Dưỡng Nữ Thành Phi

Chương 146

Edit: tart_trứng

Beta: Ishtar​Lúc nên tiến thì tiến, nên lùi thì lùi. Những lời Bách Lý Vân Dịch nói ra vô cùng chuẩn xác, không tổn hại đến mặt mũi của Cửu Vương gia, cũng không khiến bản thân uất ức.

Khó trách lời đồn trên giang hồ về hắn, đều là trọng tình trọng nghĩa. Nhìn hắn xem, khí độ đó, trí tuệ đó, mấy ai có thể có được chứ?

“Bách Lý trang chủ sao lại nói như vậy, ngươi cùng ta không thù không oán, bổn vương sao có thể làm tổn hại lợi ích của ngươi?” Tịch Mân Sầm hỏi lại một câu, cũng không đưa ra đáp án chính xác.

Huống hồ bọn họ không tính làm hại gì tới lợi ích của Thiên Kiểm trang, chỉ muốn lấy một thứ trong này ra mà thôi.

Bách Lý Vân Dịch thưởng thức chiếc nhẫn bạch ngọc đeo trên ngón cái, vẻ mặt hơi dịu đi: “Như thế tốt nhất, Thiên Kiểm trang cũng không muốn thành kẻ địch với Cửu Vương gia. Có thể chung sống hòa bình, đối với ai cũng đều tốt.”

Chu Dương thật muốn nổi nóng, mặc dù người kia là trang chủ Thiên Kiểm trang, nhưng hắn nói ra câu này, không có chút hảo cảm nào.

“Khách điếm bên ngoài sao có thể chu đáo bằng Thiên Kiểm trang. Cửu Vương gia đường xa tới đây, không bằng tới Thiên Kiểm trang nghỉ ngơi đi? Thêm nữa hai ta đều là người học võ, ta nghe nói võ công Cửu Vương gia thiên hạ đệ nhất, những người từng đối chiến với ngài không ai có thể sống sót.”

Bách Lý Vân Dịch cũng là một kỳ tài học võ, tự nhiên đối với võ công cực kỳ cuồng nhiệt. Nghe nói hắn là phần tử hiếu chiến, chỉ cần trên giang hồ có người nổi danh, liền không tránh khỏi một hồi ác chiến. Tựa như tháng trước, nghe nói có “Yến Tử phi tiễn” ở Dậu Huyện nổi tiếng, liền cố ý chạy tới, cứng rắn muốn người khác đánh nhau với hắn một phen.

Dậu Huyện nằm trên đường đi qua Tê Thành, cho nên đêm đó hắn mới ở trên đài đấu mỹ nhân gặp được Mạn Duẫn.

“Bổn vương xác thật cũng có ý muốn ở lại đây, bất quá đánh nhau sẽ làm tổn thương hòa khí, liền miễn đi”. Tịch Mân Sầm biết tâm địa của Bách Lý Vân Dịch, muốn thử hắn. Vừa tới liền cùng hắn đánh nhau, đây không phải kết quả Tịch Mân Sầm muốn.

Quả nhiên, cuồng nhiệt trong mắt Bách Lý Vân Dịch rút dần, bất quá hắn cũng không đánh mất ý niệm này trong đầu. Kiểu gì cũng có một ngày, hắn sẽ làm cho Cửu Vương gia cam tâm tình nguyện cùng hắn đánh một trận.

“Tôn Chí, mang Cửu Vương gia tới khách phòng trước đi, thuận tiện dẫn mọi người tham quan xung quanh Thiên Kiểm trang làm quen hoàn cảnh” Bách Lý Vân Dịch sờ cằm, bày ra bộ dáng thật sự mệt mỏi. Nhưng ánh mắt hắn lại lóng lánh lóe sáng, không biết lại suy nghĩ cái gì.

Tịch Mân Sầm vốn là người ít nói, cùng người lần đầu gặp mặt càng không có chuyện gì để nói. Liền nghe theo an bài của Bách Lý Vân Dịch, theo Tôn Chí tới phòng khách.

Ở Thiên Kiểm trang vòng vo vài vòng, bọn họ đi vào khách phòng, sau khi Tôn Chí rời đi, Chu Dương nhịn không được mắng: “Bách Lý Vân Dịch rất không coi ai ra gì, bày ra bộ dáng Thiên Vương lão tử cho ai xem? Luận thân phận, luận võ công, Cửu Vương gia cũng không thua kém hắn.”

Trong mắt Chu Dương, Vương gia nhà hắn cái gì cũng đều hoàn hảo.

Tề Hồng từng lăn lộn giang hồ, đối với Bách Lý Vân Dịch lại sùng bái, đương nhiên sẽ không bất bình giống Chu Dương.

“Ngươi thì biết cái gì! Có thể làm Bách Lý trang chủ, đương nhiên có thể ngồi cùng bàn với Vương gia. Huống gì võ công Bách Lý trang chủ độc bá võ lâm, người ta tâm cao khí ngạo thì làm sao? Có bản lĩnh, ngươi cũng đem võ công ra so coi”.

Hai người, ai cũng có đạo lý của mình.

Phụ vương là người cao ngạo, cũng là vì quyền lực và võ công của hắn. Nếu không có tất cả những thứ này, hắn cũng chỉ là người thường, sao có thể đem hai chữ “Kiêu ngạo” gắn lên người.

Lúc Bách Lý Vân Dịch nói chuyện, tuy rằng sắc bén, lại chỉ suy nghĩ cho Thiên Kiểm trang. Nhưng cũng nhìn ra được hắn là người trọng tình ngĩa, về phần “kiêu ngạo”, người như vậy, chẳng lẽ không đáng giá kiêu ngạo sao?

Bên này thảo luận về Bách Lý Vân Dịch, đồng dạng, ở bên kia cũng đang nói tới Cửu Vương gia.

Tôn Chí sau khi trở về, liền bẩm báo với Bách Lý Vân Dịch, nói: “Trang chủ, Cửu Vương gia đã tới khách phòng.”

“Có nhìn ra cái gì không?” Ánh mắt Bách Lý Vân Dịch chuyển tới trên người Tôn Chí.

Tôn Chí chính là trợ thủ đắc lực của Bách Lý Vân Dịch, hắn nhìn ra được trang chủ đối với vị Cửu Vương gia mới tới có chút coi trọng. Nhưng hắn quan sát lâu như vậy, theo lời nói và hành động của Cửu Vương gia cũng không lộ ra chút khả nghi nào. Chỉ có thể lắc đầu nói: “không nhìn ra.”

Bách Lý Vân Dịch thở dài một hơi: “hắn rốt cuộc vì cái gì mà tới đây? Có cái gì đáng giá khiến hắn lặn lội đường xa như vậy.”

thật sự không hiểu được, nam nhân kia mặc dù đã ở lại Thiên Kiểm trang, bọn họ vẫn không đoán ra hắn muốn cái gì. Vẫn là im lặng xem xét thôi, chỉ cần ở trong Thiên Kiểm trang, bọn họ có thể dễ dàng giám thị. Nếu hắn có động tác gì, bọn họ cũng biết đầu tiên. Chỉ cần tổn hại đến lợi ích của Thiên Kiểm trang, Bách Lý Vân Dịch đều phải chế trụ.

“Thông báo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho tốt, buổi tối ta muốn cùng Cửu Vương gia dùng cơm.” Bách Lý Vân Dịch phân phó nói.

Tôn Chí lập tức rời khỏi đại sảnh, nói bên ngoài chuẩn bị.

Buổi tối rất nhanh kéo tới, Bách Lý Vân Dịch và Tịch Mân Sầm ngồi chung một bàn.

Bách Lý Vân Dịch so với lần nói chuyện trước thì lần này tương đối hài hòa, có lễ tiết khi nói chuyện cùng Tịch Mân Sầm. Nội dung đàm đạo hôm đó, cơ hồ xoay quanh võ học. Mạn Duẫn không am hiểu phương diện này, ngồi một bên, nghe cũng không hiểu được bao nhiêu.

Ngược lại đôi mắt Tề Hồng và Chu Dương tỏa sáng, phàm là những gì hai người kia nói đều không bỏ qua một chữ ghi tạc trong đầu.

Nghe bọn họ đàm luận võ học, lợi ích thu lại không nhỏ. Vừa nghe xong một hồi, Tề Hồng hình như đã ngẫm ra cái gì, tay sau lưng không ngừng khua loạn.

Bách Lý Vân Dịch cũng là nam nhân phi thường có mị lực, buôn bán bên ngoài tuy không xuất chúng như Tịch Mân Sầm, cũng không có khí phách mạnh mẽ như Cửu Vương gia; nhưng về phần anh tuấn phi phàm của hắn, cũng mê đảo không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ rồi. Miệng hắn thường gợi lên chút mỉm cười thản nhiên, nhìn qua rất thân thiết.

Hơn nữa khí chất trên người hắn không phải là người tục tằng, nếu không biết trước thân phận của hắn, Mạn Duẫn còn tưởng hắn là công tử của nhà giàu có nào đó.

“Cửu Vương gia đối với võ học quả nhiên thâm cao. Hôm nay được cùng Cửu Vương gia nói chuyện một lần, ta cũng nghĩ ra không ít chiêu thức. không bằng lần khác, chúng ta lại cùng nhau tỉ thí?” Bách Lý Vân Dịch vẫn muốn so chiêu với Tịch Mân Sầm, đặc biệt là mới vừa tham khảo xong, cả người hắn nhiệt huyết sôi trào, hận không thể thư giãn gân cốt ngay lập tức.

Tịch Mân Sầm không lộ ra biểu tình gì, nhưng lấy tình tình của hắn thì tuyệt đối sẽ không đáp ứng.

“Bách Lý trang chủ, cũng đã muộn rồi, bổn vương có chút mệt mỏi, chuyện sau để sau này rồi tính”.

Câu trả lời của phụ vương, thật sự giống y như Mạn Duẫn tưởng tượng.

Bách Lý Vân Dịch càng muốn tỉ thí cùng phụ vương, phụ vương sẽ càng không đáp ứng.

hắn chính là người như vậy, có đủ nhẫn nại để chờ đợi, cho tới khi người khác không còn chút kiên nhẫn nào, hắn vẫn mang vẻ mặt vân đạm khinh phong như trước.

Bách Lý Vân Dịch cũng là người hiểu lễ tiết, Cửu Vương gia không muốn đánh nhau với hắn, chẳng lẽ hắn còn có thể bức bách sao? Ngẫm lại liền biết không thể, nam nhân này ăn mềm không ăn cứng, dám bức bách hắn, Thiên Kiểm trang chắc chắn sẽ tự rước lấy phiền phức.

“Ta cũng không ép buộc nữa, Cửu Vương gia mệt mỏi, xin mời về nghỉ ngơi.” Bách Lý Vân Dịch cảm thấy mất hứng, nhíu nhíu lông mày.

Thiên Kiểm trang có rất nhiều phòng, cho nên bọn họ chia ra mỗi người một gian.

Bầu trời đêm tràn ngập ánh sao, chớp tắt rồi lại chớp tắt, thập phần chói mắt.

Đêm dài an tĩnh, Tịch Mân Sầm theo thường lệ tới phòng Mạn Duẫn, cùng nàng ngủ. Thoát xiêm y, hắn và Mạn Duẫn nằm cùng một giường.

Nơi này không thể so với khách điếm, Mạn Duẫn lo lắng hỏi: “Phụ vương, Thiên Kiểm trang cao thủ rất nhiều, mấy ngày này người đừng ở trong phòng con, miễn cho bị người nhìn ra sơ hở.”

Bọn họ là quan hệ cha và con gái, bị người khác phát hiện ngủ cùng sẽ rất khó giải thích rõ ràng. Mạn Duẫn đã trưởng thành, nam nữ vốn nên có khoảng cách.

Mặt Tịch Mân Sầm lạnh đi, không hài lòng với việc cùng Mạn Duẫn tách ra ngủ: “Biết thì thế nào?”

“Tóm lại… không tốt.” Thanh âm Mạn Duẫn yếu đi vài phần.

Nàng biết phụ vương cũng không để ý lời ra tiếng vào. Nhưng họ đều là người của hoàng thất, nếu truyền ra tin cha và con gái loạn luân, đối với hoàng thất là đả kích rất lớn. Thiên Kiểm trang nhiều người phức tạp, võ công lại cao cường, vạn nhất bị phát hiện…

“Đừng để ý nhiều như vậy, giấy không gói được lửa, dù sao cũng sẽ có một ngày con trở thành nữ chủ nhân của Sầm vương phủ. Tâm tư của bổn vương, con lại không rõ sao? Cho dù thế nào, vị trí này cũng mãi lưu lại cho con.” rõ ràng là lời ngon tiếng ngọt, đến miệng Tịch Mân Sầm, lại là lời lẽ lạnh như băng.

Cho dù như vậy, vẫn khiến Mạn Duẫn vô cùng cao hứng.

Trong lòng phụ vương có vị trí của nàng, như vậy là đủ rồi? Cái gì mà vị trí vương phi chứ, nàng mới không cần.

“Phụ vương, nhắm mắt lại ngủ.” Bị Tịch Mân Sầm làm cho ngượng ngùng, Mạn Duẫn khẽ xoa mắt hắn, làm cho hắn nhắm mắt lại ngủ.

Ai ngờ Tịch Mân Sầm lại cười ra tiếng: “Duẫn nhi, con cho rằng phụ vương còn ngủ được sao?”

không đợi Mạn Duẫn phản ứng kịp, vị trí của nàng đã thay đổi, Tịch Mân Sầm lật thân mình, đặt nàng ở trên.

“Đêm còn dài, không bằng làm chút việc giết thời gian.” Môi Tịch Mân Sầm che phủ lên môi Mạn Duẫn, nhẹ nhàng phát họa khéo miệng nàng.

“Phụ vương…” Miệng bị ngăn chặn, Mạn Duẫn phát ra một chuỗi âm thanh ngô ngô. “Ban đêm vốn chính là dùng để ngủ…” Người làm chuyện đó, không phải là để giết thời gian, mà là hao phí thời gian đó.

Mạn Duẫn không nói xong câu hoàn chỉnh, vạt áo trên người đã bị cởi ra. Làn da trắng nõn nà bại lộ trong không khí.

Ván giường rung động nhè nhẹ, trong đêm thanh vắng, thanh âm thập phần vang dội. May mà phòng này cách âm tốt, nếu không để thanh âm truyền ra, còn không biết người ta sẽ nghĩ thế nào.

Cũng may nữa là phụ vương biết đây không phải địa bàn của mình, không ép buộc Mạn Duẫn lâu liền bỏ qua cho nàng.

Hai ngày kế tiếp, bọn họ đều vô cùng bình thản, không có việc gì phát sinh.

Tịch Mân Sầm có việc muốn làm, cho nên mỗi buổi chiều đều đi ra khỏi Thiên Kiểm trang.

Mạn Duẫn nhàn chán, liền nhìn đám người Thiên Kiểm trang luyện kiếm. Lúc bọn họ luyện tập, động tác khá chậm, chiêu thức cũng không nhiều. Nhưng càng lúc, động tác càng trở nên nhanh hơn, phương hướng cũng có chút lệnh lạc.

“Ngươi như vậy không đúng, nâng tay lên một chút, buổi trưa chưa ăn cơm sao?” Người phụ trách dạy đám đệ tử hướng người nọ hét to.

Thanh âm của hắn thật lớn, cho dù Mạn Duẫn đứng thật xa cũng có thể cảm giác được lỗ tai rung lên một trận.

“Cảm thấy thú vị sao?” Thanh âm trong trẻo từ phía sau Mạn Duẫn truyền tới.

Nàng vừa quay đầu lại đã thấy người đang đi tới, là trang chủ Thiên Kiểm trang - Bách Lý Vân Dịch.
Bình Luận (0)
Comment