Đường Lý

Chương 47

Trình Phóng đã tìm được củi, anh đốt lửa trong chậu than.

“Cháu đi nấu cơm.” Anh để lại câu này, sau đó đi vào phòng bếp.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong nhà đồ thừa lại không nhiều, nấu cũng ít, đơn giản xào nấu hai món là ăn cơm.

Lúc ăn cơm đều rất yên tĩnh, cũng không ai nói chuyện.

Đồ ăn cũng không động.

Không khí bị đè nén thế này gần như khiến người ta không chịu nổi. Minh Hạnh vẫn thấy lạnh, mặc dù đầu ngón tay đã ấm lại một chút, nhưng khi cong ngón tay vẫn không cầm chắc đôi đũa.

Cô tùy ý ăn vài miếng, đồ ăn nhai trong miệng nhạt như nước ốc.

Sau khi ăn xong, bà nội vẫn muốn hỏi thăm Minh Hạnh, nhưng nhìn thấy rõ ràng tinh thần bà cũng không tốt.

Minh Hạnh không đành lòng, cô lên tiếng khuyên bà, đến cuối cùng đưa bà vào phòng nghỉ ngơi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Anh giúp em thu dọn phòng rồi, em cũng đi nghỉ đi!” Trình Phóng vừa dọn vừa nói: “Hôm nay tuyết rơi cả tối thì ngày mai chắc sẽ ngừng thôi, đợi tuyết ngừng rơi thì em quay về đi!”

Ở lại đây cũng không tốt.

Những thứ khác anh không hỏi đã trực tiếp bảo cô quay về. Khi đó Minh Hạnh nghe thấy, nước mắt suýt chút nữa trào ra.

Cô cố gắng mở to mắt kiếm chế.

Chuyện trong nhà anh, Minh Hạnh không nói gì, nhưng có những thứ cô vẫn muốn giải thích.

“Có phải mẹ em nói gì với anh đúng không?”

Minh Hạnh mím môi, giọng thì thào, cô khó chịu nói: “Bà ấy nói linh tinh, anh đừng nghe bà ấy.”

Trình Phóng nghiêng người, ở nơi cô không nhìn thấy, ánh mắt anh trầm xuống, cắn chặt răng, mấy lần định mở miệng, nhưng lại không nói lên lời.

“Bà ấy nói không sai.” Cuối cùng Trình Phóng lên tiếng, giọng nói nhẹ tênh, nhưng không kiềm chế nổi khó chịu.”

“Có một người bố là tội phạm giết người sẽ liên lụy đến ba đời, không chỉ về mặt danh tiếng, thậm chí rất nhiều công tác xét duyệt đều không được.”

Hôm đó khi nhận được điện thoại, Trình Phóng đang xử lý chuyện của bố anh.

Trong nhà liên tục có người đi qua đi lại, đến làm các loại điều tra, lấy tư liệu, anh sợ bà nội tâm trạng càng không ổn, đương nhiên một mình giải quyết hết.

Chuyện vốn dĩ đã nhiều khiến não ong ong, nghe thấy mẹ cô nói mấy lời đó, thậm chí anh cũng không hề có cách nào thay đổi ý của bà.

Lúc đó nghe được, cảm thấy bà ấy nói rất đúng.

Mỗi câu đều rất đúng, anh không có cách nào phản bác.

Mấy năm nay anh trải qua bao nhiêu ánh mắt kỳ thị, không hiểu rằng về sau sẽ khiến Minh Hạnh cũng phải đối mặt, sẽ khiến cả gia đình cùng đối mặt.

Hơn nữa trong mấy hôm người đó mất, sự khác thường và né tránh mà anh nhận được ngày càng không thể chịu đựng nổi.

Ngày trước anh cũng cảm thấy không có gì.

Đặc biệt là sau khi đã có Minh Hạnh, suy nghĩ của anh chỉ có hướng về tương lai.

Nhưng nhiều cùng đổ dồn đến một lúc, lại có thể khiến lòng người hoàn toàn sụp đổ, trong lúc không thể nào tỉnh táo để suy nghĩ, thì những tư tưởng kia lại bị người khác dồn ép vào đầu.

Anh để người khác khó chịu, cũng làm khó xử Minh Hạnh.

Trình Phóng cúi thấp đầu, không dám nhìn cô.

Bây giờ Minh Hạnh chạy đến đây, chắc chắn là giấu bố mẹ cô, hoặc là đã xảy ra xung đột với họ.

Trình Phóng có thể không cần mặt mũi trước mặt bất cứ ai bất cứ lúc nào, duy chỉ ở chỗ Minh Hạnh…

Anh không muốn cô phải đối diện với những điều khó xử và chỉ trích ấy.

Không muốn cô và người nhà không vui vẻ.

“Trước đây anh không dám nói cho em biết ông ấy phạm tội gì.”

Trình Phóng cúi thấp đầu: “Cũng không dám để em nghe thấy người khác nói mấy lời khó nghe.”

“Nhưng những điều ấy đều là thật, lời họ nói cũng là thật.”

Lời nói vừa dứt, anh dừng lại một hồi lâu, ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay, đầu ngón tay bấm vào da thịt, cũng không rõ có cảm giác đau hay không.

“Vậy nên…”

Lời nói phía sau không nói ra được.

Minh Hạnh ngước mắt lên nhìn anh, cô bước lên phía trước hai bước, khó chịu trong lòng ùn ùn kéo đến.

Cô cắn môi dưới, đôi mắt đỏ lên, chỉ nhìn anh thôi, giọng cũng nghẹn lại.

“Vì vậy anh không cần em nữa?”

Chỉ có Minh Hạnh biết, bây giờ bản thân khó chịu đến nhường nào.

Từ khi anh không nghe điện thoại, trong lòng cô đã bắt đầu bồn chồn bất an, liên tục nghĩ anh xảy ra chuyện gì không, người lại ra sao, lúc gặp anh thì nên nói thế nào.

Trước kia cô chưa từng nghĩ đến chuyện nếu như phải chia tay với một người thì sẽ đau lòng như vậy.

Trên đời này có lẽ không có chuyện không thể rời xa nhau. Nhưng sau khi cô suy nghĩ hết lần này đến lần khác, lại cảm thấy thực sự không thể chia tay Trình Phóng.

Buổi tối không có anh ôm, cô không ngủ được. Mỗi ngày không thấy anh lại cảm thấy nhớ, rất nhớ, cho dù là khi anh trêu đùa hay lúc anh nghiêm túc nói chuyện…

Đều rất muốn nghe giọng nói của anh.

Chỉ một câu ngắn gọn này mà quyết tâm thật vất vả dựng lên của Trình Phóng lại bỗng chốc sụp đổ.

Yết hầu anh chuyển động, không nói một chữ.

Chỉ có thể dùng sự im lặng để biểu đạt ngầm thừa nhận.

Anh lúc này thực sự tệ hại!

Có ông bố là tội phạm giết người vừa mới chết, anh vừa quay về từ bên ngoài đầy tuyết, trên người vừa bẩn vừa ướt, kiểu thời tiết này gây ra mùi mồ hôi khó ngửi.

Giống như lời mẹ cô đã nói, anh làm sao mà hợp với cô.

Thứ tốt đẹp anh mang đến cho cô không bằng những điều xấu.

Minh Hạnh hít một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Sợ cảm xúc bản thân sụp đổ, một khi đã khóc thì không nói rõ ràng.

Cô nói không rõ ràng, nếu anh đuổi cô đi thì phải làm sao?

Minh Hạnh nói: “Đó là bố của anh, không phải anh. Trình Phóng, trước giờ em chưa từng đặt mấy điều này ngang bằng nhau.”

Giọng nói cô nhẹ nhàng, đáng thương lại ấm áp.

“Bây giờ anh đã tốt hơn ưu tú hơn. Anh còn có thể thi tốt hơn em, về sau chỉ có tốt hơn. Tương lai của anh rất tươi sáng, công việc có thể lựa chọn có rất nhiều, chưa chắc phải kiểm tra chính trị.”

“Hơn nữa, chỉ là bây giờ bố mẹ em không ủng hộ anh, về sau họ sẽ nhìn thấy một Trình Phóng giỏi giang.”

Thật sự…

Da mặt cô mỏng như vậy, lần đầu tiên nói mấy lời thật lòng này.

Càng nói càng khóc nức nở.

Giống như là con dao đâm thẳng vào tim anh.

Nhưng anh vẫn không quay đầu.

Đèn phòng lóe lên rồi lại tắt, góc nghiêng của anh chìm trong bóng tối, vẫn lạnh lùng không để ý đến cô.

“Anh đi đặt chậu than vào trong phòng em, lúc em sưởi thì nhớ mở cửa sổ.”

Trình Phòng nhàn nhạt chuyển chủ đề, anh đi lên hai bước, nghiêng người bưng chậu than tới.

Anh đi vào căn phòng của Minh Hạnh ở ngày trước, mở cửa đặt chậu than vào, sau đó lại mở hé cửa sổ.

Minh Hạnh yên lặng đứng phía sau anh.

Nhìn bộ dạng lạnh băng nói chuyện lại không quan tâm ai của anh, tuyệt vọng và khó chịu.

Thứ duy nhất còn lại trong phòng là tiếng bước chân.

Ngoài ra còn có gió bên ngoài lọt qua khe hở thổi vào, âm thanh lay động một chút, dường như khơi gợi lòng người cũng đang khẽ rung động.

Trình Phóng ra đến cửa, chuẩn bị đóng lại.

Minh Hạnh đi phía sau anh. Cô giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng móc vào ngón tay anh.

Bước chân Trình Phóng dừng lại.

“Em không biết Đường Lý lạnh như vậy, không mang đủ quần áo, đã đứng ở bên ngoài rất lâu.”

Minh Hạnh nhìn theo góc nghiêng của anh, mím môi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh sờ xem, bây giờ tay vẫn lạnh.”

Đến bây giờ cô thật sự chưa được sưởi ấm, toàn thân lạnh băng, đến não cũng sắp đông cứng rồi!

Ngón tay lạnh lẽo của cô đặt lên lòng bàn tay anh, cơn lạnh truyền đến rõ rệt, nghe cẩn thận một chút thì khi nói chuyện có thể nghe thấy giọng cô run lên vì lạnh.

Anh không chịu nổi điều này.

Minh Hạnh tỏ ra yếu đuối, trái tim anh cũng đau.

Theo bản năng nắm lấy tay cô.

Thật sự cả bàn tay đều lạnh băng.

Thực sự không biết cô đến đây khi nào, vừa nãy nhìn thấy cô cũng không hỏi, Minh Hạnh sợ lạnh, mùa đông của Đường Lý còn lạnh hơn thành phố An Tân rất nhiều.

Trong phút chốc Trình Phóng không quan tâm đến lý trí và kiên trì, anh kéo tay cô, đi vào, ấn người ngồi xuống giường, kéo chăn qua quấn cho cô.

Cúi thấp đầu nhìn mới phát hiện ra, mũi giày của cô đã bị tuyết ngấm ướt.

Trình Phóng quỳ xuống, cởi giày cho cô, nhìn thấy tất chỗ lòng bàn chân đều ướt đẫm, bàn tay anh chạm vào, chân còn lạnh hơn tay.

Tuyết rơi rồi sẽ dần đóng băng, máy nước nóng không sử dụng được, nếu giờ đi đun nước cũng không kịp, Trình Phóng chỉ có thể ôm cả người cô vào trong lòng.

Hai chân cũng kéo vào trong lòng, anh không ngừng xoa xoa hai tay cho cô.

Minh Hạnh cũng không nói, mặc cho anh làm, mở to mắt nhìn anh.

Vừa quấn chăn vừa xoa được hơn mười phút, Trình Phóng lại nắm tay và chân của cô, anh hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Minh Hạnh lắc đầu.

Rõ ràng tay chân cô đểu nóng hầm hập rồi.

Còn khuôn mặt cũng được chăn bọc kín đến hồng hào, cô mở to mắt nhìn anh, chậm rãi mở miệng nói: “Mấy tối liền em đều không ngủ ngon, mỗi ngày đều nhớ anh.”

“Trình Phóng, em thích anh…”

Những lời thẳng thắn này của Minh Hạnh là những lời trước kia cô chưa từng nói ra.

Bất kì thích hay yêu đều cần bày tỏ, nếu nói ra thì sẽ khiến người khác càng rung động, khó kiên nhẫn.

Cảm xúc trong mắt Trình Phóng đảo vài vòng, anh chìa tay ôm cô, bàn tay đặt lên chỗ cổ cô, ấn chặt vào trong lòng.

Thế này ai mà chịu nổi.

Anh tự nhủ dù có ra sức quyết tâm cũng không thể.

Minh Hạnh vùi mặt vào cổ anh, nhẹ nhàng cọ vào, nước mắt của cô cũng thấm ướt cổ anh.

“Anh nói sẽ không phớt lờ em, nếu như anh có chuyện buồn thì nói với em, em sẽ buồn cùng anh, nhưng không được phớt lờ em, không được đuổi em đi.”

Còn nữa, không được nói chia tay.

May mà hôm nay cô không nghe thấy hai chữ này, nếu có thì cô cũng không biết sẽ buồn như nào.

“Được rồi, không khóc nữa.” Giọng Trình Phóng cũng cứng lại, nhẹ nhàng sờ đầu cô.

“Là anh sai, anh khốn nạn.”

Anh nên làm thế nào đây?

Ngay cả trái tim cũng không thể kìm lại, anh cực kì nhếch nhác như này, chuyện gì cũng làm không tốt.

Trình Phóng buông tay.

“Muộn rồi em ngủ trước đi, người anh vừa bẩn vừa hôi, vẫn nên cách anh xa một chút.”

Minh Hạnh túm tay anh không buông.

“Vậy sáng mai anh còn muốn đuổi em đi không?” Minh Hạnh không nhận được câu trả lời chắc chắn, trong lòng bất an, sợ rằng sáng mai vừa tỉnh dậy lại muốn bảo cô đi.

“Anh không được đi, trên người em cũng bẩn… Anh đi rồi em ngủ không ngon.”

“Thật mà.” Minh Hạnh chắc chắn gật đầu, sợ anh không tin.

Cô biết bây giờ tâm trạng anh không tốt, đầu óc chắc chắn cũng mơ hồ, vì vậy không tranh cãi truy cứu anh nhiều chuyện như vậy. Chỉ cần anh có thể cho cô ở bên cạnh, tất cả dần dần qua đi là tốt rồi.

“Trình Phóng…” Minh Hạnh lại

“Được.” Trình Phóng đồng ý, anh cởi áo khoác ngoài, vén chăn lên đắp cho cả hai rồi nằm xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, khẽ nói.

Minh Hạnh vẫn kéo tay anh, nhất định không buông.

Xem ra cô rất mệt, còn chưa đến năm phút mắt đã nhắm lại, ở trong lòng anh đã truyền ra tiếng thở đều đều.

Trình Phóng cúi thấp đầu nhìn cô, khổ sở tích tụ bao nhiêu ngày cũng dường như vơi bớt. Sự thiếu hụt trong lòng cũng dần được lấp đầy.

Nhưng sự mờ mịt và nỗi bất an cũng theo đó mà đến.

Ngoài sân tuyết đã rơi một tầng dầy, trong đêm nay, một số thứ cũng được kết tinh lại.

Bình Luận (0)
Comment