Dưỡng Nữ Thành Phi

Chương 127

Ba người canh ở bên ngoài suốt một đêm, sợ tiểu Quận chúa tỉnh lại không có người chăm sóc nên một khắc cũng không dám rời. Chu Phi đứng thẳng lưng, tay đặt lên bội kiếm bên hông, thỉnh thoảng liếc mắt ra bốn phía một cái; Chu Dương ngồi trên đất vẽ nhăng nhít, miệng lầm bà lầm bầm gì đó, nếu cẩn thận lắng tai nghe thì có thể nghe thấy hắn đang điểm danh các loại Tiên Phật, Tổ tông... nhờ phù hộ, thì ra là đang cầu Thần bái Phật; Tề Hồng dựa vào cột nhà, dụi dụi đôi mắt mà ngáp một cái thật dài không cưỡng được.

Đêm dần qua, sắc trời từ từ sáng lên, những tán lá xanh ngắt đọng rất nhiều giọt sương bắt ánh mặt trời phát ra ánh sáng long lanh.

không khí mới mẻ buổi sáng sớm rất mát, một trận gió thổi tới khiến toàn thân sảng khoái nhẹ nhàng.

Mạn Duẫn vẫn còn đang ngủ say, sau khi cơn đau đi qua chỉ có thể dựa vào giấc ngủ mới khôi phục được thể lực. Toàn thân nàng được bao trong một mảnh nóng ấm, tay đụng vào một vật gì vừa to lớn vừa ấm áp. Như nhận biết đó là gì, Mạn Duẫn càng ôm chặt lấy, dán chặt toàn bộ thân thể vào.

Tịch Mân Sầm cùng nằm với Mạn Duẫn trên giường, ôm lấy thắt lưng Mạn Duẫn để nàng dựa sát hơn vào trong lòng mình.

hắn không hề chợp mắt, ngón tay nhẹ phẩy tóc trên trán Mạn Duẫn. Tám năm qua, đây là lần đầu tiên Mạn Duẫn phát bệnh, hơn nữa lại ngay trước mặt hắn. Điều này khiến hắn vô cùng tự trách. Khí hậu tại Nam Trụ ấm áp hơn Phong Yến quốc, Sử Minh Phi lại là Hoàng Đế Nam Trụ quốc nên che chở Mạn Duẫn mọi lúc mọi nơi, ăn uống đồ dùng chưa bao giờ bạc đãi nàng. Được tỉ mỉ che chở như vậy nên bệnh trạng của Mạn Duẫn vẫn ẩn núp trong chỗ sâu, không ngờ chỉ cần một chuyện tối qua mà đã thúc đẩy cho nó phát tác.

Nhớ tới thời điểm Mạn Duẫn phát bệnh, hắn vô cùng thống khổ.

Tịch Mân Sầm không muốn một lần nữa nhìn thấy tình huống này. Xem ra, hắn cần phải mau chóng xử lý cho xong việc tại Tê thành rồi sớm đi ra ngoài tìm kiếm phương thuốc cho Mạn Duẫn để trị tận gốc căn bệnh chết tiệt này.

Ngủ thẳng đến trưa, Mạn Duẫn mới chậm rãi mở mắt. Điều đầu tiên lọt vào mắt nàng chính là đôi mắt đầy lo lắng của Phụ Vương. Mạn Duẫn thử động đây thân mình thì phát hiện toàn thân đều mềm nhũn không còn chút sức lực nào.

“Phụ Vương, ngươi vẫn ở cạnh ta suốt à?” Trong lúc nàng ngủ, người luôn ôm trọn nàng vào trong vòng tay ấm áp chắc chắn là Phụ Vương rồi. Nếu hắn vẫn ôm nàng như vậy chắc hẳn vẫn chưa ăn cơm.

Mạn Duẫn nhíu mày, “Phụ Vương, bây giờ là giờ nào? Đói bụng rồi, chúng ta đi dùng bữa đi.”

Tịch Mân Sầm không mở miệng, hai mắt nhìn thẳng vào nàng.

Mạn Duẫn bị nhìn đến đỏ mặt, quơ quơ năm ngón tay trước mặt hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Lần sau đừng một mình chạy đi như thế, ít nhất đừng chạy đi ban đêm, hiểu không?” Tịch Mân Sầm chỉ vào đầu gối của nàng, gương mặt ít khi thay đổi giờ lộ ra một tia lo lắng, “Nếu ngươi lại phát bệnh lần nữa, Phụ Vương thật sự không biết nên phạt ngươi thế nào.”

thật sự tiếc không thể buộc nàng vào trên người mà mang theo như hình với bóng, đỡ phải nhỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì người đau lòng cũng chỉ là hắn chứ ai.

Nhưng hiển nhiên là không thể nào làm như vậy rồi. Điều duy nhất hắn có thể làm chính là cố hết sức để luôn ở bên cạnh nàng, giảm bớt khả năng phát bệnh của nàng. Nếu hắn không đoán sai, sau khi phát bệnh lần này, tỷ lệ phát bệnh lại sẽ tăng lên rất nhiều.

Vừa nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Tịch Mân Sầm tối sầm.

“Có lần giáo huấn này, Duẫn nhi tuyệt đối không chạy loạn nữa đâu.” Mạn Duẫn giơ tay lên thề, muốn Phụ Vương an tâm.

trên thực tế, vì đã cách đến tám năm nên căn bệnh này đã bị Mạn Duẫn quên hoàn toàn từ đời kiếp nào. Tình huống tối qua hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng.

Mạn Duẫn rất yêu quý bản thân, đặc biệt thân thể này thua xa thân thể khỏe mạnh hồi kiếp trước nên Mạn Duẫn luôn tránh để mình bị thương hoặc là cố gắng giảm sự thương tổn đến mức thấp nhất.

Biết trên người mình có quả bom hẹn giờ, nàng sao còn dám chạy loạn?

Nhận được cam đoan của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm không biết nên vui hay nên buồn. Mạn Duẫn cam đoan có lần nào là thực hiện đâu?

Bụng Mạn Duẫn không hợp thời rọt rẹt kêu hai tiếng.

Mạn Duẫn lúng túng, “Phụ Vương, ta rất đói. Ngươi chắc không muốn nữ nhi ngoan ngoãn của ngươi còn chưa phát bệnh lại thì đã đói chết trước chứ?”

Nghe Mạn Duẫn làm nũng, tâm trạng phiền muộn của Tịch Mân Sầm lập tức trở thành hư không, nhẹ xoa xoa trán nàng, “đi thôi, muốn ăn gì?”

Mạn Duẫn liệt kê ra một đống món ăn...

Hai người vừa đi vừa thảo luận nên chọn món nào.

Ba người ngoài cửa nhìn bóng dáng hai người đi xa dần, Chu Dương mở miệng trước: “Tiểu Quận chúa không sao rồi à?”

Tề Hồng cũng rất nghi ngờ. Tính tình tiểu Quận chúa xưa nay rất kiên cường, hôm qua đau đến chết đi sống lại, hôm nay thế mà đã khôi phục tinh thần cười cười nói nói rồi.

Tóm lại, tiểu Quận chúa không bệnh nữa, đó là chuyện may mắn nhất.

Chu Phi bước theo sau, “Hai người các ngươi còn ở đó thất thần làm gì? Quên thân phận mình rồi à?”

Thị vệ cận thân của Vương gia... Vương gia đi đến chỗ nào, bọn họ phải theo tới chỗ đó.

Chu Dương thầm nghĩ, may mà nửa đêm về sáng ngủ được chút ít, chứ không làm gì còn tinh thần.

Ngô Lệnh Bằng nơm nớp lo sợ đứng trong đại sảnh, ngay cả ghế dựa cũng không dám chạm vào, giống như nơi này không phải là nha phủ của hắn mà là quý phủ của Cửu Vương gia vậy. hắn bỗng dưng trở thành người ngoài, còn Cửu Vương gia mới là chủ nhân.

Tịch Mân Sầm cùng Mạn Duẫn gắp cho nhau, ăn xong bữa trưa như mọi ngày, hoàn toàn làm như không thấy mà chẳng liếc mắt lấy một cái nhìn Ngô Lệnh Bằng đang đứng bên cạnh.

Chuyện tối qua hơn phân nửa lỗi là Ngô Lệnh Bằng gây ra. Tịch Mân Sầm xưa nay rất ghét kẻ âm hiểm, kẻ nào thiếu hắn, hắn đều muốn đòi lại cho bằng hết. Mặc kệ Ngô Lệnh Bằng kinh hồn táng đảm đến thế nào mà đứng đó, hắn cứ làm như chẳng có việc gì xảy ra, cần làm gì thì làm cái đó.

Ngô Lệnh Bằng tuyệt đối không dám nghĩ rằng Cửu Vương gia biểu hiện như vậy là sẽ cho qua việc này.

Tâm tư của Cửu Vương gia như kim nơi đáy biển, ai cũng chẳng có khả năng cân nhắc mà đoán được. Trái tim Ngô Lệnh Bằng như đeo đá tảng, cảm giác khổ sở như có người cầm cần một đầu cần câu, mà hắn thì bị lưỡi câu mắc chặt trong miệng, giật ra không được. Mà người bắt cá lại không hề gấp gáp, cứ đứng bên bờ mà theo dõi dáng vẻ giãy giụa không ra của hắn.

Áp lực kiểu này còn giày vò hơn gấp bội so với trực tiếp định tội hắn.

Tịch Mân Sầm dùng cơm xong xuôi, cầm lấy khăn tay dịu dàng lau miệng dính dầu mỡ của Mạn Duẫn, chẳng giống với một Cửu Vương gia nổi danh vì lãnh huyết vô tình chút nào.

Chu Phi Chu Dương nhìn như không thấy, bởi đã thành thói quen.

Riêng Tề Hồng thì hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào động tác của hai người. Cửu Vương gia mà tỏ ra ôn nhu thì đúng là mị lực ghê gớm đến không thể chống đỡ nổi. Hèn gì hắn lạnh như băng thế mà nhiều nữ nhân vẫn cứ cắm đầu cắm cổ mê đắm hắn, không phải hắn thì không lấy chồng. Lần sau được tự do bay nhảy, Tề Hồng hắn chắc cũng nên dùng loại giọng lạnh như băng này để thử xem có thể ôm lấy một hai mỹ nhân hay không.

Tề Hồng hưng phấn bừng bừng, vô cùng nóng lòng muốn thử.

Chậm rãi lau xong khóe miệng, Tịch Mân Sầm mới ngẩng đầu cau mày nhìn Ngô Lệnh Bằng.

“Ngô đại nhân, chuyện tối qua ngươi có điều gì giải thích không?” Giọng nói không nghe ra chút hỉ nộ ái ố nào.

Bụng Ngô Lệnh Bằng lập tức lạnh toát, chuyện phải đến cuối cùng cũng đã đến, hai chân bộp một cái quỳ sụp xuống đất.

“Xin Vương gia tha thứ, hạ quan... hạ quan cũng không rõ lắm sao lại như thế.” Ngô Lệnh Bằng cầm tay áo lau lau nước mắt đang tuôn ào ào, không ngừng khóc kêu: “Việc này nếu truy cứu thì tất cả đều là lỗi của tiểu nữ. Hạ quan dưỡng dục nàng mười tám năm, không ngờ nàng lại... Nàng đọc nhiều năm sách thánh hiền như vậy, thế mà lại không học được chút nào sự rụt rè mà một nữ tử nên có, lại làm ra một chuyện hạ lưu đến bực này.

“Theo hạ quan thấy, chắc hẳn tiểu nữ thấy Cửu Vương gia oai hùng hiên ngang nên mới phạm vào chuyện hồ đồ như vậy.”

Ngô Lệnh Bằng đầy vẻ chính nghĩa lẫm liệt, cắn răng thốt ra: “Cửu Vương gia yên tâm, tuy Y Y là nữ nhi của hạ quan, nhưng hạ quan tuyệt đối sẽ không thiên vị. Cần phạt như thế nào, Cửu Vương gia cứ nói ra, hạ quan nhất định làm theo.”

Mạn Duẫn than trong lòng, Ngô Lệnh Bằng thật sự là kẻ có trái tim sắt đá, đến lúc cần thì ngay cả nữ nhi đều có thể vứt bỏ.

Bất quá... Chân tướng sự thật tưởng Mạn Duẫn không biết sao? Hai mắt nàng tận mắt thấy được, Ngô Lệnh Bằng làm thế nào lén mở được cửa phòng Phụ Vương, lén đưa Ngô Y Y vào. Thế mà hắn còn nói vậy được. Mạn Duẫn nghe xong thật cảm thán trong lòng.

Ngô Lệnh Bằng tự biên tự diễn, chẳng qua dưới mắt Mạn Duẫn chỉ là con khi làm trò hề mà thôi.

“Ông... sao ông lại nhẫn tâm như vậy! Y Y là nữ nhi duy nhất của chúng ta mà ông lại nói như vậy, lương tâm của ông bị chó ăn rồi sao! Người ta nói ‘hổ dữ không ăn thịt con’, ông làm vậy là đẩy Y Y vào chỗ chết đó.” một tiếng khóc của nữ nhân từ xa tới gần, một phụ nhân ăn mặc lụa là, hai mắt khóc đến đỏ quạch xông tới giơ nắm đấm đánh bồm bộp vào ngực Ngô Lệnh Bằng.

Mạn Duẫn ung dung nhìn màn diễn này.

Ngô Lệnh Bằng không đánh trả mà để mặc phụ nhân đánh chửi hắn, nước mắt chảy ào ào, “Phu nhân, bà nghĩ ta không muốn cứu con sao? Nhưng Y Y mạo phạm Cửu Vương gia, ta có biện pháp nào đâu.”

không biết vì sao, Mạn Duẫn nhìn thấy được trong mắt Ngô Lệnh Bằng một tia tính kế.

Mạn Duẫn lần đầu tiên gặp vị phu nhân Tri phủ này. Bà ta trông trẻ hơn nhiều so với Ngô Lệnh Bằng, nhiều lắm chỉ khoảng ba mươi tuổi thôi.

“Đây là phu nhân của ngươi?” Tịch Mân Sầm nhìn Ngô Lệnh Bằng.

Ngô Lệnh Bằng biết Cửu Vương gia rất sủng ái nữ nhi, hắn tính nếu có thể đả động được tấm lòng cha mẹ nơi Cửu Vương gia, đặc xá tội trạng cho Y Y thì thật không còn gì tốt hơn. Thấy Cửu Vương gia gọi hắn, tiếng khóc Ngô Lệnh Bằng càng lớn hơn, “Bẩm... bẩm Vương gia, đúng là thê tử của hạ quan.”

Tịch Mân Sầm đăm chiêu gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Ngô thị, nói: “Ngươi nhìn thấy bổn Vương sao không hành lễ.”

Ngô thị nghe như sét đánh ngang tai, sợ tới mức hai đầu gối như nhũn ra, lập tức quỳ sụp gối bên cạnh Ngô Lệnh Bằng.

Ngô thị vốn tên là Tô Tương Cầm, sinh ra trong gia đình phú thương nổi tiếng tại Tê thành, gia tài bạc triệu, cũng coi như có thể vênh váo tại Tê thành.

Cứ tưởng Cửu Vương gia sẽ bị tiếng khóc của Ngô thị làm cho động lòng, nhưng nhìn tình huống hiện tại thì có thể thấy được là hoàn toàn không có chuyện này. Lòng Ngô Lạnh Bằng lạnh hơn phân nửa, đừng nói là Cửu Vương gia sẽ trị luôn tội bất kính của Ngô thị luôn nha? Dù sao, gặp Cửu Vương gia mà không hành lễ thật sự là không tuân thủ quy củ.

“Cửu Vương gia, phu nhân nhà ta thương tâm đến lú lẫn quên lễ nghi, nhưng...”... chẳng qua là vô tâm thôi.

Ngô Lệnh Bằng chưa nói xong, Tịch Mân Sầm đã gật đầu cắt lời hắn, “Ngô đại nhân thật hiểu việc, Tri phủ phu nhân quả thật đã quên tuân thủ lễ nghi. Bất quá... bổn Vương rất đại độ, chỉ trừng phạt một chút để cảnh cáo thôi.”

Ngón tay Tịch Mân Sầm gõ mặt bàn theo một tiết tấu nhất định, đây là động tác đặc biệt của riêng hắn khi đang tự hỏi.

Mạn Duẫn rất hiểu Phụ Vương, yên lặng ngồi một bên nhìn xem Phụ Vương sẽ xử trí Ngô thị như thế nào.

“Nơi này là nha phủ, hẳn là chẳng thiếu nhà tù. Hay là phu nhân vào ở trong đó mấy ngày đi, tự ngẫm xem tóm lại đã phạm sai lầm gì.” Tịch Mân Sầm nói bằng giọng đều đều, không để ý đến hai người quỳ dưới đất kia đang trợn mắt há hốc mồm.

hắn không hề quên, lúc đám nha dịch xông vào khách điếm đã từng nói muốn bắt Mạn Duẫn quăng vào đại lao ngồi hai ngày.

Ngô thị trợn tròn mắt như không thể tin được, tiếng khóc dần dần ngưng bặt, không biết làm sao mà nhìn về phía Ngô Lệnh Bằng.

Ngô Lệnh Bằng cười méo mó. Cửu Vương gia đã nói vậy rồi hắn còn có biện pháp nào khác sao.
Bình Luận (0)
Comment