Dưỡng Nữ Thành Phi

Chương 20

Edit: NHan Nhan

Beta: Quảng Hằng

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, sau khi từ Phong nhã lâu trở về vương phủ,vì dò xét Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm từng để cho Mạn Duẫn viết một bộ đôi liễn tới xem một chút.

Chữ viết cong vẹo méo mó, một chút cũng không thể xem được. Nếu so sánh với văn chương từ trong miệng nàng, quả là một trời một vực.

Vì nâng cao thủ pháp của nữ nhi, Tịch Mân Sầm chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, sẽ ở trong thư phòng giám đốc Mạn Duẫn luyện chữ.

Tà tà ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, từng đợt từng đợt chiếu vào trên bàn.

Mạn Duẫn tay cầm một cây bút lông, ở trên giấy Tuyên Thành, chậm rãi viết lại thiên thơ hôm đó 《 Thu Phong dẫn 》.

Đợi viết xong, Mạn Duẫn nâng lên giấy Tuyên Thành, bước nhẹ đi về phía phụ vương bên cửa sổ đang ngồi trên án thư xử lý công vụ.

Bài thơ này, nàng viết không dưới mười lần. Bên cạnh bàn đọc sách, đã trang bị phủ đầy một đống giấy vụn.

"Phụ vương, xin xem qua." Nâng lên đôi tay, Mạn Duẫn đem giấy Tuyên Thành nâng đến trước mặt Tịch Mân Sầm.

Phụ vương rất nghiêm nghị, chỉ cần không có đạt tới tiêu chuẩn của hắn, thì phải vẫn luyện tiếp.

Tịch Mân Sầm lạnh nhạt nhìn giấy Tuyên Thành một cái, lắc đầu một cái, căn bản không chú ý Mạn Duẫn đã luyện đến tay đau ê ẩm.

"Tiếp tục." nói xong, Tịch Mân Sầm cúi đầu chấp bút, ở trên tấu chương viết xuống lời bình.

Mặc dù không phải là hoàng thượng, nhưng là một Vương Gia, mỗi ngày vẫn có rất nhiều chuyện tình phải xử lý. Đặc biệt là Tịch Mân Sầm, trông coi lục quân, không để ý, sẽ tạo thành lương thảo quân doanh không đủ, lòng quân dao động.... Cho nên có rất nhiều công vụ, cũng phải đích thân Tịch Mân Sầm tự mình xử lý, ngay cả hoàng thượng căn bản cũng không giúp được gì.

Mạn Duẫn biết công việc của phụ vương cũng không dễ dàng, siết chặt cổ tay đau. Đem giấy Tuyên Thành lần nữa ném vào bình phong, ngồi trở lại bàn đọc sách, bắt đầu luyện chữ.

trên bàn sách, còn có một bản thư pháp do Tịch Mân Sầm tự tay viết. Mạn Duẫn dựa theo luyện viết, nhưng chữ viết Tịch Mân Sầm rất khó bắt chước, cái loại chữ viết đó Mang theo không nét phóng khoáng cùng khí phách không kềm chế được.

Từ chữ viết của một người, có thể nhìn ra tính tình của người đó. chữ viết Tịch Mân Sầm không nghi ngờ chút nào là cao ngạo siêu phàm, cho nên một bức chữ viết kia vô cùng mỹ quan, cho dù đặt ở hiện đại, cũng đạt tới cấp bật của đại sư. So sánh với chữ viết của mình, Mạn Duẫn cảm giác trời cao bất công.

Toàn thân Phụ vương không tìm được một tia tỳ vết nào, người anh tuấn tiêu sái, lại có tiền. một thân tài hoa, trên có thể chinh phục Vạn Quân, dưới có thể giáo dục con cái.

một nam nhân hoàn mỹ như vậy, có ở trên trời, dưới đất không. Cố tình là phụ vương của mình......

Mạn Duẫn mất hồn một hồi, Tịch Mân Sầm đã quan sát tới đây, nhẹ nhàng một vỗ cái vào trên đầu nàng.

"Duẫn nhi, nghĩ cái gì đến mất hồn thế?"

Chẳng biết lúc nào, Tịch Mân Sầm đã để tấu chương xuống, đến trước mặt của nàng.

"Mạn Duẫn cảm thấy phụ vương đẹp trai, nên mới ngẩn người." Nháy nháy mắt, Mạn Duẫn tận lực lấy lòng người nam nhân này.

Cuộc sống thường ngày của mình, tất cả đều là dựa vào hắn. Áo cơm cha mẹ, Tịch Mân Sầm hoàn toàn xứng đáng.

Lời này từ trong miệng người khác nói ra, tuyệt đối không hề tạo nổi cho Tịch Mân Sầm một tia vui mừng. Nhưng từ miệng của nha đầu này nói ra, cho dù là thật hay giả, Tịch Mân Sầm luôn có thể cảm thấy có một chút thỏa mãn.

Loại cảm giác này, chưa bao giờ xuất hiện qua ở trên người người khác.

Liếc nhìn thư pháp trên giấy Tuyên Thành không tiến bộ chút nào, Tịch Mân Sầm nhíu mày.

Về sau nơi dùng đến thư pháp rất nhiều, phương diện này của Mạn Duẫn không thể có chỗ thiếu hụt.

"Hôm nay luyện đến đây thôi, tối nay cùng phụ vương vào cung tham gia dạ yến." Vươn tay nhấc thân mình nho nhỏ của Mạn Duẫn lên, để cho nàng ngồi ở trên cánh tay của mình.

Dạy đứa bé, muốn nàng đều có thể phát huy về mọi mặt. Tịch Mân Sầm không hy vọng người mình nhìn trúng, chỉ là một bình hoa chỉ có bề ngoài. Nếu không phải hiểu rõ thế cục đương triều, rất dễ dàng không có năng lực tự vệ. Cho nên mang Mạn Duẫn tham gia dạ yến lần này cũng rất cần thiết.

Huống chi nửa tháng qua, trong Hoàng Đô lời đồn đại về Mạn Duẫn đã bay múa đầy trời, nếu không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn hắn, bên ngoài vương phủ lúc nào cũng có người chầu chực, sao cam lòng rời khỏi?

"Dạ yến gì thế?" Mạn Duẫn không chút nào chuẩn bị, ngẩng đầu lên hỏi.

"Nam Trụ quốc có biến, có chuyện gì đi liền biết." Mặc dù nói như vậy, nhưng nhìn biểu tình của Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn tin tưởng hắn đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện.

Nam Trụ quốc có biến, chẳng lẽ là Nam Trụ vương băng hà?

Mạn Duẫn đầy bụng nghi ngờ, nhưng bởi vì Tịch Mân Sầm dọc theo đường đi ngậm miệng không nói, Mạn Duẫn cũng không tiện quá mức quan tâm vấn đề này.

Trước đại môn Vương phủ, đã có hai cỗ kiệu chờ sẵn, một lớn một nhỏ, Chu Phi, Chu Dương cũng hầu hạ ở hai bên trái phải.

không có để Mạn Duẫn xuống, Tịch Mân Sầm ôm đứa bé trực tiếp ngồi vào đại cỗ kiệu trước mặt.

Chu Phi nhìn nhìn, cuối cùng khoát tay áo, bảo kiệu phu đem kiệu nhỏ phía sau khiêng đi.

một tiểu cô nương tám tuổi, đã có năng lực đi lại. Chu Phi rất là nghi hoặc, tại sao Vương Gia không thích người ngoài đến gần, phàm nhìn thấy Tiểu Quận Chúa, lại yêu thương ôm vào trong ngực?

Chẳng lẽ ôm đứa bé, rất thoải mái?

Chu Dương trợn mắt nhìn Chu Phi một cái, hừ mũi, "Ca, ngươi đừng suy nghĩ, bằng đầu gỗ của ngươi, cho dù suy nghĩ nát óc, cũng nghĩ không ra đâu."

Đả kích đúng lúc, Chu Dương lộ ra một tia hài lòng. So công phu, hắn không phải đối thủ của Chu Phi, nhưng nói thái độ quan sát lòng người, những thứ này tương đối là sở trường của Chu Dương.

"Máu mủ tình thâm, ta cuối cùng có thể từ trên người Vương Gia lấy được chứng minh." Dương dương hả hê giúp khép màn cỗ kiệu lại, Chu Dương tự cho là đúng.

"thật là máu mủ tình thâm sao? Vậy chúng ta tại sao vừa thấy mặt, liền đấu đá không nghỉ?" đi ở phía sau cỗ kiệu, Chu Phi nhỏ giọng nghi ngờ nói.

Phong Yến quốc là đại quốc mênh mông, hoàng cung nguy nga to lớn. Từng mặt đá đỏ tường cao, vòng lên từng ngọn cung điện. Bốn cánh cửa cung màu vàng kim, dài đến hơn 10m, mỗi một chỗ cũng lộ ra được sự huy hoàng.

Mạn Duẫn lặng lẽ vén màn cửa lên nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy Chu Phi thị vệ đưa ra Kim Bài về phía.

Theo Mạn Duẫn biết, phàm người nào muốn vào cung, phải xuống kiệu mà đi.

Mà Chu Phi sau khi đưa ra Kim Bài, cỗ kiệu lại đung đưa đi vào cửa cung.

"Những thứ quy củ này, đối với bản vương vô dụng." Tịch Mân Sầm cầm một lọn tóc bên tai Mạn Duẫn lên, vuốt ve ở trong tay.

Rất mềm, rất trơn.

Dọc theo đường đi không có dừng lại, thẳng đến khi lên tới Lăng Tiêu điện tham gia vào buổi yến tiệc.

Mặt trời đã lặn, bầu trời giống như từ từ tản ra mực nước, một chút xíu trở thành hắc ám.
Bình Luận (0)
Comment