Đường Gươm Tuyệt Kỹ

Chương 23

Mai Hoa Thần Kiếm ngạc nhiên, nắm chặt thanh trường kiếm trong tay đưa mắt nhìn Lý Thanh Hùng.

Trong lúc đó Kết Anh Kiệt cũng nhìn Lý Thanh Hùng không nháy mắt, hắn từ từ hạ con đao xuống.

Lý Thanh Hùng cất giọng nói :

- Vương lão tiền bối! Xin mời tiền bối tránh sang một bên để vãn bối có chút việc muốn hỏi hắn.

Mai Hoa Thần Kiếm tránh mình sang một bên.

Lý Thanh Hùng nhìn thẳng vào mặt Kết Anh Kiệt hỏi :

- Phi Long bang với ngươi có quan hệt thế nào? Ngươi là người gì trong Phi Long bang?

Kết Anh Kiệt đôi mắt sáng quắc, nhìn thẳng vào mặt Lý Thanh Hùng không đáp.

Lý Thanh Hùng cười gằn, nói tiếp :

- Ta hy vọng ngươi có thể thành thực mà trả lời, đại trượng phu không bao giờ nói dối. Nếu bên trong có gì xảo quyệt thì tình bằng hữu giữa ta và ngươi sẽ không còn nữa.

Kết Anh Kiệt thấy việc đã vỡ lẽ rồi, dẫu có tìm lời che dấu cũng chẳng ai tin, hắn trố mắt nhìn Lý Thanh Hùng nói :

- Ngươi thật là một thư sinh bệnh hoạn, ngươi đừng có phách lối Phi Long bang đối với ta có quan hệ gì thì ngươi còn chưa xứng để hỏi đến. Còn ta là người gì của Phi Long bang ngươi cũng không có quyền biết đến.

Lý Thanh Hùng đỏ mặt :

- Ngươi là ai?

- Ha ha! Ta là ai? Ta là kẻ đi tìm ngươi để trả thù, ta với ngươi một mối thâm thù không thể nào bỏ qua được.

Lý Thanh Hùng nổi giận :

- Chỉ cần ngươi nói rõ cho ta biết ngươi là ai trước đi.

Kết Anh Kiệt cười một tràng dài :

- Hừ! Ngươi muốn biết ta là ai thì đến ngày hẹn Phi Long bang tại Hiệp Lương sơn ngươi sẽ rõ. Nếu ta không mang một nghiêm lệnh trên mình thì hôm nay ta và ngươi có lẽ đã một mất một còn rồi.

Ngừng một lúc, Kết Anh Kiệt quay mình nói :

- Ta không còn thì giờ để nói chuyện với ngươi nữa, nếu ngươi có gan thì cứ đến Hiệp Lương sơn gặp ta.

Hắn đánh thoắt một cái thân hình của hắn đã như một làn khói biến mất dạng.

Lý Thanh Hùng thấy cử chỉ và thái độ của Kết Anh Kiệt đột nhiên biến đổi một cách lạ lùng, cả tài năng của hắn chàng cũng không sao ngờ được.

Chàng vội vã đuổi theo nhưng Mai Hoa Thần Kiếm đã kịp thời gọi chàng lại :

- Lý thiếu hiệp! Đừng đuổi theo hắn làm gì, thân phận của hắn chúng ta đã rõ rồi dẫu hắn có bay lên trời đi nữa thì cũng không thoát được. Tới kỳ hội ở Hiệp Lương sơn, lão phu nhất định sẽ dẫn đồ đệ đến.

Lý Thanh Hùng đâu dám trái ý của Mai Hoa Thần Kiếm, chàng dừng chân lại trở về chỗ cũ, lúc này Nguyệt Lý Hằng Nga và Tiểu Bảo cũng đến đứng một bên, hỏi thăm câu chuyện Lý Thanh Hùng rơi xuống vực thẳm.

Vẻ mặt của Nguyệt Lý Hằng Nga trông có vẻ lo lắng cho Lý Thanh Hùng lắm.

Lý Thanh Hùng đem câu chuyện rơi xuống vực thẳm từ đầu kể lại không sót một chi tiết nào.

Thật là một câu chuyện ly kỳ, khiến người nghe có cảm giác như là một cơn mộng.

Tiểu Bảo nghe Lý Thanh Hùng kể thích thú quá, quên cả đau đớn vỗ tay reo lớn :

- Hùng thúc thúc! Cháu chúc mừng cho thúc thúc đấy! Tuy rủi mà may nếu không thúc thúc đâu có biểu diễn môn “Tinh Nguyệt Dao Huy” một thức trong “Bách Cầm kiếm pháp” của Bách Cầm Thần Quân lão tiền bối. Việc này nếu có mặt cô Huệ ở đây chắc là vui mừng lắm.

Lý Thanh Hùng nghe Tiểu Bảo nhắc đến Đặng Thu Huệ lòng chàng xốn xang vô cùng, mặt chàng đang tươi tỉnh thì bỗng buồn hiu.

Cử chỉ ấy không lọt qua đôi mắt của Nguyệt Lý Hằng Nga.

Nàng biết ngay Lý Thanh Hùng buồn về Lý do gì rồi! Cái buồn ấy làm cho lòng nàng đau nhói lên.

Lý Thanh Hùng thở ra một hơi dài, rồi nói :

- Phải! Nếu có Huệ muội ở đây mà nghe được việc tôi thoát khỏi nguy hiểm thì không biết Huệ muội vui mừng đến cỡ nào.

Nguyệt Lý Hằng Nga không chịu nổi nữa quay mặt đi nơi khác, có lẽ nàng đang giấu hai giọt lệ u buồn rịn ra trong đôi tròng mắt đen lay láy ấy.

Tuy thế, Lý Thanh Hùng không hề hiểu đến cõi lòng của người con gái đang đứng trước mặt chàng.

Riêng Tiểu Bảo và Mai Hoa Thần Kiếm thì lại trông thấy rõ...

Giữa lúc bầu không khí đang nặng trĩu buồn thương lẫn tủi hờn, thì Mai Hoa Thần Kiếm Vương Diệu Hiền bỗng “á” lên một tiếng, đưa mắt nhìn về phía đồi xa.

Mọi người đều ngạc nhiên, đưa mắt nhìn theo.

Trên đỉnh Nhất Tuyến Sơn có một đường ngân quang xẹt đến nhanh như chớp.

Chỉ loáng mắt, làn ngân quang ấy đã đến cách mọi người chừng hai mươi trượng.

Lý Thanh Hùng bất thần gọi lớn :

- Sư phụ!

Âm Thanh chưa dứt, chàng đã phóng mình nhảy tới, ôm một vị lão nhân, râu tóc bạc phơ.

Lão nhân vừa xuất hiện đúng là Không Không Tổ, sư phụ của Lý Thanh Hùng!

Trước đây tám mươi năm, Không Không Tổ đã từng ngang dọc giang hồ nổi tiếng là đệ nhất võ lâm.

Từ khi Lý Thanh Hùng xuống núi, vị vũ Nội Kỳ Nhân này đã âm thầm giao du với vị lão hữu trong Vũ Nội nhị tổ là Kim Kiếm Sanh và cũng thường lui tới viếng thăm các người ẩn của kỳ hiệp.

Trong thời gian đó, ông ta lại ám tung khảo sát các hành vi của Lý Thanh Hùng, đồng thời cũng đã dò xét các hành vi âm độc của Phi Long bang nữa.

Ông ta đến đây đã hai ngày, vì vậy mọi âm mưu của Huỳnh Long sơn ông ta đã thấy qua, nhất là ông ta đã dò biết được bộ mặt thật của Kết Anh Kiệt là ai rồi.

Thấy Lý Thanh Hùng, ái đồ của ông có tình cảm nồng hậu như vậy, lòng ông cũng vui vui. Ông đưa tay ôm chặt lấy Lý Thanh Hùng vào lòng, vuốt râu cười ha hả.

Tiếng nói của ông sang sảng trong không gian làm cho người nghe không những cảm thấy sức nội công siêu việt của ông, mà con thấy được tinh thần trẻ trung sảng khoái của ông nữa.

Lý Thanh Hùng cách biệt sư phụ đã lâu, hôm nay tình cờ được gặp lại, chàng nằm gọn trong lòng ôn ta như một đứa con nằm trong lòng người mẹ vậy.

Niềm vui chan chứa đến nỗi chàng khóc lên ồ ồ!

Không Không Tổ vỗ nhẹ vào vai chàng nói :

- Hùng nhi! Sao lại khóc? Nam tử hán đại trượng phu đừng có khóc như vậy! Sư phụ còn nhiều việc cần nói với con!

Thật ra Lý Thanh Hùng đâu phải vì buồn mà khác! Gặp sư phụ quá đột ngột nên chàng không cầm được cảm xúc, nguồn vui tràn ra theo nước mắt đó thôi!

Nghe Không Không Tổ quở trách, Lý Thanh Hùng lau nước mắt nhoẻn một nụ cười tươi rồi dắt tay sư phụ chàng đến diện kiến với Mai Hoa Thần Kiếm.

Mai Hoa Thần Kiếm nghiêng mình thi lễ và hỏi :

- Lão tiền bối ở Phong Tiên Cư sao không hưởng phước còn trở lại phong trần làm gì cho nhọc.

Không Không Tổ cười ha hả đáp :

- Hiệt điệt cũng đến đây ư? Lão phu vì sợ đứa đồ đệ của lão phu đi vào con đường sai lầm nên mới theo đến đây. Còn như Vương điệt hiện giờ có một trách nhiệm nặng nề biết bao.

Lý Thanh Hùng nghe sư phụ chàng noi đến việc nhận xét hành động của chàng, cháng thất kinh ôm đầu kiểm điểm lại những gì đã xảy ra cho chàng từ ngày xuống núi cho đến nay mà lòng hồi hộp không yên.

Trong lúc đó thì Mai Hoa Thần Kiếm Vương Diệu Huyền nghe Không Không Tổ nói đến trách nhiệm nặng nề của lão. Lão cũng sững sờ không hiểu gì cả.

Mai Hoa Thần Kiếm quay qua hỏi Không Không Tổ :

- Lão tiền bối đến đây chắc có nhiều việc chỉ dạy?

Không Không Tổ gật đầu trả lời :

- Phải! Ta có một việc muốn nói cho Vương điệt biết để khỏi lầm mưu địch.

Câu nói ấy làm cho Mai Hoa Thần Kiếm giật nẩy người.

Ông ta hỏi :

- Xin tiền bối cứ dạy.

Không Không Tổ hỏi :

- Ngươi đã biết lệnh sư đồ Châu Tiểu Kiếm Không Cự bị bắt chưa?

Mai Hoa Thần Kiếm đôi mày trợn ngược, đáp :

- Không biết!

- Thế thì thật là thiếu sót!

Mai Hoa Thần Kiếm tái mặt :

- Sao? Không Cư, đứa tiểu đồ của tôi bị bắt à?

- Phải!

- Ai đã bắt nó! Ai dám to gan như vậy?

Không Không Tổ điềm tĩnh trả lời :

- Theo lão phu biết thì hắn bị một bọn cao thủ Phi Long bang Dương Lão Đường bắt.

Còn Thiếu Lâm Huệ Không Hoà Thượng cũng bị bắt.

Mai Hoa Thần Kiếm “Ồ” một tiếng đáp :

- Thế thì “Thiếu Lâm Tuyệt Bảo” đã bị chúng đoạt mất rồi! Phi Long bang mà được “Quan Âm Long Châu” và quyển bí kíp kia thì chúng không biết còn gây bao nhiêu tội ác không thể lường được.

Không Không Tổ nghe Mai Hoa Thần Kiếm nói đến đây cũng giật nẩy người.

Lão chỉ được tin Huệ Không hoà thượng và Châu Tiểu Kiếm bị bắt mà thôi, lão có ngờ đâu hai người ấy lại còn có đem theo “Thiếu Lâm Tuyệt Bảo”.

Không Không Tổ buồn bã thở dài nói :

- Lúc bọ bị bắt ta hãy được, vội đến cứu thì đã trễ. Lệnh đồ và Huệ Không hoà thượng đã bị chúng dẫn đi mất rồi, nếu không gặp một vị kỳ nhân cho ta hay thì ta cũng không biết được. Theo vị kỳ nhân này noi lại thì Phi Long bang đã phát một số cao thủ tìm giết võ lâm chính phái, chúng lần lần tiêu diệt hết các phái trên giang hồ để giành lấy địa vị độc bá giang hồ. Do đó, con gái của Đặng Vĩnh là Đặng Thu Huệ cũng đã bị chúng bắt đi rồi...

Lý Thanh Hùng nghe nói đến Đặng Thu Huệ bị Phi Long bang bắt cóc đi, chàng đứng thẳng người lên đôi mắt sáng quắc, nhìn vào mặt Không Khổng Tổ, hỏi :

- Thư sư phụ! Phi Long bang đã bắt cô gái họ Đặng thật sao?

Không Không Tổ mỉm cười nhìn cử chỉ của Lý Thanh Hùng, mắng :

- Cái thằng này! Ta, địa vị một sư phụ lại đi nói sai với đồ nhi sao? Không chỉ mình nàng bị bắt mà thôi, cả đến môn hạ của Võ Đang tứ đại hộ pháp Chỉ Nhất Huyền cũng đều chịu chung số mệnh.

Lý Thanh Hùng “ồ” một tiếng đứng sững sờ!

Không Không Tổ nói tiếp :

- Phi Long bang hành động như vậy chẳng khác nào chúng tự tay đào mồ mà chôn lấy chúng.

- Tại sao?

- Vì các chính phái làm sao để cho tà phái lộng hành như vậy được! Sớm muộn gì họ cũng hợp nhau lại để trừ khử chúng, chừng ấy tất Phi Long bang phải tan rã.

Lý Thanh Hùng không đủ tinh thần đứng nghe Không Không Tổ giảng giải nữa, phụ thù của chàng chưa trả được, Đặng Thu Huệ bị bắt, đại nạn của các phái đang lâm vao cảnh nguy hiểm, bao nhiêu trách nhiệm ấy chàng có cảm giác như chàng phải gánh vác cả.

Tâm hồn chàng lúc này như nung đốt, nếu chàng có cánh, chàng sẽ tức tốc bay thẳng đến Phi Long bang dùng “Hàn Tinh kiếm” giết hết bọn ác nhân đó chàng mới hả da.

Mai Hoa Thần Kiếm, Tiểu Bảo, Nguyệt Lý Hằng Nga nghe đến đây cũng phải cau mày nỗi tức.

Nhất là Mai Hoa Thần Kiếm thân phận của chưởng môn nhân phái Điểm Thương mà để cho người của Phi Long bang bắt mất ái đồ thì thật là một chuyện nhục nhã.

Chi có Không Không Tổ, lúc nào cũn trầm lặng và bình tĩnh không lộ ra một chút gì bâng khuâng lo lắng cả. Hình như ông ta đã sắp đặt sẵn sàng để đối phó với địch nhân rồi và hinh như ông đã cầm chắc cái thắng trong tay vậy.

Oâng ta nói với Lý Thanh Hùng :

- Hùng nhì! Võ công của con đã tiến bộ rất nhiều, nhưng về kinh nghiệm giang hồ thì con còn rất non nớt. Con chưa thể đương đầu với bọn gian manh quỷ quyệt được, con đã để mất một cơ hội diệt kẻ thù rồi.

Lý Thanh Hùng ngơ ngác :

- Sư phụ! Con còn ngu dại, nếu có gì lầm lỗi xin sư phụ răn dạy.

Không Không Tổ nói :

- Nếu con là kẻ có kinh nghiệm giang hồ thì làm sao con lại bỏ qua một đứa phụ thù, khi hăn đã lọt vào tay con. Đã vậy, con còn suýt chút nữa đã bị âm mưu thâm độc của nó làm hại mạng của con nữa.

Lý Than Hùng đôi mắt đầy ngạc nhiên vội hỏi :

- Sao! Sư phụ muốn nói đến Sói Dương?

- Không! Sói Dương tuy là một tên đểu giả thâm hiểm, son hắn không phải là kẻ thù của con vả lại hắn đánh không lại con nên mới dùng đến âm mưu thâm độc vừa rồi để đối phó, thực ra nó không có nguy hiểm bằng kẻ núp sau lưng con.

Lý Thanh Hùng nóng lòng hỏi :

- Ai vậy? Xin sư phụ nói cho con biết!

Không Không Tổ nói :

- Kẻ thù của con chính là kẻ mà con đã muốn kết làm huynh đệ. Nó chính là Kết Anh Kiệt.

Lý Thanh Hùng đôi mắt trợn ngược lên! Chàng chưa thể tin vào lời nói của vị sư phụ của chàng được.

Kết Anh Kiệt là một tên lục lâm thật, song từ khi Lý Thanh Hùng kết nạp hắn vào đoàn, hắn chưa hề tỏ ra một cử chỉ nào ác độc nào kia mà! Dầu cho hắn có âm mưu gần gũi Lý Thanh Hùng để sát hại chàng đi nữa, thì tại sao trong thời gian gần gũi, hắn không hạ thủ.

Mặt Lý Thanh Hùng biến đổi, chàng hỏi :

- Thưa sư phụ! Kết Anh Kiệt là kẻ phụ thù của con sao?

Không Không Tổ nghiêm nét mặt :

- Chính là nó! Con có biết nó là ai không?

Lý Thanh Hùng lắc đầu :

- Đồ nhi không rõ!

Không Không Tổ mím môi cười nhạt :

- Nó là người của Phi Long bang Tịnh Đường Chủ Huỳnh Thâm Hùng đấy!

- Nó là đứa đã giết cha con và đoạt mẹ con.

Lý Thanh Hùng “ồ” lên một tiếng, chàng như từ trên mây rơi xuống sững sờ nhìn vào mặt sư phụ chàng không chớp mắt.

Chốc lát, chàng như muốn té quỵ xuống Không Không Tổ đưa tay đỡ chàng hét :

- Hùng nhi! Con không đủ bình tĩnh để nhận xét sự việc sao? Nếu thế thì con chưa đủ bản lãnh để đối phó với kẻ thù. Con không thể trả mối gia thù của con được.

Lý Thanh Hùng đang kinh hãi đến mất tinh thần, bỗng nghe Không Không Tổ nói mấy câu khích lệ, chàng vùng đứng dậy nói :

- Tội con rất nặng! Không nhận ra kẻ thù mà còn mong kết bạn với hắn, nếu không nhờ sư phụ dạy bảo có lẽ sau này con còn lầm lạc nhiều hơn nữa.

Không Không Tổ an ủi :

- Chỉ cần con trau dồi, thu thập một ít kinh nghiệm giang hồ là được! Con còn trẻ chưa từng đụng chạm với đời thì làm sao tránh khỏi lầm lẫn ấy, nhiệm vụ của con hiện nay rất nặng chẳng những phải trả mối cựu thù mà con còn gánh vạc giang hồ nữa.

Diệt cho được bọn quần ma cứu nguy cho các võ lâm chính phái được như thế thì mới khỏi uổng công ta đã khổ công dạy dỗ con từ thủa nhỏ.

Lý Thanh Hùng vẻ mặt trở nên cương quyết, chàng nhìn Không Không Tổ không nói một lời nào, nhưng trong đôi mắt của chàng như đã nói hết tất cả rồi.

Hai Hoa Thần Kiếm Vương Diệu Huyền xen vào hỏi :

- Lão tiền bối rất phải, nhưng vãn bối còn một điều thắc mắc muốn hỏi.

- Được! Vương hiền điệt cứ nói!

- Bắc Tinh Kiếm Huỳnh Thâm Hùng tuổi đã quá năm mươi, tại sao lại có thể giả làm Kết Anh Kiệt được một gã thanh niên còn trẻ tuổi như vậy? Và trong thời gian gần gũi sao hắn không ra tay hạ sát Lý thiếu hiệp?

Không Không Tổ gật đầu mỉm cười đáp :

- Huỳnh Thâm Hùng là một người xảo quyệt trong giang hồ, nó có môn “Đơn Chỉ Bằng” rất giỏi, nhưng nó tự xét môn võ công của nó không đủ để đối phó với Hùng Nhi, cho nên nó còn chần chờ chưa dám ra tay, còn đợi một cơ hội thuận tiện. Chẳng may hôm nay Hùng Nhi bị nạn, nó tưởng là Hùng Nhi đã bị chết rồi cho nên nó mới xuất đầu lộ diện đó thôi.

Ngừng một lúc, Không Không Tổ nói tiếp :

- Còn như việc nó giả làm Kết Anh Kiệt, đó là một lối cải trang trước đây trong Huỳnh Long sơn quả thật có một tên Kết Anh Kiệt là một thủ hạ đắc lực của Sói Dương.

Nó tìm cách giết Kết Anh Kiệt đi rồi len lõi vào đấy để tìm cách đầu hàng, theo phò Hùng Nhi mánh khoé của bọn gian ác các ngươi không thể nào hiểu nổi đâu!

- Để cho Sói Dương lão nhân và các ngươi tin là thật một thời gian sau đó hắn đã không thi thố võ công chỉ giả cách như một kẻ ngu đần, dốt nát.

- Sau đó, hắn lại còn tìm cách dụ dỗ Phỉ Báo lão nhân phản Sói Dương để về với Phi Long bang.

- Phỉ Báo lão nhân là một người ham danh ham lợi đâu có nghĩ đến tình nghĩa bạn bè, mặc dầu lão là bạn thân của Sói Dương. Nhưng lão vẫn đem tâm phản bội.

- Sự việc này Sói Dương hoàn toàn không biết...

Mai Hoa Thần Kiếm nghe đến đây mới vỡ lẽ, giật mình kinh ngạc.

Lý Thanh Hùng kiểm điểm lại từng lời nói, từng cử chỉ của Kết Anh Kiệt trong lúc gần gũi với chàng, chàng mới thấy lới nói của sư phụ chàng quả thật không sai.

Không Không Tổ lại nói :

- Hiện nay Huỳnh Thầm Hùng đã trở về Phi Long bang, hắn đã rõ công lực của Hùng Nhi ra thế nào rồi có lẽ hắn còn nhiều âm mưu thâm độc hơn nữa. Việc này làm cho ta rất quan tâm.

- Tuy nhiên ta đã có một kế hoạch sắp đặt sẵn để đối phó với chúng rồi.

Mai Hoa Thần Kiếm đột nhiên xen vào hỏi :

- Lão tiền bối sắp đặt thế nào?

Không Không Tổ nói :

- Việc này tất ta phải nhờ đến Vương hiền điệt một tay mới được.

- Được, xin tiền bối cứ nói!

- Ta sẽ đến bàn với các cao thủ trong võ lâm chính phái chuẩn bị để họp mặt nhau trong kỳ ước hẹn của Phi Long bang tại Huỳnh Long sơn, việc này cũng khá tốn thì giờ, ta muốn sai Hùng Nhi đến Võ Đang để yết kiến Thái Xương Chân Nhân trình bày rõ việc này.

- Tuy nhiên, Hùng Nhi còn non nớt, đường đi lại sợ nhiều nguy hiểm, nên ta phải phiền đến Vương hiền điệt đồng ý giúp đỡ.

Mai Hoa Thần Kiếm nói :

- Tưởng việc gì khó khăn chứ điều đó vãn bối xin lãnh giáo, và nguyện làm tròn trách nhiệm.

Không Không Tổ đưa mắt nhìn thấy Nguyệt Lý Hằng Nga và Tiểu Bảo đứng một bên, cả hai đều có một dung mại đoan trang, phong tư mỹ lệ, ông thầm khen :

“Con gái thì đẹp tợ Hằng Nga, còn đứa bé kia phong tư cốt cách ngày sau hẳn đạt được một tương lai sáng lạng.”

Nghĩ như thế, ông đưa tay vỗ nhẹ vào vai Tiểu Bảo hỏi :

- Cháu tên là Vạn Tiểu Bảo phải không?

Tiểu Bảo nghe lão nhân hỏi đến hắn, hắn mừng quá cung kính đáp :

- Thưa phải! Cháu có cái tên là Hài Nhi Thần Đồng Vạn Tiểu Bảo.

Tiếng nói của nó thanh như chuông, khuôn mặt sáng quắc, khiến cho Không Không Tổ đem lòng cảm mến ngay.

Ông ta ngẫm nghĩ :

“Thằng bé này nếu đem võ công đào tạo cho nó thì ngày sau ắt trở nên một anh hùng trong võ lâm...”

Tuy nhiên, lúc này ông đang bận việc, lo đối phó với Phi Long bang thì còn rảnh đâu mà thu nhận đồ đệ.

Bỗng ông tìm ra được một cách, mỉm cười hỏi Tiểu Bảo :

- Cháu có muốn luyện được tuyệt thế võ công không?

Tiểu Bảo ngỡ là Không Không Tổ muốn thu nhận nó làm đồ đệ, mừng quá nhảy dựng lên :

- Muốn lắm! Muốn lắm! ông muốn dạy cháu phải không? Cháu nguyện tận tâm tập luyện để được như Hùng thúc thúc của cháu vậy.

Không Không Tổ thấy bộ tịch láu lĩnh của thằng nhỏ này ông cũng vui lây.

Nhưng ông lại lắc đầu, nói với nó :

- Không! Ta không dạy cháu mà ta giới thiệu cho cháu một lão nhân võ công còn cao hơn ta nữa.

Tiểu Bảo đang hứng thú, bỗng xịu mặt xuống như thất vọng, nó nói :

- Không! Cháu chỉ muốn ông dạy cho cháu mà thôi, trong thiên hạ không ai có võ công cao hơn ông nữa.

Lời nói của Tiểu Bảo không phải là không đúng, trong thiên hạ hiện nay người có võ công cao siêu như Không Không Tổ tìm đâu ra người thứ hai.

Không Không Tổ sung sướng hi nghe Tiểu Bảo tán dương mình, song ông vẫn trầm tĩnh mắng nó :

- Mày láu cá lắm! Mày còn con nít thì biết gì! Ta muốn giới thiệu cho mày một vị kỳ nhân mà võ công đứng vào hàng đệ nhất kia.

Tiểu Bảo ngơ ngác :

- Ông muốn nói ai vậy?

- Đó là một người bạn già của ông ở trong Vũ Nội Nhi Tổ tên là Kim Kiếm Sanh!

Tiểu Bảo reo lên :

- Ồ!

Không Không Tổ hỏi :

- Mày nghĩ thế nào?

- Đó cũng là một đại lão tiền bối mà trước đây ông nội cháu cũng thường nhắc đến.

Không Không Tổ đắc ý cười ha hả nói :

- Thế thì mày chịu thụ giáo ông ấy rồi chứ.

Tiểu Bảo cúi đầu :

- Cháu còn mong gì hơn.

Mọi người xung quanh đều mừng rỡ cho số phận của Tiêu Bảo.

Trước đây tám mươi năm Kim Kiếm Sanh là một người danh chấn giang hồ, hai phe hắc bạch nghe đên tên ông đều phải khiếp vía.

Kim Kiếm Sanh và Không Không Tổ là hai người ban thân, một vị nhân từ khoáng đảng, được võ lâm giang hồ tôn kính, còn một người giế ác trừ gian nổi danh nghĩa hiệp. Cả hai đều liệt vào hạng võ lâm đệ nhất cao thủ trong thời ấy, và được gọi là Vũ Nội nhị tổ.

Kim Kiếm Sanh có một môn võ bí truyền là “Thái Ty thần chưởng” và “Thái Ty công” ông ta dùng tuyệt nghệ này đi hành hiệp giang hồ suốt Nam Bắc chưa từng gặp một địch thủ nào có thể cự nổi.

Quân lục lâm gian ác chết dưới tay ông rất là nhiều.

Tuy nhiên, về sau ông ta tự cảm thấy sát nghiệp quá nặng có thể tổn đức, nên lui về ẩn cư nơi Kỳ Vân cốc, không ra giang hồ nữa. Đã hơn bốn mươi năm nay ông sống một cuộc đời ẩn dật như thế, không có vợ con cũng không thu nạp một đồ đệ nào.

Trước đây, Không Không Tổ có đến thăm ông thấy Kim Kiếm Sanh như vậy sợ hai môn võ công của ông ta bị thấy truyền nên đem lòng lo lắng.

Thì hôm nay Không Không Tổ gặp được Tiểu Bảo một đứa bé chưa đầy mười tuổi mà ông cho là có triển vọng, ông muốn đem Tiểu Bảo giới thiệu với Kim Kiếm Sanh thu làm đệ tử truyền môn tuyệt nghệ võ công ấy để khỏi thất truyền.

Dụng ý của Không Không Tổ quả là điều may mắn cho số phận của Tiểu Bảo.
Bình Luận (0)
Comment