Dưỡng Long

Chương 47

Nháy mắt kết giới bị phá, Yến Chỉ Hoài liều mạng lao tới, hét lên:“Lăng Hoa!” Nhưng mà thứ tay có thể chạm tới chỉ còn một mảnh hư không.

Biểu tình cuối cùng của y khi quay lại nhìn hắn, hàm chứa thản nhiên cùng với giải thoát. Bạn tri kỉ duy nhất của hắn trên Thiên đình, vô số lần cùng hắn nâng chén nói cười, lại cả ngày nhàn tản chơi bời, chưa bao giờ làm ra chuyện gì kinh thiên động địa – Lăng Hoa tiên quân, bây giờ tựa như chưa từng tồn tại, biến mất không chút dấu vết.

“Khuyên ta chấp nhất là khổ, Lăng Hoa, ngươi lại vì sao…… Làm ra lựa chọn như thế……” Thì thào tự nói, Yến Chỉ Hoài thống khổ nhắm mắt lại. Dung Sâm từ phía sau vươn tay ôm hắn vào lòng, thở dài một tiếng, im lặng không nói gì.

“Ha ha…… Ha ha ha ha……”

Tiếng cười khiến người ta rùng mình bỗng nhiên vang lên, Yến Chỉ Hoài cả kinh, Dung Sâm đã nhanh chóng bảo vệ hắn, cảnh giác nhìn lại, chỉ thấy Huyễn Ma ngã sang một bên đang chậm rãi đứng lên, mắt đỏ như máu, tươi cười điên cuồng.

“Đã chết…… Tất cả đều đã chết……” Dung nhan yêu dã kia, khí thế bức người đứng đầu Vạn Hư cung, nay hai tròng mắt trống rỗng, tóc dài hỗn độn rối tung trên vai, ma khí tràn đầy toàn thân, một bàn tay siết chặt mai ngọc bội, tay kia thì như đang phí công muốn bắt lấy cái gì trong hư không,“Sư huynh đã chết…… Y cũng đã chết…… Ha ha ha……”

Mấy ngàn năm qua,người mà hắn vẫn điên cuồng tưởng niệm tìm kiếm, cùng hận sâu sắc, đều đã mất đi. Chấp niệm nháy mắt hóa thành hư không, kia hắn…… Như vậy chờ đợi trong năm tháng, đến tột cùng là vì cái gì?

Thống khổ không chỗ phát tiết, phải làm sao bình ổn đây?

Huyễn Ma chậm rãi quay đầu lại, một đôi mắt như máu, trống rỗng vô thần nhìn qua.

Ma khí không khống chế được từ trong cơ thể hắn trào ra, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt, giống như lốc xoáy, ở trong điện thổi lên, cả tòa Vạn Hư cung đều bị chấn động, lung lay sắp đổ.

“Không tốt!” Sắc mặt Dung Sâm đột nhiên biến đổi, một tay ôm Yến Chỉ Hoài, nhanh chóng phóng về phía cửa điện,“Hắn muốn hủy diệt  toàn bộ Vạn Hư cung!”

Vừa dứt lời, liền nghe một tiếng nổ, toàn bộ Vạn Hư cung nháy mắt sụp đổ. Ở trong tiếng cười lớn điên cuồng, chỉ thấy một đạo ma khí phóng lên cao,  bay ra ngoài Ma Vực, lập tức biến mất vô tung.

Yến Chỉ Hoài sắc mặt tái nhợt, bị Dung Sâm gắt gao ôm trong lòng, đợi cho hết thảy dần dần bình ổn xuống là lúc không biết tung tích Huyễn Ma. Dung Sâm chậm rãi buông tay, chỉ thấy trước mắt Vạn Hư cung đã sụp đổ, tràn ngập một mảnh thê lương thảm khốc, ma cơ ma tốt không kịp thoát ra, bị ma khí đảo qua liền hóa thành tro tàn trong phút chốc,còn kẻ may mắn nhặt được một mạng, thì hồn phi phách tán mà chạy trốn, còn tưởng là Vạn Hư cung bị ma chủ khác lãnh binh đánh bất ngờ.

Lúc chúng ma thất kinh phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện Ma tôn đã không thấy bóng dáng, vì thế đều nhìn về phía Long quân có địa vị gần với Ma tôn trong Vạn Hư cung. Đã thấy trên mặt Long quân lạnh băng như trước, trong lòng che chở một nam tử đầu bạc, tựa hồ đó là người cùng vị tiên quân kia vào ma vực mấy ngày trước.

Một ma tướng bình thường có chút địa vị ở Vạn Hư cung, thử thăm dò Dung Sâm, do dự một chút, mở miệng nói:“Long quân…… có biết đã xảy ra chuyện gì không? Ma tôn đã đi đâu?”

Dung Sâm hơi thở dài một tiếng, nói:“Ma tôn…… Sợ rằng đã ly khai Ma Vực, không bao giờ trở lại nữa.”

Làm ra hành động không thể tưởng tượng như vậy, hủy hoại Vạn Hư cung một tay sáng tạo trong phút chốc, Huyễn Ma như vậy, chỉ sợ là đã điên cuồng đi. Nay cũng không biết hắn điên cuồng mà đi nơi nào, hay không còn chấp nhất việc tìm được người nọ.

Tên ma tướng kia thoáng chốc sắc mặt đại biến — Ma tôn ly khai Ma Vực? Chẳng lẽ Vạn Hư cung này đã bị hắn bỏ lại, không bao giờ quản nữa sao? Vạn Hư cung một ngày vô chủ, chỉ sợ hai ma chủ khác tức khắc sẽ quy mô xâm nhập, thâu tóm Vạn Hư cung.

Mắt thấy Long quân tựa hồ xoay người muốn đi, ma tướng quýnh lên, tại thời khắc nguy cấp, ngay cả Long quân cũng buông tay mặc kệ a! Vội la lên:“Long quân muốn đi đâu?”

Dung Sâm xác thực có ý muốn buông tay mặc kệ, Tụ Hồn châu đã thu hồi, Yến Chỉ Hoài rốt cục bình yên vô sự về bên y, y muốn mang Yến Chỉ Hoài rời đi. Ma Vực này chung quy không phải nơi Yến Chỉ Hoài ở lâu được. Mặc dù Yến Chỉ Hoài từng nói qua, chẳng sợ phải biến thành ma vật cũng sẽ ở bên y, nhưng y thật sự không muốn nhìn thấy Yến Chỉ Hoài vì y biến thành ma vật.

Y cũng không chút quyến luyến Vạn Hư cung, mấy trăm năm qua ở lại nơi này, cũng chỉ do sau khi hóa thành ma vật, thật sự không có chỗ đi thôi. Chẳng sợ bây giờ y vẫn như trước không chỗ để đi, trong thiên hạ ngoài Bắc thiên Ma vực thì không chỗ cho y dung thân, y cũng không muốn để Yến Chỉ Hoài ở chỗ ma khí lan tràn.

Thấy Dung Sâm không muốn trả lời, ma tướng lại lo lắng. Yến Chỉ Hoài dưới đáy lòng khẽ thở dài, kéo góc áo y, thấp giọng nói:“Ta có lời muốn nói với ngươi, Dung Sâm.”

Dung Sâm nao nao, bỏ qua đám ma tướng ma tốt nhìn hắn trông mong, theo Yến Chỉ Hoài đi đến một bên, nói:“Chuyện gì?”

“Ngươi không tính ở lại Ma Vực?”

Dung Sâm chần chờ một chút, gật đầu:“Không sai. Ta nghĩ cùng ngươi về Tê Long Sơn, hoặc là đi địa phương khác cũng tốt, tóm lại, rời khỏi nơi này.”

Yến Chỉ Hoài lắc đầu, nói:“Nếu ngươi ly khai Bắc thiên Ma vực, chỉ sợ một khi đặt chân đến nhân gian, sẽ gặp bị Thiên đình đuổi bắt. Đừng quên, ngươi từng là Ích Thủy Long quân, không làm tròn trách nhiệm, sau khi nhập ma, trừ bỏ ở lại chỗ này, ngươi còn có thể đi đâu?”

Dung Sâm trầm mặc, sau một lúc lâu, mở miệng nói:“ Nhưng ta cũng không muốn để ngươi sống ở đây.”

Thiên hạ to lớn cũng không có một chỗ dung thân? Chẳng lẽ muốn để y thấy Yến Chỉ Hoài thừa nhận thống khổ khi nhập ma, từ nay về sau rơi vào ma đạo, chỉ có thể ở lại trong Ma Vực không có thiên lý?

Yến Chỉ Hoài cười cười, nhẹ giọng nói:“Ta…… đã muốn nhập ma. không lưu lại đây thì có năng lực đi đâu chứ?”

Dung Sâm kinh hãi, nhìn về phía Yến Chỉ Hoài, vẻ mặt hắn thập phần bình tĩnh, giống như đang nói chuyện bình thường mà thôi. Ma khí thản nhiên từ trong cơ thể hắn tràn ra, khỏa ma đan kia còn trong người, cái Yến Chỉ Hoài gọi là nhập ma chính là ý tứ này sao?

Nhưng ma đan tùy thời đều có thể lấy ra, chỉ cần hắn trở về nhân gian, ma khí cũng sẽ phai nhạt, hắn có thể lựa chọn khác a.

“Ngươi……”

“Ta cùng ngươi ở lại Ma Vực.” Yến Chỉ Hoài ánh mắt kiên định, thanh âm không chút do dự,“Chỗ nào cũng không đi.”

Dung Sâm nhắm mắt lại, Yến Chỉ Hoài nhẹ nhàng cầm tay y, nhiệt độ cơ thể lạnh như băng, lại làm y cảm giác được ấm áp.

Cho dù là cùng ngươi trở thành ma vật…… Cũng muốn ở bên nhau.

Chậm rãi mở mắt ra, Dung Sâm quay đầu lại, thật cẩn thận nhìn ma tộc cách đó không xa.

Đó là ánh mắt sợ hãi bị vứt bỏ, sợ hãi trở thành nô lệ của ma chủ khác.

Thật lâu sau, Dung Sâm rốt cục mở miệng.

“Nếu ta lưu lại, Vạn Hư cung này tất phải đổi chủ, chư vị có ý kiến gì không?”

Chúng ma tộc hai mặt nhìn nhau, Vạn Hư cung đổi chủ? Nói cách khác, bọn họ phải tôn sùng Long quân là tân Ma tôn sao? Dung Sâm thấy thế, lạnh lùng cười:“Không muốn sao…… Quên đi.”

Xoay người phải đi, tên ma tướng cầm đầu cả kinh, vội vàng quỳ xuống:“Chỉ cần Long quân chịu lưu lại…… Ta nguyện phục tùng Long quân, tôn người làm ma chủ, tuyệt đối không nhị tâm!”

Nói thực ra, đổi ai tới làm Ma tôn đều không sao cả, chỉ cần thực lực đủ cường hãn, giữ được chỗ này của bọn họ, không bị ma vật khác khi dễ là tốt rồi. Nếu Huyễn Ma đã không biết tung tích, tìm khắp trong Vạn Hư cung, cũng chỉ có Long quân có thực lực chống lại hai ma chủ trong Ma Vực, bọn họ cần gì phải khăng khăng một mực chấp nhất Huyễn Ma a?

Đám ma vật còn lại phục hồi tinh thần, cũng cúi xuống quỳ lạy  thần phục.

Dung Sâm bên miệng nổi lên một ý cười lạnh lùng, khi quay đầu nhìn về phía Yến Chỉ Hoài, ánh mắt kia mới thoáng mang theo lo lắng.

Như vậy, liền cùng ta nhập ma đi.

“Sửa chữa cung điện đi, phân phát tất cả ma cơ, từ hôm nay trở đi, nơi này lấy ta vi tôn.”

Thanh âm không mang theo chút tình cảm vang lên trên đỉnh đầu chúng ma vật. Đợi đến lúc bọn họ ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng tân nhậm Ma tôn đang chấp nhất nắm tay nam tử đầu bạc, xoay người rời đi.

Khi Tê Long Sơn bước vào mùa thu, hầu nhi nhưỡng của A Man cũng chín muồi, nó rốt cục đợi được Thần Quân trở về.

Chẳng qua, bên người Thần Quân còn có một nam tử khác thần sắc lạnh như băng.

“Thần Quân!” A Man kích động hai mắt phiếm hồng, liền muốn lao lên, nam tử kia khẽ cau mày, đưa tay ngăn nó lại.

Sắc bén ma khí đập vào mặt, A Man bị dọa sốc, vội vàng né tránh.

“Ma…… Ma vật……” A Man lắp bắp, chỉ vào nam tử, hoảng sợ nhìn về phía Yến Chỉ Hoài.

Trên mặt Yến Chỉ Hoài mang theo một chút bất đắc dĩ, mỉm cười nói:“Ta tới từ biệt ngươi, A Man.”

Mi hầu tinh vừa ngốc lại chấp nhất này, vì một câu nói năm đó của hắn, quả thực vẫn ở lại sơn động này, đợi một năm lại một năm nữa. Mấy trăm năm qua, vẫn như trước chờ hắn trở về.

“Vì, vì cái gì?” Cho dù là A Man chính mình một tay nuôi lớn, nay cũng đã là yêu tinh trưởng thành, nhìn đến khuôn mặt có thể nói là anh tuấn tuấn lãng, đột nhiên lộ ra biểu tình nước mắt lưng tròng, Yến Chỉ Hoài vẫn có chút không chịu nổi.

Bởi vì nó quỷ dị còn hơi đáng sợ.

“Bởi vì hắn đã không còn là Thần Quân của ngươi, hắn đã nhập ma.” Giọng nói lạnh như băng vang lên, nam tử không chút biểu tình, lạnh lùng liếc A Man.

A Man ngơ ngác, còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Yến Chỉ Hoài khẽ thở dài, sờ sờ đầu nó:“Ngươi cũng đã trưởng thành, về sau muốn đi đâu làm gì đều được, thiên hạ to lớn, đừng bị ta trói buộc như thế nữa. Ta không thể dừng lại ở nhân gian quá lâu, về sau phải trân trọng chính mình, A Man.”

A Man nháy mắt, nước mắt thành chuỗi rơi xuống, còn muốn kéo góc áo Yến Chỉ Hoài, trước mắt nhoáng lên một cái, Yến Chỉ Hoài cùng thân ảnh nam tử kia đều đã tiêu thất.

Nó ô ô khóc lên.

Trong mơ hồ, nó đại khái biết, lần này Thần Quân thật sự không trở về nữa.

Yến Chỉ Hoài đi bên cạnh Dung Sâm, sắc mặt còn chút thương cảm. Dung Sâm thản nhiên nói:“Thấy mi hầu tinh kia, cũng giải quyết xong một tâm nguyện của ngươi đi?”

Yến Chỉ Hoài cười cười, thấp giọng nói:“Đúng vậy, qua mấy trăm năm như vậy, nó vẫn yêu khóc như vậy.”

“Cảnh nhi thành thục hơn nó.”

Yến Chỉ Hoài quay đầu, nhìn đến Dung Sâm hơi hơi xuất thần nhìn về phía chân núi Tê Long, có hà vực rộng lớn. Trầm mặc trong chốc lát, khẽ cười nói:“Kỳ thật, Dung Cảnh cũng không để ý ngươi là ma vật.”

Năm đó tiểu Long quân bị hắn bắt tại trận, chỉ biết oa oa khóc lớn, mãnh liệt tùy hứng lại không phân rõ phải trái, sau khi thành Ích Thủy Long quân, cũng trở nên khí thế uy nghiêm, có chút giống Dung Sâm khi xưa.

Dung Sâm được hắn khuyên bảo, rốt cục buông khúc mắc, đi thủy phủ Ích Thủy, thấy Dung Cảnh. Phụ tử gặp nhau, mấy trăm năm biệt tích, trong khoảng thời gian ngắn cả hai cũng không biết mở miệng như thế nào. Dung Sâm lòng tràn đầy áy náy, cuối cùng vẫn là Dung Cảnh nhẹ nhàng một tiếng “Phụ vương”, rốt cục động dung.

Nó nguyên lai cũng chưa từng để ý mình có phải ma vật hay không, cũng chưa từng oán hận mình.

Quan hệ huyết thốngk thể thay thế, thân nhân duy nhất trên đời này, từ đầu đến cuối, chính là như thế mà thôi.

“Về sau, ngươi có thể thường đến thăm nó.” Yến Chỉ Hoài nhẹ giọng nói, cầm tay Dung Sâm.

Dung Sâm quay đầu, cười cười, cầm lại tay hắn:“Trở về thôi.”
Bình Luận (0)
Comment