Dương Gian Phán Quan

Chương 432

Mặc dù không loại trừ khả năng gã Võ Hạo Nam âm thầm sắp đặt gì đó, nhưng với tình trạng truyền thừa nhiều nhan nhản, Cao Cường liền quyết định tin tưởng Tiểu Long Linh.

Vả lại cái gã ất ơ họ Võ đó là lão đại một phương, thuộc diện đứng hóng gió trên đỉnh thế gian, thiết nghĩ gã chẳng thiếu thốn khỉ gì ngoại trừ tìm kiếm người kế thừa chức trách.

Suy cho cùng, thôi thì cứ tùy tiện gã chiêu trò, dù sao cũng chẳng có gì tồi tệ.

Mấu chốt là dế nhũi thì không nên lãng phí thời gian vào việc nghĩ ngợi những điều quá xa xôi.

Tạm thời gác chuyện Tiểu Long Linh từng lăn lộn với ba gã “thiên tử” sang một bên, Cao Cường nhìn chòng chọc vào mắt Trương Mẫn, thật lâu sau nhếch miệng cười nhạt:

“Ta là kẻ ưa thích lối sống tự do không trói buộc, sẽ không bao giờ có chuyện ta gia nhập Thiên Môn hay là bất cứ tổ chức thế lực nào. Ngươi hiện tại có thể rời đi được rồi đấy”

“Tại vì sao?” – Trương Mẫn rất không hiểu, vội mở miệng khuyên nhủ:

“Ngươi cần phải hiểu rằng có rất nhiều thế lực lâu đời biết tới chuyện thiên tử. Một khi bại lộ thân phận, khả năng sinh tử không còn do ngươi tự mình định đoạt. Nhưng nếu gia nhập Thiên Môn lại là một nhẽ, sẽ có cường giả che chở bảo vệ ngươi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì”

Lười nhác giải thích, Cao Cường lạnh nhạt khoát tay:

“Thôi quên đi, nói mỏi mồm chưa chắc ngươi đã hiểu nổi”

Thánh họ, tiểu tử ngươi dựa vào đâu dám khẳng định lão nương không hiểu? Trương Mẫn trên trán nổi đầy gân xanh, rất muốn đè đầu tiểu tử láo xược này đánh cho một trận.

Thật sự kỳ quái, càng nhìn tiểu tử này càng thấy ngứa mắt.

Trương Mẫn đành hít sâu vài hơi ổn định lại cảm xúc, rồi trầm giọng nói:

“Ngươi muốn nghịch ngợm sao cứ việc tùy tiện, nhưng bề trên giao cho Thiên Môn chúng ta trọng trách bảo vệ thiên tử an toàn phát triển, bởi vậy từ giờ ta sẽ kè kè bên ngươi”

“Bảo vệ? Xùy” – Cao Cường lập tức hỉ mũi coi thường, thẳng thừng nói:

“Chính xác là theo sau giám sát, rình rập chờ đợi ta làm việc ác để có cớ diệt trừ mới đúng”

“Ngươi..” – Trương Mẫn nghe mà thấy tức lộn ruột, muốn phản bác nhưng không sao nói nổi nên lời.

Căn bản Cao Cường nói gần sát với thực tế, nàng ta nghẹn họng cũng phải thôi.

Tất nhiên Thiên Môn không xấu tính đến mức rình rập lấy cớ giết người, chỉ là bọn họ không chấp nhận làm việc theo mệnh lệnh của “bề trên” một cách máy móc như con rối.

Nói cách khác, Thiên Môn chú trọng duy trì quan niệm “chúng sinh bình đẳng”, bởi vậy không quan tâm thiên tử là con ông trời hay gì, cứ làm việc ác thì tính tội như thứ dân.

Tóm lại, chưa hỏng hẳn liền nghiêm khắc giáo dục, đã hỏng hẳn liền thẳng tay diệt trừ.

Thực ra vừa rồi được Tiểu Long Linh lén truyền âm báo cho biết chuyện này, Cao Cường có cái nhìn khác hẳn về Thiên Môn, thậm chí thiếu chút nữa quyết định gia nhập.

Chẳng qua nghĩ tới tổ chức này đề ra quá nhiều “Giới Luật”, hoàn toàn trái ngược với lối sống tự do phóng khoáng mà hắn truy cầu, nên mới kịp thời gạt bỏ cái ý định đó.

Không gia nhập là cái chắc chắn rồi, nhưng càng không nên cùng với Thiên Môn kết thù.

Nghĩ được tới đây, Cao Cường liền nghiêm túc nói:

“Ta chúa ghét người khác xen vào chuyện của mình, tốt nhất là ai đi đường nấy. Tất nhiên ngươi muốn kè kè giám sát thì cứ việc tùy tiện, về sau đừng thấy hối hận là được”

“Nha..” – Trương Mẫn nghe xong nhoẻn miệng cười:

“Dế nhũi lại dám hù dọa lão nương, thật sự gan to bằng trời. Tiểu tử ngươi chán sống?”

“Hắc..” – Cao Cường không chút đếm xỉa cười nhạt:

“Bản thiếu gia chán sống thì đã làm sao nào? Xin lỗi nhé, không phải nói ngoa, trừ khi đám ất ơ bề trên gì kia đích thân động thủ, chứ còn các ngươi chưa đủ trình độ giết ta”

Những lời này hoàn toàn là sự thật.

Nhìn chung Sinh Mệnh Đại Đạo thần kỳ vô cùng, mặc dù chưa đến mức giúp hắn có tấm thân bất tử, nhưng chỉ cần sót lại một giọt máu liền đủ để hắn tiến hành trùng sinh.

Xác định lang thang tại nơi nguy hiểm trên từng tấc đất như Thiên Giới, hắn đương nhiên phải chuẩn bị kế hoạch phòng ngừa bất chắc, bị đánh chết vài chục lần cũng được.

Để mà nói thì thần thông quảng đại cỡ Võ Hạo Nam may ra mới tìm được nơi hắn cất giấu máu.

Vấn đề là gã đó dám làm vậy sao? Bà bà vặn gẫy cổ gã luôn chứ nhờn mặt à?

WTF?

Còn đang mải mê đắc ý trong lòng, Cao Cường chợt thấy tầm nhìn tối đen, hơn nữa thân thể giống như phản ứng có điều kiện, bỗng dưng sinh ra cảm giác cực kỳ đau nhức.

Cái này tình huống quá đỗi quen thuộc, là phản ứng trước khi ăn hành ngập mồm chứ còn gì nữa.

“Oành.. Oành.. Oành.. Oành…..”

Sau chuỗi tiếng động đầy chát chúa, Cao Cường đầu bù tóc rối quần áo rách tả tơi, hệt như con gián nằm bẹp dí với hai mắt tím bầm và máu mồm máu mũi chảy lênh láng.

Bà cô này đủ hung ác, đủ tàn nhẫn.

Đấm một trăm quyền, đá một trăm cước, đạp một trăm nhát.

Bản thiếu gia nhớ kỹ, xin thề sau này sẽ hoàn trả đầy đủ cả gốc lẫn lãi.

“Đàn ông sức dài vai rộng kiểu quái gì lại để nữ nhân đánh cho không ngóc đầu lên được như thế hả? Aizzz, bổn tọa mà là ngươi thì đập đầu chết quách đi cho nó đỡ nhục” – Tiểu Long Linh bắt được cơ hội liền truyền âm châm chọc, căn bản vẫn ức cái vụ hắn hút cạn tiên khí.

Vả lại Cao Cường chuẩn bị xâm nhập chiến trường mịt mù quỷ khí, báo hại nó phải tạm ngừng hấp thu tiên khí thiên địa bổ sung Hạ Long Giới. Cái này càng nghĩ càng thấy ức chế không ngòi bút nào tả xiết, thậm chí có xúc động muốn xúi giục Trương Mẫn đập chết hắn luôn đi.

Bị con giun thối tha này mỉa mai, Cao Cường đương nhiên rất cay mũi.

Nhưng nếu phản bác không khéo thì sẽ bị nó chụp mũ là “kẻ yếu thích ngụy biện”.

Suy cho cùng chỉ còn cách mặt dày vô liêm sỉ, nghĩ tới đây, Cao Cường truyền âm cười nhạt:

“Hắc hắc, ngươi không biết nữ nhân là chuyên gia nói một đằng làm một nẻo à? Nàng bởi vì ưa thích bản thiếu gia mới cố tình dùng vũ lực để lưu lại ấn tượng mạnh đó thôi. Tất nhiên không loại trừ khả năng nàng ý đồ chọc giận khiến bản thiếu gia điên máu nỗ lực tu luyện hơn”

“Aizzz..” – Tiểu Long Linh ngán ngẩm thở dài đáp lại:

“Lý do ngớ ngẩn như thế mà ngươi cũng nói ra được ư? Tốt thôi, nếu ưa thích chắc sẽ không từ chối giúp ngươi đào móc tiên mạch đâu nhỉ? Đánh tiếng nhờ nàng thử coi”

Ách..

Cao Cường thoáng sửng sốt, có điều rất nhanh liền thản nhiên trả lời:

“Bản thiếu gia mười phần vững tin nàng sẽ nhiệt tình trợ giúp, chẳng qua không muốn nợ nàng ân tình. Vả lại đã là đàn ông thì phải tự cường, nên tránh nhờ cậy người khác”

Đúng lúc này Cao Cường thấy mạn xườn bị đá nhẹ vài cái, sau đó là giọng nói của Trương Mẫn:

“Tiểu tử ngươi định nằm đó ăn vạ đến khi nào? Trong ba hơi thở còn chưa đứng dậy thì đừng trách”

Thánh họ tiên sư cha.

Cao Cường thầm mắng lấy một câu, vội vàng đứng lên, tức giận nói:

“Hừ, mối thù ngày hôm nay bản thiếu gia nhớ kỹ, rồi sẽ có ngày dạy cho ngươi biết cách làm người”

- --

Mười phút sau.

Cao Cường nhanh chóng xử lý hết thảy thương tổn, thay đổi một thân áo quần sạch sẽ. Rồi đứng chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn xuống chiến trường, nhíu mày khẽ hỏi:

“Dường như các thế lực tại Thiên Giới cố tình để mặc cho Dị Tộc chiếm lĩnh chiến trường. Bởi muốn dùng làm nơi rèn luyện, thay vì cứ xông vào rừng gây xung đột với Yêu Tộc?”

“Chính xác” – Trương Mẫn khẽ gật đầu trả lời, sau đó thở dài nói thêm:

“Trước mắt còn chưa có biện pháp giải quyết triệt để vấn đề, trong khi đó tài liệu thu được từ xác Dị Tộc có thể dùng để luyện chế đồ vật. Nói chung quy hoạch chiến trường kiểu này đạt được lợi ích nhất định. Vả lại đến đây liều mạng vẫn có ý nghĩa hơn là tiêu hao cùng Yêu Tộc”

“Không sai” – Cao Cường khẽ gật đầu tán thành, rồi nhún vai cười nói:

“Chưa thể phá hủy không gian thông đạo thì đây đã là biện pháp hữu hiệu nhất, nhưng Dị Tộc không hề ngu ngốc đâu này. Dám chắc còn kèm theo một vài vấn nạn, thậm chí có liên quan tới lý do tại sao một vị Tiên Vương như ngươi phải ngây ngốc ở tòa tiểu thành nghèo nàn kia”

“CHÁT…”

Trương Mẫn dứt khoát quất cho hắn một cái bạt tai, trợn mắt lên quát:

“Ăn trận đòn chưa vẫn biết sợ đúng không? Có gì mau nói”

Aizzz, khi xưa thường xuyên hù dọa bạt tai tên nhóc Tiểu Dương, hiện giờ phải chịu quả báo đây mà. Cao Cường vừa xoa đầu cho vơi bớt đau đớn, vừa buồn bực suy nghĩ.

Cơ mà câu giờ rất dễ ăn đòn oan nữa, hắn đành vừa xoa đầu vừa nói:

“Dị Tộc có hai loài khác thường gồm Hư Quỷ và Ma Linh, bọn chúng có vài đặc điểm chung như là đều tồn tại dưới dạng khí, có năng lực ẩn nấp ngay cả thần thức cũng khó lòng phát hiện. Bởi vậy sau khi chiếm thân xác con người, có thể thoải mái trà trộn làm điều xằng bậy”

“Aizzz..” – Trương Mẫn nghe đến đây liền khe khẽ thở dài, khổ sở nói:

“Đúng thật là hai loài này thoát ra ngoài quậy phá, chuyên môn đoạt xá rồi gây ra thảm án khắp nơi. Chúng ta không có biện pháp truy lùng, đành phải giết lầm hơn bỏ sót”

Cơ hội tới.

Cao Cường ngước mặt nhìn lên bầu trời, chậm rãi nói ra:

“Trong tay ta có một môn nhãn thuật rất dễ tu luyện, đạt tới tiểu thành liền có thể phát hiện ma quỷ bằng mắt thường. Ngoài ra còn có môn tiểu tiên pháp khiến bọn chúng không thể ẩn thân chạy trốn, cuối cùng là một môn tiểu tiên pháp có hiệu quả trục xuất ma quỷ xuống Âm Phủ”

“Ừm...” – Trương Mẫn sâu kín nhìn hắn, thẳng thừng hỏi:

“Muốn tiến hành trao đổi ư? Tốt thôi, nói ra điều kiện của ngươi đi”

“Hào sảng” – Cao Cường không chút tiếc rẻ bật lên ngón tay cái, sau đó cười nói:

“Thứ nhất là không được tiết lộ thân phận của ta với bất kỳ người nào, bao gồm cả tổng bộ Thiên Môn. Thứ hai là không được đi theo cũng như giám sát ta. Ý ngươi thế nào?”

“Chậc.. Chậc..”

Đúng vào lúc này giọng nói của Tiểu Long Linh lại vang lên trong đầu hắn:

“Nha đầu này diện mạo đủ xinh đẹp, dáng người đủ nóng bỏng, thiên phú xếp vào hàng ngũ tinh anh. Không muốn vun đắp tình cảm nam nữ thì giữ lại bồi dưỡng thành hầu gái cũng được. Bổn tọa nói thật ngươi đừng buồn, chỉ có kẻ ngu hết thuốc chữa mới xua đuổi nàng ta”

“Xùy..” – Cao Cường hỉ mũi không chút che giấu khinh bỉ, mỉa mai đáp lại:

“Là thành viên của Thiên Môn, nàng ta đã từng thề thốt đủ điều. Chỉ cần sai một li là sẽ bị thiên khiển đánh chết, thử hỏi làm nên được cái trò trống khỉ gì mà giữ lại chứ hả?”

“Xùy..” – Tiểu Long Linh liền học theo hỉ mũi coi thường, rồi lạnh nhạt đáp:

“Ngươi đột phá đại cảnh giới có thấy Thiên Kiếp không hả? Nói ngươi ngu còn không chịu nhận”

Ách..

Mà khoan, nói như vậy có nghĩa kẻ nắm giữ mầm mống Đại Đạo, không, ý con giun hẳn là bao gồm cả kẻ nắm giữ Tiên Vị cũng nghiễm nhiên thoát khỏi thiên khiển ràng buộc.

Chỉ có điều.. ai gù..

Cao Cường chán nản truyền âm nói với Tiểu Long Linh:

“Ta hiểu ý ngươi là gì rồi, nhưng biết đi đâu tìm kiếm Tiên Vị cho nàng ta? Vả lại chưa chắc đã có Tiên Vị thích hợp để nàng ta kế thừa. Nói chung kế hoạch này không khả quan”

“Ngu ngốc” – Tiểu Long Linh khẽ mắng một câu, sau đó đắc ý cười nói:

“Hắc hắc, bổn tọa liền vì tiểu tử ngươi mà đóng vai hệ thống giống như trong tiểu thuyết. Thế này nhé, chỉ cần sưu tầm đủ mười mỏ hạ phẩm tiên mạch, bổn tọa liền quẳng cho ngươi Hoàng Hạc Tiên Cầm. Cam đoan vô cùng bá đạo, hơn nữa còn phi thường thích hợp với nàng”

Hiểu rồi, hiểu rồi, bản thiếu gia hiểu rồi!!!

Con giun thối tha này đang giữ Tiên Vị của ba gã thiên tử trước kia, nhất định là như thế. Cao Cường nghĩ tới việc đút túi cả ba món đồ đó, máu trong người liền như sôi sục.
Bình Luận (0)
Comment