Đường Mật Hôn Nhân (Quyển 2)

Chương 59



Chap 58 : câu dẫn 18\+ (2)

Đoan Mộc Khải vùi đầu vào giữa khe núi hùng vĩ kia mà liếm láp trên làn da non mượt trơn bóng, sau đó lại không ngừng liếm lên trên, đến khi môi ngậm hai nụ hoa hồng nhuận kia vào miệng, Đường Muội không kiềm chế được mà run rẩy toàn thân.

\- Ư...ưmm...

Tiếng kêu run run vừa mị hoặc vừa quyến rũ, làm cho anh nhịn không được gầm nhẹ một tiếng.

\- bà xã, em là đang cố ý câu dẫn anh ư ?

Anh gắt gao đặt cơ thể mềm mại của cô ở dưới thân, môi mỏng thô bạo trên đôi môi mềm mại không ngừng mạnh bạo chiếm đoạt triền miên.


Hai thân thể xinh đẹp lại dính sát cùng một chỗ, một nhỏ nhắn mê người, một lại cường tráng bá đạo với khí chất ngang tàng, tựa hồ như thế gian này tạo hai người là để dành cho nhau vậy.

\-Hưmmm... a...

Đường Muội bị Đoan Mộc Khải càn quấy đến mức tưởng chừng như sắp tan ra, cô ngâm nga rên nhẹ.

"Xoẹt" một tiếng, chiếc quần tam giác nơi giữa hai chân bị cởi ra.

Cô có điểm hơi giật mình nhưng sau đó lại tiếp tục phối hợp để anh tách hai chân mình ra, một bàn tay của anh nhanh chóng tách hai mảnh hoa đã ướt át ra.

Lần này thì hai mắt cô lập tức mở lớn.

\- hôm nay anh sẽ đưa em lên đỉnh.

Một Đoan Mộc Khải cao cao tại thượng, quang minh lỗi lạc lúc nào cũng này ra vẻ mặt băng lãnh xa cách, lại có thể thốt ra những lời như thế ?

Thật không thể tin nổi !

Đột nhiên đưa ngón tay luồn vào hoa \*\*\*t bên trong mà chơi đùa quấy phá, làm cho cô không ngờ tới mà co giật, càng thở gấp nhanh hơn, một luồng hoả nhiệt nóng bừng từ nơi hoa \*\*\*\*t lan toả khắp toàn thân.

\- ưm...a...

Hoa \*\*\*t bị tra tấn khiến cho Đường Muội khó chịu vặn vẹo cơ thể. Hai gò má cô ửng lên hai mảnh hồng nhuận càng thêm mê người.


\- ưm... Á...

Hai mắt của Đường Muội đang mơ màng bỗng mở lớn, Đoan Mộc Khải không báo trước mà đã đâm thẳng cái thứ dị vật kia vào bên trong cô rồi.

\*\*\* \*\*\* vừa thô vừa lớn không ngừng tiến vào tiểu \*\*\*t, cơ hồ muốn xuyên qua cô.

\- em cảm thấy thế nào ?

Đoan Mộc Khải nhe răng cười, nhìn sâu vào khuôn mặt vẫn đang đơ cứng chưa thể chấp nhận của Đường Muội.

Của anh lớn quá, không nói trước khiến cho toàn thân cô ngay tức thì liền căng cứng như sợi dây đàn, nhục \*\*\*t không ngừng co giật. So với lần trước thì khiến cô càng sung sướng, bên cạnh đó cũng không thiếu việc đau đớn vì bất giác bị đâm.

Còn hỏi cô có cảm giác thế nào sao?

Cảm giác của cô lúc này là muốn đánh chết anh, cầm con dao thật sắc cắt đi bộ phận dư thừa nào đó trên người anh.

Thứ to lớn tráng kiện của anh chợt trướng đại hơn bên trong hoa \*\*\*\*t, sự chặt chẽ làm cho anh phát điên, toàn lực chọc sâu vào, để cho toàn bộ của mình chôn sâu trong cô, không ngừng cuồng sáp mãnh liệt.

\- á...ưm...

Đường Muội há miệng thở dốc, cắn nhẹ cánh môi cố không phát ra những tiếng rên rỉ khó nghe.

Nhưng toàn thân căng cứng, hai chân thon dài vô lực mở ra, hoa \*\*\*t hồng phấn đang cắn mút vật thô to kia cứ thể mà bị thu vào tầm mắt của Đoan Mộc Khải khiến cho anh càng hung mãnh. Càng muốn ăn sạch sành sanh cô không chừa lại dù chỉ là một mẩu xương.


\- aaa.... Không... nhanh quá... ưm... a...

\- em câu dẫn như vậy... là đang cố ý khiêu khích anh... đúng không...hôm nay... người đàn ông của em sẽ cho em thấy... là sức chịu đựng của anh kém hay là em kém... ăn em cho đến khi em khóc lóc cầu xin mới thôi.

Mỗi một câu nói, vật thô to kia lại một lần hung hăng đi vào, rồi lại mạnh mẽ rút ra, khiến cho cả người Đường Muội rã rời tựa hồ như bị rút cạn sức lực, đến cả việc thở gấp cũng trở nên khó khăn.

\- a...nhanh... nhanh quá rồi... ưm...

Tiếng thở dốc tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong căn phòng. Không khí tựa như nóng đến bỏng rát.

Trên giường, hai người bọn họ vẫn triền quấn vào nhau. Tấm lưng màu đồng của người đàn ông đều đặn đưa đẩy, rịn ra những giọt mồ hôi nồng đậm.

Trong đêm, không biết qua bao nhiêu lần, trải qua bao nhiêu hoan ái, đến khi cả hai đều mệt rã rời thì mới ôm nhau ngủ thiếp đi.

Trong vòng tay và lồng ngực của Đoan Mộc Khải, cô yên ổn nép má mình lên đó, cảm nhận nhịp tim anh và bình yên ngủ một giấc với nụ cười trên khoé môi.

Chap 58




Bình Luận (0)
Comment