Đường Mộc Vẫn Thế

Chương 1

1

Thẳng thắn mà nói thì tôi đã liệu trước được việc Trì Dã sẽ làm tôi mất mặt. Dù sao thì trước đây khi chia tay, chúng tôi đã kết thúc không mấy hòa bình.

Anh ấy hận tôi.

Cho nên lúc ngồi trên bàn cơm anh mới nhìn chằm chằm vào tôi rồi cười, ý cười không tới đáy mắt:

"Hứa Đường, không có việc gì là ngủ một giấc mà không giải quyết được, em thấy có đúng không?"

Tôi đã từng thấy dáng vẻ khí phách hăng hái thuở thiếu thời của anh, cũng biết rõ từ trước đến nay anh tâm cao khí ngạo nhường nào.

Nhưng tôi không có vốn liếng để kiêu ngạo như anh, đến tận bây giờ cũng không có.

Cho nên tôi nâng chén lên với anh, tư thái thấp hèn, khẩn cầu tha thiết: "Chủ tịch Trì, ngày trước là do tôi không đúng, mong ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi. Đều từng là bạn học với nhau, cũng quen biết mười mấy năm, tôi nhận lỗi với ngài, mong ngài niệm tình cảm ngày cũ."

Nói dứt lời, tôi uống cạn ly rượu đỏ trên tay.

Người đàn ông ngồi đối diện với điệu bộ tùy ý, một tay vân vê ly rượu, một tay thuận thế đặt trên bàn, chỉ nhìn tôi cười chứ không nói gì thêm.

Tôi ngay lập tức rót thêm một ly kính anh.

"Xin lỗi chủ tịch Trì, tôi sai rồi."

"Hạng mục này chúng tôi đã theo suốt hai năm, nếu hoàn thành thì giai đoạn bán hàng chắc chắn sẽ kiếm được lợi nhuận. Tôi biết công ty nhỏ như Giai Sang không nhất định sẽ lọt nổi vào mắt xanh của ngài, ngài cũng không thiếu các hạng mục có thể kiếm tiền để đầu tư. Nhưng đây là tâm huyết của toàn bộ đội ngũ chúng tôi, nó có ý nghĩa vô cùng lớn, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội để chứng minh giá trị của sản phẩm...."

Lúc nói xong câu cuối cùng tôi đã uống liền ba ly, vành mắt tôi hơi đỏ nhưng lại chẳng biết tiếp tục mở miệng thế nào.

Tôi nghĩ lúc này chỉ cần Trì Dã cười nhạo một câu "Giá trị của các người thì liên quan gì đến tôi", tôi sẽ lập tức hổ thẹn khó ngẩng đầu lên nổi vì "yêu cầu quá đáng" này.

Việc phải cúi đầu trước mặt anh, luôn sẽ khiến tôi hao hết dũng khí.

Cũng may, anh không nói như vậy.

Anh liếc tôi một cái, hơi phiền lòng mà châm một điếu thuốc, chậm rãi phun ra nuốt vào: "Năm đó em thà gặm bánh bao nửa tháng cũng không chịu xài một đồng tiền nào của tôi, bây giờ tới ăn nói khép nép cầu xin mà lại uống hết nửa chai vang bạch mã của tôi cơ đấy."

Tôi chợt sửng sốt, nhìn chai vang đỏ trên bàn theo bản năng, bỗng cảm thấy mặt mũi tối tăm, lập tức nói tiếp: "Xin lỗi chủ tịch Trì, nếu ngài mất hứng thì tôi có thể đền cho ngài."

"Nói cho rõ, đền cái gì? Đền thế nào?"

Anh nhướng mày tỏ vẻ hứng thú, ánh mắt sáng rực ấy rơi vào người tôi.

"Tôi đền cho ngài một chai rượu, khẩn cầu ngài cho Giai Sang một cơ hội."

"Một chai rượu? Hứa Đường, lòng dạ của em quá cao, lăn lê bò lết bao nhiêu năm như thế cũng không đè nó xuống được, thực sự là đáng tiếc."

Anh nhìn tôi, giọng nói chế nhạo: "Cầu lợi mà chẳng mất vốn hay là tay không bắt sói trắng, em đang coi tôi là thằng ngốc à?"

"Chủ tịch Trì, tôi đang cầu xin ngài." Tôi bị anh nói đến nỗi mắt đỏ ửng.

"Nhờ vả người khác không phải là thái độ này. Ít nhất cũng phải giống như dáng vẻ năm đó của tôi cơ."
Bình Luận (0)
Comment