Dương Gian Phán Quan

Chương 93

Trong quán xôi, bầu không khí trầm lắng, phút chốc liền trở thành vô cùng nặng nề.

Khí thế từ trên người Cao Cường cùng với nam tử trung niên toả ra, đụng chạm so kè trong không khí.

Khiến cho những người có mặt ở trong quán lúc này, dù không hiểu được là có chuyện gì đang diễn ra, xong vẫn mơ hồ nhận thấy một cảm giác bức bách đến khó thở.

Gã nam tử trung niên là muốn thông qua va chạm khí thế để thăm dò sâu cạn của hắn. Cao Cường thừa sức hiểu và không hề ngại chơi đùa cùng đối phương một chút.

Bởi mục đích trở lại trung tâm thành phố của Cao Cường lần này chính là để cố tình triển lộ ra thực lực.

Qua đó gây sức ép, buộc gã hắc thủ sau màn kia phải làm ra động tác võ thuật mới.

Hắn đây là chấp nhận đứng ở ngoài sáng, đấu với địch nhân vẫn luôn nấp trong tối.

Thẳng thừng mà nói thì Cao Cường biết rằng phương án này đúng kiểu trẻ trâu lao đầu vào mạo hiểm.

Thế nhưng hắn không mạo hiểm, thì biết đến khi nào mới giải quyết dứt điểm được cái gai trong lòng?

Sống mà cứ phải nơm nớp lo sợ bị người lén lút đâm chọc cho một dao, cảm giác phi thường khó chịu.

Hơn nữa Cao Cường đã dùng nhiều đêm để suy nghĩ và tự hỏi.

Sau cùng hắn đưa ra kết luận cuộc sống ở đô thị không phù hợp với tu sĩ chính là bởi thiếu hụt sức ép.

Cao Cường muốn rất nhiều và cần cũng rất nhiều.

Muốn ăn thì phải lăn vào bếp, chứ ngồi há miệng chờ xung thì có mà chết già.

Bởi vậy Cao Cường bắt buộc phải lăn xả vào vòng xoáy âm mưu dơ bẩn của giới thượng lưu.

Có thể sẽ phải đương đầu với trăm ngàn chiêu trò hắc ám, cũng có thể sẽ bị nuốt cả xương. Thế nhưng Cao Cường là muốn dựa vào bước đi thứ nhất này để xúc tiến bước đi thứ hai.

Đó là được tiếp xúc sâu hơn với giang hồ giới.

Nhìn chung những kiến thức mà Hổ lão từng kể cho hắn nghe là quá mơ hồ và nhiều thiếu sót.

Cao Cường cần tự thân trải nghiệm mới hiểu thấu được giang hồ giới gió tanh mưa máu như thế nào.

Đi một ngày đàng, học một sàng khôn.

Cứ ru rú ở ven đô, cho dù Âm Phủ có buff nhiệt tình hơn nữa, Cao Cường vĩnh viễn chỉ là kẻ vô dụng.

Cao Cường muốn đứng thẳng bằng chính đôi chân của mình.

Và để làm được điều đó, hắn phải tôi luyện cho bản thân cả về sức mạnh thể chất lẫn tinh thần.

Đến kẻ cường đại khủng bố như gã quỷ Bạch Lãnh mà Cao Cường còn muốn đè đầu đánh cho một trận. Thì chút xíu khó khăn thử thách chốn đô thị đã nhằm nhò cái gì.

Sát ý …

Nam tử trung niên đột ngột cảm nhận được sát ý..

Lại thấy vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc của Cao Cường..

Không chút chần chừ, nam tử trung niên xoay người tóm lấy gã Phúc Lâm mà lôi xềnh xệch ra ngoài.

Hai người bọn họ vừa rời khỏi, cảm giác áp bách cũng theo đó mà biến mất không còn chút dấu vết.

Những người có mặt trong quán không khỏi vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù vẫn không hiểu gì cả, nhưng cảm giác mơ hồ vừa rồi đối với bọn họ quả thực là quá đáng sợ.

Nhất là trong khoảnh khắc trước khi hai người kia rời đi.

Những thực khách trong quán bỗng nhiên cảm thấy lạnh toát cả người. Chỉ là chớp nhoáng mà thôi, xong không khác nào như lọt vào hầm băng vậy đó, lạnh lẽo vô cùng.

Tình huống này bắt nguồn từ việc trong đầu Cao Cường nảy sinh ra ý định đem cổ gã Phúc Lâm vặn gãy.

Cao Cường cũng không biết rằng chính ý nghĩ của hắn lại dẫn tới sát ý bộc phát ra ngoài.

Ngặt một nỗi sát ý sát khí cái khái niệm này Cao Cường còn chưa học tập tới.



Cho nên hắn cũng là mù tịt, chẳng hiểu có chuyện gì đã phát sinh.

Xong có một chuyện Cao Cường lại rất rõ ràng. Đó là hắn thực sự muốn giết chết cái gã Phúc Lâm kia.

Bởi vì gã công tử này có tên trong bảng danh sách rút gọn sau cùng mà Anh Tuấn Đại Vương gửi tới.

Thực tế qua phân tích thì..

Có thể thấy từ lúc xuất hiện tại quán xôi cho tới khi rời khỏi, gã không hề có lấy một biểu hiện nào của việc chính là kẻ đã đứng sau dàn xếp chỉnh chết Cao Cường.

Cao Cường dám khẳng định rằng trong quá khứ hắn và gã Phúc Lâm này chưa từng một lần tiếp xúc.

Và trên đời chắc chẳng có kẻ nào rảnh háng đến nỗi vô duyên vô cớ ra sức hãm hại một kẻ xa lạ đi?!.

Thế nhưng không vì thế mà Cao Cường loại bỏ gã này ra khỏi bảng danh sách tình nghi.

Bởi cuộc đời chẳng ai là biết trước được chữ ngờ.

Nói ra thì nghe có phần tàn nhẫn và tiêu cực.

Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, chỉ cần cơ hội đến, Cao Cường thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Mà kể ra cũng khá là lạ.

Hổ lão lúc còn sống, suốt ngày tiêm nhiễm vào đầu hắn, nào là bước ra xã hội gặp địch nhân thì phải bóp chết từ trong trứng nước, rồi thì đánh rắn phải đánh dập đầu, nhổ cỏ nhổ tận gốc …

Xong rồi lại kể cho hắn nghe các vụ đâm đâm chém chém..

Xin thề có trời, khi đó Cao Cường nghe mà toát hết mồ hôi hột, sợ xanh cả mặt.

Vậy mà thế quái nào, hiện giờ nghĩ tới việc giết người, hắn lại chẳng cảm thấy khó ở một tí tẹo nào.

Cao Cường sâu sắc hoài nghi bản chất của hắn có khi chính là một kẻ máu phi thường lạnh cũng nên.

Mà mặc kệ đi, máu lạnh thì máu lạnh.

Mềm mỏng với địch nhân, chính là tàn nhẫn với bản thân đấy.

Cắt ngang dòng suy nghĩ, Cao Cường tỉnh hồn thì thấy trong quán xôi lúc này đã vắng tanh vắng ngắt. Chỉ còn hắn với nhóm Doãn Hồng Hạnh các nàng ngồi lại mà thôi.

Vũ Thu Trang với Diệp Hồng Loan lúc này đang nhìn hắn bằng ánh mắt chứa đầy vẻ cổ quái nghi hoặc.

Chỉ có Doãn Hồng Hạnh là ánh mắt ẩn chứa điểm khác biệt.

Nhìn chung kẻ có xuất thân tương xứng để hôn phối với gã Phúc Lâm như nàng ta mà không biết được một hai thì mới là chuyện kỳ quặc đấy.

Không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây, Cao Cường liền chủ động lên tiếng:

“Ta còn có công chuyện trong người, xin phép đi trước”

Nói dứt lời cũng không quan tâm các nàng cảm nhận ra làm sao. Hắn cứ thế đứng dậy tìm gặp nhân viên để thanh toán tiền rồi ra khỏi quán .

“Cao Cường”

Cao Cường vừa mới ngồi lên xe, còn chưa kịp vặn mở khoá. Sau lưng lần nữa vang lên tiếng gọi, hắn không khỏi nghi hoặc ngoái lại nhìn.

Người gọi hắn cũng không phải ai khác mà chính là Doãn Hồng Hạnh. Có điều cũng chỉ có một mình nàng ta là người đi ra ngoài mà thôi.

Đợi nàng ta đi tới gần, Cao Cường liền tò mò mà hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Doãn Hồng Hạnh cũng là người dứt khoát, bởi vậy thẳng thắn nói ra:

“Ta biết những kẻ như ngươi không coi phàm nhân vào đâu. Thế nhưng Phúc gia rất không đơn giản, ngươi đắc tội Phúc Lâm thì nên hết sức đề phòng cẩn thận”

Chống cả hai khuỷu tay lên đồng hồ công tơ mét, Cao Cường cười cượt nói:

“Ta đương nhiên sẽ phải cẩn thận. Nhưng còn ngươi thì sao đây? Một tiểu thư lá ngọc cành vàng lại không có hộ vệ đi kèm. Chắc hẳn ngươi đang ở tình huống còn tồi tệ hơn ta nhiều”

Doãn Hồng Hạnh không muốn nhắc tới chuyện của bản thân, chỉ thấy nàng ta lạnh nhạt đáp lại:

“Những gì cần nói ta đã nói. Cáo từ”

Dứt lời nàng ta liền quay người, lần nữa đi vào bên trong quán xôi.

Từ những gì đã thể hiện ra, có thể thấy Doãn Hồng Hạnh là một cô nàng tính tình quật cường..

Ngặt một nỗi, nàng ta liệu có chống lại được sự an bài của gia tộc, hay sẽ buông xuôi theo số phận cũng giống như bao nhiêu khuê nữ gia thế hiển hách.. Là điều khó mà nói trước được..

Thầm chúc nàng ta đạt được như ý nguyện.

Cao Cường vặn mở khoá, rồi mau chóng cho xe chạy đi.

---

Chạy xe khoảng mười 15 phút.

Cao Cường tìm tới một tiểu khu có hoàn cảnh nhìn trông khá là chán đời.

Từ con đường lát gạch đỏ nứt vỡ khấp kha khấp khiểng. Cho tới những căn nhà lợp mái ngói bạc màu, đứng xiêu vẹo oằn mình theo thời gian.

Nếu không tận mắt chứng kiến chắc chẳng ai tin ở giữa trung tâm một thành phố lớn, lại có thể tồn tại một tiểu khu trông đổ nát xập xệ đến nhường này.

Theo tìm hiểu thì Cao Cường được biết tiểu khu này thuộc diện những tiểu khu chứa đựng nhiều ngôi nhà kiến trúc cổ xưa, cần được gìn giữ và bảo tồn.

Chính vì giữ gìn và bảo tồn, khiến đời sống dân cư ở những tiểu khu như thế này dần trở nên bất tiện.

Vừa phải sống trong hoàn cảnh thua kém nơi khác, lại vừa phải tốn một núi tiền để bảo dưỡng giữ nguyên hiện trạng của những căn nhà cũ kỹ.

Đã vậy còn không nhận được nửa xu hỗ trợ nào từ phía những kẻ đã đề ra luật định đó là Quan Phủ.

Nói chung là bố ai mà chịu đựng nổi.

Sau cùng cư dân sống ở những tiểu khu như thế này dần chuyển đi nơi khác. Nhà cửa căn thì cho thuê, căn thì bỏ hoang chẳng ma nào thèm quản.

Dự án giữ gìn bảo tồn đó chắc chắn là đổ vỡ tan tành rồi. Ai là người đứng ra chịu trách nhiệm thì dân đen nhẻm như Cao Cường chẳng biết được.

Hắn chỉ biết ở trung tâm thành phố mà muốn thuê được nhà trọ giá rẻ, thì không đâu khác ngoài những tiểu khu rách nát tàn tạ kiểu thế này mới có.

Đường xá cũng khá rộng rãi, đáng tiếc còn bị cấm đoán mở cửa kinh doanh. Nếu không thì tiểu khu này cũng chẳng đến nỗi hoang phế như thế đi.

Từ tin rao vặt trên mạng, Cao Cường đã sớm liên hệ và biết được địa chỉ nhà.

Bởi vậy hắn chạy xe thẳng một mạch tới trước cửa căn nhà có số hiệu 88 thì mới dừng đỗ lại.

Bề ngoài vẫn là một căn nhà cũ rích giống như bao căn nhà khác ở tiểu khu này.

Điểm khác biệt đây là loại nhà tam hợp viện, nhìn tường bao và cánh cổng bên ngoài đã có thể đoán ra được bên trong chắc chắn sẽ có diện tích vô cùng rộng rãi.

Ấy thế mà giá tiền để thuê đứt căn nhà này chỉ có 1000 bạc mỗi tháng.

Dám chắc là do mùi lừa đảo quá nồng nặc, cho nên chẳng ma nào thèm tới hỏi thuê.

Cao Cường suy nghĩ cũng không khác là mấy, xong vẫn ôm tâm lý may mắn tìm đến thử xem sao.

Cùng lắm gặp phải kẻ lừa đảo thì đè ra đánh cho một trận. Sau đó lòng vòng đi tìm nhà khác cũng được. Dù sao thì lúc này đây Cao Cường hắn cũng chẳng vướng bận công việc gì nha.

Dựng đỗ xe ngay ngắn, Cao Cường rút điện thoại ra gọi.

Rất nhanh cánh cổng gỗ dầy nặng của căn nhà chậm rãi kéo mở.

Theo đó từ bên trong đi ra một lão giả đầu tóc bạc phơ. Lão nhìn thoáng qua Cao Cường một chút rồi mỉm cười hiền lành mà nói:

“Tiểu tử ngươi là tới hỏi thuê nhà đó sao?”
Bình Luận (0)
Comment