Dưỡng Nữ Thành Phi

Chương 105

Edit: Nhan Nhan

Beta: Khánh Linh

Diện tích Doãn phủ tuy không lớn như Sầm Vương phủ nhưng cũng khá xa hoa, ít nhất so với đám lão thần trong triều thì tòa nhà này cũng được coi như số một số hai.

Tối hôm qua phố Tây huyên náo lớn như vậy, ngay cả Hoàng Thượng đang ngủ mà cũng kinh động, chứ nói chi là Doãn Thái Úy. Doãn Thái Úy bụng như lửa đốt đi qua đi lại, lúc thì tức giận phất phất áo bào, lúc lại đá mạnh mấy đá.

Tịch Mân Sầm vừa nhấc chân bước vào đại sảnh thì Doãn Thái Úy đã lập tức dừng bước, xoay người lại.

Thổi râu trừng mắt, giống như có ai thiếu nợ hắn hai triệu năm trăm ngàn lượng bạc vậy.

"Mời Vương Gia ngồi." Vẻ mặt Doãn Thái Úy gấp gáp như lửa cháy đến nơi, nói qua vài lời khách sáo, nhưng không thấy kêu tỳ nữ dâng trà.

Xem ra lão hồ ly này đã bị ép đến nóng nảy, không biết hiện giờ trong bụng đang căm hận đến bao nhiêu đây.

"Cửu Vương gia, chuyện tối hôm qua ngươi có lời gì giải thích cho lão phu không?" Doãn Thái Úy hoàn toàn nghếch mũi xả giận, xưng hô lập tức từ “con rể” biến thành “Cửu Vương gia”.

Mạn Duẫn ngồi lên ghế, lẳng lặng nhìn.

Tịch Mân Sầm bình tĩnh lấy từ trong tay áo ra tấm giấy tối hôm qua phát hiện được, giao cho Chu Phi đưa cho Doãn Thái Úy.

"Nhạc phụ nên nhìn cái này trước đi."

Doãn Thái Úy đã nghe ngóng được không ít tin tức về Túy Phong Lâu nên dĩ nhiên biết rõ trên tờ giấy kia ghi chép cái gì, trong bụng thầm than Cửu vương gia coi như cũng hiểu lý lẽ, biết giấu thứ này đi chứ không có giao cho Hình bộ. Nếu không, chuyện giao dịch của lão và Túy Phong Lâu bị lôi ra ánh sáng thì cái mũ cánh chuồn danh hiệu Thái Úy trên đầu lão nhất định sẽ mất ngay.

Nhưng Cửu Vương đốt lửa thiêu rụi Túy Phong Lâu đã làm cho lão tổn thất mất một nơi kiếm tiền, nhiều tiền như vậy làm sao có thể nói bỏ là bỏ?

"Cửu Vương gia, hai chúng ta cũng coi như ngồi cùng xuồng, lão phu cũng không nói tiếng lóng làm gì. Túy Phong Lâu là do lão phu mở, tú bà kia chẳng qua cũng chỉ để ngụy trang giúp ta xử lý sự vụ nơi Túy Phong Lâu mà thôi." Doãn Thái Úy gấp giấy lại, cất vào trong ngực. Đây chính là tội chứng của lão.

Nếu Cửu vương gia đã chịu đưa ra, như vậy chính là hắn đã cúi đầu trước.

Tịch Mân Sầm phối hợp gật đầu, "Bổn Vương đã biết."

"Nếu lão phu mất mạng thì ngươi cũng không thể an toàn mà thoát thân đâu." Doãn Thái Úy nói ra lời này thì hỏa khí trong lòng lại dâng lên, đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, "Nhưng hành động tối qua của ngươi là ý gì? rõ ràng đã biết Túy Phong Lâu là sản nghiệp của lão phu, sao ngươi còn nổi lửa thiêu sạch sẽ? Lão phu đối đãi với ngươi không bạc, không những gả con gái cho ngươi còn ủng hộ ngươi mưu triều soán vị, sao ngươi còn không biết đủ vậy!"

Lời này của Doãn Thái Úy đã thành công làm cho Tịch Mân Sầm nheo lại mắt lạnh.

Kể từ khi tiên hoàng già nua kia băng hà, chưa có người nào dám dùng loại giọng điệu dạy dỗ này nói chuyện với hắn. Tịch Mân Sầm áp chế sát ý nảy sinh trong lòng, giọng cũng lạnh xuống mấy phần, "Doãn Thái Úy..."

một câu “Doãn Thái Úy” này đã khiến cho đối phương nhanh chóng tỉnh táo lại.

Doãn Thái Úy vỗ trán một cái, toàn thân đổ mồ hôi hột. Lúc này, lão mới sực nhớ mình chẳng qua chỉ là một Thái Úy nho nhỏ, quan giai thấp hơn Tịch Mân Sầm rất nhiều. Lão dám nói như vậy chẳng qua là ỷ vào kế hoạch ngày mai không thể thiếu hắn mà thôi, nhưng hành động như thế đã vượt qua khuôn khổ cho phép.

Mạn Duẫn tò mò trong bụng, không biết cuối cùng Phụ Vương sẽ giải quyết chuyện này thế nào. Nếu xử lý không tốt, Doãn Thái Úy mà trở mặt thì mưu kế trong buổi tế điện ngày mai sẽ không thể thực hiện được.

"Bổn Vương cho ngươi xem thứ này." Tịch Mân Sầm khoát tay với Chu Phi, Chu Phi lập tức móc trong túi áo ra mấy phong mật hàm.

Mắt Doãn Thái Úy trợn to, không hiểu Tịch Mân Sầm tính làm cái gì.

Chu Phi đưa mật hàm đến trước mặt Doãn Thái Úy. Doãn Thái Úy hồ nghi nhận lấy, mở mấy tờ ra xem.

"Tất cả những mật hàm này đều do bổn Vương đón bắt được trên đường chúng được đưa vào cung, nếu bổn Vương không bao che cho ngươi, ngươi cho là... ngươi vẫn còn có thể an toàn ngồi trên cái ghế Thái Úy này sao?" Cặp mắt lạnh lùng của Tịch Mân Sầm nhìn thẳng vào lão, tỏa ra khí lạnh như băng như muốn đông chết tươi người khác.

không cho Doãn Thái Úy có thời gian thở dốc, Tịch Mân Sầm tiếp tục nói: "Ngươi thật sự nghĩ là chuyện Túy Phong Lâu đã được làm không một kẽ hở, không có ai phát hiện sao? Ngươi xem những mật hàm kia đi, cái nào mà chẳng bẩm báo Hoàng Thượng là Túy Phong Lâu có gì đó kỳ quặc, thỉnh cầu Hoàng Thượng điều tra kỹ càng?"

Doãn Thái Úy sợ hãi đến mặt mũi tái nhợt, "không có khả năng, quan viên trong triều ta đều lót đường hết rồi, sẽ không ai đi điều tra về Túy Phong Lâu."

Tịch Mân Sầm im lặng trong chốc lát, lẳng lặng đánh giá thật kỹ Doãn Thái Úy. không ngờ đám quan viên tham ô nhận hối lộ trong triều không ít, nên chuyện này có thể giấu giếm đến tận bây giờ.

"Sao lại không thể? Mấy tên quan viên trong Túy Phong Lâu kia chẳng phải là minh chứng tốt nhất đó sao? Ngươi nghĩ bọn họ lấy lá gan từ đâu mà dám chạy tới uống hoa tửu trong thời gian tế điện cho tiên hoàng thế này? Nếu bổn Vương đoán không sai, tất cả bọn họ đều được Hoàng Thượng ra lệnh kín đáo điều tra chuyện này." Tịch Mân Sầm lạnh lùng mỉm cười, gõ gõ lên tay vịn ghế, "Nếu bổn Vương không nổi trận lửa này, có khi sự thật về người đứng sau Túy Phong Lâu đã được đưa đến trước mặt Hoàng Thượng rồi không chừng. Doãn Thái Úy, bổn Vương cũng đối đãi với ngươi không bạc a."

Tiếng thở dài này làm cho trái tim của Doãn Thái Úy nhảy lên tới tận cổ họng. Cửu vương gia làm nhiều chuyện như vậy đều là để giúp lão che dấu?

Doãn Thái Úy nắm chặt góc bàn, vẫn chưa tin hẳn, "Sao lão phu lại không nghe phong thanh được chút gì?"

"Doãn Thái Úy, ngươi nằm vùng trong cung được bao nhiêu người? Mười? Hai mươi? Bổn Vương từ nhỏ ở trong hoàng cung lớn lên, sau đó mới xuất cung thành lập phủ đệ, trong suốt thời gian bao nhiêu năm này đã sắp xếp cơ sở ngầm trải rộng khắp Hoàng Cung. Muốn có được mấy phong mật hàm này chẳng qua chỉ cần một câu nói." Tịch Mân Sầm đột nhiên bày ra thực lực của mình, thắng ngược Doãn Thái Úy một quân cờ.

Hai tháng này, Tịch Mân Sầm khiêm nhượng lão khắp nơi, vẫn lấy thân phận vãn bối cùng lên kế hoạch soán vị với Doãn Thái Úy, chưa bao giờ lộ ra thực lực. Lúc này vừa lộ ra lại làm cho Doãn Thái Úy ứng phó không kịp.

Chuông báo động gõ vang trong đầu Doãn Thái Úy, đừng thấy Cửu Vương gia còn trẻ mà khinh thường, tâm kế của hắn so với đám cáo già lăn lăn lộn trên quan trường mấy thập niên chỉ có hơn chớ không hề kém.

Hoàng thượng tại vị nhiều năm, mặc dù ngoài mặt không hề thể hiện sự tài trí hơn người, nhưng không ai không biết Tịch Khánh Lân là người nham hiểm, một khắc trước có thể tươi cười đối đãi với ngươi, nhưng sau lưng lại đang nghĩ xem nên tính kế ngươi thế nào.

Hai huynh đệ này một khi tranh đấu thì tuyệt đối có tính chất hủy diệt.

Triều đình bị bọn họ đảo loạn chẳng lẽ lão còn sợ không chen được một chân vào sao?

Nếu Cửu Vương gia không có dị tâm, Doãn Thái Úy đương nhiên không thể cứ đuổi theo không buông, "Chuyện này ta phải đa tạ con rể rồi. Nếu không có ngươi âm thầm giúp đỡ lão phu, không chừng hôm nay lão phu đã bị lột bỏ quan giai." Doãn Thái Úy đi tới, thân thiết kéo tay Tịch Mân Sầm, chỉ thiếu chuyện rơi vài giọt nước mắt để bày tỏ ý cảm kích của lão.

"Đều là người trong nhà, nhạc phụ đừng nói lời khách sáo." Tịch Mân Sầm không thích người khác đụng chạm vào người, trở tay vỗ vỗ Doãn Thái Úy hai cái rồi không dấu vết thu tay lại.

Mạn Duẫn quan sát hai người từ đầu đến cuối. Hai người đầu tiên là trừng mắt nhìn nhau, sau đó lại chuyển thành bắt tay vui mừng. Đương nhiên Mạn Duẫn không tin những lời này của Phụ vương. Chưa nói tới việc mấy cái quan viên kia là do Hoàng bá bá phái tới điều tra vụ án có thật hay không, mà ngay cả mấy phong mật hàm này có lẽ cũng là giả.

thật thật giả giả rắc rối phức tạp, Tịch Mân Sầm mới nói mấy câu đã kiên quyết vặn vẹo sự thật. Bản lĩnh đổi trắng thay đen này của Phụ Vương nếu vận dụng bên trong triều chính thì hẳn sẽ làm người ta mơ hồ chết không đền mạng.

Ngay cả trong mắt Chu Phi đang đứng bên cạnh trợ thủ cũng hiện lên vẻ khiếp sợ. Cuối cùng hắn cũng hiểu được trước đây Vương gia phân phó bọn họ chuẩn bị những phong mật hàm này là để làm gì rồi.

"Dâng trà." Doãn Thái Úy đi tới ngoài cửa, lớn tiếng hô một tiếng.

Hai tỳ nữ bưng ấm trà tiến vào, cung kính châm trà cho Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn cầm ly trà, thành ly ấm nóng, từng đợt hương trà bay vào trong mũi. Trà này sao không bưng lên ngay sau khi vào cửa, giờ mới bưng tới liệu có chậm quá không?

Sợ Phụ Vương nói nhiều như vậy sẽ miệng đắng lưỡi khô, Mạn Duẫn đưa trà tới tận tay Tịch Mân Sầm.

Tịch Mân Sầm rất hưởng thụ được Mạn Duẫn hầu hạ, nâng chung trà lên, nhấp hai cái.

Doãn Thái Úy lại khách khí hàn huyên thêm một lúc với Tịch Mân Sầm. Đến khi mặt trời sắp lặn, Tịch Mân Sầm lấy cớ chân của nữ nhi bị đau phải về phủ dưỡng thương, mới đi ra Doãn phủ.

Mới vừa ra khỏi Doãn phủ, toàn thân khí lạnh của Tịch Mân Sầm nhanh chóng giảm xuống.

Mạn Duẫn bước nhanh mấy bước, cầm lấy tay Tịch Mân Sầm, nhỏ giọng kêu Phụ Vương.

"Chuyện ngày mai đã an bài thỏa đáng chưa?" Mạn Duẫn cùng sóng vai đi với Tịch Mân Sầm, mặt trời chiều ngã về phía tây kéo dài bóng dáng hai người.

Chu Phi đi ở phía sau, nhìn mặt trời đang chìm xuống nơi chân trời kia, rồi lại nhìn hai người phía trước. Cửu Vương gia và Tiểu Quận Chúa nắm tay đi cùng nhau, tựa như đang bước từng bước một vào trong ánh tà dương. Áng chiều vàng óng ánh rơi khắp đất trời mang đến một nỗi cảm nhận kỳ diệu.

Mạn Duẫn rời nhà trốn đi gần nửa tháng nên không hiểu rõ lắm kế hoạch soán vị của Tịch Mân Sầm cùng Doãn Thái Úy, chỉ biết thời gian động thủ là ngày tế điện.

"Bổn Vương và Hoàng bá bá của ngươi đã thương lượng qua rồi, chỉ cần chúng ta ra tay thì nhất định sẽ dẫn dụ được kẻ kia đi ra." Cho dù không dụ được hắn xuất hiện, trong khoảng thời gian này Tịch Mân Sầm cũng đã điều tra ra được khá rõ ràng các nhân vật trọng điểm.

Bất kể thế nào, dẫn dụ kẻ kia đi ra, sau đó bắt lấy hắn mới là biện pháp trực tiếp nhất và đơn giản nhất. Chờ sau khi chuyện trên triều đình kết thúc, hắn sẽ mang theo nữ nhi ngoan ngoãn của mình khởi hành du ngoạn, tạm thời tránh xa sự phân tranh nơi triều đình, tiêu dao khoái hoạt đi khắp nơi.

Bước ra khỏi Doãn phủ thì thấy Chu Dương đang dựa vào cạnh xe ngựa ngủ gà ngủ gật. Chu Phi chụp một phát lên vai hắn, làm cho hắn tỉnh lại.

Ngồi vào xe ngựa, mấy người lại trở về Sầm Vương phủ.

Mới vừa vào phủ, Mạn Duẫn liền yêu cầu Phụ Vương mang nàng đi gặp Doãn Linh Chỉ. Nghe Chu Dương miêu tả, đứa nhỏ trong bụng Doãn Linh Chỉ đã chảy mất rồi. Về phần người lớn thế nào thì chưa rõ lắm.

Tịch Mân Sầm khẽ cau mày, hỏi Mạn Duẫn,: "Tại sao muốn gặp nàng ta?"

Nơi tù thất kia suốt ngày không có chút ánh sáng, lại là nơi giam giữ phạm nhân, hoàn cảnh vô cùng dơ bẩn loạn ẩu. Tịch Mân Sầm có tính sạch sẽ, không thích nhất chính là việc bé con nhà mình đi vào những nơi dơ bẩn, bất kể là kỹ viện hay là sòng bạc.

Mạn Duẫn sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào. Lấy tư thế của kẻ thắng mà đi gặp Doãn Linh Chỉ thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy rất dối trá. Nếu chỉ là đơn thuần đến xem một chút? Mạn Duẫn cũng chẳng phải là Thánh mẫu, không phải với ai cũng đều có sự cảm thông, đặc biệt đối với một người trước đây luôn khiêu khích nàng rất nhiều, lần này lại sai người đánh thuốc mê nàng rồi bán vào thanh lâu như Doãn Linh Chỉ.

Mạn Duẫn không tìm được lý do nên đành phải thôi, cùng Tịch Mân Sầm đi tiền thính dùng bữa.

Thức ăn ở Vương phủ mỗi ngày đều được thay đổi, không lập lại ngày nào. Mạn Duẫn gắp thức ăn lên, bỏ vào trong miệng, nếm đến mùi vị quen thuộc thì khẽ mỉm cười. đã thật lâu rồi chưa được dùng bữa riêng chỉ với Phụ Vương, này cảm giác này trở về khiến Mạn Duẫn rất vui vẻ.

"Ăn cái này." Tịch Mân Sầm lựa ra một miếng thịt, bỏ vào trong chén của bé con.

Mỗi một cử chỉ đều dịu dàng, ngoại trừ Mạn Duẫn có quyền hưởng dụng thì không còn có người nào khác.
Bình Luận (0)
Comment