Dương Gian Phán Quan

Chương 413

Mới đó mà đã trôi qua gần hai tháng kể từ ngày Cao Cường khôi phục ký ức, tất nhiên thức hải của hắn cũng được chữa trị hoàn toàn lành lặn từ lâu rồi.

Ngặt một nỗi sau đó hắn gặp phải vướng mắc trong việc tu hành.

Chính xác là không thể dẫn dắt linh khí tiến nhập không gian đan điền theo cách bình thường.

Hắn đã thử nghiệm đủ loại cấp bậc công pháp, thậm chí dày vò đủ loại hệ thuộc tính, cứ kết ấn là linh khí hội tụ dày đặc như sương mù, nhưng để ngồi nhìn mà thôi.

Thực ra khi vận dụng công pháp Thể Tu thì vẫn hấp thu linh khí bình thường, hơn nữa Cao Cường có đầy biện pháp khai mở không gian đan điền lúc nào cũng được.

Vấn đề là hắn thử nghiệm thì thấy mình có thể hấp thu đủ các loại linh khí.

Chẳng màng quang ám thủy hỏa kị hệ hay gì, cứ đổi công pháp là nuốt được tuốt.

Chứng tỏ cái nhúm hỏa diễm đen xì nằm chình ình trong đan điền không phải là tiên căn.

Và phải mất hơn hai tuần ngồi mài dao nghiền ngẫm, rốt cuộc hắn mới biết được nó là thứ gì.

Kỳ thực khái niệm dựa vào sở thích mở ra đạo của riêng mình là do hắn viết, đã không thể tu luyện như bình thường, hắn liền dồn hết tâm tư cho chú tạo luyện khí.

Với kinh nghiệm có được từ xưa, hắn gạt bỏ hết thảy suy nghĩ dư thừa, ngày ngày ngồi cặm cụi mài dao mài kéo, và sau một tuần mò mẫm là có đôi chút thành tựu.

Đúng như phán đoán, biện pháp này hoàn toàn có thể dẫn dắt linh khí nhập thể khai thông đan điền.

Có điều linh khí hấp thu được bao nhiêu đều bị nhúm hỏa diễm đen xì kia cắn nuốt bằng sạch.

Đổi lại, Cao Cường dễ dàng cảm nhận thấy khí tức sinh mệnh của hắn cường thịnh hơn trước, hay nói theo cách khác thì thọ nguyên của hắn tăng thêm chút đỉnh.

Ban đầu cứ ngỡ đây là mệnh hỏa, phải chăm chỉ tu luyện cho nó ăn no bụng thì mới sống lâu được.

Tuy nhiên khi quan sát nhúm hỏa diễm đen xì, bất chợt có câu nói truyền vào đầu hắn.

Đại khái là “Sinh Mệnh Đại Đạo” ngắt quãng một chút rồi “Nắm Giữ Sinh Tử”.

Mỗi vậy thôi nhưng đã là quá đủ để Cao Cường biết rằng mình rất trâu bò, đáng tiếc câu nói chỉ xuất hiện một lần, hơn nữa không có truyền thừa công pháp tu hành.

Rõ ràng phải tiếp tục tu luyện theo phương pháp mò mẫm chú tạo luyện khí.

Mù mịt là vậy nhưng không thành vấn đề, bởi vì ngay trong đêm nhận được câu nói kia, tin nhắn thứ hai bà bà lưu lại ở trong thức hải hắn bất ngờ giải trừ phong ấn.

Lần này bà bà thừa nhận lý do ra tay cứu giúp là vì phát hiện mầm mống đại đạo trong hắn.

Ngặt một nỗi bà bà cũng không hiểu vì sao thứ này “ứng” trên thân hắn, chỉ thấy nói cách thức tu luyện hơi khác biệt một chút, nhưng tu vi giống như bình thường.

Trong tin nhắn này bà bà tặng cho một chiêu thần thông, tuy nhiên mục đích cốt lõi là khuyên nhủ hắn giảm bớt tạo sát nghiệp, với cả hi vọng sẽ có ngày gặp lại.

Đây đã là tin nhắn cuối cùng, cứ ngỡ bà bà cài cắm cho chiêu thần thông tiên pháp khủng bố nào cơ.

Ai dè là chiêu thức tống xuất Ma Quỷ xuống Âm Phủ.

Trong lòng có chút thất vọng, tuy nhiên Cao Cường cũng không buồn quá nhiều, trọng yếu là hắn không muốn nhận cho lắm đồ, rồi lại dẫm vào vết xe đổ trước kia.

Nói chung đã manh nha mở ra đạo của riêng mình, chẳng có lý do gì không khai mở được lối đi riêng, hiện giờ phải ưu tiên quan sát tìm hiểu mầm mống đại đạo.

Một khi thấu hiểu bản chất của nó, mọi việc liền sẽ dễ làm.

Chỉ là Cao Cường cứ mải chìm đắm trong tu hành, vô tình chọc giận một người, còn không hề hay biết rằng người này hiện đang phi thường muốn đánh chết hắn.

Thực ra chưa đến mức đánh chết, cùng lắm đánh cho hắn nằm liệt giường mà thôi.

Tất nhiên không phải ai xa lạ, người đó chính là Phạm Tuyết Nhàn.

Nguồn cơn xuất phát từ khi hắn hoàn toàn bình phục, sau đó liền không bao giờ nói chuyện với nàng, quá đáng hơn nữa là nàng cứ đi tới gần là hắn sẽ phất tay.

Sau mỗi cái phất tay khe khẽ tưởng chừng như vô hại đó, Phạm Tuyết Nhàn luôn bị hoa mắt, tỉnh táo lại thì thấy đang đứng ngây ngốc ở bên ngoài Kim Vân Thành.

Có lần còn rơi tọt xuống mương nước đen ngòm, leo lên thì đã một thân thối um.

Tình cờ thấy hắn khóc ra máu mắt, nàng đi tới hỏi thăm an ủi thôi, có cần xa cách vậy không?

Khổ nỗi tên này ném người cũng quá bá đạo đi, Phạm Tuyết Nhàn chẳng làm được gì, đành truyền tin than phiền với lão gàn dở, rồi lặng lẽ chờ thời cơ phục thù.

Rốt cuộc hắn dùng hết sạch kim loại, hiển nhiên đã tới ngày để nàng xả cơn giận.

Bởi vậy trời vừa sáng tỏ, Phạm Tuyết Nhàn liền rời phòng chạy như bay đến sân lò rèn.

Chỉ là.. Chỉ là.. Chỉ là.. tên này quá khốn nạn rồi, hắn vậy mà lựa ra con dao cũ để ngồi mài?

Lỡ hắn đem núi dao kéo kia mài thành kim thì nàng phải đợi đến khi nào? Còn đâu viễn cảnh hắn quỳ gối cầu xin kim loại? Phạm Tuyết Nhàn khóe mắt chợt ẩm ướt.

Sau cùng ủy khuất không chịu nổi, nàng liền ngồi bệt xuống đất, ngửa mặt lên trời khóc rống.

“OAAA.. OAAA.. OAAA..”

Gì chứ tiếng khóc luôn ẩn chứa lực sát thương cực kỳ lớn, Cao Cường dù mải mê đến mấy cũng ngay lập tức choàng tỉnh, không khỏi cau mày ngước nhìn nàng.

Nha đầu này hôm nay ăn nhầm cái gì thế? Hờn dỗi như cô bé?

Trong lòng ngán ngẩm khó tả xiết, Cao Cường buồn bực hỏi:

“Không thấy ta đang bận bịu sao? Ngươi muốn cái gì thì mau mau nói ra đi chứ”

Phạm Tuyết Nhàn nhanh như chớp đứng dậy, lớn tiếng quát:

“Ngươi ngồi nghịch vớ vẩn chứ bận cái gì? Hừ, uổng công ta lo lắng cho ngươi”

“Nghịch vớ vẩn?” – Cao Cường càng thêm buồn bực, thở dài nói:

“Nha đầu ngươi là kẻ ngoại đạo thì biết cái khỉ gì mà phán linh tinh? Cần phải biết phương pháp chế tạo vũ khí đầu tiên do nhân loại sáng tạo ra chính là mài. Trải qua nhiều bậc tiền nhân nghiên cứu phát triển, sau này khai sáng và lưu truyền thủ pháp gọi là ẩn phong”

“Chắc hẳn ngươi đã đọc cuốn tâm đắc tu hành phát cho học viên, trong đó có phương thức mở ra đạo của riêng mình. Ta dùng thủ pháp ẩn phong, không chỉ luyện chế đồ vật, còn đang rèn luyện đạo tâm. Ngươi dùng thần thức quan sát thử xem rồi sẽ hiểu được”

Hả?

Phạm Tuyết Nhàn không khỏi giật mình, vội vàng làm theo lời hắn.

Để rồi thấy được đúng như hắn nói, có điều tốc độ hấp thu linh khí khá chậm chạp.

Thế nhưng hấp thu quá đỗi tạp nham, đủ loại linh khí hòa trộn tạo thành một màu xám xịt u ám.

Vấn đề là phương pháp đầy hoang tưởng đó vậy mà thực sự dùng được? Phạm Tuyết Nhàn càng nghĩ càng choáng váng, thật lâu sau vẫn không nói nổi nên lời.

Đang trong thời gian mấu chốt, nha đầu này cứ chạy tới quậy phá, lỡ ngưng kết đạo tâm thất bại thì toi. Cao Cường âm thầm suy nghĩ biện pháp, sau đó cười nói:

“Đừng ngạc nhiên như thế chứ, nên nhớ con người có óc sáng tạo mới làm chủ thế gian. Mà ngươi nếu thực tâm yêu thích Đan Đạo, sao không dựa vào kiến thức trụ cột mở rộng nghiên cứu? Đâu nhất thiết cứ phải tham khảo học tập từ thành quả của người nào đó”

“Aizzz..” – Phạm Tuyết Nhàn khẽ thở dài một tiếng, đi tới ngồi cạnh hắn, rồi nói:

“Khua môi múa mép thì dễ, nhúng tay vào làm mới biết khó khăn nhường nào”

“Ừmm..” – Cao Cường có chút hơi túng quẫn, gãi cằm một hồi mới nhún vai nói:

“Không thì mò mẫm tạm mấy bài thuốc bà bà phát cho thôn dân đi vậy, dù sao mỗi người một bài thuốc, đến khi thấu hiểu nguyên lý, chắc thu hoạch không tồi đâu”

“Xùy…” – Phạm Tuyết Nhàn nghe xong liền bĩu môi phát thành tiếng, rồi thở dài:

“Aizzz, ngươi đúng là kẻ ngoại đạo có khác, nói nghe dễ cứ như bỡn thôi, cơ mà cũng không phải là sai hoàn toàn đâu này. Xem ra ta đành ngồi ngốc trong phòng nghiềm ngẫm một thời gian, bằng không lại bị cái tên khốn nạn đáng chết quăng ném hết chỗ này chỗ kia”

Dứt lời không đợi Cao Cường mở miệng nói thêm câu nào, Phạm Tuyết Nhàn vung tay ném ra sân một đống lớn kim loại, xong là như làn khói cứ thế tan biến mất.

Nói chung nha đầu này hiểu ý rời đi liền tốt rồi.

Chứ hỏi tới vụ vì sao khóc ra máu thì Cao Cường biết trả lời sao giờ?

Chẳng lẽ thành thật nói cho nàng biết bởi vì ngàn năm qua tàn hồn bay khắp nơi, chứng kiến nhiều cảnh đau lòng tới nỗi không kìm nén được máu trào ra khóe mắt?

Chưa cần kể đến hàng tỷ sinh linh vì hành động của hắn mà phải chết oan chết uổng.

Chỉ tính riêng những người thân quen của hắn ngã xuống, đã đủ khiến Cao Cường muốn phát điên.

Lão Phệ, Hà Đông, Huyền tỷ, người quen tại Đông Hải, thầy chùa ở vương quốc Tây Lan, đám người ở lâu đài Lufina, toàn bộ đều chết khi địa chấn lan tới đại lục.

Diên Lộc, Hoàng Đại Hùng, Đỗ Khải, Lâm Tiểu Tùng, chết trong tay đám Tà Tu Tiên Phủ.

Bốn người bọn họ chỉ có duy nhất Hoàng Đại Hùng lưu lại đứa con trai, sau nhờ có nhẫn Hỏa Vân Các gia nhập Huyết Y Môn, nhưng tử trận trong một chiến dịch.

Được cái là trước đó tiểu tử này đã kịp đẻ cho Hoàng Đại Hùng đứa cháu đích tôn, nom có vẻ thông minh láu lỉnh hơn cha với ông nội nên đặt tên là Hoàng Đại Lang.

Nói chung tàn hồn phiêu tán khắp nơi, sau khi thức hải khôi phục, Cao Cường gần như nắm bắt toàn bộ diễn biến Thiên Nhãn tinh cầu trong một ngàn năm vừa qua.

Vả lại giống như dõi nhìn theo bản năng, tàn hồn không bỏ sót bất cứ người thân quen nào của hắn.

Trong đó có một bóng hình khiến Cao Cường cực độ đau lòng, và cực kỳ muốn giết người.

Và nàng là nguyên nhân dẫn tới việc máu trào ra khỏi khóe mắt hắn.

“Aizzz..” – Cao Cường cảm nhận thấy mắt lại bắt đầu tuôn ra chất lỏng lạnh ngắt, không khỏi buồn bực thở dài một tiếng, mau chóng dùng ống tay áo lau cho sạch.

Giờ mà không kiềm chế được là xôi hỏng bỏng không, phải nhịn xuống.

Hít sâu vài hơi để ổn định lại cảm xúc, xong xuôi Cao Cường đứng dậy đi tới lựa chọn kim loại.

Tầm này không thích hợp rèn luyện đạo tâm, thôi thì tranh thủ chế tác cột trụ trận pháp, sớm xúc tiến kế hoạch bồi dưỡng nhóm Trương Long kẻo nha đầu kia ăn vạ.

Cơ mà tiểu tử Hoàng Đại Lang cũng chuyên tâm luyện quyền như cha với ông nội thì phải?

Cái này hướng đi không được thích hợp cho lắm, liền điều chỉnh một thể mới được.

Nghĩ tới đây Cao Cường nhấc lên một khối tinh thiết thật lớn, rồi đem tới đặt trên bàn đe. Tất nhiên đây là hắn dự định rèn cho Hoàng Đại Lang thanh binh khí sắc bén.
Bình Luận (0)
Comment