Dưỡng Nữ Thành Phi

Chương 100

Edit: Nhan Nhan

Beta: Khánh Linh

một trăm lượng bạc ngoài dân gian không phải là số lượng nhỏ. Tiểu nhị là tên nô bộc suốt ngày cúi đầu bưng trà dâng nước cho người ta nên thích nhất chính là tiền, thấy lượng bạc to sẽ chui vào túi hắn một cách dễ dàng thì cười đến không khép miệng được, "Chuyện gì? Giết người phóng hỏa ta sẽ không làm đâu."

Tiểu nhị cũng còn có mấy phần lý trí, biết trước tiên nói rõ điều kiện để tránh về sau xuất hiện tai ương.

"cô nương trên lầu kia chính là tiểu thư quý phủ chúng ta, đã rời nhà trốn đi mấy ngày rồi. Chúng ta tới đây đón nàng về." một trong hai tên gia đinh có vẻ thông minh, nhìn ra được tiểu nhị lo lắng cái gì, nên đã định sẵn trong đầu vài câu dối trá để lừa gạt tên tiểu nhị này.

"Nhưng mà tiểu thư nhà chúng ta tính tình rất bướng bỉnh, nếu chúng ta chủ động mời nàng về thì không chừng lại bị đuổi đi¬¬. Cho nên lão gia phân phó, lần sau tìm được tiểu thư thì trực tiếp bắt về." Tên gia đinh nói xong, cầm ngân phiếu mờ ám nhét vào túi tiểu nhị.

Tiểu nhị mừng rỡ đến không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc, tiếp được ngân phiếu thì cất ngay vào ngực, "Hóa ra là có chuyện như vậy à, ngươi nói mau đi, nếu có thể giúp được thì ta nhất định sẽ giúp."

"Cũng không phải là chuyện gì lớn lao, tiểu thư nhà ta ngủ chưa? Mấy ngày nay nàng lưu lạc bên ngoài chắc chịu không ít khổ rồi." Tên gia đinh lại móc từ trong túi ra đàn hương, bỏ vào tay tiểu nhị, "Đây là đàn hương tiểu thư thích nhất trong phủ, có tác dụng an thần, mỗi đêm trước khi ngủ tiểu thư đều đốt lên. Giờ cũng tối khuya rồi, chúng ta cũng không nên mạnh tay bắt tiểu thư đi, miễn cho quấy rầy khách đang ở đây. Tiểu nhị ca chỉ cần giúp chúng ta một chuyện, đốt đàn hương này lên cho tiểu thư. Đợi nàng ngủ say, chúng ta liền mang nàng rời đi."

Gia đinh hòa ái vỗ vỗ tay tiểu nhị, "Làm vậy đều tốt cho cả ta và ngươi, đúng không?"

Tiểu nhị cảm thấy cũng có lý, lúc cô nương kia vào ở thì vung tay xa hoa, vừa thấy đã biết ngay là người có tiền. Chẳng qua là mặt mũi... đen thui thủi, không có gì đáng xem. Nếu không ai nói cho hắn biết thì nhất định hắn sẽ chẳng đoán ra được vị này lại là thiên kim tiểu thư.

Tiểu nhị ngáp hai cái, cầm đàn hương, đi về hướng phòng khách lầu hai.

Mạn Duẫn nằm trên giường, nhưng kỳ quái là không có thoát bớt y phục. Ngoài cửa vừa mới truyền đến một tiếng gõ thì Mạn Duẫn đã mở mắt ra ngay.

"Khách quan, tiểu nhân vào thêm trà."

Mạn Duẫn nhìn ấm trà trên bàn, đúng thật là trống không.

"Vào đi."

Mạn Duẫn ngồi dậy, nhìn về phía tiểu nhị. Tiểu nhị một tay xách theo bình trà, một tay khác cầm một mâm đàn hương. Chờ hắn đổ đầy trà, lấy ra đồ đánh lửa, vung tay đốt đàn hương lên.

Mạn Duẫn kỳ quái hỏi: "Gì vậy? Khách điếm các ngươi còn bao đàn hương?"

Đàn hương nói quý thì cũng không quý lắm, nhưng thật ra cũng không phải rẻ. Những khách sạn hạng sang muốn cho khách ngủ được ngon giấc thường buổi tối cũng đốt đàn hương trong khách phòng. Nhưng khách điếm này Mạn Duẫn không cố ý chọn lựa, chỉ vì thấy nó gần Hương Nghê Lâu nhất nên vào ở đại thôi. Nhìn cách bài trí khách điếm mà tính toán, giỏi lắm là khách điếm bậc trung. Loại này khách điếm mà còn bao đàn hương thì chỉ có lỗ vốn.

Tiểu nhị không ngờ Mạn Duẫn sẽ hỏi như thế, sửng sốt một chút mới nói: "Dạo này buôn bán ảm đạm, phải tìm cách lưu lại chút khách hàng quen chứ sao."

Nhìn vẻ mặt chột dạ của tiểu nhị, Mạn Duẫn không chút nào tin tưởng. Bước chân ra ngoài đời thì mọi việc phải càng thêm cẩn thận. Nơi này không phải Vương phủ, không có hàng loạt thủ vệ bảo vệ, nhỡ gặp chuyện không may thì viện binh sẽ không tới kịp, tính mạng Mạn Duẫn coi như nghỉ ăn thức ăn dương gian tại đây. Với tính cảnh giác xưa nay của Mạn Duẫn, nàng đương nhiên sẽ không tin vài lời đãi bôi của một kẻ xa lạ.

Chờ tiểu nhị vừa ra khỏi cửa phòng, Mạn Duẫn liền dập tắt đàn hương, cầm chúng lên xem xét qua lại. không xem xét thì thôi, mà vừa nhìn một cái thì Mạn Duẫn liền phát hiện có điểm sai. Kiếp trước làm sát thủ, Mạn Duẫn tiếp xúc với rất nhiều kỹ xảo ám sát, trong đó nhiều nhất chính là kiến thức về thuốc mê... Những thành phần thuốc mê này Mạn Duẫn chỉ cần dùng qua mấy lần là giờ đã có thể nhận ra ngay.

Hành lang truyền đến tiếng bước chân lột xột loạt xoạt, thanh âm rất nhẹ, gần như là nhón chân đi tới. Lỗ tai Mạn Duẫn nhúc nhích hai cái, lắng nghe tiếng bước chân, cố gắng phân biệt xem có mấy người.

Hôm nay đi trên đường, Mạn Duẫn đã phát hiện sau lưng có người theo dõi, nhưng nàng vẫn không vạch trần bởi chỉ tưởng là thủ vệ do Phụ vương phái tới. Nàng nghĩ mình ra ngoài dân gian chơi đùa cũng đã lâu rồi, dù sao tế điện cho tiên hoàng cũng phải trở về, còn không bằng cứ để cho Phụ vương tìm được mình đi.

Nhìn lên thấy đàn hương, Mạn Duẫn cũng biết, suy đoán của mình đã lệch khỏi quỹ đạo, sai trăm phần trăm. Người theo dõi hoàn toàn không phải là người của Phụ vương.

Mạn Duẫn giờ cũng muốn nhìn đám người kia một chút xem vì sao lại muốn hại nàng, và muốn hại nàng thế nào! Dám dùng mê hương tới ám toán nàng, thật coi nàng là nghé con không có chút kinh nghiệm gì đấy à?

Mạn Duẫn thuận thế ngả người lên trên giường, hai mắt nhắm lại, hô hấp trở nên vững vàng, nhìn giống như đang ngủ say.

Tiểu nhị đẩy cửa ra cho hai tên gia đinh, "Tiểu nhân chỉ có thể giúp đến vậy thôi."

Hai tên gia đinh nhảy vào phòng, thoáng thấy Mạn Duẫn ngủ sâu trên giường thì nỗi căng thẳng trong lòng coi như là vơi bớt một nửa.

"Đa tạ Tiểu nhị ca, nếu không nhờ ngươi giúp một tay, chúng ta thật đúng là không biết làm sao mang tiểu thư về." Tên gia đinh vóc dáng thấp vỗ vỗ đầu vai tiểu nhị.

Tiểu nhị bình thường toàn bị sai sử, giờ bỗng nhiên có người khách khí đối với hắn như vậy nên trên mặt ngượng ngùng.

"một cái nhấc tay mà thôi." Tiểu nhị thật sự cho là mình đang giúp người khác làm chuyện tốt, hoàn toàn không hay biết một cái đại họa đã rơi xuống trên đầu hắn.

Tên nô bộc cao hơn vòng hai tay ôm lấy Mạn Duẫn, nháy mắt với tên còn lại, ý bảo hắn đừng giông dài nữa mà vội vàng làm cho xong chuyện đi mới là quan trọng nhất.

Tên gia đinh kia cũng không nhiều lời xu nịnh với tiểu nhị nữa mà chỉ khách sáo thêm mấy câu rồi vội vàng vọt ra khỏi khách sạn.

Chu Dương đi Hương Nghê Lâu, thuận thuận lợi lợi tra ra tin tức của Mạn Duẫn. Chu Dương vừa chìa ra lệnh bài chứng minh mình là thủ vệ của Sầm vương phủ, chưởng quầy kia liền kêu tất cả tiểu nhị tới, tùy cho Chu Dương tra hỏi. Chu Dương mặc dù tính tình tùy tiện, nhưng đến thời khắc mấu chốt thì lại vô cùng nghiêm túc. Sau mấy câu tra hỏi, biết Tiểu Quận Chúa đã từng ăn cơm cùng một vị nam tử ở tầng trên.

Tìm hiểu gốc ngọn kỹ càng đã để cho Chu Dương lấy được không ít tin tức, cũng biết được rằng Tiểu Quận Chúa sẽ ngụ ở Khánh Khiết khách sạn cách đó không xa.

Chu Dương thầm muốn than lớn một tiếng, ông Trời không phụ người có lòng a! Mấy ngày lo lắng hãi hùng cuối cùng cũng trôi qua rồi...

Chưởng quỹ chợt vỗ mạnh bắp đùi một cái như sực nhớ đến cái gì, hoảng sợ nói: "Đúng rồi, đúng rồi, không chỉ có cô nương mà ngài nói đã tới đây, mà ngay cả Cửu Vương Phi cũng có tới. Nàng và Phùng tiểu thư ngồi ở nhã gian..." Chưởng quỹ chỉ vào khu vực ngăn bằng lụa mỏng, "Còn cô nương kia ngồi ở cái bàn đó."

Chu Dương nhìn theo hướng ngón tay của hắn, ánh mắt chấn động. Từ nhã gian nhìn ra, cho dù có lụa mỏng che chắn, cũng có thể thấy tình huống bên ngoài. nói như vậy... Doãn Linh Chỉ hôm nay đã từng thấy Tiểu Quận Chúa? Thế mà nàng về Vương phủ lại chẳng hề nói điều gì.

Ngẫm lại quan hệ đối chọi gay gắt giữa Doãn Linh Chỉ và Tiểu Quận Chúa, Chu Dương cũng không nghĩ nhiều thêm làm gì. Nữ nhân này trong thâm tâm đang ước gì Tiểu Quận Chúa biến mất, cả đời không trở lại. Cho nên biết mà không nói ra cũng là có đạo lý.

Chu Dương ném cho chưởng quỹ một thỏi bạc, mang theo hai thủ vệ nhanh chóng rời đi, chạy về hướng Khánh Khiết khách sạn.

Tiểu nhị mới vừa chui vào chăn, còn chưa kịp ngủ ấm áp thì đã bị tiếng đập cửa liên tục đánh thức.

"Con mẹ nó, tối khuya rồi mà còn không để cho người ta ngủ! Ngươi đây là gõ cửa hay là tông rụng... cửa... Hả." Tiểu nhị mở cửa, nhìn thấy đồng phục thủ vệ trên người Chu Dương thì thanh âm dần dần nhỏ đi, không hề kiêu ngạo giống mới vừa rồi nữa.

Tiểu nhị dụi dụi mắt mấy cái, kinh hồn táng đảm nói: "Quan gia, tiểu nhân không có phạm pháp nha, ngài tối khuya còn tới đây có gì muốn làm chăng?"

Chu Dương nhìn khách sạn chung quanh một vòng, vừa nhỏ vừa rách nát, Tiểu Quận Chúa cần nghỉ ngơi sao không chọn địa phương tốt một chút? Vừa nghĩ tới việc Tiểu Quận Chúa ăn gió nằm sương ở bên ngoài nhiều ngày thế kia, Chu Dương vốn dự tính tìm Mạn Duẫn để phiền toái nàng một phen giờ lập tức nguôi giận, hỏi: "Có một nữ hài tử vào ở trọ hay không?"

"Đúng là có một, bất quá vừa được người nhà nàng đón về rồi." Ngón tay tiểu nhị run rẩy đẩy cửa mở lớn ra thêm một chút để cho ba vị thủ vệ đi vào.

Chu Dương nhướng mày, chưởng quỹ mới vừa rồi có nói là đã tận mắt nhìn thấy cô gái tiến vào Khánh Khiết khách sạn. Nghi tiểu nhị nói láo, Chu Dương trợn trừng hai mắt, "Thành thật một chút cho ta."

Tiểu nhị sợ đến run lên, thân thể run như cầy sấy, "thật mà... mới vừa rồi có hai gia đinh đến đón nàng, một cao một thấp, người thấp hơn trên cằm có một nốt ruồi đen rất to. Hai người đó trông như rất quan tâm tiểu cô nương kia, đợi nàng ngủ thiếp đi mới ôm nàng rời đi."

Tim Chu Dương đập thình thịch. Lúc hắn quay về Vương phủ, hai tên gia đinh của Doãn Linh Chỉ chẳng phải đang vội vàng hấp tấp chạy ra, còn đụng hắn một cái đó sao! một người trong đó trên mặt có một nốt ruồi đen rất to.

Doãn Linh Chỉ phái người đón đi Tiểu Quận Chúa?... Chẳng lẽ đón về Vương phủ? Nữ nhân này tốt bụng đến vậy à?

Chu Dương mơ hồ hoài nghi, vung tay như chớp xách cổ áo tiểu nhị, lập tức tha ra bên ngoài. Tốt nhất vẫn nên bắt tiểu nhị về Vương phủ đi, để cho Vương Gia tự mình hỏi một chút.

Trà nóng trong chén, hết một ly lại thêm một ly.

Trăng treo đầu cành tròn trịa giống như một đĩa ngọc, óng ánh trong suốt. Ánh trăng bàng bạc phủ kín mặt đất, xuyên thấu qua từng khóm lá trúc trong sân mà tạo nên bóng cây so le dưới mặt đất.

Tịch Mân Sầm ngồi trên ghế đá trong sân, nước trà trên tay khí nóng vẫn còn dật dờ bay lên. Chu Phi thẳng tắp đứng một bên, mỗi khi thấy nước trà lạnh lại rót thêm một ly.

Trong đêm đen yên tĩnh, tiếng bước chân loạt xoạt trở nên vô cùng vang dội.

Tịch Mân Sầm vốn muốn chờ Chu Dương đón Mạn Duẫn về để sửa trị nàng cho ra trò. đi chơi cũng phải có mức độ, lập tức mất tích một cái là hơn mười ngày, đây không phải là cố ý làm cho cả Vương phủ lo lắng sao?

Nhìn thấy sau lưng Chu Dương không có một bóng người, ánh mắt Tịch Mân Sầm xoạt một cái lạnh xuống.

"Sao không mang Tiểu Quận Chúa trở lại?" Trong giọng điệu mang theo ý trách cứ nồng đậm.

Ngay tại lúc Tịch Mân Sầm ra tiếng, Chu Dương đồng thời cảm nhận được một áp lực uy nghiêm khiến người ta không dám phản kháng, hai chân thẳng tắp quỳ xuống đất, "Thuộc hạ hành sự bất lực, không thể mang Tiểu Quận Chúa về."

Chu Dương liếc mắt nhìn chung quanh, cẩn thận từng chữ hỏi: "Vương Gia, Tiểu Quận Chúa chưa về sao?"

Ánh mắt Tịch Mân Sầm chuyển sang hắn, nhíu nhíu đầu mày, "Lời này có ý tứ gì? nói cho rõ ràng."

Tiểu nhị nhìn thấy tình hình như vậy thì hai chân run cầm cập, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất. cô gái kia là Tiểu Quận chúa? Như vậy hai gia đinh đến đón nàng là ai?

Chu Dương kéo lấy cánh tay tiểu nhị, đẩy về phía trước, "Thuộc hạ tìm được Khánh Khiết khách sạn, nghe tiểu nhị này nói có hai nam tử đã đón Tiểu Quận Chúa đi rồi. Nếu thuộc hạ không đoán sai, hai kẻ đó là gia đinh do Doãn Linh Chỉ mang tới."

"Tha mạng, cầu xin Vương Gia tha mạng, tiểu nhân không biết đó là Quận chúa... Tiểu nhân cái gì cũng không biết hết." Nhìn vào ánh mắt băng hàn của Cửu vương gia, lưng tiểu nhị toát mồ hôi tầng tầng lớp lớp, cho dù đang quỳ mà hai chân vẫn run rẩy không kìm được.
Bình Luận (0)
Comment