Dưỡng Nữ Thành Phi

Chương 32

"30 vạn lượng!"

Thanh âm Mạn Duẫn thanh thúy, ở bên trong đám người nhộn nhịp giống như giọng ca của Hoàng Oanh, thanh âm hết sức dễ nghe.

Mọi người khẽ sửng sốt một hồi, mới phát hiện người kêu giá chính là một đứa bé!

"một đứa bé xem náo nhiệt cái gì, có mang theo bạc sao? 33 vạn lượng." Bên phải phía dưới là một giọng già nua, lão già tuổi chừng năm sáu chục, vuốt râu nhạo báng.

Mọi người xem như là chuyện cười nhìn Mạn Duẫn một cái, sau đó lại tranh nhau hét giá.

"Chu Dương, trên người ngươi có mang theo bạc không?" Mạn Duẫn lấy tay giật giật tóc của Chu Dương.

"Có đem theo một ít, lúc nãy mua đồ chơi cho Tiểu Quận Chúa vẫn chưa dùng đến bao nhiêu"

hắn không có việc gì, làm sao lại mang theo vài chục vạn lượng ở trên người? Cho dù có, cũng không thể để cho Tiểu Quận Chúa tiêu xài như vậy.

"Vậy bây giờ ngươi hồi cung lấy bạc cho ta đi." Mạn Duẫn cười như không cười nhìn chằm chằm ngực Chu Dương.

"không được! Thuộc hạ không thể để Tiểu Quận Chúa một người ở loại địa phương này." Nếu Chu Dương đi, Tiểu Quận Chúa vừa không có năng lực tự vệ, bị người xấu bắt được thì làm sao bây giờ.

Chu Dương lắc đầu một cái, kiên quyết không thể rời đi Tiểu Quận Chúa nửa bước.

Bị ánh mắt của Mạn Duẫn nhìn chăm chú đến thở không nổi, Chu Dương cuối cùng đem bàn tay thò vào túi áo trước ngực, móc ra một xấp ngân phiếu.

"Tiểu Quận Chúa, đây chính là tiền riêng của thuộc hạ. Khi ngài về, phải nhớ trả lại cho thuộc hạ." Chu Dương đau lòng đem ngân phiếu đưa cho Mạn Duẫn, nhìn ngân phiếu nằm ở trong tay người khác, đau lòng muốn chết.

hắn tại sao lại bị tiểu ác ma này đoán được....!

Mạn Duẫn hài lòng nhận lấy, đếm một cái, tất cả đều là ngân phiếu mệnh giá một vạn, tổng cộng 60 tờ, cũng chính là 60 vạn lượng!

"Chu Dương à, tiền riêng của ngươi để dành không ít, có phải tham tiền của vương phủ hay không?" Mạn Duẫn vẩy ra ngân phiếu, cười xấu xa nhìn hắn.

"Làm gì có, đây là tiền để dành của ta đó Tiểu Quận Chúa. Năm đó ta......" Chu Dương bối rối gãi gãi đầu, "Năm đó hành quân đánh giặc, chiếm lĩnh thành Đô nước khác, ta len lén đi quét sạch chút bảo bối, sau đó đem cầm, cứ như vậy một chút, cũng không nhiều."

Cũng không nhiều? 60 vạn lượng, đủ mấy ngàn người bình dân chi tiêu cả đời.

"40 vạn lượng."

"41 vạn lượng."

"......"

Kêu giá chênh lệch càng ngày càng nhỏ, khi hét đến giá 45 vạn lượng thì đã không ai ra tiếng.

"46 vạn lượng." Lão đầu lúc nãy quát mắng Mạn Duẫn, cắn răng, cân nhắc một hội, mới kêu ra tiếng.

Nhìn mọi nơi không có ai lên tiếng nữa, lão đầu vỗ vỗ lồng ngực của mình, lộ ra nụ cười.

"50 vạn lượng!" Vẫn giọng trẻ con ngây thơ, ở Hoa Liễu Nhai, cực kỳ trong suốt.

Sắc mặt lão đầu trắng xanh, mắt thấy con vịt tới tay sẽ bay đi, hoắc mắt đứng lên, "một đứa bé chưa dứt sữa tham gia cái gì? Tư Mã thiếu gia ngài nhanh gọi tên người tuyển định mua đi, một tiểu hài tử làm sao có thể lấy ra nhiều bạc như vậy."

Lão đầu là khách quen Hoa Liễu Nhai, nhiều người cũng quen biết ông ta, cũng biết người này gia tài bạc vạn. Nhìn lại bên kia lại là một đứa bé tám tuổi, nhất thời lắc đầu một cái, cho dù ai cũng không tin một đứa bé có thể lấy ra được nhiều bạc như thế để mua cho được Mạo Ngao

"Đến gần một chút." Mạn Duẫn vỗ vỗ đầu Chu Dương, Chu Dương hiểu ý. Vận khởi khinh công, phút chốc đến trên đài.

Mạn Duẫn quơ quơ một xấp ngân phiếu trong tay, từ trong tay rút ra mười cái nhét vào ngực áo Chu Dương, "50 vạn lượng."

Bàn tay nhỏ bé trắng noãn như ngọc, cầm ngân phiếu đưa cho Tư Mã Triều.

Tư Mã Triều mới bắt đầu chỉ cảm thấy tiểu cô nương này, thanh nhã động lòng người, lại không nghĩ rằng nàng còn có một chiêu như vậy, bật cười ha hả.

"Bé con, quá thú vị. Nhưng Tư Mã Triều ta chỉ nhận tiền không nhận người, còn có ai bỏ ra số bạc cao hơn không?" Nhận lấy ngân phiếu, Tư Mã Triều lại quát to một tiếng.

Nhìn lên Mạn Duẫn gọn gàng linh hoạt lấy ra ngân phiếu, tất cả mọi người không hét giá nữa. Bộ dáng Mạn Duẫn tràn đầy tự tin, còn ai dám tăng giá?

một con Mạo Ngao cho dù có trân quý, nhưng mà cũng chỉ là con sủng vật. 40 vạn lượng, đã là giá tiền cao nhất rồi. Nếu lại thêm tiền, đó chính là làm ăn lỗ vốn. Những người này đa số là người làm ăn, mua bán như vậy cũng không muốn làm.

50 vạn lượng, đủ bọn họ huấn luyện mười mấy tử sĩ rồi! Vì mua một con sủng vật lợi hại, không đáng.

Tư Mã Triều nhìn phía dưới không ai kêu giá nữa, "50 vạn lượng lần đầu tiên! 50 vạn lượng lần thứ hai!"

"50 vạn lượng, lần thứ ba! Đồng ý." Vỗ tay hai cái, bốn người sau lưng Tư Mã Triều lập tức nâng lên lồng sắt, hướng Mạn Duẫn đi tới.

Nhìn về phía tiểu Mạo Ngao trong lồng sắt nháy đôi mắt to, Mạn Duẫn đưa tay về hướng Tư Mã Triều, "Chìa khóa."

Tư Mã Triều sửng sốt một chút, từ bên hông gở xuống một cái chìa khóa, đưa cho Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn từ trên bả vai Chu Dương nhảy xuống. Động tác gọn gàng linh hoạt, làm liền một mạch.

Tư Mã Triều thấy tiểu hài này bản lĩnh không tệ, càng thêm tò mò, không từng nghe nói nhà nào ở Kiền thành có một đứa bé như vậy? Phải cẩn thận điều tra kĩ một chút, tùy tiện vừa ra tay, chính là 50 vạn lượng, tuyệt đối không phải là con cháu bình thường..

Lấy xong chìa khóa, Mạn Duẫn đi về phía lồng sắt cũng cao như nàng..

Nhìn Tiểu Mạo Ngao ở bên trong rúc thành một khối cầu nhỏ, nhắm ngay ổ khóa, rắc rắc một tiếng, mở ổ khóa ra.

"không thể mở!" Tư Mã Triều hô to một tiếng, vươn tay định đoạt lấy chìa khóa trong tay Mạn Duẫn.

Nhưng đã muộn, cửa lồng sắt đã đẩy ra hơn phân nửa.

Tiểu Mạo Ngao đột nhiên nhảy ra khỏi lồng sắt......

Chu Dương linh động kéo Mạn Duẫn qua, che chở nàng ở phía sau.

Mà bốn người kia đứng ở trước mặt Tư Mã Triều.

Mọi người phía dưới thấy thấy màn này, cũng kinh hãi mà lui về phía sau

"Mạo Ngao trời sanh tính hung tàn, là loại động vật đặc biệt mang thù. không thuần phục trước mà thả ra, chỉ sợ nó sẽ trả thù."

Tư Mã Triều mới vừa nói xong, bốn người trước mặt đã bị Mạo Ngao nhảy xổ đến mà cáo cấu đến rách mặt.

Tiếng kêu thảm thiết, làm cho màng nhĩ mọi người thấy đau.

Ghim thù!

Thân hình Tiểu Mạo Ngao tuy nhỏ, tốc độ lại cực nhanh, dễ dàng có thể nhảy đến cao hơn một thước. Mà bốn người này chính là nhốt nó mấy ngày nay, vừa có thể xông ra ngoài, liền hướng về phía bọn họ hạ móng.

một tiếng hét thảm, người kia toàn bộ cánh tay bị cào đã đầm đìa máu tươi.

Tư Mã Triều nhìn người phía trước đã giảm bớt, cất bước, nhảy xuống bàn.

Nhìn bốn người, người cuối cùng ngã xuống, tiểu Mạo Ngao chuyển sang Mạn Duẫn. Ngước đôi mắt nhỏ trong nháy mắt, tựa hồ đang suy tư.

Chu Dương sợ tiểu Mạo Ngao đả thương Tiểu Quận Chúa, vừa rút kiếm ra, mới hướng tiểu Mạo Ngao, vừa kêu Mạn Duẫn lui xuống cái bàn, tránh cho lát nữa sẽ đả thương nàng.

Tốc độ như chớp điện, trái cầu nhỏ màu trắng chợt lóe, lướt qua Chu Dương, xông thẳng đến Mạn Duẫn đang ở sau lưng..

Tốc độ như vậy còn hơn hồi nãy nhanh gấp mấy lần, Mạn Duẫn hoàn toàn không có chỗ có thể trốn. đang chuẩn bị chờ đợi khổ sở lại tới, nhưng tiểu Mạo Ngao chậm chạp không vươn móng vuốt. Mạn Duẫn chỉ cảm thấy bụng bị một khối to va chạm vào người, thân thể không khỏi lui lại mấy bước về phía sau.

Tiểu Mạo Ngao không phải công kích nàng, mà là đang vùi vào trong ngực của nàng!

Mạn Duẫn phản ứng kịp, vươn tay ôm lấy tiểu Mạo Ngao, mới miễn cho nó từ trong lòng ngực té xuống.

thật có linh tính! Ân cừu rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment