Dưỡng Nữ Thành Phi

Chương 108

Edit: Khánh Linh

Đội ngũ xe ngựa dần dần đi xa. Mãi đến khi không nhìn thấy gì nữa, Chu Dương mới nâng ngón tay đặt lên miệng, thổi lên một tiếng sáo. Lập tức, có ba con ngựa từ phía sau đường chạy tới.

“Đây mới là chiến mã nè.” Chu Dương tóm lấy dây cương của một con ngựa, đưa tay vuốt ve lưng nó, rồi xoay người một cái phóng ngồi lên.

Tịch Mân Sầm đi tới chiến mã có bộ lông thuần đen ở giữa, nhún người phóng lên lưng ngựa. Từng động tác rõ ràng lại tao nhã, lộ ra khí chất tôn quý.

Ba con ngựa này đã được huấn luyện nghiêm khắc, chỉ cần nghe tiếng huýt sáo của chủ nhân thì có thể tự đuổi theo. Lúc Chu Dương đang đánh xe thỉnh thoảng lại huýt sáo loạn lên, thật ra cũng là dụng tâm kín đáo.

“Vương gia, Dương tướng quân chờ đã lâu, giờ chúng ta sang đó đúng không?” Chu Phi nhảy ngựa, quay đầu hỏi Tịch Mân Sầm.

Tịch Mân Sầm cầm chặt dây cương, lấy roi phát nhẹ vào lưng ngựa, “Gặp xong Dương tướng quân phải chạy tới núi Triêu Dương trước khi mặt trời lặn.” nói xong, quay con ngựa về hướng đường cũ, cất vó phóng nhanh.

Thời hiện đại, đàn ông yêu thích xe cộ chắc cũng giống như nam nhân cổ đại yêu ngựa, nghĩ cũng có lý. Ba người ngồi trên lưng ngựa, khí thế oai phong một cõi tung hoành trên chiến trường giết địch năm nào như lại sống lại trong thân thể, bản tính chiến đấu vốn ngủ yên giờ như được châm ngòi, dần dần bừng sống lại.

Dương tướng quân mà Tịch Mân Sầm nói đến cũng là một hán tử đã trải qua rất nhiều cuộc chiến tranh mà vẫn còn sống sót tới bây giờ, tên đầy đủ là Dương Hi, là một vị tướng lĩnh tại biên quan được Tịch Mân Sầm tín nhiệm nhất. Người này khoảng đầu ba mươi tuổi, là người ngay thẳng, tuyệt đối trung tâm với Tịch Mân Sầm. Chu Phi Chu Dương cũng có quan hệ rất tốt với người này, thường xuyên xưng huynh gọi đệ uống say ngất ngư.

Nửa tháng trước, Tịch Mân Sầm đã ngầm sai người đến quân doanh của Dương Hi, rút ra một vạn binh mã, ngụy trang thành dân chúng ẩn núp ngoài vùng hẻo lánh.

Mỗi khi làm bất cứ chuyện gì đều giấu rất kín đáo. Đặc biệt là lúc ta ở ngoài sáng địch ở trong tối như hiện giờ, người nào tin được người nào không tin được vẫn là một vấn đề rất lớn. Cho nên vào thời điểm đặc biệt nghiêm trọng này, tốt nhất là tìm người mà mình tin cậy được đến hỗ trợ mình, chứ không nên dựa vào tâm lý may mắn mà dùng nhân mã mình không quen thuộc như lòng bàn tay.

Lần tế điện này, đại đa số hoàng tộc đều đến núi Triêu Dương, nên sự việc cần phải được xử lý chi tiết và thỏa đáng, nếu không sẽ tạo ra thương vong rất lớn, rước lấy vô số hệ lụy khó giải quyết.

Xe ngựa chạy được hai ba canh giờ, Mạn Duẫn đẩy mành che cửa ra là có thể thấy núi Triêu Dương nguy nga nơi xa xa. Địa thế núi Triêu Dương khá cao, hiện đang là giữa mùa hè, cây cối dầy đặc cứng cáp, cây nào cây nấy đều là cổ thụ to mấy người ôm. Xe ngựa từ từ chạy lên núi, Mạn Duẫn thò đầu ra ngoài thưởng thức, chỉ ven đường thôi là có thể thấy vài cây đại thụ mấy trăm năm.

Hoàng thất Phong Yến cũng giống như một cây đại thụ này, trải qua một thế hệ phát triển vững mạnh nên đã sớm rễ sâu lá tốt.

“Thế nào? Phong cảnh đẹp đấy chứ.” Tịch Khánh Lân thấy Mạn Duẫn cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ liền chen lời.

“Dạ.” Cảnh sắc này nếu còn tồn tại ở thế kỷ 21 thì nhất định sẽ được quy hoạch làm trọng điểm du lịch.

Hoàng lăng nằm ở giữa sườn núi, còn lăng mộ chính thức được đặt đâu đó trên đỉnh núi. Mạn Duẫn nghe thái giám trong cung nói lén, trong lăng mộ có một số lượng lớn những vật được bồi táng (chôn theo cùng), cho nên địa phương đó ngoại trừ Hoàng đế tại nhiệm thì chẳng ai biết rõ cửa vào là ở đâu.

Mỗi người chết đi đều sợ phần mộ của mình bị người ta đào trộm, nhất là những vị Hoàng đế quyền cao chức trọng này thì sự yêu cầu đối với chỗ cư trú của bản thân sau khi chết đi càng thêm nghiêm khắc. không riêng bố trí bẫy rập trong lăng mộ không thôi, mà còn muốn giết chết toàn bộ những người đã kiến tạo nên lăng mộ để tránh việc tiết lộ tin tức.

Cuối đường xe ngựa đi được là một góc của hành cung. đã đến được nơi cần đến nên mọi người đều trật tự ra khỏi xe.

Tại Hành cung có một đoàn cung nữ thái giám hậu giá chờ sẵn, vừa nhìn thấy thân ảnh vàng óng ánh từ trong xe ngựa đi ra liền quỳ gối phủ phục xuống, hô lớn: “Cung nghênh Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Mạn Duẫn đi theo phía sau Hoàng bá bá, thấy hắn khoát tay, “Bình thân.”

Những người quỳ dưới đất chậm rãi đứng dậy, đứng ở hai bên đường.

Hành cung được sơn son thếp vàng cực kỳ lộng lẫy huy hoàng, mỗi một năm triều đình đều bỏ công bỏ của để tu bổ nên dù đã qua thời gian rất dài nhưng nơi này vẫn đẹp mắt như cũ.

“Những gì cần thiết đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?”

một nữ quan tiến lên phía trước một bước, hồi bẩm: “Hết thảy đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ Hoàng Thượng cùng các đại thần di giá đến Hoàng lăng thì có thể cử hành hiến tế ngay.”

Phục sức của nữ quan này không giống như những cung nữ trong Hoàng cung, hẳn là người hàng năm ở tại Hành cung, phụ trách sự vụ Hoàng lăng.

“Tốt, vậy di giá đi Hoàng lăng trước. Kêu nhóm tỳ nữ chuẩn bị sẵn sàng thức ăn để sau khi tế điện kết thúc thì khao ngay các đại thần đã tàu xe mệt nhọc.” Tịch Khánh Lân vẻ mặt ôn hòa, dặn dò sự tình rõ ràng, rồi mang theo mọi người vòng qua Hành cung, đi dọc theo một con đường nhỏ bên cạnh.

Con đường nhỏ này cũng không rộng lắm, mà xe ngựa thì lại rất cồng kềnh, nên chỉ có thể đi bộ tiến vào.

Đây là lần đầu tiên Mạn Duẫn tham gia tế điện của Hoàng tộc nên cũng chẳng biết nên tuân thủ quy củ gì, chỉ giữ khoảng cách nhất định với Hoàng bá bá mà đi về hướng bên kia.

Những Hoàng tử Hoàng tôn đi phía sau nhỏ giọng trao đổi, ngẫu nhiên lại cười ra tiếng, lúc thì khen hàng trúc nơi đây sao xanh tươi thế, lúc khác thì lại ca ngợi đóa hoa kia nở rộ trông đẹp thật.

Khiến cho Mạn Duẫn nghĩ lần này đến đây căn bản là không phải đến tế điện, mà là đi dã ngoại. Càng đi lên trên núi, phong cảnh càng mê người. Gió núi nhẹ nhàng thổi tới mang theo mùi hoa mùi cỏ, mùi trong lành của núi rừng, khiến người ta bất tri bất giác thả lỏng cả thể xác và tinh thần.

“Hừ, nàng ta lại dám đi cạnh Phụ Hoàng, thật không biết vì sao Phụ Hoàng lại đối xử với nàng ta tốt như vậy. Cửu Hoàng thúc đã đối nghịch với Phụ Hoàng trên triều đình cũng chẳng phải ngày một ngày hai.”

Lỗ tai Mạn Duẫn dựng lên, nhủ bụng, bộ không thể để cho nàng có được một phút rảnh rỗi sao? Vừa định thả lỏng thì đám bà tám này lại tới kiếm chuyện nữa rồi.

một giọng nói chen ngang vào, “Vừa rồi con ngựa phát cuồng mà nàng ta không bị thương là do vận khí tốt, lần sau sẽ không gặp may như vậy nữa đâu.”

Thanh âm này vô cùng nũng nịu khiến người ta yêu thích, nhưng lời nói lại mang theo sự ác độc khiến Mạn Duẫn không khỏi ảo não, hơi nghiêng người trộm nhìn về phía sau. cô gái kia chỉ khoảng bằng tuổi nàng, dáng vẻ xinh xắn, tuy không đẹp như Tịch Vi Thanh nhưng cũng coi như là đẹp mắt.

Xem ra sự việc vừa rồi thật sự là do các nàng làm. Nếu trước đây mấy tháng thì họ còn có thể kiêng kị sự uy nghiêm của Phụ Vương, nhưng gần đây tin tức Phụ Vương và Hoàng bá bá không hợp nhau càng ngày càng nhiều, e là các nàng cũng đã nghe được tin tức này nên ghét chung luôn cả Phụ Vương.

“Xuỵt... Ngươi nhỏ giọng thôi, bộ sợ người khác không biết đấy à.” một giọng khác ngăn lại cô gái kia, bất mãn trừng mắt nhìn nàng.

Oán hận lần này, Mạn Duẫn sẽ nhớ kỹ. Dám chơi nàng, nàng sẽ trả lại gấp mười.

Xa đằng trước xuất hiện một khoảng trống rộng cỡ sân bóng rổ, mặt đất phủ gạch bạch ngọc. trên giàn tế bày rất nhiều các loại của ngon vật lạ, quanh giàn tế còn được cột một số thú vật sống như gà, vịt, dê. Mạn Duẫn quét mắt nhìn, xung quanh bãi trống có hơn mười khối bia đá bằng ngọc thạch.

Nhìn kỹ những tấm bia này thì thấy mặt trên còn có khắc phác họa chân dung của nhân vật cùng rất nhiều chữ nhỏ. Mạn Duẫn tiến lại đứng trước một tấm bia đá gần nhất, bắt đầu đọc từ phải sang trái. À, thì ra những dòng chữ nhỏ này là để giới thiệu cuộc đời của người này.

“Đây là Phụ Hoàng của Trẫm. Cả đời ngài cũng được xem là quang vinh.” không biết từ khi nào Tịch Khánh Lân đã đến đứng cạnh Mạn Duẫn, nhìn tấm bia đá mà tưởng niệm.

Mạn Duẫn vẫn nghĩ lần này tế điện hẳn không khác lắm so với tế điện được cử hành thời Trung Quốc cổ đại, không ngờ khi đến đây lại hoàn toàn không giống. Ngay cả những tấm bia đá này cũng khác biệt rất lớn.

“Đây là Hoàng Đế hồ đồ kia đấy à?” Mạn Duẫn bất mãn hỏi. Đọc những dòng chữ nhỏ này, Mạn Duẫn đã biết người này cực kỳ có tài, thống trị quốc gia cực kỳ có thủ đoạn.

Tịch Khánh Lân sửng sốt, “Hồ đồ?”

Hai chữ này căn bản chẳng liên quan gì với Tiên hoàng cả. hắn từ nhỏ đã đứng cạnh Tiên Hoàng, nhận sự chỉ dạy của ngài. Nam nhân này phải nói là tuyệt đối túc trí đa mưu, thậm chí có thể nói trong thế hệ của ông không có bất kỳ ai có thể hơn ông được.

Mạn Duẫn hừ lạnh: “Nếu không hồ đồ thì sao có thể sắc phong ta là "Tiểu Quận chúa"?”

Tịch Khánh Lân cười ha ha hai tiếng, “không ngờ ngươi thích để bụng như vậy. Có phải đang thầm oán ngài ban cho ngươi thân phận lúng ta lúng túng này khiến cho ngươi cùng Cửu Hoàng đệ yêu nhau mà không thể yêu hay không?”

“Hoàng bá bá nói giỡn chắc? một người đã chết thì có năng lực gì để ngăn cản Mạn Duẫn làm việc mà mình muốn làm?” Chỉ cần nàng muốn yêu, không có bất luận kẻ nào, không có bất kỳ sự việc gì có thể cản trở nàng được.

Bất quá Hoàng bá bá nói đúng khúc mắc của Mạn Duẫn.

Nàng và Phụ Vương muốn yêu nhau chắc chắn không có khả năng cả đời phải lén lén lút lút, mà một ngày nào đó sẽ được tuyên cáo thiên hạ.

Tịch Khánh Lân đột nhiên ngưng cười, khoát tay: “không nên nhìn sự việc này một cách phiến diện như vậy. Nếu Tiên Hoàng không ban cho ngươi thân phận này, Cửu Hoàng đệ làm sao có thể sống chung cùng ngươi dưới một mái nhà? Còn ngươi làm sao có thể mở rộng cửa lòng với Cửu Hoàng đệ trước tiên?”

Theo cách nhìn của Tịch Khánh Lân, Mạn Duẫn là người trời sinh đa nghi, hơn nữa lại không dễ tiếp cận. Trước khi chưa làm cho nàng buông lỏng cảnh giác thì đừng nghĩ đến việc tiến được vào nội tâm của nàng.

Tuy sự việc là đúng như lời của Tịch Khánh Lân, nhưng Mạn Duẫn vẫn không thích vị Tiên Hoàng này, nên lạnh lùng cau mày di chuyển tới một hướng khác.

Tịch Khánh Lân vừa thấy vậy thì nổi tính thích đùa, “Tiểu chất nữ à, con dâu xấu dù sao cũng phải gặp cha mẹ chồng, cho dù ngươi có không thích Tiên Hoàng thế nào thì ngài sớm muộn gì cũng là cha chồng của ngươi.”

Mạn Duẫn tức giận nên càng đi nhanh hơn, lầm bầm trong bụng, người ôn hòa như Hoàng bá bá mà cũng biết lấy nàng ra để đùa cợt. Nhưng khi quay đầu nhìn lại tấm bia đá kia, Mạn Duẫn cũng có chút suy ngẫm, nếu theo cách nói của Hoàng bá bá, nhân duyên của nàng cùng Phụ Vương vẫn là do Tiên Hoàng cột dây tơ. Nghĩ vậy, nỗi oán thầm của nàng đối với Tiên Hoàng dần dần bớt đi một chút.

Chung quanh cung nữ bận rộn đi lại, một ít công chúa đi đến dưới tàng cây để tránh nắng, những người còn lại tụ thành mấy đôi nói chuyện với nhau.

Tịch Khánh Lân không thể cứ làm bạn với Mạn Duẫn hoài được, nên sau khi nói chuyện với nàng vừa xong thì liền quay sang bàn luận sắp xếp công việc cùng vài vị lão thần tử.

Đa số những người này Mạn Duẫn không quen, cũng không có đề tài gì để nói, nên liền tự tìm một nơi rời xa đám người.

“Tiểu Quận chúa, đã lâu không thấy.” một thân ảnh lam nhạt từ xa đi tới.

Ánh mặt trời lúc này vô cùng rực rỡ, mặt sàn bằng bạch ngọc lại tạo phản quang nên Mạn Duẫn nhất thời không nhìn rõ mặt mũi đối phương.

Chờ hắn đi đến trước mặt mình, Mạn Duẫn mới nhận ra, “Thái Tử điện hạ.”

Nghe cách gọi như thế, Tịch Kỳ Nhiễm bất đắc dĩ cười cười, “Bản điện không phải là Thái Tử, tiểu Quận chúa dạo này có khỏe không?”

Cách xưng hô kia chẳng qua là do Mạn Duẫn vô tâm, nhìn thấy hắn thì xưng hô theo thói quen như vậy, nghe hắn sửa lại thì cũng có chút xấu hổ, “Rất tốt.”

Mạn Duẫn và Tịch Kỳ Nhiễm vẫn không có dịp nào cùng xuất hiện một nơi, huống hồ giữa bọn họ còn tồn tại một khúc mắc, nên Mạn Duẫn nghĩ mãi mà vẫn không ra ý đồ của hắn khi tiến đến nói chuyện với nàng là gì.
Bình Luận (0)
Comment