Dương Gian Phán Quan

Chương 437

Lúc bình thường ba tháng chỉ là một khái niệm ngắn ngủi không hề đáng kể, nhưng ở tại chiến trường ngập tràn nguy cơ thì có cảm giác thời gian trôi qua chậm chạp vô cùng.

Tuy nhiên..

Chuỗi ngày “ăn không ngon, ngủ không yên” đối với đám học viên rốt cuộc cũng đi đến hồi kết.

Hiện giờ năm mươi nhóm học viên đã bắt đầu nghĩ tới việc đi dạo đường phố Dạ Tuyết Vương Thành, cũng như ghé vào nhà hàng sa hoa bậc nhất để mà nhậu nhẹt ăn mừng.

Tóm lại là không say không về, phải dùng rượu gột rửa hết những căng thẳng trong lòng thì mới thôi.

Trong khi đám học viên mừng vui hơn Tết, nhóm đại diện của học viện Dạ Tuyết đang cực kỳ đau đầu, nguyên nhân là bởi không hiểu vì sao lần này sống sót trở về quá nhiều?

Giả dụ thực lực học viên mạnh mẽ hơn xưa đã đành, đằng này vẫn kém cỏi hệt như bao lần trước đó, nếu đúng theo truyền thống thì sẽ có quá nửa vĩnh viễn nằm lại đây đấy.

Thế nhưng chỉ có tổng cộng bảy học viên ngã xuống mà thôi, càng nghĩ lại càng cảm thấy khó tin.

Tất nhiên học viện Dạ Tuyết cũng không hề hi vọng sẽ chết thật nhiều.

Kỳ thực luôn có lão sư âm thầm theo sau giám sát cùng với bảo vệ các nhóm học viên, khổ nỗi địch nhân là Dị Tộc hung hãn, cho nên không thiếu lão sư cũng bất hạnh bỏ mình.

Nói trắng ra, đám lão sư chẳng muốn tiếp nhận nhiệm vụ giám thị đầy nguy hiểm này một chút nào.

Cơ mà hiện tại bọn họ đang vui mừng muốn khóc, chỉ là không dám bộc lộ ra mặt.

Lúc này bên trong phòng họp giành cho nhóm đại diện học viện Dạ Tuyết.

Ngồi nghe đám lão sư giám thị lần lượt báo cáo tình hình, Lương Siêu Quần không khỏi lâm vào suy tư, vẻ mặt càng lúc càng ngưng trọng, rất lâu sau mới trầm giọng nói:

“Theo lời các ngươi vừa nói thì đụng độ toàn là Dị Tộc yếu ớt, đám học viên có thể dễ dàng giải quyết là phải rồi, hơn nữa không quá khó hiểu khi sống sót nhiều như thế”

Đến đây Lương Siêu Quần liền đứng dậy, sau đó mới tiếp tục nói:

“Thế nhưng đám nhóc tiềm lực thấp kém là việc quá rõ ràng, đem thu nhận toàn bộ chưa hẳn đã tốt cho bọn chúng. Ta dự định yêu cầu tiến hành thêm một đợt khảo thí dưới hình thức đơn đấu lôi đài, qua đó loại bớt một nửa, mấy người các ngươi cảm thấy có được không?”

Chúng ta dám mở mồm nói câu “không được” sao?

Đám lão sư giám thị không hẹn mà trong lòng đồng loạt thầm mắng.

Mặc dù làm thế này là quá bất công với đám học viên, nhưng Lương Siêu Quần nói cực kỳ hợp lý.

Nói chung chỉ có kẻ ngốc mới tin tưởng vào cái khái niệm “tu hành là nghịch thiên mà đi”, bởi thực tế là không bột đố gột nên hồ, vốn liếng ít ỏi hiển nhiên khó lòng đi xa.

Cảm thấy nghi ngờ thì cứ nhìn vào mấy gã thiếu gia chơi bời lêu lổng là sẽ hiểu ngay thôi.

Gia thế hơn người nhưng thiên phú kém cỏi, cho dù được cắn tiên đan uống thần dược thay cơm canh, đến lúc chết đi vẫn chỉ là mặt hàng dế nhũi không hơn không kém.

Tất nhiên đã tu hành thì ai ai cũng mơ ước có một ngày trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa.

Nhưng theo số liệu thống kê thì Thiên Giới mỗi năm có ngót nghét mười triệu tu sĩ chết dưới Lôi Kiếp.

Bởi vậy thỉnh thoảng mơ mộng giải trí chút thôi, đừng có suốt ngày kêu gào “lão tử muốn nghịch thiên”, kẻo đến lúc bị Lôi Kiếp quật thành tro bụi thì sẽ không kịp hối hận.

Tóm lại thiên phú kém cỏi thì trở về nhà làm “rick kid” sống trong nhung lụa vàng son cho sướng thân.

Chứ tội nợ gì đâu mà cứ cắm đầu cắm cổ tiến vào học viện, để rồi sẽ phải nhịn nhục chịu đựng những ánh mắt kỳ thị như nhìn một con chó tới từ đám học viên tinh anh?

Quay lại với thức tại.

Sau khi đều đã gật đầu ngỏ ý tán thành, trong nhóm lão sư có một lão giả mở miệng hỏi:

“Mọi người có nghĩ vụ việc lần này là do Trương Mẫn động thủ chém giết Dị Tộc hay không?”

“Không phải do nàng” – Lương Siêu Quần quyết đoán lắc lắc ngón tay chỏ, lạnh nhạt nói:

“Trương Mẫn tu vi hiện tại đã là Tiên Vương, nàng cùng ta hứa hẹn sẽ không xuất thủ vượt quá ba lần. Vả lại đầu trâu kia không đời nào để mặc nàng tùy tiện chém giết”

“Ra là thế” – Lão giả khẽ lẩm bẩm đáp lại, xong là không nói thêm gì nữa.

“Ta thấy khá hiếu kỳ” – Một vị lão sư đột ngột lên tiếng:

“Đáng lý ra Trương Mẫn phải đưa tiểu tử kia về tổng bộ Thiên Môn mới đúng, vậy mà lại xin gia nhập vào học viện chúng ta, việc này càng nghĩ lại càng thấy khác thường”

“Có gì kỳ quái chứ?” – Lương Siêu Quần cười nhạt nói:

“Trương Mẫn phải rời bỏ cương vị đi theo kèm cặp, chứng tỏ là kẻ thiên phú siêu hạng. Nếu ta đoán không lầm thì tên nhóc này đã từ chối gia nhập Thiên Môn. Ta dự định đích thân giám sát một thời gian, là hạt giống tốt liền mời chào, các ngươi nhớ giữ mồm giữ miệng”

Chúng ta đầu óc có bị hỏng hóc đâu mà đem chuyện này đi rêu rao khắp nơi?

Nhóm lão sư trong lòng một lần nữa thầm mắng Lương Siêu Quần vì cái tội chuyên nói lời thừa thãi.

Nói chung Thiên Môn là ngọn núi quá mức khổng lồ, chỉ là học viện tại cái Vương Thành nho nhỏ cũng dám cướp miếng ăn, việc này nếu lộ ra liền hết đường cứu chữa.

Ngặt một nỗi Lương Siêu Quần là do Tiên Đình cử tới, việc hắn muốn làm, không ai muốn ngăn cản.

Đắc tội Thiên Môn, có lẽ người ta chẳng thèm chấp nhặt kiến hôi.

Đắc tội Lương Siêu Quần, tương lai khổ cực là cái chắc.

- --

Trong khi toàn bộ năm mươi nhóm học viên đã trở về từ sớm, thì mãi đến lúc bầu trời tối đen như mực, Cao Cường cùng với Trương Mẫn mới sánh vai về tới cổng thành.

Vừa bước chân vào trong thành, Trương Mẫn vành tai thoáng nhúc nhích.

Vài giây sau, nàng hạ thấp giọng xuống cười nói:

“Gã họ Lương vừa truyền âm nói rằng số lượng học viên vượt quá chỉ tiêu, bởi vậy ngày mai tại học viện Dạ Tuyết sẽ tiến hành thêm một đợt khảo thí với hình thức đấu lôi đài. Vả lại còn tùy theo thành tích để phân chia cấp bậc học viên, ngươi dứt khoát bắt lấy hạng nhất đi”

Cao Cường cảm thấy khá nghi hoặc, liền vội hỏi:

“Vượt quá chỉ tiêu là bao nhiêu?”

“Hắc..” – Trương Mẫn đưa tay che miệng khẽ nói:

“Tại vì ngươi chạy vòng vòng đánh chết hết cái đám cứng cựa, thành ra năm mươi nhóm học viên chỉ đụng phải thứ yếu, có tận bốn trăm lẻ ba học viên sống sót trở về”

Thánh họ, còn nhiều khiếp vậy?

Cơ mà nói Cao Cường một mình đập phá bến bãi cũng chẳng phải là đổ oan đâu này.

Mặc dù hắn chỉ đánh chết đúng bốn trăm đầu bao gồm cả Ma lẫn Quỷ, đây là con số như muối bỏ biển mà thôi, không thể nào gây ảnh hưởng tới tình trạng chiến trường.

Thế nhưng hắn luôn vận dụng Dẫn Hồn để thu những cỗ thi thể hoàn hảo không tì vết.

Và với việc bóng gió tiết lộ bản thân có loại pháp bảo không gian tương tự Tiên Cư, hắn thường xuyên viện cớ rèn luyện chú tạo để vào Hạ Long Giới tiến hành điểm hóa.

Sau đó liền nhờ Tiểu Long Linh vụng trộm thả đám “khôi lỗi” này rời đi làm nhiệm vụ.

Vấn đề là chúng thực lực quá yếu, khó lòng thu thập được tin tức có giá trị.

Cao Cường bắt buộc phải lệnh cho bọn chúng làm đủ mọi cách đề thăng tu vi, cần thiết thì cứ ra sức cắn nuốt đồng tộc, cho dù việc này rất dễ khiến đại năng Dị Tộc chú ý.

Không ngờ đám này ăn khỏe kinh dị như vậy, mới đó đã quét sạch vòng ngoài chiến trường.

Thôi thì hi vọng đến khi sự việc vỡ lở, chí ít có vài ba đầu tu vi khấm khá một chút.

- --

Một đêm rất nhanh liền qua đi.

Trời vừa sáng tỏ là phi thuyền bắt đầu khởi hành tiến về Dạ Tuyết Vương Thành.

Lúc này toàn thể học viên đã nhận được thông báo về việc có thêm một đợt khảo thí hình thức đấu lôi đài, nhìn chung tâm trạng ai nấy cũng đều phi thường phẫn nộ.

Đặc biệt là khi biết được đối tượng khảo thí sẽ là đám học viên năm nhất của học viện Dạ Tuyết, cái này càng khiến người giận sôi, khá là muốn văng tục chửi thề.

Rõ ràng là muốn loại bỏ toàn bộ thì mới chịu vừa lòng đây mà, thật sự quá đáng.

Cùng với Trương Mẫn và nhóm học viên Cửu Dương Thành đứng tại một góc, Cao Cường nhìn bọn họ sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, không nhịn được liền tặc lưỡi nói:

“Đám ngốc các ngươi lo lắng làm cái khỉ gì chứ?”

Mọi người nghe xong đều bĩu môi khinh bỉ nhìn hắn, thông qua ánh mắt có thể hiểu rằng bọn họ đang muốn nói “tiểu tử ngươi đúng là cái đồ điếc không sợ súng”.

“Aizz..” – Cao Cường nhìn cảnh này liền thở dài ngao ngán:

“Có lẽ cái đám học viên năm nhất kia thực lực vượt trội, nhưng chưa chắc đã từng trải qua ba tháng tại chiến trường, đây là lỗ hổng để các ngươi khai thác. Mấu chốt chỉ là lôi đài luận bàn điểm tới là ngừng, bọn họ tuyệt nhiên sẽ không chuẩn bị sẵn tâm lý liều mạng”

“Ta hiểu rồi” – Tư Đồ Hạo Nam búng tay nghe đến “toách” một cái, mỉm cười hỏi:

“Tiểu Cường, ý ngươi là vua cũng thua thằng liều chứ gì?”

“Chính xác” – Cao Cường hướng mặt hàng này bật ngón tay cái, nghiêm túc nói:

“Thế nhưng chênh lệch quá lớn thì cố gắng đến mấy cũng vô ích, bởi vậy mục đích liều mạng chủ yếu là để diễn trò cho giám khảo xem. Dù gì ở cái thời buổi chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào, pháo hôi thiện chiến là mặt hàng luôn được chào đón, đã hiểu chưa?”

Pháo hôi thiện chiến?

Cả đám đứng nghe mà da mặt không ngừng giật giật.

Ngặt một nỗi hắn nói quá chuẩn, đến nỗi không ai có thể phản bác được.

Bởi ở nơi khỉ ho cò gáy như Cửu Dương Thành, Địa Cấp tiên căn đã được nâng bi là thiên tài này nọ. Chứ tại Vương Thành thì Thiên Cấp tiên căn còn chưa là gì.

Cái này hiện thực phũ phàng nhiều lần nghe đại lão ở nhà phổ cập, cả đám sớm đã tự hiểu lấy mình.

Thấy bọn họ thi nhau than ngắn thở dài, Cao Cường chẳng buồn nói gì thêm, căn bản trong lòng có chút lo lắng không yên, liền híp mắt nhìn về hướng chiến trường.

Phát hiện hắn khác thường, Trương Mẫn lập tức truyền âm dò hỏi:

“Trông ngươi có vẻ bồn chồn lo lắng, linh cảm thấy điều gì không ổn à?”

Cao Cường hướng nàng khẽ gật đầu, sau đó truyền âm giảng giải:

“Ta cho rằng kế hoạch dùng Hư Quỷ Ma Linh phá hủy khốn trận tuy khó đề phòng nhưng không khả thi. Thậm chí rất có khả năng là do Dị Tộc cố tình để lộ, hòng đánh lạc hướng phe ta, cũng như che giấu mục đích vì sao bọn chúng phải chiếm lấy các chiến trường”

Trương Mẫn thoáng nhíu mày trầm tư, rất lâu sau mới lại truyền âm:

“Chiến trường nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cho dù có mạch khoáng cũng chả nhiều nhặn gì. Chẳng lẽ bên dưới lòng đất chôn vùi thiên đại bí mật nào đó?”

Aizzz, nàng ta suy nghĩ quá đỗi đơn giản, lại còn chỉ biết nhìn vào những thứ trước mắt mà thôi.

Cao Cường thầm thở dài một hơi, rồi truyền âm cẩn thận giải thích:

“Ngươi từng nói chiến trường đã duy trì hiện trạng ngót nghét ba mươi vạn năm. Ta tự hỏi với thời gian dài như thế, Dị Tộc cướp đoạt được bao nhiêu tài nguyên từ những kẻ ngã xuống? Có lẽ hẳn là đủ để dùng trong việc xây dựng nhiều cỗ Truyền Tống Trận cỡ lớn”

“Tuy nhiên điều khiến ta lo lắng nhất là hiểm họa diệt vong đã không còn hiện hữu ở trước mắt, những kẻ tham lam tự cho mình là thông minh rất dễ gây ra tai họa. Ví dụ như nuôi ý định cấu kết, hoặc là muốn khống chế Dị Tộc để xưng hùng xưng bá thiên hạ chẳng hạn”

Không lo lắng không được.

Thường thì tuyến nhân vật phản diện không muốn để thế gian yên ổn quá lâu đâu đấy.

Trong khi đó bản quan trót hứa hẹn với gã ất ơ họ Võ kia rồi, chẳng may Dị Tộc thoát ra ngoài làm loạn khắp nơi, vậy thì việc phải làm sẽ càng thêm phần khó khăn.

Có lẽ đám tai to mặt lớn của các thế lực đỉnh tiêm cũng đã lường trước mọi tình huống.

Nhưng tốt nhất là cứ đánh tiếng với Trương Mẫn để nàng nhắc nhở đại lão Thiên Môn cho chắc ăn.

Bình Luận (0)
Comment