Đường Gươm Tuyệt Kỹ

Chương 4

Lúc đó ai nấy đều im lặng không có ai dám thở mạnh, duy chỉ có lão ăn mày tay cầm bình rượu vừa đứng dậy vừa uống ừng ực và nói :

- Rượu ngon quá! Rượu ngon quá... uống... uống... phải uống cho say, mặc kẻ ai thù ai oán, sợ gì mà không uống?

Tất cả mọi người đều trố mắt ra nhìn lão ăn mày, thương xót cho số phận của lão, vì họ biết rằng tên Phó bang chủ Độc Ngô Tùng là một tay giang hồ khét tiếng, võ công hắn rất cao cường, không có ai dám chọc tới hắn.

Độc Ngô Tùng nghe lão ăn mày nói như vậy hắn trừng mắt lên nói :

- Lão ăn mày chết bầm kia đừng có xen vào việc của đại gia. Ta biết lão quá say nên mới nói những lời điên rồ như vậy, nếu không ta đã cho lão một chưởng rồi.

Lão ăn mày cười ha hả nói :

- Đúng lắm việc ai nấy lo, rượu ai nấy uống chớ có xen vào.

Nói xong lão uống thêm một ngụm rượu nữa rồi tiếp :

- Nếu “Đại gia” tìm không ra kẻ thù, ta sẵn sàng để mà tìm giúp.

Độc Ngô Tùng vẻ mặt hơi giận nói :

- Việc ta thì ta lo, ông mau câm cái miệng thúi của ông lại, nếu không ông đừng có trách ta độc ác.

Từ nãy tới giờ, Lý Thanh Hùng lẳng lặng ngồi nghe đối phương nói chuyện, chàng mới biết được bọn này thuộc về Phi Long bang thì mối hận thù xông lên, lòng chàng nóng như lửa đốt, chàng suy nghĩ :

“Đáng lẽ ta phải tìm chúng, đằng này chúng lại tìm ta để nộp mạng, thiệt là may quá”.

Chàng cắn răng mím môi cố giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Độc Ngô Tùng nhìn về phía Lý Thanh Hùng đang ngồi nhưng chàng đã xoay mặt vào phía trong nên hắn chỉ thấy phía sau lưng chàng mà thôi. Độc Ngô Tùng đưa tay ra hiệu cho bốn tên thuộc hạ tỏa ra khắp bốn phía để tìm kiếm.

Lúc bấy giờ lão ăn mày như có linh cảm là bọn Phi Long bang này có ý tìm gã thư sinh bệnh hoạn kia, nên lão dùng phép Truyền âm nhập mật nói với Lý Thanh Hùng :

- Chú nhỏ! Ta coi bộ bọn Phi Long bang đang tìm ngươi thì phải, nhưng mà ngươi yên tâm. Có ta ở đây, ta là “Truy Vân Thần Khất”, ta đủ sức che chở cho những người thế cô sức yếu.

Lý Thanh Hùng bỗng giật nảy người, chàng đâu cò ngờ con người mà sư phụ chàng đã từng đề cập đến lại là lão ăn mày này.

Lúc bấy giờ Độc Ngô Tùng và bọn thuộc hạ đã tiến thẳng về phía của Lý Thanh Hùng và hét to :

- Đây rồi! Hắn chính là thủ phạm.

Bọn người của Phi Long bang chỉ còn cách Lý Thanh Hùng có ba thước nữa thôi.

Độc Ngô Tùng khẽ đưa ra một luồng gió mạnh.

Bỗng hai có tiếng :

Phựt... Phựt...

Một cánh tay của Độc Ngô Tùng bị tê buốt, một bên đã bị phồng lên, hắn quay mình lại coi thì ra là lão ăn mày đã chận chưởng của hắn lại. Độc Ngô Tùng kinh hãi trố mắt lên nhìn lão ăn máy nói :

- Lão ăn mày chết tiệt kia thì ra nhà ngươi cũng biết võ công à! Hãy coi chừng...

Lão ăn mày làm ra vẽ say sưa, người nghiêng bên này, nghiêng bên kia lão cười hi hí nói :

- Nhà ngươi chớ có làm tàn! Vào tửu lầu này phải biết tôn kính bề trên, nếu phá mất hứng thú của ta đang uống rượu, thì ta không những bắt nhà ngươi đền mà cón xé xác nhà ngươi ra làm hai mảnh nữa là khác.

Độc Ngô Tùng đứng nhìn trân trân lão ăn mày suy nghĩ :

“Lão này biết dùng ngón Thủ Thần Đồng thì chắc cũng là một người có võ công giỏi. Ta chưa dùng hết một chiêu mà đã thối lui đến ba bước thì mất mặt quá”

Hắn nghĩ như vậy cho nên hắn bèn nổi giận hét lên một tiếng hỏi lão ăn xin :

- Đã biết ta mà dám xen vào việc của ta thì chắc lão không phải tầm thường, vậy hãy mau xưng tên họ, để đại gia tiện bề xử trí.

Lão ăn mày chưa kịp trả lời thì Lý Thanh Hùng đã đứng dậy nói với Độc Ngô Tùng :

- Lão thất phu! Đã đánh thua người ta còn không biết xấu hổ, mà còn dám xưng là “Phi Long bang” ra đễ dọa người. Ai thì sợ “Phi Long bang” của ngươi chứ ta thì chỉ coi “Phi Long bang” là một bọn trộm cướp vô danh tiểu tốt mà thôi. Còn đại danh của lão tiền bối này nếu như mà nhà ngươi muốn biết thì ta sẵn sàng cho nhà ngươi biết, nhưng ta chỉ sợ khi nghe ta nói xong thì nhà ngươi phải cong đuôi mà chạy trốn.

Lý Thanh Hùng không chờ cho đối phương kịp mở miệng liền nói tiếp :

Lão tiền bối này là một trong Vũ Nội tam kỳ biệt hiệu là “Truy Vân Thần Khất” tên là “Triệu Triết” ngươi đã nghe rõ chưa? Còn không mau cút đi , còn ở đây làm trò cười cho thiên hạ sao?

Mấy lời nói của Lý Thanh Hùng làm chấn động cả tửu lầu, mọi người nhôn nhao, tất cả những con mắt đều đổ dồn về phía chàng và lão ăn mày.

Quả thật lão ăn mày này là “Truy Vân Thần Khất Triệu Triết” một trong Vũ Nội tam kỳ, đã lừng danh trong võ lâm hơn bốn mươi năm về trước, ông đã ngụy trang theo kiểu ăn mày để vân du tứ hải, nội ngoại công phu của ông đã đến bực thượng thặng.

Với hai tiếng “Truy Vân” cũng đã thấy ông ta dọc ngang trong giang hồ không có đối thủ. Nay ông đã lục tuần, nhắc lại mười năm về trước ông đã luyện được “Huyền Thiên khí công” đã đạt đến mức có thể điểm huyệt đối phương ở từ xa.

Hiện nay trên chốn giang hồ những bọn tà ma ngoại đạo thông đồng với nhau muốn nuốt chửng cả võ lâm, nên “Truy Vân Thần Khất” phải xuống núi để diệt trừ bọn này và bảo vệ chính nghĩa.

Nghe Lý Thanh Hùng nói Truy Vân Thần Khất phải giật mình. Trong mấy mươi năm nay trên bước đường giang hồ, ông chưa từng thấy một thư sinh trẻ tuổi nào mà có một giọng nói khí phách trước mặt Độc Ngô Tùng, một tay đàn anh lợi hãi, và hình như gã thư sinh này đã biết rất nhiều về ta. Có lẽ hắn ỷ có mình ở đây nên mới dám thốt ra những lời lẻ như vậy. Vả lại ở trong Phi Long bang có rất nhiều cao thủ, chính ta đây còn không dám khinh thường, huống hồ là một gã thư sinh bệnh hoạn như thế kia mà dám to gan như vậy.

Truy Vân Thần Khất quá ngạc nhiên ông thầm nghĩ “không biết sư phụ của chàng thanh niên này là ai? Tài nghệ của chàng ta như thế nào”

Ông nghĩ như vậy liền đứng sang một bên, để mặc cho Lý Thanh Hùng muốn hành động như thế nào cũng được nếu như mà chàng có bị thua thì ta trợ lực cho cũng chưa có muộn.

Nhưng Truy Vân Thần Khất đâu có ngờ, chàng thư sinh bệnh hoạn này lại có một võ công rất là cao cường, dù cho ông có đem hết tài nghệ của mình ra thì cũng chưa chắc gì có thể chịu nổi trăm chiêu của chàng.

Đến như Không Không đạo nhân còn chưa qua được tuyệt học của Tống Phong đạo nhân mà cũng không phải là đối thủ của Lý Thanh Hùng.

Lý Thanh Hùng nói xong liền quay lại nhìn Truy Vân Thần Khất bốn mắt chạm nhau ra vẻ tương đắc.

Độc Ngô Tùng vừa nghe đến tên Truy Vân Thấn Khất thì liền toát mồ hôi lạnh, vì hắn đã từng nghe đến danh hiệu này từ lâu.

Độc Ngô Tùng thầm nghĩ rằng :

“Tuy Thần Khách giỏi thiệt, nhưng chưa chắc gì đã địch nổi Bang chủ, nếu lão động đến ta thì Bang chủ không bao giờ bỏ qua. Thà ta chịu chết chứ không bao giờ chịu nhục.”

Độc Ngô Tùng nghĩ như vậy bèn dịu giọng nói với Truy Vân Thần Khất :

- Thì ra đây là Triệu lão tiền bối mà nãy giờ tại hạ không biết nên đã thất lễ, xin tiền bối bỏ qua cho, còn việc tại hạ đến đây không có ác ý với tiền bối mà chỉ có ý trừng trị tên tiểu tử này mà thôi, tên tiểu tử này dám cả gan giết chết “Trồi Sơn tứ ác” lúc ban trưa, trên lẽ phải hắn phải đền mạng. Xin tiền bối chớ có can thiệp vào và cho phép tại hạ được xử trí thỏa đáng tên tiểu tử này.

Một tay lão luyện như Độc Ngô Tùng biết mềm dẻo nhận nãi như thế, Truy Vân Thần Khất cũng đành phải chịu đứng bàng quang, nhưng Thần Khất cũng khỏi lo ngại cho tánh mạng của chàng thư sinh bệnh hoạn này.

Ta sẽ can thiệp khi chàng thư sinh này bị nguy hiểm.

Lý Thanh Hùng vẫn với vẻ mặt điềm nhiên liền hừ lên một tiếng rồi nói :

- Quả thật toàn là một bọn hèn yếu sợ sệt rất là đáng khinh bỉ! Các ngươi toàn là những phường gian ác, nếu như các ngươi không tìm ta, thì ta cũng sẽ tìm các ngươi.

Còn bọn “Trồi Sơn tứ ác” chính là ta đã giết bọn chúng, ta giết được bọn này, ta rất thỏa mãn với hành động của ta.

Bỗng Độc Ngô Tùng hét to lên một tiếng và cười khanh khách.

- Tiểu tử! Đừng nên tự phụ quá, nếu nhà ngươi là một tay hảo hán, thì theo ta ra đây để mà phân cao thấp.

Dứt lời liền đưa tay ra hiệu cho đồng bọn cùng bước ra khỏi phòng ăn.

Lý Thanh Hùng chào Truy Vân Thần Khất và nói :

- Xin lão tiền bối cho phép vãn bối đi trước một bước.

Dứt lời Lý Thanh Hùng liền bước theo Độc Ngô Tùng.

Truy Vân Thần Khất gọi tiểu nhị tính tiền rồi đuổi theo phía sau.

Độc Ngô Tùng xuống lầu đi nhanh như tên bắn. Lý Thanh Hùng cũng dùng cách lưu vân theo sát sau lưng hắn.

Truy Vân Thần Khất ra khỏi tửu lầu nhìn xa xa ở ngoài trăm trượng, thấy có năm chấm đen đang đi như tên, liền dùng tuyệt kỷ khinh công “Phi Vân” đuổi theo phía sau.

Truy Vân Thần Khất không những nội ngoại công phu đã giỏi mà còn hay nhất là tuyệt thế khinh công con nên mới có biệt hiệu là “Truy Vân”.

Chẳng bao lâu sau Thần Khất chỉ còn cách Lý Thanh Hùng một trượng mà thôi.

Lý Thanh Hùng nghe tiếng gió sau lưng biết là Thần Khất đã rượt kịp. Chàng không muốn khoe độc môn khinh công của chàng nên chỉ dùng cách lưu vân để chạy theo Độc Ngô Tùng ma thôi, đó là bản tánh khiêm nhường của chàng, chàng làm như vậy đã khiến cho Truy Vân Thần Khất hoài nghi thầm nghĩ rằng :

“Chàng thiếu niên này trông dáng đi một cách chậm chạp, thế mà Độc Ngô Tùng chạy nhanh đến đâu gã cũng rượt theo kịp, quả là một tay võ công cao cường, làm cho người ta không lường được. Nếu ta đoán không sai thì thằng nhỏ này chỉ mới có mười bảy, mười tám mà thôi. Cho hắn ta ở trong bụng đã bắt đầu luyện công đi nữa thì qua mười bảy, mười tám năm ngắn ngủi này làm sao có thể có được một võ công thượng thẳng như vậy. Tuyệt đối không có lý nào như vậy được. So với võ công của mình phải mất năm mươi năm mới năm mới được như vậy. Nếu quả thật hắn giỏi thì hắn đã luyện bằng cách nào đây?”

Truy Vân Thần Khất suy nghĩ mông lung nhưng vẫn không có cách nào hiểu được Lý Thanh Hùng đã luyện võ công bằng cách nào? Ông tự nhủ đợi một lát nữa ta sẽ biết.

Lúc bấy giờ bọn Độc Ngô Tùng đã chạy vào một rừng trúc đứng chống nạnh ở giữa một khoảng đất trống đối diện với Lý Thanh Hùng.

Truy Vân Thần Khất liền đứng chen vào ở giữa và giơ tay lên nói :

- Trận đánh này ta cần phải tham dự, vì ta không thể nào ngồi nhìn thấy Năm người đánh một người.

Lý Thanh Hùng mỉm cười nói :

- Lão tiền bối đã có lòng tốt vãn bối tâm lãnh, song việc này do vãn bối gây ra, xin tiền bối hãy để cho vãn bối tự mình giải quyết.

Thật ra, thì Truy Vân Thần Khất cũng muốn đứng ngoài cuộc để mà thử võ công của chàng giỏi đến đâu và tiện thể để tìm hiều lai lịch sư môn của chàng.

Truy Vân Thần Khất cả cười nói :

- Tốt lắm, nghĩa khí lắm, ta sẽ làm trọng tài cho các ngươi.

Độc Ngô Tùng từ nãy tới giờ đang lo ngại lão ăn mày này sẽ can thiệp vào việc này, nhưng bây giờ lão đã không tham dự vào việc này nữa thật là một diệp may hiếm có, chỉ cần giết chết tên tiểu tử này rồi nói vả lã vài lời với lão là xong.

Độc Ngô Tùng nở một nụ cười xã giao rồi nói với Lý Thanh Hùng :

- Tiểu quỷ! Ngươi chỉ phách lối ở cái miệng mà thôi, đâu phải là tay hảo hán.

Nhà ngươi đã sắp chết, ta cho ngươi suy nghĩ vài phút nếu thức thời thì qùy xuống xin ta tha mạng, ta sẽ cho nhà ngươi một con đường sống.

Lý Thanh Hùng trố mắt ra nhìn Độc Ngô Tùng nói :

- Việc giao đấu chưa biết ai thắng ai bại. Ta sẽ nhường cho nhà ngươi ba chiêu, nếu như ta bị thối lui, ta cho các người thoát thân toàn mạng, còn nếu như không... thì chớ có trách ta độc ác.

Lời nói tự phụ của chàng khiến cho Truy Vân Thần Khất đứng ngoài cũng thấy áy náy trong lòng, vì lão biết gã Độc Ngô Tùng là một nhân vật có chức vụ quan trọng trong Phi Long bang hắn giữ chức “Thần Sát đường Đường chủ” võ công của hắn là “Nhất Lưu Cao Thủ”. Sư phụ của hắn là “Nhất Đại Ma Vương, Thiên Diện Nhân Ma” võ công của lão tương đối với “Vũ Nội tam kỳ”.

Độc Ngô Tùng là môn đắc ý nhất của Thiên Diện Nhân Ma, hắn đã luyện được hai mươi bốn chiếc đinh rất là hiểm độc. Trải qua hai mươi mấy năm trong lục lâm, hắn cướp của giết người, và đã có không biết là bao nhiêu quần thoa trinh nữ đã bị hắn làm hoen ố.

Độc Ngô Tùng nghe chàng nhường trước ba chiêu thì tức quá, song hắn lại nghĩ “Như thế càng thuận lợi cho ta giết chết tên tiểu từ này hơn”.

Hắn liền cầm kiếm phớt ngang và hét lên một tiếng :

- Sát!

Đây là ngón “Hắc Xà Xuất Động” đánh tới “Hàng Kế huyệt” của đối phương.

Nhanh như chớp Lý Thanh Hùng đã đứng kế bên trái của Độc Ngô Tùng cười khanh khách nói :

- Thiếu gia ở đây này! Còn hai chiêu nữa.

Độc Ngô Tùng cả giận hét lên một tiếng quay người lại chém sả qua eo Lý Thanh Hùng, lưỡi kiềm chưa tới đã có một luồng gió mạnh thổi tới trước mặt Lý Thanh Hùng.

Lý Thanh Hùng biết được chiêu này rất là hiểm độc, chàng không dám khinh thường bèn né qua một bên uốn mình lộn một cái đã đứng đằng sau lưng Độc Ngô Tùng rồi nói :

- Tổ sư ngươi đứng ở đây rồi nè! Còn một chiêu nữa.

Độc Ngô Tùng thấy khi lưỡi kiếm của hắn hạ xuống thì có một làn khói trắng xẹt ra làm bạt đi lưỡi kiếm, và thình lình đối phương lại đứng đằng sau gáy buông lời nhạo báng. Độc Ngô Tùng quay lại hắn thầm kinh hãi, thầm nghĩ “nếu như mà bây giờ địch thủ giết ta thì dễ dàng quá”.

Nếu như lúc đó Độc Ngô Tùng thức thời vù chạy đi thì Lý Thanh Hùng sẽ tha cho hắn, trái lại Độc Ngô Tùng đâu có thể nào chịu nhục, hắn bèn thu mình hạ bộ thủ thế.

Độc Ngô Tùng hít một hơi dài vận nội công nhìn thẳng vào mặt Lý Thanh Hùng quyết ra một ngón độc thủ để giết cho kỳ được chàng mới thôi.

Lý Thanh Hùng vẫn cười điềm nhiên nói :

- Chỉ còn một chiêu nữa.

Chàng đoán chắc chiêu thứ ba này càng ác độc hơn nữa, ngờ đâu chiêu thứ ba này cũng giống chiêu thứ nhất là “Hắc Xà Xuất Động”. Tuy thế Độc Ngô Tùng còn kèm theo một chưởng “Hắc Ngũ Lôi” khiến cho lưỡi kiếm hóa đá đâm tới “Khí Dương huyệt”.

Độc Ngô Tùng hét to :

- Tiểu tử tránh đâu cho khỏi?

Lý Thanh Hùng thấy đối phương gian xảo như vậy, đôi chân mày chàng liền câu lại nói.

- Chưa chắc.

Chàng vẫn bình tĩnh dùng môn khinh công tuyệt học để áp dụng “Cầm Nã Thủ”, tức thì hai luồng hào quang phát ra chớp chớp như điện. Lưỡi kiếm kia liền quay lại đâm vào huyệt mạch của bàn tay phải, đã khiến cho Độc Ngô Tùng bị tiễn đứt một bàn tay.

Độc Ngô Tùng đau quá thét lên một tiếng thảm não, rồi cắn răng cấm cổ chạy một mạch vào rừng hoang bỏ lại một cánh tay máu.

Bốn tên thuộc hạ của Độc Ngô Tùng thấy chủ nhân chúng đã bỏ chảy, liền lật đật chạy theo và từ từ mất hút trong rừng trúc.

Lúc bấy giờ chỉ còn lại Lý Thanh Hùng và Truy Vân Thần Khất. Truy Vân Thần Khất đưa mắt nhìn lý Thanh Hùng với vẻ khâm phục và thầm nghĩ rằng :

“Chỉ trong ba chiêu mà hắn ta có thể đánh bại một cao thủ của phái lục lâm Độc Ngô Tùng, nếu như hắn thổi mũi kiếm lên cao vài phân thì giờ đây người ta sẽ thấy xác của Độc Ngô Tùng chứ không phải là một cánh tay đó mà thôi”.

Bây giờ Truy Vân Thần Khất mới hết hoài nghi và nói :

- Tiểu bằng hữu giỏi thật, lão ăn mày này đã từng trải ngót sáu mươi năm mà chưa thấy ai có võ công cao siêu như tiểu hữu. Hôm nay lão ăn mày này hân hạnh được gặp tiểu hữu, xin cho biết qúy danh và đã thọ giáo sư phụ nào để chúng ta kết tình bằng hữu.

Lý Thanh Hùng cung kính nói :

- Lão tiền bối là một đại hiệp trong giang hồ, vãn bối tên là Lý Thanh Hùng chỉ có một chút đỉnh tài nghệ phòng thân mà thôi, đâu dám nhận lấy lời khen của tiền bối.

Còn ân sư của vãn bối là “Tiêu Nhất Tiên Không Không Tổ” chắc tiền bối có quen biết với ân sư của vãn bối?

Truy Vân Thần Khất cười ha hả :

- Tưởng ai chớ tiền bối Không Không Tổ là đạo sư trong vũ nội đã có một môn đồ anh hùng xuất chúng như vậy thật là hồng phúc cho võ lâm.

Nghe Truy Vân Thần Khất nói như vậy Lý Thanh Hùng rất là vui mừng vì sư phụ là người của vũ nội, thì ta phải là vũ nội đệ nhất kỳ nhân rồi. Lý Thanh Hùng nói :

- Ân sư của vãn bối thường nhắc đến danh hiệu và lòng nghĩa hiệp của tiền bối, vãn bối đã khâm phục từ lâu, hằng ước mong gặp mặt, hôm nay được thấy dung nhan của tiền bối thật là vạn hạnh.

Truy Vân Thần Khất nói :

- Lão ăn mày này tuy là tuổi tác đã cao, song còn phải kêu “Không Không đạo nhân” bằng sư bá, vậy từ nay về sau tiểu hữu đừng có gọi lão là tiền bối nữa.

Lý Thanh Hùng nói :

- Thưa tiền bối, vãn bối đâu dám.

- Đó ta đã nói rồi, đừng có kêu ta bằng tiền bối nữa rồi mà, từ nay ta cấm ngươi kêu như vậy - Không kêu bằng tiền bối vậy chứ vãn bối kêu tiền bối bằng gì?

- Kêu lão là Triệu lão ca là được rồi.

- Như vậy vãn bối đành phải tuân lệnh vậy.

- Ờ như vậy mới phải chứ, thôi hôm nay chúng ta đã là bằng hữu thì chúng ta coi như ruột thịt, vậy ta hỏi tiểu đệ, tiểu đệ có vui lòng không?

- Lão ca hỏi gì, tiểu đệ quyết không dấu diếm gì với lão ca.

- Không tiền bối tuy là võ công cao cường, nhưng Không tiền bối làm gì biết được “Thần Quan Nội Ôn” mà dạy cho tiểu đệ? Còn nữa sao mặt mày của đệ lại vàng như vậy?

Lý Thanh Hùng kể lại việc hồi nhỏ gặp may ăn được “Hoàng Tiên Lộ” và được tập kinh thư bí truyền của Tống Phong đạo nhân từ đầu đến cuối cho Truy Vân Thần Khất nghe.

Truy Vân Thần Khất nghe rõ đầu đuôi liền nắm tay Lý Thanh Hùng mừng rỡ và nói :

- Lão ca ăn mày này có mắt mà không tròng, ai ngờ chú nhỏ mười bảy mười tám tuổi lại có thể luyện đến “Thần Quang Nội Ôn” té ra chú đã gặp may, lão ca thiệt là mừng dùm cho đệ, từ nay trên chốn giang hồ các võ lâm chính phái sẽ thịnh vượng trở lại, lão ca sẽ nhờ vào đệ mà thị uy với người giang hồ.

Vừa nói dứt lời Truy Vân Thần Khất cười ha hả.

Lý Thanh Hùng mặt đỏ bừng lên nói :

- Tiểu đệ tuy là được cả hai môn tuyệt học, nhưng tiểu đệ bao giờ cũng cảm thấy còn chưa đủ cần phải tầm sư học hỏi thêm nữa. Nay gặp lão ca võ công quán thế, nhất thủ Truy Vân, lừng danh giang hồ danh liệt Tam kỳ. Tiểu đệ còn phải học hỏi ở lão ca nữa, tiểu đệ đâu có dám sánh với lão ca.

- Thôi ta hiểu cả rồi, đừng khiêm nhường nữa cậu bé! Trời cũng đã tối rồi chúng ta đi mau, chẳng lẻ đêm nay chúng ta muốn ngủ trong rừng hay sao?

Vừa dứt lời, hai người tay nắm tay nhảy ra khỏ rừng phóng đi như bay.

Đêm hôm ấy trên khách sạn cò hai người một già một trẻ ngủ chung một phòng, thủ thỉ chuyện trò ra vẻ tương tri, tương đắc.

Truy Vân Thần Khất đem hết những điều lợi hại thiệt hơn trên võ lâm nói cho Lý Thanh Hùng nghe để làm quà gặp mặt.

Lý Thanh Hùng rất là cám ơn.

Bỗng sực nhớ đến việc ban chiều Truy Vân Thần Khất nói :

- Tiểu đệ! Chúng ta phải đề phòng tên Độc Ngô Tùng kẻo hắn có thể đến đây báo thù chứ chẳng chơi.

- Lão ca đừng lo, hắn đã mất một cánh tay, đã kinh sợ lắm rồi hắn đâu có dám đến đây nữa ăn thua với chúng ta nữa.

- Chưa chắc.

Vừa dứt lời thì ngoài cửa sổ có một tiếng phập.

Một mũi tên bay vào ngay đầu Lý Thanh Hùng, nhanh như chớp chàng lách mình tránh sang một bên, mũi tên găm sâu vào vách hơn ba phân.

Truy Vân Thần Khất vội lao mình ra ngoài cửa sổ tìm kiếm bốn bề, nhưng không thấy một bóng người nào, tên thích khách đã biến đi đâu mất dạng.

Truy Vân Thần Khất bước vào phòng mặt đỏ bừng ra vẻ thất vọng.

Lý Thanh Hùng hỏi :

- Lão ca! Thích khách đâu?

- Đừng hỏi nữa, tìm không thấy.

Hai người bèn quay lại nhìn mũi tên kia thì thấy đầu mũi tên có một mảnh giấy và một mảnh vải đỏ.

Lý Thanh Hùng liền lấy ra và mở ra coi, trong đó có hàng chữ :

“Nếu ngươi là một tay hảo hán, thì trưa ngày mai đến Hầu Mã trấn, về phía Tây độ mười dặm, gặp mặt trước Hầu miếu” ở phía dưới có vẽ một mũi tên cột chiếc khăn đỏ.

Lý Thanh Hùng ngẫm nghĩ rồi nói :

- Lão ca có biết dấu hiệu này là của người nào không?

- Ta không biết dấu hiệu này là của người nào hết, vì hiện nay trên chốn giang hồ có rất là nhiều người dùng mũi tên làm dấu hiệu, còn miếng vải đỏ ta cũng chưa biết.

Hay là một nhân vật mới ra giang hồ chăng?

Ngẫm nghĩ một lúc Truy Vân Thần Khất cười dài nói :

- Đúng rồi chắc chắn họ là đàn bà chứ không phải là đàn ông, vì đàn ông sao lại dùng miếng vải màu đỏ?

- Tại sao màu đỏ lại là đàn bà?

- Thế nhân thường gọi khách má hồng hay bóng hồng, thì màu đỏ không phải của đàn bà là gì?

- Có lý lắm, đệ cũng tin như vậy, song chữ viết lại là nét của đàn ông kia mà? Nhưng dù là đàn ông hay đàn bà đều chắc chắn là người trong Phi Long bang, vì đệ mới ra giang hồ được có năm ngày, ngoài bọn Phi Long bang ra đệ không có gây thù hận với ai cả?

Truy Vân Thần Khất suỵt một cái rồi nói :

- Ai chúng ta cũng mặc kệ, ngày mai đến đó rồi biết.

Thấm thoát mà đêm đã tàn, gà trong xóm đây đó gáy rồ rộ, rồi lại đến tiếng chó sủa, tiếng chim ríu rít hót trên cành.
Bình Luận (0)
Comment