Dương Gian Phán Quan

Chương 373

Xác định có địch tập kích, Hạ Tường Vi lập tức yêu cầu Cao Cường vào trong khoang thuyền ẩn nấp. Đang giả bộ con nít, hắn đương nhiên phải nghe lời nàng.

Chẳng mấy chốc liền thấy một chỉ bạch tuộc khổng lồ trồi lên tại ngang mạn thuyền, kèm theo đó là sáu chiếc xúc tu thô to xé gió quật tới nghe cứ vun vút vun vút.

Từ khí tức thì đầu bạch tuộc này đã đạt tới tu vi Hóa Thần hậu kỳ.

So ra vượt trội Hạ Gia huynh muội đều chỉ là Hóa Thần sơ kỳ.

Thế nhưng đứng trước sáu chiếc xúc tu thô to đang hung hăng quật tới, hai người không chút biến sắc, đó là chưa muốn nói bọn họ phong thái trông cực kỳ tự tin.

Trong đó Hạ Tường Vi hai tay lập tức kết ấn, chân nguyên nhanh chóng ngưng tụ thành một tấm hộ thuẫn màu xanh biếc phiêu phù án ngữ ngay tại trước mặt nàng.

“Huyền Vũ Ấn”

Kết ấn hoàn tất, Hạ Tường Vi khẽ quát một tiếng, hộ thuẫn xanh biếc bắn vọt lên không trung, kích cỡ trong nháy mắt liền phóng to che kín toàn bộ chiếc thuyền.

“Chát.. Chát.. Chát..”

Vừa hay cũng là lúc những chiếc xúc tu thô to hung hăng quật xuống tới tấp, kéo theo hàng loạt âm thanh va đụng nặng nề chát chúa vang lên không ngừng.

Có thể thấy lực đạo của bạch tuộc vô cùng lớn, tấm hộ thuẫn giây lát liền rạn nứt chằng chịt, rồi nổ tung thành những giọt nước văng sàn sạt xuống boong.

Có điều tấm hộ thuẫn đã hoàn thành nhiệm vụ hóa giải công kích của bạch tuộc.

Lực phản chấn khiến cho sáu chiếc xúc tu thô to văng ngược trở lại, hơn thế nữa còn không ngừng va đập loạn xạ, báo hại bạch tuộc bị mất thăng bằng.

Hiển nhiên đây chính là thời cơ thích hợp để mập mạp Hạ Đại Sơn động thủ.

Vốn đã hoàn tất kết ấn từ trước, Hạ Đại Sơn chắp hai tay chĩa thẳng lên trời, phi kiếm liền lao vút lên không trung và bộc phát ra ánh hoàng kim chói lọi.

Ngay sau đó là sự xuất hiện của thanh hoàng kim kiếm khí khổng lồ, trông như muốn xuyên phá bầu trời, kèm theo cỗ khí tức sắc bén vô cùng vô tận lan ra.

“Hưu..”

Hạ Đại Sơn hai tay chớp nhoáng quật xuống.

Hoàng kim kiếm khí liền nhắm đỉnh đầu bạch tuộc mà hung hăng chém, nhìn y hệt như là dải nắng vàng từ trên trời buông xuống, trông cũng khá đẹp mắt.

“NGANG..”

Cảm nhận thấy nguy hiểm, bạch tuộc nổi giận gầm lên một tiếng, những chiếc xúc tu thô to như hóa thành mũi khoan liên tục đâm chỉa hướng bầu trời.

“Oành.. Oành.. Oành..”

Ngay sau hành động của nó, sáu cột nước thô to như vòi rồng từ mặt biển bắn vọt lên, trực diện va chạm hoàng kim kiếm khí khổng lồ đang chém ập xuống.

Ngặt một nỗi những cột nước này giống như trang giấy đối với hoàng kim kiếm khí.

Chỉ vừa va chạm là kiếm ý sắc bén đã nhẹ nhõm xẻ làm đôi.

Đáng sợ ở chỗ kiếm thế không giảm, tiếp tục chém xuống nhanh như chớp. Để rồi sau một tiếng “xoẹt” ngọt xớt, sáu chiếc xúc tu liền bị cắt thành từng khúc nhỏ, thân hình to lớn cùng với khỏa thú đan của bạch tuộc cũng bị cắt thành hai nửa đều như vắt chanh.

Mọi việc diễn ra trong vòng có ba hơi thở, cuộc chiến liền cứ thế kết thúc.

Đó là chưa kể tới Hạ Tường Vi đã chuẩn bị xong đòn công kích nhưng không có cơ hội sử dụng.

Dưới cái nhìn của Cao Cường, có thể nói Hạ Gia huynh muội thực lực ở tầm trung bình khá, về phần bạch tuộc thì xin gói gọn trong ba chữ “quá dế nhũi”.

Chỉ là Cao Cường rất không hiểu vì sao bạch tuộc lại mò tới tìm chết một cách ngu ngốc như vậy?

Nếu nó có cặp mắt đỏ ngầu, đầu óc ngu si thì đã đành, đằng này cặp mắt đen láy trong veo.

Không kìm nén được lòng hiếu kỳ, Cao Cường liền lại gần Hạ Tường Vi, gãi đầu dò hỏi:

“Vi tỷ, sao nó dại dột tập kích chúng ta vậy? Không phải yêu tộc có tư duy hệt như nhân loại ư?”

Vươn tay xoa xoa đầu hắn, Hạ Tường Vi mỉm cười giải thích:

“Bởi vì nó không phải là yêu tu yêu tộc, chính xác thường được gọi chung chung là hải quái, tương tự yêu thú tại những khu rừng cấm. Hải quái tư duy khá thấp, vẫn luôn giữ thái độ thù địch với nhân loại, nhìn thấy là sẽ tấn công không quản sống hay chết”

“Tại khu vực Ngoại Hải rất khó đụng phải, nhưng kể từ vùng ven Nội Hải trở vào sẽ gặp thường xuyên. Có điều hải quái tư duy đơn thuần không đáng lo ngại, trên bờ có đám yêu quái gian xảo kinh khủng, chuyên biến hóa thành nhân loại đi gieo rắc tai họa”

Ra là ngu si đần độn giống yêu thú, thảo nào mò tới tìm chết.

Về phần yêu quái thì trước đã từng nghe Hồng Phi nhắc tới cho nên Cao Cường cũng không xa lạ gì.

Nhìn chung trong xã hội nhân loại có tà tu, thì trong quần thể yêu tộc nảy nòi ra đám yêu quái, cùng đặc điểm bản chất hung tàn độc ác giống hệt như nhau.

Vốn định hỏi thêm vài câu, nhưng lo ngại sẽ lộ ra sơ hở, Cao Cường đành phải giữ yên lặng.

Tất nhiên Cao Cường thừa biết mình luôn bị một lão đầu nhìn chằm chằm, có điều lão đã không đứng ra chất vấn, vậy hắn liền không ngại diễn cho tròn vai.

Đúng lúc này Hạ Đại Sơn từ dưới biển nhảy vọt trở lại boong thuyền.

Không chút suy nghĩ, Cao Cường xoa xoa bàn tay, cười hì hì nói:

“Sơn ca, bạch tuộc nướng mùi vị không tệ đâu, hay là nướng khúc xúc tu ngồi lai rai vài chén?”

“Chát..”

Hắn vừa nói dứt lời cũng là lúc đỉnh đầu bị Hạ Tường Vi quất cho một cú đau điếng, nàng đầy tức giận trợn trừng mắt, vươn tay gõ gõ trán hắn và quát hỏi:

“Tí tuổi ranh đã học đòi lai rai vài chén ư? Tiểu tử ngươi ngứa người muốn ăn đòn đúng không?”

Tỷ tỷ dịu dàng thế quỷ nào lại trở mặt biến thành ác nữ thế này? Cao Cường khóc không ra nước mắt, chỉ còn nước hướng Hạ Đại Sơn mếu máo cầu cạnh.

Không chút chần chừ, Hạ Đại Sơn lập tức cau mày nói:

“Tường Vi, tuổi tác đối với chúng ta chỉ là những con số, đừng lấy đó làm cớ ngăn cấm linh tinh”

Nói xong cũng không đợi Hạ Tường Vi mở miệng phản bác, Hạ Đại Sơn liền nắm lấy bả vai Cao Cường, rồi tung người lao vọt lên trên nóc của khoang thuyền.

Ca ca lại tái phát căn bệnh tham ăn như heo nữa rồi, Hạ Tường Vi bực bội cũng không có cách nào, đành vùng vằng giận dỗi trở vào trong khoang thuyền.

Hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì tới muội muội, Hạ Đại Sơn phất tay ném ra một đống vật dụng.

Trong đó gồm một chiếc lô đỉnh đỏ sẫm, một tấm lưới kim loại hẳn là “vỉ nướng”, cùng với mười mấy chiếc lọ thủy tinh nho nhỏ chứa đầy các loại bột gia vị.

Nhìn đến đây là Cao Cường liền hiểu lý do mặt hàng này tại sao mập ú rồi.

Dước cái nhìn chăm chú của hắn, Hạ Đại Sơn đặt tấm lưới kim loại nằm ngay ngắn trên miệng lô đỉnh, rồi nhanh chóng quán thâu chân nguyên kích hoạt linh văn trận pháp.

Ngay sau đó từ trong lô đỉnh điên cuồng phun ra hỏa diễm đỏ rực nóng bừng, có điều sau khi Hạ Đại Sơn điều chỉnh đôi chút, hỏa diễm chỉ còn cháy bập bà bập bùng mà thôi.

Tiếp tục lấy ra một chiếc chậu lớn cùng với một khúc xu tu bạch tuộc, Hạ Đại Sơn nhanh tay thái xúc tu ra thành những lát mỏng kích cỡ như bao diêm, rồi mới tẩm ướp gia vị.

Mặt hàng này cố tình không bài trừ hung tính mới ghê chứ?

Rõ ràng đã cầm lên lọ đựng hạt tiêu, xong lại đặt xuống luôn, mập mạp này tính chơi trò ma quỷ gì đây? Cao Cường vẻ mặt hiếu kỳ ngồi nhìn, trong đầu không ngừng tự hỏi.

Hung tính đối với bản quan đương nhiên không là thứ gì.

Nhưng một đứa trẻ ranh Luyện Khí Kỳ thông thường, ngay cả thịt hải quái Trúc Cơ Kỳ nếu không bài trừ hung tính thì cũng chẳng ăn nổi, huống chi là tu vi Hóa Thần hậu kỳ.

Thế nhưng cứ phải diễn trò giả bộ con nít đến tận khi nào đây?

Hơn nữa bản quan mười phần vững tin tu vi rồi sẽ lên nhanh như diều gặp gió.

Thoáng chốc suy nghĩ, Cao Cường dứt khoát gạt bỏ ý định yêu cầu Hạ Đại Sơn ướp thêm hạt tiêu.

Ngồi ở phía đối diện, sau khi nhào trộn tẩm ướp xong xuôi, Hạ Đại Sơn liền ngước lên cười nói:

“Ngay đến Nguyên Anh Kỳ còn chịu không thấu uy áp do Hóa Thần Kỳ tỏa ra lúc chiến đấu, vậy mà ngươi chẳng hề toát một giọt mồ hôi, chuỗi hộ thân phù luồn trên cổ tay cũng không có lấy nửa tia phản ứng. Tiểu tử ngươi rốt cuộc là thứ quái vật chui ở đâu ra đây?”

Aizzz, không ngờ bản quan diễn tệ thế, vậy mà tự mình để lộ tẩy.

Chép miệng thở dài đầy bất đắc dĩ, Cao Cường cười khổ, tặc lưỡi nói:

“Ta xin thừa nhận mình đã thêm thắt một vài chuyện để lòe các ngươi, có điều ta tuyệt đối không có ý đồ gì xấu, vả lại ta thật sự bị một bà lão đá mông bay tới đây”

“Ầy, đừng quan trọng hóa vấn đề” – Hạ Đại Sơn phất tay, nhún vai nói:

“Ngươi ác ý thì Vương Trưởng Lão đã làm gỏi luôn rồi, không thở được đến bây giờ đâu. Cơ mà khi trước ngươi gặp chuyện gì mà tu vi mất hết như thế này?”

Vương Trưởng Lão hẳn là lão đầu vẫn đang nhìn chằm chằm bản quan đi a?

“Này không thể tính là gặp chuyện” – Cao Cường nửa thật nửa giả đáp:

“Ta tiên căn phẩm chất thấp kém, nếu tu luyện theo phương pháp thông thường thì không đi xa được. Khi trước sư phụ sáng tạo ra loại bí pháp nhằm cải thiện thể chất, ta vận dụng liền thành ra thế này đây, thú thật ta cũng chẳng hề biết có hiệu quả hay không nữa”

Hạ Đại Sơn đâu thế biết trắc linh thạch thành hàng phế khi đo đạc tiên căn của hắn, bởi vậy nghe xong là đã tin sái cổ, không ngừng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Thấy mập mạp này bắt đầu nướng đồ, Cao Cường liền tranh thủ hỏi dò:

“Sơn ca, có thể giới thiệu sơ qua một chút về các ngươi cho ta biết được không?”

Không cần phải đắn đo suy nghĩ, Hạ Đại Sơn ngay lập tức ba năm rõ mười kể cho bằng sạch. Bao gồm cả việc bị người đời cười chê Tiên Y Môn rảnh háng đau trứng ra làm sao.

Cao Cường ngồi nghe mà mắt tròn xoe, há hốc cả mồm, không tài nào ngậm lại được.

Tiên Y Môn muốn làm cha thiên hạ cũng được, cái này hắn không quan tâm.

Đáng nói ở chỗ đây là đan môn, hơn nữa còn là thế lực dưới trướng Tiên Các, thành ra hắn vừa sống trong hang ổ địch nhân, lại vừa là nơi không hợp với chú tạo sư tí xíu nào.

Giữa một nùi luyện đan sư tòi ra một ông chú tạo sư ngày ngày gõ búa “leng keng”.

Vừa mới tưởng tượng đã thấy trong người rất không khỏe rồi.

“Sưu..”

Đúng lúc này âm thanh xé gió từ dưới vọng lên, chợt thấy thân ảnh Hạ Tường Vi trong bộ váy trắng tinh khôi, đẹp tựa tiên nữ giáng trần nhẹ nhàng hiện thân ở nóc khoang thuyền.

Nàng nhanh chân đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, tiện thể đưa sang cho hắn một đôi giày.

Nhìn đôi giầy vải bé xíu giành cho con nít, hắn mới nhớ ra mình vẫn luôn đi chân trần.

Có vài phút mà nàng đã may xong? Cao Cường đưa tay tiếp nhận, xúc động nói:

“Đa tạ Vi tỷ, sau có kẻ nào bắt nạt Vi tỷ thì cứ bảo ta một câu, ta liền đánh hắn thấy ông nội”

Hạ Tường Vi lập tức vươn tay gõ nhè nhẹ lên trán hắn, trợn mắt hung hung mắng:

“Tiểu tử ngươi đừng để bị ai bắt nạt là được rồi, ngoài ra không cho phép mồm mép nịnh nọt, lần sau còn dám ăn nói ngọt xớt thì đừng có trách tỷ tỷ đây hung dữ nhé”

Vẻ dịu dàng ấm áp ban nãy đi đâu mất rồi nhỉ? Mà sao bản quan chẳng quen được nữ nhân nào thùy mị nết na một chút? Tại sao toàn là cọp cái đội lốt nai vàng thế?
Bình Luận (0)
Comment