều này càng khiến Cao Cường muốn được diện kiến thế lực thủ hộ.

Khi số lần đụng độ yêu thú dần hiếm hoi, hắn vững tin ngày gặp mặt kẻ thủ hộ đã không còn xa.

Và đã năm ngày trôi qua với quãng đường 600 700 dặm, trong khi gặt hái linh hoa thảo dược mỏi cả tay, hai người ngay đến nửa cọng lông của yêu thú cũng chẳng phát hiện.

Tuy nhiên, không hơi đâu tốn sức phiền lòng vớ vẩn.

Như lúc này ngồi ngắm Hồng Linh tươi cười rạng rỡ gặt hái linh hoa, vui hơn đánh giết yêu thú nhiều.

Cũng dễ hiểu bởi nàng đang tung tăng giữa cánh đồng rộng một hecta ngập tràn Thái Dương Hoa. Này là chủ dược điều chế dược thủy dưỡng da, nàng thấy vui vẻ là phải rồi.

Gì chứ làm đẹp đối với nàng quan trọng hơn hết thảy.

Đây chính là lý do nàng muốn tự tay gặt hái từng bông, cấm hắn tuyệt đối không được mó tay vào.

Kết quả có thể nghĩ ngay được, nàng tốn hơn nửa ngày trời mới gặt xong những bông “hẳn là đủ tuổi”. Vậy là sau ba tháng trôi qua, Cao Cường lần đầu tiên bị nàng bỏ đói.

Có điều không sao cả, miễn nàng thấy vui vẻ là được rồi.

Còn hắn thì muốn tranh thủ ngắm nhìn nàng tươi cười nhiều chút nào hay chút đấy.

Mang theo tâm trạng hứng khởi chạy nhanh về hướng hắn đang ngồi dưới gốc cây, khoảng cách vừa còn ba mét, Hồng Linh liền giang rộng hai cánh tay bay nhào tới ôm hắn.

Nàng ra chiêu này sao mà giống cún con quấn quít chủ nhân thế chứ lại.

Cao Cường khẽ lắc đầu mỉm cười, rồi nhanh chóng giang rộng hai tay đón đỡ lấy nàng.

Sau một tiếng “huỵch”, hắn nằm nhoài ra cỏ, còn nàng nằm đè trên người hắn mà cười khúc khích.

Nàng khi giận dữ cũng xinh đẹp, khi hung hăng thô bạo cũng xinh đẹp, và khi nghịch ngợm trông lại càng xinh đẹp hơn nữa. Nàng ăn gì mà lúc nào cũng xinh đẹp thế này nhỉ?

Trong đầu ngớ ngẩn tự hỏi một câu.

Để rồi khi nhìn sâu vào đôi mắt đen lay láy, Cao Cường kìm lòng không đặng, liền vươn tay áp lên gò má phúng phính, dứt khoát rướn đầu nhẹ nhàng hôn phớt lên môi mềm.

Bị tập kích bất ngờ, Hồng Linh không khỏi giật mình, hai mắt mở to hết cỡ.

Có điều rất nhanh nàng liền nhắm nghiền hai mắt, thuận tiện vươn tay ghì chặt lấy sau gáy hắn.

Tiểu tử vô tri mưu đồ hôn trộm bản Trưởng Lão xong rồi bỏ chạy ư? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Hồng Linh vừa âm thầm suy nghĩ, vừa mạnh bạo hôn đáp trả lại hắn.

Cao Cường xuất phát điểm là một phút nông nổi, ai dè nàng cuồng nhiệt đáp lại, khiến trái tim xao xuyến trong lồng ngực của hắn bỗng chốc liền gõ trống “thình thịch” liên hồi.

Đắng cay ở chỗ hắn phi thường thiếu sót kinh nghiệm trong khoản hôn hít.

Và nàng cũng không hề chuyên nghiệp hơn được chút xíu nào.

Sau một hồi ấn ấn mỏ, cả hai xấu hổ mặt đỏ tưng bừng.

Cơ mà nghe giang hồ đồn thổi hôn hít này nọ đã có bản năng dẫn dắt, thông qua ánh mắt truyền đạt ngầm hiểu suy nghĩ của đối phương, cả hai người quyết định làm lại.

Chỉ là vừa mới môi kề môi..

Cũng là lúc từ đằng xa vọng tới tiếng chửi rủa vô cùng ác liệt..

“Thánh họ kẻ nào ăn gan hùm gan báo dám phá hủy ruộng hoa của bổn tọa thế này? Cái híííí..”

Kết quả có thể nghĩ ngay được, đôi bạn trẻ đang tập hôn giật mình vội vàng tách ra và đứng lên luôn.

Trong đó Cao Cường cảm nhận thấy đối phương thả ra khí tức Luyện Hư Kỳ, liền ngay lập tức xuất ra Dream Come True, rồi nhào tới đứng chắn phía trước mặt Hồng Linh.

“Sưu..”

Chỉ sau vài hơi thở, một tia sáng hỏa hồng đỏ rực nhẹ nhàng đáp xuống giữa cánh đồng hoa.

Khi ánh sáng hỏa hồng rút đi, lộ ra thân ảnh một thớt Hỏa Long Mã dáng vẻ phi thường hung hãn.

Không có to lớn khổng lồ, nhìn chung “nó” thể trọng chỉ tương đương một thớt ngựa chiến thông thường, với bốn bắp đùi cùng lồng ngực nổi gồ lên những thớ thịt rất săn chắc.

Bộ lông cũng không có gì đặc biệt, toàn thân bao gồm cả bờm lẫn đuôi đều thuần một màu đỏ sẫm.

Điểm kỳ quái là “nó” có đôi mắt rắn, với một vài chỗ trên thân thể che phủ bởi những tấm vảy nhỏ li ti. Vấn đề là mắt “nó” không hề đỏ ngầu, tất nhiên không phải là yêu thú.

Là một yêu tu Luyện Hư Kỳ.

Thảm nào vừa rồi “nó” cứ chửi “cái hí.. cái hí..” luôn mồm.

“Khịt.. Khịt..” – Hai lỗ mũi to lớn ra sức đánh hơi, ngay tức khắc Hỏa Long Mã quay ngoắt nhìn sang hướng hắn và nàng hiện giờ đang đứng dè chừng bên gốc cây cổ thụ.

“Khịt.. Khịt..” – Hai lỗ mũi to lớn lần nữa hít hà, xác định rõ ràng Hỏa Long Mã liền tức tối quát:

“Chính là các ngươi hái trộm đồ ăn của bổn tọa, không mau trả lại thì đừng có trách bổn tọa hung ác”

Chà chà, thớt ngựa đỏ này là mặt hàng có thể giao lưu đấy chứ, Cao Cường lập tức cười nói:

“Trao trả đống Thái Dương Hoa lại cho ngươi cũng được, nhưng trước tiên ta có vài điều muốn hỏi. Ngươi thành thật trả lời liền xong, còn không thì đừng hòng lấy lại đồ”

Đương nhiên hắn đang muốn dò hỏi những vấn đề liên quan tới thế lực thủ hộ nơi đây. Nếu như gạ gẫm được thớt ngựa đỏ này chịu dẫn đường giúp cho thì lại càng tuyệt vời.

Chỉ là Cao Cường vừa mới nói dứt lời, Hỏa Long Mã ngay tức thì ngửa cổ hí vang một tràng thật dài, kèm với tung lên hai vó trước hướng hắn cách không nện gõ vài nhát.

Diễn biến xảy ra quá nhanh quá đột ngột.

Cao Cường hoàn toàn không kịp phản ứng, tầm nhìn bất chợt tối đen.

Ngay sau đó liền là những cái móng ngựa xuyên thấu qua hư không nện “oành oành” vào mặt cũng như lồng ngực hắn, chỉ trong nháy mắt đã nện cho hắn xây xẩm mặt mày.

Thánh họ nhà nó, thớt ngựa đỏ này ra đòn quá hung ác, đau nhức không lời nào có thể tả xiết.

Bố ai mà ngờ mặt hàng bốn chân này thực lực cường đại như vậy chứ. Ngặt một nỗi Hồng Linh còn đang ngơ ngác tại sau lưng, giờ mà né tránh là nàng sẽ bầm dập luôn đấy.

Hết cách rồi, Cao Cường chỉ còn nước đứng yên gồng mình hứng chịu.

“Ngựa thối muốn chết” – Đến lúc này Hồng Linh mới có phản ứng, nàng phẫn nộ hướng tới Hỏa Long Mã gầm một tiếng rung trời, khôi lỗi cũng ngay lập tức được thả ra ngoài.

Còn đang hung hăng công kích, chợt cảm nhận thấy khí tức nguy hiểm.

Hỏa Long Mã không chút chần chừ, liền đổi hướng tung vó xuyên toa hư không chạy trốn mất dạng.

Đời nào Hồng Linh chấp nhận buông tha, nàng hung tợn đối với khôi lỗi gằn giọng ra lệnh:

“Thứ vô dụng nhà ngươi mau đuổi theo đánh chết con ngựa thối đó cho ta”

“Tuân lệnh chủ nhân” – Khôi lỗi nhanh chóng cung kính trả lời, rồi cũng xuyên toa hư không mất hút.

Khôi lỗi vừa rời khỏi, Hồng Linh vội vàng vươn tay đỡ lấy hắn đang chậm rãi ngã ngửa. Để rồi đập vào mắt nàng là hắn với khuôn mặt cùng lồng ngực nhuốm đẫm máu tươi.

“A, nàng đừng khóc” – Thấy nàng khóe mắt trào ra nước, Cao Cường vội lên tiếng trấn an:

“Chút thương tổn ngoài da này đã nhằm nhò gì, ta thi triển thuật pháp là sẽ lành lặn ngay ý mà”

“Ừm, ta không khóc” – Hồng Linh liền đưa tay lau nước mắt, rồi vỗ vào ngực hắn thúc dục:

“Chàng còn trơ mắt ra nhìn cái gì nữa? Mau thi triển thuật pháp mà chữa trị vết thương đi chứ”

Nàng nói nhẹ nhàng là được rồi a, cần gì phải động thủ như thế? Cao Cường bị nàng vỗ cho một cái đau buốt tận óc, đành phải vận dụng Siêu Phượng Niết Bàn luôn và ngay.

Vừa rồi buông lời trấn an vậy thôi, chứ thực tế lần này Cao Cường ăn trận đòn không nhẹ chút nào.

Bên dưới lớp máu me đỏ lòm là da thịt bị móng ngựa nện cho dập nát bầy nhầy.

Vài tuyến kinh mạch cũng đứt đoạn một cách hoàn toàn triệt để.

Nếu nhai đan sẽ tốn rất nhiều thời gian mới phục hồi.

Cao Cường bất chợt ngất lịm khiến Hồng Linh hoảng hốt gần chết. Có điều thấy từ trong cơ thể hắn tuôn ra lôi điện dày đặc, nàng liền phải nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống đất.

Chẳng mấy chốc lôi điện ngưng tụ thành một con phượng hoàng tím ngắt bao chùm lên cơ thể hắn.

Hồng Linh ngồi chống cằm nhìn xem mà không ngừng tặc lưỡi cảm thán.

Hửm? Phượng hoàng há mỏ đớp đớp? Là đang đớp linh khí ư?

Trong này chỉ có mỗi hỏa hệ linh khí, Hồng Linh hơi tò mò vội vung tay ném ra ngàn khối linh thạch. Không ngờ đúng thật là cần linh khí, nhoáng cái đã đớp hết veo luôn.

Cơ mà ngồi nhìn xem một lúc, Hồng Linh liền có cảm giác rất không vui.

Tiểu tử vô tri này thuật pháp cũng quá hư hỏng, ngưng cái gì chả được, sao cứ phải là phượng?

Còn may thời gian thuật pháp duy trì cũng không quá lâu, sau nửa tiếng đồng hồ phượng hoàng bắt đầu chậm rãi tan biến, lộ ra hắn giờ đã lành lặn như chưa từng bị thương.

Phải thừa nhận thêm một điều đó là thuật pháp của hắn cực kỳ mất dạy.

Chữa thương thì cứ chữa thương được rồi, cớ làm sao còn đem y phục của hắn nổ thành tro bụi?

Nhận thấy da mặt nóng bừng bừng, Hồng Linh liền vươn tay véo má hắn cho bõ tức. Sau đó mới nhẹ nhàng cõng hắn lên vai, rồi đi nhanh tới hướng suối nước ở gần đây.

Cơ mà không hiểu sao khôi lỗi lâu về thế nhỉ?

Chẳng lẽ đuổi không kịp con ngựa khốn kiếp kia?

Mặc kệ, cho tiểu tử vô tri ngâm suối nước nóng cái đã.

Nghĩ tới đây Hồng Linh liền tăng nhanh bước chân hơn chút.
Bình Luận (0)
Comment