Dưỡng Nữ Thành Phi

Chương 57

Lớn cũng đoạt, mà nhỏ cũng chẳng tha. không bằng cũng đoạt lấy tiểu cô nương này đi... Mặc dù thân thể hơi nhỏ một chút, nhưng sau khi lớn lên thì có thể hưởng dụng được ngay.

Tâm tư của hắn hoàn toàn viết rõ trên mặt hắn, ánh mắt đắm đuối không chút giấu diếm nào.

“Người đâu, đoạt luôn con bé này cho ta.” Tống Hâm vẫy tay một cái, bốn năm gia đinh lại tiếp tục nhảy xuống thuyền.

Ánh mắt Tịch Mân Sầm lạnh lẽo như kiếm bắn xuyên qua khiến mấy tên kia lập tức tay chân cứng đờ. Muốn đặt chủ ý lên người của hắn đang ôm trong ngực à, thật là không muốn sống rồi!

Tống Hâm bị khí thế của Tịch Mân Sầm dọa cho chột dạ, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, ông đây đường đường là nam nhân mà vừa bị người khác trừng mắt là đã sợ à, hèn nhát quá. “Trừng cái gì mà trừng, ngươi cho rằng ngươi trừng lão tử thì lão tử sợ ngươi à!” Thanh âm rõ ràng đã nhỏ đi rất nhiều.

“Cha ta là Tống Thái Sư, muốn động đến lão tử cũng phải nghĩ xem ngươi có phân lượng nào không!...” Tống Hâm vì muốn cho khí thế của mình thêm mạnh mẽ, lôi cả danh tiếng của cha mình ra.

Tịch Mân Sầm cười lạnh, “Chỉ mới là con của một Thái sư mà đã vô pháp vô thiên vậy sao?”

Tịch Mân Sầm đang tức giận đầy bụng, giờ có người muốn nhảy lên đầu hắn, vừa đúng có chỗ cho hắn phát tiết.

Nghe giọng điệu của hắn hiển nhiên không coi Tống Thái Sư ra cái hạt cát gì. Xưa nay Tống Hâm ức hiếp dân chúng mãi thành quen mà chưa ai dám làm gì trái ý hắn, giờ bị Tịch Mân Sầm đá cho một câu như vậy, cả người liền phát điên lên.

“Con mẹ nhà ngươi, toàn bộ lên cho ta!” Thấy mấy gia đinh vẫn còn đứng thất thần, Tống Hâm trực tiếp co cẳng đạp một tên nha đinh một cước, buộc bọn họ tấn công Tịch Mân Sầm.

Mấy gia đinh có chút sợ hãi Tịch Mân Sầm, cầm gậy gộc trong tay nhưng chậm chạp không dám tấn công. “Các ngươi không đánh hắn, tháng này sẽ không có tiền công!”

Tiền là vạn năng, vừa nghe Tống Hâm muốn trừ tiền công của họ, mấy gia đinh rốt cuộc mới giơ gậy ra đánh phát đầu tiên.

Mắt thấy cây gậy sẽ đập vào người Tịch Mân Sầm, bọn gia đinh cũng cảm thấy là mình lo hão. Người này động cũng không động, chắc là chỉ có dáng vẻ to lớn để hù khiếp người thôi, chứ trên thực tế hoàn toàn không biết võ công.

Nhưng bọn chúng vui mừng quá sớm, khi thấy đám gậy gộc chỉ còn cách người Tịch Mân Sầm một tấc, bọn họ nhìn lại dưới gậy đã không có bóng người!

Chỉ trong nháy mắt! Mắt thường chưa kịp nhìn thấy thì người đã biến mất.

Bọn chúng khiếp sợ nhìn boong thuyền trống rỗng, đột nhiên... một tiếng thét chói tai từ phía sau bọn chúng truyền đến.

Bọn chúng quay người lại, chỉ vừa kịp để nhìn thấy bóng người vừa mới biến mất trước mắt bọn chúng kia một cước đạp bay Tống Hâm, Tống Hâm vừa kịp mở miệng la một tiếng thì đã bị đạp rớt vào trong hồ.

Tốc độ cực nhanh!

Tống Hâm bị lạnh kêu la om xòm, không ngừng giãy dụa trong nước.

“Cứu... Cứu lão... tử...” Tống Hâm không biết bơi, cả người chìm xuống dưới nước.

Bọn gia đinh thấy vậy liền cởi quần áo nhảy xuống cứu người. Tống công tử mà có chuyện gì thì bọn họ gánh không nổi đâu.

Lại bùm bùm mấy tiếng, toàn bộ mấy gia đinh đều nhảy xuống nước, bắt được cánh tay Tống Hâm, xong lôi ngay lên trên thuyền.

Nhưng bọn chúng lại xem thường lửa giận của Tịch Mân Sầm, mới vừa kéo được người lên thuyền, Tịch Mân Sầm đã lại thò chân nhẹ nhàng đạp một cái, Tống Hâm lại bay thành một đường vòng cung, vù vù lao vào trong hồ.

Mọi người khiếp sợ nhìn một màn này, miệng há to đến nỗi có thể nhét lọt một quả trứng gà. Người này có biết mình đang làm gì không? Có biết người đang chìm trong hồ là ai không? Mấy gia đinh bất chấp tất cả, dù lạnh nổi hết cả da gà gai ốc cũng phải nhảy lại vào hồ mà cứu người.

Lại một lần nữa cứu được Tống Hâm lên, Tịch Mân Sầm lại khí định thần nhàn đạp một đạp.

Người lại rơi vào trong hồ lần nữa. Lúc này, mọi người không còn là khiếp sợ, mà là sợ hãi!

“Cứ đá rớt xuống vậy nữa, Tống công tử sẽ không toàn mạng!” một công tử mặc cẩm y trong đám người hô lên, trong lòng hoảng hốt.

Lúc này Tống Hâm rơi trong hồ hiển nhiên là tứ chi đều đã cứng ngắc không thể nhúc nhích được nữa, hơi thở sinh mạng đã dần dần biến mất từng chút một. Tống Hâm là con trai của mệnh quan triều đình, nếu xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm!

Nhưng Tịch Mân Sầm là người nào cơ chứ? hắn coi như không hề nghe thấy gì hết, cứ mỗi lần gia đinh cứu được người lên bờ, hắn liền đưa chân lên, lại một cước đạp người vào trong nước.

Mấy gia đinh cóng đến hết chịu nổi, không còn hơi sức đâu mà nhảy xuống cứu người nữa, ý vị lắc đầu, “không được, nước quá lạnh, bắp chân rút gân hết rồi, không thể xuống nước lần nữa.”

Hai vị công tử ngồi liệt ở đầu thuyền, nhìn phía trên đầu Tống Hâm dần dần được mặt nước hồ bao phủ, lúc đầu còn sủi vài bọt khí, sau đó mặt hồ không còn bất cứ động tĩnh nào nữa. Nam nhân này, ngay trước mặt bọn họ, thản nhiên giết chết Tống công tử!

Bọn gia đinh sức cùng lực kiệt nằm ngồi ngả nghiêng trên boong thuyền, tay chân lạnh cứng run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch như giấy. Bọn chúng run không chỉ vì bị thấm nước lạnh cóng, mà phân nửa là vì bị Tịch Mân Sầm dọa cho khiếp sợ.

Tống Hâm là con trai duy nhất của Tống Thái sư đó nha. hắn tác oai tác quái ở Kiền thành nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có người nào dám chọc tới hắn hết á. Ai cũng biết, Tống Thái sư là người cực kỳ thiên vị và bao che, đặc biệt là hầu như ngoan ngoãn phục tùng đối với mọi đòi hỏi của thằng con trai duy nhất kia. Cho nên cho dù Tống Hâm là kẻ không ra gì, nhưng ai nấy cũng đều nể sợ Tống Thái sư nên không so đo gì với hắn, có thể nhịn thì nên nhẫn. Nhưng không ngờ hôm nay vì hắn muốn cướp một nữ nhân bán mình cho kỹ viện mà vô tình đá phải cào sắt, còn táng mệnh trong hồ.

trên boong chiếc du thuyền được trang hoàng vô cùng hoa lệ, hai tên công tử thấy Tống Hâm dần dần chìm xuống đáy hồ thì sắc mặt trở nên trắng bệch, tay chân bất tri bất giác run rẩy. Việc buôn bán trong nhà bọn họ đều do Tống Thái sư ban cho, nếu con của hắn lại chết lúc họ có mặt ở đó thì sợ là việc buôn bán của nhà mình cũng đừng nghĩ tiếp tục nữa.

Liễu Oanh thừa dịp hai tên này ngây người liền giẫy mạnh ra khỏi hai đôi tay đang gắt gao nắm chặt tay nàng, bỏ chạy về nơi hai mạn thuyền đang cập lại với nhau.

Nhìn ra Liễu Oanh muốn chạy trở về thuyền bên kia, một tên công tử liền quát lớn: “Mau tách thuyền ra, đừng để người chạy thoát!”

Tống Hâm chết thì đã chết rồi, chỉ có thể nói là mệnh số của hắn không tốt, không phúc hưởng dụng mỹ nhân. Giờ đã bắt được mỹ nhân qua đây, cho dù không còn Tống Hâm, bọn họ cũng sẽ không để cho mỹ thực đến miệng rồi mà còn chạy mất.

Liễu Oanh chưa kịp thoát khỏi du thuyền thì hai chiếc thuyền đã tách xa ra tới mấy thước, đối với một cô gái không hề có võ công thì khoảng cách này hoàn toàn không thể nhảy qua được.

Hai tên công tử nhanh chóng đuổi theo muốn túm lại, Liễu Oanh càng sốt ruột. Nàng phóng qua lan can thuyền, cắn răng nhảy vào trong hồ.

“Ta tình nguyện chết chứ không để các ngươi vũ nhục!” Ùm một tiếng thật lớn, nước trong hồ bắn tung tóe, cuộn sóng lan ra.

Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm nhìn tất cả những sự việc này bằng cặp mắt lạnh lùng. Lúc này, chiếc du thuyền nhỏ mà bọn họ đang đứng trên đó đã bị nước không ngừng tràn vào, gần như đã chìm một nửa vào trong hồ.

Thấy mực nước càng lúc càng dâng cao, Mạn Duẫn chọc chọc lồng ngực rắn chắc của Tịch Mân Sầm, “Phụ Vương, nếu bây giờ chúng ta không chạy nhanh thì sẽ giống bọn họ đó.” Nàng chỉ chỉ vào mấy gia đình cả người ướt đẫm trên thuyền, ý là sẽ ướt sũng như bọn họ.

Nhớ tới hình ảnh Mạn Duẫn rớt vào trong nước, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến nỗi trắng bệch, Tịch Mân Sầm bình tĩnh đi về hướng đầu thuyền. Tốc độ của hắn vài tên gia đinh kia đã mục kích rồi, nghĩ rằng đối phương sẽ chạy sang thuyền lớn nên bọn chúng lấy tốc độ còn nhanh hơn du thuyền mà bơi ra xa xa như tránh ôn thần. Còn thi thể của Tống Hâm thì thôi đi, chỉ có thể chờ cho nó nổi lên thì đến vớt vậy.

thật ra bọn chúng đã đoán sai. Với khinh công của Tịch Mân Sầm thì hắn có thể nhảy trực tiếp từ thuyền lên đến bờ hồ dễ như trở bàn tay.

Chu Phi Chu Dương nãy giờ cãi nhau ầm ỹ, giữa chừng thì diễn ra một trận kịch chiến đấm đá nhau tơi bời nên lúc này mới nhảy tới đầu thuyền. Vừa xẹt qua mặt hồ thì thấy một cô gái rơi vào trong hồ. Chu Phi tiện tay vung tay ra, chuẩn xác bắt được bả vai của cô gái, xách luôn lên thuyền nhỏ.

“Vương gia, tiểu Quận chúa.” Chu Phi quăng người lên trên boong thuyền y như quăng hàng hóa.

Liễu Oanh ho sặc ra một ngụm nước, cả người ướt đẫm như mỹ nhân mới tắm ra, những đường cong hoàn mỹ của thân thể lồ lộ khiến ai cũng nhìn thấy rõ ràng. Chu Dương nhịn không được nuốt nước miếng ừng ực.

Tịch Mân Sầm không nói một chữ nào, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái đang rạp trên boong, sau đó chuyển mắt sang Chu Phi, ánh mắt ẩn ý trách cứ sao Chu Phi khi không lại xách về một gánh nặng chi vậy, rồi vẫn không nói tiếng nào mà tiến lên phía trước hai bước, chuẩn bị phóng qua mặt hồ. Liễu Oanh thấy vậy liền ôm lấy đùi Tịch Mân Sầm, “Vương gia, van cầu Vương gia cứu chúng ta với.”

Nàng có thể đọc ra trong mắt Tịch Mân Sầm, nếu nàng không mở miệng cầu cứu thì vị công tử này nhất định sẽ mặc kệ không thèm để ý đến các nàng.

Liễu Oanh khóc như hoa lê dưới mưa, cố sống cố chết ôm lấy đùi Tịch Mân Sầm không buông ra, “Chỉ cần Vương gia cứu giúp chúng ta, Oanh nhi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài.”

Mạn Duẫn khá mất hứng, nhìn nữ nhân kia đang ôm lấy đùi của Phụ Vương sao trông chướng mắt thế.

Tịch Mân sầm ghét nhất là bị người khác đụng vào người, đầu không cần suy nghĩ mà chỉ xuất phát từ bản năng đạp phắt người kia ra ngoài.

Liễu Oanh ngã thật mạnh vào trên boong thuyền, thuyền cũng bị đập mạnh mà run run lắc lư theo, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại chồm lên một lần nữa. Lần này, nàng thức thời giữ khoảng cách một thước với Tịch Mân Sầm, quỳ hai chân xuống đất, không ngừng dập đầu với Tịch Mân Sầm, “Cầu xin Vương gia cứu chúng ta! Cầu xin Vương gia cứu chúng ta!”

Tiểu Hương ôm hông bị va vào mạn thuyền đau đớn, cũng không ngừng lau nước mắt mà quỳ xuống theo, “Cầu xin Vương gia cứu tiểu thư nhà ta.”

Tịch Mân Sầm cau mày, hắn ghét nhất là mấy ả đàn bà khóc sướt mướt. Ôm chặt đứa bé vào trong lòng, hắn nghĩ, đúng là Mạn Duẫn thật sự khiến người ta yêu thích, chẳng bao giờ khóc lóc khiến người khác phiền lòng.

“Vương gia... Chúng ta vẫn nên cứu bọn họ đi.” Chu Dương mang một con mắt giống như mắt gấu trúc, thấy vậy mềm lòng liền quay sang cầu xin Tịch Mân Sầm.

Con mắt gấu trúc kia là kiệt tác của Chu Phi lúc hai người đánh nhau vừa nãy, khóe miệng Chu Dương lúc này còn có dấu bầm tím, mở miệng nói chuyện thì bị đụng tới đau nhói. Trong mắt hắn lửa giận đầy ngập, trừng trừng nhìn thẳng vào Chu Phi. Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc hẳn Chu Phi đã sớm bị lửa giận trong mắt hắn lúc này thiêu chết tươi không bàn cãi.

trên mặt Chu Phi không bị đổi màu chỗ nào, nhưng vạt áo bị kéo mở lộn xộn, nhìn cũng vô cùng chật vật. Đối với ánh mắt tức giận của Chu Dương, hắn chỉ tức giận liếc thoáng qua chứ cũng không dư hơi đâu mà trừng lại.

Nước lúc này tràn vào càng lúc càng nhiều, du thuyền càng rung chuyển mạnh, nước đã gần liếm tới chân.

Tịch Mân Sầm không thích làm chuyện thừa, xoay người nhảy lên không trung, lỗ mãng buông lại một câu lạnh như đá: “Có cứu người hay không là chuyện của các ngươi, chẳng quan hệ gì tới bổn vương.”

Tịch Mân Sầm không phải là người biết thương hương tiếc ngọc, chỉ với vài giọt nước mắt mà đã nghĩ rằng có thể khơi dậy được ý thức bảo vệ của hắn là hoàn toàn không có khả năng. Ngoại trừ sự quan tâm tới đứa bé mà hắn đang ôm trong lòng, hắn chả phát hiện mình có hứng thú gì với thứ nào khác cả.

Chu Dương nghĩ nhăn trán mà cũng không đoán ra được ý tứ trong câu nói này của Vương gia, liền nhìn sang Chu Phi, “Ca, tóm lại có cứu hay không?”

“Ngươi muốn cứu thì cứ cứu. không muốn cứu thì liền không cứu.” Chu Phi đạp một chân lên lan can thuyền, búng thân mình lên không, nhảy về hướng bờ hồ.

Chu Dương nhức đầu quá đi, sao một cái quyết định khó khăn như vậy lại quăng cho hắn là thế nào? Xem ra Vương gia và đại ca đều không quan tâm đến sinh tử của những nữ nhân này, Chu Dương cũng muốn vỗ mông chạy lấy người, nhưng hắn chưa kịp cất bước thì Liễu Oanh đã dùng hai tay ôm chặt lấy chân của Chu Dương.

“Vị công tử này, xin ngươi cứu Oanh nhi với. Oanh nhi còn phải nuôi hai muội muội ở nông thôn, nếu ta chết, chúng nhất định sẽ chết đói.” Nước mắt của Liễu Oanh chảy xuống long tong, sống chết ôm chặt lấy bắp chân Chu Dương.

Vị Vương gia vừa rời đi kia rõ ràng không phải là dạng người có từ tâm, còn khiến cho vị công tử này mủi lòng nhất định dễ dàng hơn nhiều, nàng khóc càng lớn.

Còn có hai muội muội nữa à? Ừm, cái này liên quan đến ba mạng người lận đó. Chu Dương do dự. Tuy hắn thường xuyên giết người, mắt thấy máu chảy thành sông đã quen, nhưng người bị hắn giết trước giờ đều là kẻ địch. Giờ quăng cho hắn một vấn đề dính dấp tới nữ nhân thế này cũng là lần đầu tiên hắn làm. hắn đang khó xử thì đột nhiên nước hồ va mạnh vào mạn thuyền, bắn tung lên quá đỉnh đầu hắn, rồi từ trên đỉnh đầu rào rào rớt xuống dưới boong thuyền.

Khỉ thật! hắn chỉ mới do dự một lúc thôi mà, Ông Trời cần gì phải trực tiếp quăng nước hồ lên khiến hắn ướt nhẹp làm chi.

Nhưng vấn đề mấu chốt lúc này là Chu Dương có muốn chạy trốn thì cũng trốn không thoát. Nữ nhân này rất quyết tâm ôm chặt lấy bắp chân hắn, nếu hắn không cứu thì chính hắn cũng sẽ chết đuối trong hồ theo hầu nàng ta nha.

Chu Dương mỗi tay xách một nữ nhân, chạy thẳng về hướng bờ hồ.

******

Đũa bạc gác trên bát ngọc, Mạn Duẫn vẫn chưa đụng tới miếng thức ăn nào trong bát. Cả một bàn bày đầy thức ăn tinh xảo, trừ mấy miếng cá hấp được Tịch Mân Sầm gắp ra, chẳng có món nào khác được động tới.

“Duẫn nhi, sao không ăn cơm đi, ngồi thất thần ở đó làm chi?” Sắc mặt Tịch Mân Sầm không được tốt lắm, từ lúc Mạn Duẫn xuất cung để đến gặp Tư Mã Triều, mọi việc đều trở nên loạn tùng phèo chẳng đâu vào đâu.

Trong bát ngọc đồ ăn được chất đầy ụ, toàn là do Phụ Vương gắp bỏ vào cho nàng, nhưng Mạn Duẫn vẫn không nhúc nhích đôi đũa mà chỉ cúi đầu im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Cạch” một tiếng, Tịch Mân Sầm bỏ đôi đũa xuống, kéo Mạn Duẫn đi vào phòng trong.

Mọi người đứng đây ai cũng thấy Vương gia đang thật sự tức giận, âm thầm toát mồ hôi thay tiểu Quận chúa.

Đặt bé con lên trên giường, Tịch Mân Sầm ngồi xuống một bên. Khi hắn thấy đứa nhỏ này có dáng vẻ mang nặng tâm sự trong lòng, chính hắn tự nhiên cũng trở nên lo sợ bất an. Mạn Duẫn và Tư Mã Triều nhất định đã điều tra ra manh mối gì đó rồi, chứ nếu không với tính tình của Mạn Duẫn thì không đến mức ngay cả cơm cũng không ăn miếng nào như thế này.

“nói đi, đừng để nặng lòng mà không nói ra.” Tịch Mân Sầm nhấc mái tóc mai đen tuyền bên tai Mạn Duẫn, xoa xoa thái dương cho nàng.

Mạn Duẫn quay mặt sang hướng Tịch Mân Sầm, nhìn hắn một cách mê man mơ hồ, “Phụ Vương, vì sao người đối xử tốt với ta như vậy?”

Nàng không phải là nữ nhi thân sinh của hắn, thật sự không có bất cứ quan hệ huyết thống nào. Hơn nữa, nếu căn cứ theo đủ loại vẻ mặt và phản ứng của Tịch Mân Sầm từ trước đến nay, rõ ràng Sử Lương Sanh và hắn đã từng có sự đối kháng và thù hận. Nuôi dưỡng con gái của kẻ thù, Mạn Duẫn thật sự không biết trong lòng hắn có ý tưởng sâu xa gì.

Chẳng lẽ hắn muốn dùng nàng để uy hiếp Sử Lương Sanh? Nhưng một Hoàng đế có biết bao nhiêu là nữ nhân trong đời, nàng chẳng qua chỉ là một con t*ng trùng được hắn ký gửi vào một trong số những nữ nhân đó, chắc rằng lấy nàng ra để uy hiếp thì cũng chẳng có tác dụng là bao. Hay là giống như tình tiết trong phim truyền hình nhiều tập đầy kịch tính, nuôi lớn con gái của kẻ thù, rồi sai khiến nàng tự tay giết hại cha đẻ của chính mình, khiến cho hai cha con kẻ thù bứt rứt hối hận đến không thể kéo dài cuộc sống?

Trong đầu Mạn Duẫn, nhiều giả thiết liên tục xuất hiện chồng chéo lên nhau, nhưng mỗi giả thiết đều tựu chung xoay quanh một vấn đề duy nhất... Phụ Vương có đang lợi dụng nàng hay không?

Kiếp trước, nàng đã là một loại vũ khí để người ta lợi dụng, đi hết nơi này đến chỗ kia để tàn sát mạng người. Chẳng lẽ kiếp này nàng vẫn còn bị người mà bản thân nàng yêu thích nhất lợi dụng hay sao?

Càng nghĩ càng rối như tơ vò, Mạn Duẫn mím chặt miệng, kêu lên: “Phụ Vương, ngài trả lời thật cho ta nghe!”

Tịch Mân Sầm giữ sự trầm mặc, càng khiến cho Mạn Duẫn tâm phiền ý loạn, bàn tay nhỏ bé dần dần nắm chặt lại thành quyền.

“Duẫn nhi, vừa rồi ngươi kêu bổn vương là gì?” không trả lời trực tiếp vào vấn đề của Mạn Duẫn, đôi mắt đen tuyền của Tịch Mân Sầm bỗng hiển lộ một lực hấp dẫn không hiểu nổi.

Vừa rồi...? “Kêu —— Phụ Vương.” Mạn Duẫn vẫn giữ thói quen xưng hô này, không kịp tự hỏi đã bật trả lời vô thức.

Tịch Mân Sầm tiếp tục hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Tên là gì? Kiếp trước là một con số, chắc chắn không coi là tên được rồi. Nếu nói đến tên gọi, đến bây giờ nàng mới có, và chỉ có một mà thôi.

“Tịch — Mạn — Duẫn.” Mạn Duẫn cắn chặt môi, đôi môi bị cắn chuyển sang màu trắng bệch.

“Vậy còn có gì nghi ngờ nữa sao? Bổn vương là Phụ Vương của ngươi, tên của ngươi là Tịch Mạn Duẫn. Vậy ngươi nói xem, vì sao bổn vương lại đối xử tốt với ngươi như vậy?” Con ngươi đen thâm thúy của Tịch Mân Sầm nhìn chằm chằm gắt gao vào Mạn Duẫn. Theo lời nói thốt ra từ trong miệng hắn, mọi vấn đề đều trở nên đơn giản vô cùng.

“Vì... Vì...” Mạn Duẫn nghiêng đầu qua một bên, không nhìn hắn trực tiếp, “Nhưng mà giữa chúng ta hoàn toàn không có quan hệ huyết thống.” Lấy tay che đôi mắt, Mạn Duẫn cố gắng nuốt nước mắt nghẹn đắng vào trong lòng.

không biết từ khi nào, cái câu nói “Ngươi là nữ nhi của bổn vương, sao có thể dễ dàng khóc” kia của Phụ Vương đã khắc sâu vào tâm khảm nàng.

Tịch Mân Sầm xoay người Mạn Duẫn về đối diện với hắn, gỡ đôi tay đang che mắt của nàng ra, làm cho nàng nhìn thẳng vào hắn.

“Quan hệ huyết thống có quan trọng như vậy sao? Ở trong hoàng thất, vật không bền chắc nhất chính là huyết thống!” Nhìn Sử Lương Sanh và Sử Minh Phi đi, họ không phải là ví dụ tốt nhất cho sự thật này đó sao?

Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ lên, Tịch Mân Sầm nói: “Trong lòng ngươi suy nghĩ cái gì, Phụ Vương rất rõ ràng. Phụ Vương cam đoan, chưa bao giờ nghĩ tới việc lợi dụng ngươi để đạt được mục đích nào đó cả.”

sự lợi dụng chỉ được hắn giới hạn trong những người được xem là kẻ địch hoặc kẻ xa lạ, đối với người mà hắn thương nhất yêu nhất, Tịch Mân Sầm làm gì nỡ lấy an nguy của nàng để đổi lấy lợi ích.

“Vậy có thể một lúc nào đó vì không có quan hệ huyết thống mà người sẽ bỏ mặc ta không?” Mạn Duẫn hỏi.

Sớm hay muộn gì thì Phụ Vương cũng sẽ đón dâu sinh con, đến lúc hắn có con ruột của mình, liệu hắn còn có thể trân trọng thương yêu nàng như vậy không? Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng Mạn Duẫn liền lập tức xuất hiện một nỗi hờn dỗi không tên, khiến nàng vô cùng khó chịu.

“Phụ Vương chỉ sủng mình ngươi thôi.”

Tịch Mân Sầm kiên định nói: “Hãy tin tưởng Phụ Vương, Phụ Vương sẽ không làm cho ngươi thất vọng.” nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm biết, công tác tẩy não của hắn đêm nay đã khuyên nhủ Mạn Duẫn đủ liều cần thiết.

Huyết thống... Nếu giữa hai người bọn họ thật sự có tầng liên hệ này, người phải lo lắng sẽ chính là Tịch Mân Sầm.

“Phụ Vương, đêm nay ta muốn ngủ một mình.” Trong đầu nàng lúc này rối như tơ vò, muốn nghĩ nhưng ý nghĩ cũng không được rành mạch rõ ràng. Mạn Duẫn cần một thời gian để bình tĩnh lại. Trước khi nàng nghĩ được thông suốt mọi việc, nàng không muốn phải đối mặt với Phụ Vương.

Mặt Tịch Mân Sầm nhanh chóng trở nên tối tăm. Đây là lần đầu tiên sau khi gặp nhau, hai người phân phòng mà ngủ!

Tuy rằng tức giận, nhưng Tịch Mân Sầm vẫn đè nén được. Đứa bé cần thời gian, hắn đương nhiên có thể cho. Dù sao, muốn chấp nhận một phụ thân không hề có huyết thống với mình là một sự kiện rất khó để quyết định. Nhưng hắn tin rằng cuối cùng Mạn Duẫn cũng vẫn sẽ chọn lựa hắn.

Hôn nhẹ lên trán Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm xoay người bước ra khỏi phòng.

Cảm xúc lạnh lẽo thoáng qua trên trán khiến cho Mạn Duẫn lẳng lặng đến xuất thần nhìn bóng lưng của hắn rời đi. không có quan hệ huyết thống thì không thể là Phụ Vương sao?

Chui vào trong chăn bông, Mạn Duẫn nhìn xuyên qua cửa sổ ra bóng đêm đen tối mờ mịt bên ngoài. Đèn lồng được treo dọc theo hành lang dài đón gió nhẹ nhàng phiêu động thổi qua, chợt lóe chợt tắt, lúc sáng lúc tối, như một điệu múa đầy ma quái.

Huyết thống thật sự không quan trọng, đúng không? Đâu phải trên đời này chỉ có hai người bọn họ là cha và con mà không có huyết thống với nhau. Nàng không muối rời khỏi Phụ Vương, vẫn tâm niệm là phải nắm chặt hắn, ở lại bên người hắn suốt đời. không có Phụ Vương trên giường, cho dù có nhiều chăn bông nhưng cũng khiến cho Mạn Duẫn cảm thấy thập phần lạnh lẽo.

Nhưng lúc này đã là giữa khuya, Phụ Vương chắc là đang ngủ rồi? Nghĩ như vậy nên Mạn Duẫn mới cố gắng nén nhịn lại nỗi kích động tột cùng muốn chạy đi tìm Phụ Vương, quấn chăn bông quanh người thật chặt, chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Trong lúc ngủ mơ, Mạn Duẫn như lạc vào trong một vùng bóng đêm tối như mực không nhìn thấy rõ bất kỳ thứ gì xung quanh, từng cơn gió buốt giá ào ào thổi tới từ bốn phương tám hướng, lạnh đến tận xương tủy. Thân mình nho nhỏ không ngừng phát run, cái mũi sụt sịt nghẹt cứng, phát lạnh toàn thân.

“A — xì!” một cái hắt xì khiến cho Mạn Duẫn tỉnh lại hoàn toàn từ trong giấc ngủ nặng nề mộng mị.

Dường như nghe được bên trong có động tĩnh, từ phòng ngoài truyền đến một câu, “Vương gia, ngài đã tỉnh chưa?”

Mạn Duẫn toàn thân như mất hết sức lực, tư duy cũng trở nên trì độn, chỉ nghĩ đó là cung nữ muốn vào hầu hạ nên liền hô lên: “Vào đi.” Giọng hơi khàn khàn, cổ họng rát bỏng khó chịu.

Bị cảm rồi chăng? Từ khi ở bên người Phụ Vương, nàng chưa từng bệnh lần nào, nhưng thật ra mấy năm trước khi còn ở trong tiểu viện thì thường xuyên bị cảm mạo.

Thân thể nhỏ bé hoàn toàn cuốn chặt giữa đống chăn bông chỉ chừa ra một khe hở, từ đó lộ ra một đôi mắt trong veo như nước nguồn.

Liễu Oanh bưng một chậu nước ấm đi vào, đặt lên kệ rửa mặt, nhúng khăn vào cho ướt rồi vắt ráo, đi lại phía giường.

“Vương gia, để Oanh nhi hầu hạ ngày rửa mặt thay quần áo nhé.” một thanh âm vô cùng nũng nịu khiến lòng người khác mềm nhũn.

Đầu óc lúc này vẫn còn mờ mịt, Mạn Duẫn đang nghĩ cung nữ nào mà can đảm như vậy, dám xưng thẳng tên “Oanh nhi”! Đặc biệt giọng nói thỏ thẻ nhỏ nhẹ như oanh vàng này sao tự nhiên làm nàng cảm thấy như đang có ý câu dẫn nhỉ? Cơn tức ầm ầm xông lên trên đầu, Mạn Duẫn một cước hất tung chăn bông, “Cung nữ lớn mật, ai cho phép ngươi tự xưng tục danh?”

Cố gắng học từ Phụ Vương đã lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn lúc này lạnh lẽo như đông đá, càng phát ra vẻ đáng sợ kinh người, khiến người kia sợ tới mức nhảy dựng sửng sốt, “Tiểu... Tiểu Quận chúa? Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Liễu Oanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy giữa đám chăn bông đột nhiên chui ra một Mạn Duẫn, kinh ngạc há hốc miệng đứng chết trân.

“Ta không ở trong này thì ở chỗ nào? Câu này phải hỏi Liễu Oanh tiểu thư mới đúng, vì sao ngươi lại đến nơi đây?” Vì nàng bị cảm nên việc nói chuyện đặc biệt rất mất sức, khiến làm cho nàng càng thêm mệt mỏi. Trong mắt Mạn Duẫn tản ra tín hiệu nguy hiểm.

Liễu Oanh bị hỏi như thế thì sửng sốt, “Oanh nhi muốn báo đáp ân cứu mạng của Vương gia.”

Chẳng lẽ là nàng lầm? Nhưng thái giám kia rõ ràng nói Cửu vương gia chính xác là ở trong phòng này mà? Vì sao ở trong phòng lại là tiểu Quận chúa?

Nhìn ra vẻ nghi hoặc trên nét mặt của nàng ta, Mạn Duẫn hừ lạnh một tiếng, lại thêm một nữ nhân muốn chạy đến dính vào Phụ Vương.

Hôm qua bọn họ nào có cứu nàng ta? Người cứu nàng ta không phải là Phụ Vương, mà là Chu Dương. Muốn báo đáp ân cứu mạng thì hình như tìm sai đối tượng rồi!

“Duẫn nhi, tỉnh rồi sao?” một thanh âm khêu gợi hấp dẫn từ từ tới gần.

Tịch Mân Sầm khoác một bộ cẩm bào đen, trên vạt áo được thêu một gốc cây tùng tinh tế, mái tóc đen dài chỉ được cài sơ sài bằng một cây ngọc trâm, dáng vẻ tiêu sái nhưng vẫn không làm mất vẻ uy nghi của người Hoàng gia.

Hai má Mạn Duẫn lúc này đỏ ửng một cách không bình thường, Tịch Mân Sầm liếc mắt một cái liền nhận ra điều gì không đúng. hắn bước nhanh về phía giường, ngồi xuống cạnh giường, lấy mu bàn tay đặt lên trán của nàng. Nóng như một lò lửa.

Tịch Mân Sầm nhăn mày lại, hai mắt sắc sảo quét quan sát quanh phòng. Khi nhìn thấy cửa sổ bị mở toang thì khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt liền bạnh ra tức giận, “Ngươi nói ngươi ngủ một mình, thế mà chỉ mới một đêm đã bị cảm lạnh rồi! Sao đi ngủ không đóng cửa sổ!”

Nghe được ý lo lắng trong câu nói đầy vẻ quát nạt của Phụ Vương, Mạn Duẫn liền cười rạng rỡ. Phụ Vương rất quan tâm đến nàng, cần gì phải để ý đến chuyện không có quan hệ huyết thống khỉ gió gì đó.

“Ta quên.”

“Sinh bệnh ra đó còn cười.” Tịch Mân Sầm cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, quay ra cửa hô một tiếng, “Chu Phi!”

Chu Phi lập tức bước vào phòng.

“Vương gia, Chu Phi lĩnh mệnh.”

“đi truyền Thái y, nhanh đi.” Tịch Mân Sầm khoát tay, phân phó.

Sau đó, Tịch Mân Sầm mới đưa mắt nhìn sang nữ nhân đang đứng trong góc, khuôn mặt tuấn tú trở nên lạnh như băng, mang theo một tia chán ghét, “Ngươi tới đây làm gì?”

“Oanh nhi chính là muốn báo đáp ân cứu mạng của Vương gia.” Trong mắt Liễu Oanh lập lòe nước mắt, bày ra một dáng vẻ đầy ủy khuất.

Dáng vẻ này hễ nam nhân nào vừa nhìn thấy thì đều hận không thể ôm nàng vào trong lòng mà tận tình an ủi một phen. Trừ Tịch Mân Sầm. Nữ nhân càng bày ra dáng vẻ đóng kịch một cách kệch cỡm như vậy, hắn càng chán ghét.

“Bổn vương không cứu ngươi, cút.”

Liễu Oanh quỳ hai gối xuống đất, nước mắt giọt ngắn giọt dài, thậm chí mắt chưa chớp mà đã rớt ào ào.

“Chính Vương gia đã cứu mạng Oanh nhi, cho dù làm trâu làm ngựa, Oanh nhi cũng muốn báo đáp Vương gia.” Khăn lụa trong tay, Liễu Oanh không ngừng lau nước mắt, chỉ trong chốc lát mà hai mắt đã đỏ ửng.

“Bổn vương có người hầu hạ, không cần tỳ nữ.” Tịch Mân Sầm lãnh khốc vô tình nói một câu. Nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài đâu, giữ ở bên người thì cũng giống như đem về cạnh mình một kho thuốc nổ cháy chậm vậy, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nhân lúc ngươi chưa kịp chuẩn bị thì hại tính mạng của ngươi.

Tuy rằng Tịch Mân Sầm rất tự tin và năng lực của chính mình, nhưng cũng chẳng muốn tìm phiền toái một cách vô vị. Muốn đùa giỡn tâm cơ trước mặt hắn à, sao không quan sát trước xem những người giống vậy trước đây có kết cục thế nào.

Liễu Oanh cắn răng, nhưng hiện tại nàng cũng đã hiểu rõ tính nết của Cửu vương gia, nếu nàng mặt dày mày dạn ở lại chỗ này, người chịu thiệt sau này vẫn chính là mình. Nhưng bảo nàng buông tha cho một cơ hội tốt như vậy, nàng cũng làm không được.

“Oanh nhi chỉ muốn hầu hạ Vương gia, xin Vương gia cho Oanh nhi một cơ hội.” Cúi gập người dập đầu trên mặt đất.

“Cơ hội hầu hạ bổn vương à? Ngươi nghĩ sẽ hầu hạ bổn vương như thế nào? Cởi hết đồ leo lên giường của bổn vương chăng?” Những nữ nhân muốn câu dẫn hắn thật đúng là tre già măng mọc, hết lớp này đến lớp khác, Tịch Mân Sầm đã vô cùng phiền chán. Mà nữ nhân này vẫn còn không biết tốt xấu.

Liễu Oanh không nghĩ tới Cửu vương gia sẽ trắng trợn nói ra như vậy, cúi thấp đầu xuống không dám nâng lên.

“Nữ nhân như ngươi bổn vương thấy nhiều rồi. Trước khi còn chưa chọc chọc giận bổn vương, biến khỏi mắt bổn vương!” Cầm lấy y phục treo trên bình phong, Tịch Mân Sầm mặc vào cho Mạn Duẫn từng món một, động tác dịu dàng một cách thần kỳ, thế nhưng từ ngữ phun ra khỏi miệng lại như sấm như sét đánh thẳng vào Liễu Oanh.

Liễu Oanh là một nữ tử phong trần, cho dù có giữ mình trong sạch thế nào đi chăng nữa thì sinh hoạt lâu dài tại một địa phương như vậy mà nội tâm không trở nên có điểm âm u là một chuyện tuyệt đối không có khả năng. Tuy rằng nữ nhân này đã từng tặng một bộ y phục để nàng mặc vào lúc lạnh run, nhưng trước sau gì Mạn Duẫn vẫn không có hảo cảm đối với nàng ta.

Trong cặp mắt yêu mị câu hồn người kia thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng tính kế, cho dù ra vẻ thiện lương và vô tội cũng không khơi dậy nổi sự đồng tình thương hại trong Mạn Duẫn.

một nữ nhân có thể ở trong thanh lâu kỹ viện mà vẫn bảo vệ được sự trong sạch của thân thể thì làm sao có thể là người đơn giản được? nói không chừng, ngay lúc nàng ta vừa nhìn thấy Phụ Vương lên thuyền thì trong đầu đã muốn nảy sinh ý niệm gà rừng biến thành phượng hoàng rồi.

“Ngươi đi đi.” Cổ họng Mạn Duẫn khàn khàn.

Tịch Mân Sầm vừa nghe thấy thế liền nghiêm khắc nói: “Trong phòng khí lạnh, bớt nói đi.” Như vậy không tốt cho cổ họng.

“Nếu Cửu vương gia không đáp ứng, Oanh nhi sẽ quỳ mãi ở đây không đứng dậy.”

Quả nhiên, từ xưa tới nay người ta thích dùng khổ nhục kế này.

Tịch Mân Sầm hoàn toàn không thèm nhìn nàng ta, “Nếu ngươi nguyện ý quỳ, thì cứ quỳ đi.” nói rồi, ôm lấy Mạn Duẫn đi ra sảnh trước.

trên bàn đặt một chén cháo tổ yến, khí nóng bay lên lãng đãng. Tịch Mân Sầm cầm lấy cái thìa, múc một ít, đưa tới trước miệng Mạn Duẫn, “Ăn nhiều một chút. đã nghĩ thông suốt chuyện đêm qua chưa?”

Thấy Mạn Duẫn không có cự tuyệt việc hắn ôm ấp, Tịch Mân Sầm hỏi ra miệng vấn đề đã làm hắn phiền não suốt một đêm qua.

Chu Dương tò mò đứng bên cạnh bàn nhìn nhìn. Vốn tưởng rằng tối qua tiểu Quận chúa nháo một trận không chịu ăn cơm thì thể nào mông cũng nở hoa, nhưng rồi không ngờ rằng cuối cùng lại là Vương gia bị đuổi ra khỏi phòng, chấp nhận đi tới phòng khách ngủ một đêm.

Người dám đuổi Vương gia như thế chắc trên đời này chỉ có mỗi mình tiểu Quận chúa.

“Nghĩ thông rồi ạ. Mạn Duẫn chỉ cần Phụ Vương thôi, những người khác đều không thể thay thế được.” Cho dù Sử Lương Sanh có đứng trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không xà vào lòng của hắn, kêu hắn là Phụ Vương đâu.

Phụ Vương của nàng chỉ có một mình Tịch Mân Sầm! Suốt đời suốt kiếp, tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Tịch Mân Sầm hé ra một nụ cười mỉm hiếm thấy, nghiêng đến gần hôn lên trán Mạn Duẫn.

Gần đây số lần Phụ Vương hôn lên trán nàng càng ngày càng nhiều. Nhưng nàng đã từ từ quen dần với việc này, chìa hai má để cho phụ hôn cũng không phải là chuyện khó làm lắm. Cứ nhìn mấy nước phương Tây đi, họ suy nghĩ rất thoáng, cứ hễ gặp được người thân quen thì việc hôn hai má là điều bắt buộc. Mạn Duẫn rất thoải mái, cũng rất dễ thích ứng với hành động thân mật này của Phụ Vương.

Hưởng thụ sự chăm sóc của Phụ Vương, Mạn Duẫn há mồm nuốt miếng cháo tổ yến vào.

Cháo ăn được một nửa, Chu Phi dẫn một vị thái y già râu tóc bạc phơ tiến vào. Lão thái y đeo bên hông một cái thùng gỗ nhỏ, ở thời đại này được gọi là hòm thuốc, bề ngoài cũng chẳng khác lắm so với thùng cấp cứu ở thời hiện đại.

“Ngươi đến bắt mạch cho tiểu Quận chúa đi.” Tịch Mân Sầm nói.

Lão thái y mặc dù là người sống trong hoàng cung, nhưng vì đã từng nghe nói về những truyền kỳ của Cửu vương gia trên chiến trường nên lập tức không dám chậm trễ, đưa ngón tay khô gầy đặt lên mạch tại cổ tay Mạn Duẫn. Tay kia thì vuốt râu, im lặng lắng nghe mạch đập.

Mạn Duẫn cảm thấy đây chỉ làm một lần cảm mạo bình thường thôi, có cần phải làm lớn chuyện lên như vậy không? Cảm mạo là loại bệnh sẽ tự lành, cho dù để mặc nó thì cũng chẳng bao lâu sau sẽ dần dần khỏi hẳn.

“Quận chúa bị cảm lạnh.”

nói gì vô nghĩa thế! Mạn Duẫn phỉ báng trong lòng. Chỉ nhìn triệu chứng bên ngoài cũng có thể đoán được rồi, cần gì đến bắt mạch.

“Nhưng mà... chắc hồi còn nhỏ Tiểu Quận chúa thường xuyên chịu đói chịu lạnh nên cơ thể chậm phát triển, xương cốt cũng không tốt...” Lão thái y như có điều gì đó muốn nói rồi lại thôi, quan sát kỹ sắc mặt Cửu vương gia xong mới tiện đà nói thêm: “Tuy rằng đây là vấn đề nhỏ, nhưng vi thần vẫn xin Vương gia nên coi trọng. Quận chúa bị lạnh từ bé nên giờ đã ngấm hàn sâu đến xương cốt, bệnh đã tiềm ẩn từ nhỏ. Hôm qua lại rơi vào nước hồ lạnh như băng nên đã khiến bệnh bộc phát ra ngoài, sợ là về sau... cứ mỗi lần tuyết lớn, hoặc là nhiệt độ không khí xuống thấp, đầu gối sẽ bị đau đớn.”

Mọi người sửng sốt. Tịch Mân Sầm nhăn mi lại, hỏi: “Có biện pháp trị tận gốc hay không?” Bàn tay chậm rãi che lại đầu gối của Mạn Duẫn như sợ di chứng của đứa bé sẽ lập tức phát tác ngay lúc này.

Mạn Duẫn biết Phụ Vương lo lắng liền cười trấn an, “Phụ Vương, trong phòng không có lạnh.” Lò sưởi trong phòng đang tản ra khí nóng lượn lờ, huống hồ nàng lại đang ngồi trong lòng Phụ Vương nên chỉ thấy ấm áp tràn đầy.

“Thứ lỗi vi thần vô năng.” Lão thái y thở dài, một khi bệnh đã ăn sâu vào xương cốt thì làm gì có biện pháp trị tận gốc?

Loại bệnh này chỉ có thể đi theo tiểu Quận chúa cả đời.

“Vương gia cũng không nhất thiết phải lo lắng, chỉ cần luôn cẩn trọng chỉ ở trong chỗ ấm áp, bệnh nơi chân của tiểu Quận chúa sẽ không phát tác.” Nhưng như thế cũng có nghĩa là Mạn Duẫn đừng hy vọng ra khỏi cửa trong mùa đông. Nhiệt độ không khí ở Phong Yến quốc có thể nói là lạnh gấp đôi so với Nam Trụ quốc.

Tịch Mân Sầm cũng hiểu được sự việc không ổn, nhưng hiện tại thì chỉ đành phải chấp nhận. Đợi khi nào về lại Phong Yến quốc, hắn sẽ lập tức triệu tập chiêu mộ kỳ nhân trong dân chúng. hắn không tin sẽ không có cách nào trị được tận gốc di chứng này.

Chu Dương đưa lão thái y rời đi. Ai nấy trong phòng đều cảm thấy khổ sở trong lòng, chỉ có Mạn Duẫn là vẫn giữ sắc mặt như thường. Nàng không sợ đau nên không xem bệnh này có gì là quan trọng như vậy. Ông Trời đã ra tay hào phóng với nàng một lần là đã tử tế với nàng lắm rồi, giờ nếu vì bệnh này mà để cho mình phải ưu tư phiền não, vậy thì được sống lại lần nữa còn có ý nghĩa gì?

Đưa bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt lên vết nhăn trên đầu mày của Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn nói: “Phụ Vương, không có gì quan trọng đâu.”

Tịch Mân Sầm khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại hạ một quyết tâm kiên định, về sau nhất định sẽ tìm cách chạy chữa cho Mạn Duẫn khỏi hẳn.

đã nhiều ngày qua, số lần Tịch Mân Sầm lui tới ngự thư phòng càng ngày càng nhiều. Mạn Duẫn biết hắn hiện đang bận bịu tìm kiếm kế sách giăng lưới để đối phó với Sử Lương Sanh, bởi dù sao hiện tại địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng. Mà hễ người ở ngoài sáng thì nhất cử nhất động đều bị kẻ địch trông thấy rõ ràng rành mạch, tuyệt đối sẽ không chiếm được ưu thế. Huống chi, Sử Lương Sanh đã tại vị hơn hai mươi năm, trong triều đình có bao nhiêu quan viên là người của hắn, Sử Minh Phi và Tịch Mân Sầm cũng không rõ lắm.

Tóm lại, tình hình hiện tại là tuyệt đối bất lợi.

Tịch Mân Sầm vừa mới bước vào Điềm Uy cung đã lập tức phân phó: “Chu Phi Chu Dương, thu thập đồ đạc, hai ngày sau chúng ta sẽ quay về Phong Yến quốc.”

Mạn Duẫn ngồi ở ghế phơi nắng trong sân, nghe thấy lời này thì lập tức quay đầu lại hỏi: “Phụ Vương, chuyện sắp đặt ám sát kia để mặc kệ sao?”

Việc sứ giả gặp phải trận bài bố ám sát lần đó, Nam Trụ quốc còn chưa đưa ra được một câu trả lời công bằng hợp lý nào, nếu cứ thế bỏ mặc mà quay về nước, chẳng lẽ Phụ Vương không muốn khối đất màu mỡ Nam Trụ này sao? Cử động tay chân nhảy khỏi ghế đang ngồi, thầm nghĩ, chủ ý và quyết định của Phụ Vương chưa từng thay đổi bao giờ, nhất định chẳng thể dễ dàng quay về Phong Yến quốc đâu.

Vậy... quyết định vừa ra là để làm gì?

Ai hiểu con bằng cha. Vẻ mặt suy suy nghĩ sâu xa của Mạn Duẫn đều rơi vào trong mắt Tịch Mân Sầm.

Tịch Mân Sầm ôm lấy đứa bé, “Hai ngày sau, ngươi sẽ biết đáp án.”

Mạn Duẫn không hề hé răng. Tóm lại, quyết định vừa rồi của Phụ Vương nhất định có lý do riêng.

Chu Dương cả kinh còn chưa hoàn hồn kịp sau câu nói của Vương gia. Trở về Phong Yến quốc ư?

Chu Phi nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc lúc này của Chu Dương liền phát một cái vào vai hắn, “Đừng có ở đó mà nhởn nhơ, đi thu thập đồ đạc đi.”

Ngoài cửa lớn của tẩm cung, Liễu Oanh vẫn còn quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên khi thấy Tịch Mân Sầm bước vào sân, nàng ta lập tức dịu dàng nói: “Vương gia... Oanh nhi không cầu xin xa vời điều gì, chỉ cầu xin ngài cho ta được đứng ở bên cạnh ngài.”

Tịch Mân Sầm vẫn không thèm để ý tới nàng như trước, tiếp tục bước vào bên trong.

“Nữ nhân này nghị lực thật.” Quỳ liền hai ngày, không uống một giọt nước, mà vẫn không chịu bỏ cuộc. Mạn Duẫn chu chu cái miệng, đưa mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng đầy kiên nghị của Phụ Vương. Ái chà, thật có sức quyến rũ vô cùng đó nha! Bởi thế mới luôn có những nữ nhân bị cái khuôn mặt này hắn bỏ bùa mê đến thần hồn điên đảo mà tự dâng đến cửa.

“Nữ nhân này không đơn giản, Duẫn nhi vẫn nên thật cẩn thận.” Dùng áo lông bao bọc chặt chẽ bé con xong rồi đặt nàng ngồi lên trên ghế.

Dĩ nhiên Mạn Duẫn không dám khinh thường nữ nhân này, nhưng mỗi ngày ra vào đều nhìn thấy nàng ta, thật sự rất chướng mắt.

“Chu Dương, ngươi đem nữ nhân này ném ra khỏi hoàng cung.” Mạn Duẫn cười, nói với Chu Dương.

Chu Dương đang sửa sang lại hòm đựng y phục mà Cửu vương gia mang theo, nghe vậy “a” một tiếng, ngẩng đầu nói với một vẻ mặt đau khổ: “Tiểu Quận chúa, việc khổ sai thế này ngài sai Chu Phi làm đi.” Vết bầm trên mắt bị Chu Phi đánh hai ngày trước còn chưa tan, hắn làm gì dám lượn qua lượn lại để gặp người khác, suốt ngày núp trong Điềm Uy cung không dám bước ra ngoài nửa bước.

Nhưng Mạn Duẫn đâu dễ buông tha hắn như vậy, ai bảo Chu Dương dễ cho nàng khi dễ hơn Chu Phi cơ chứ.

“Thế ai đã ‘cứu’ cái phiền toái này về đây để ả suốt cả ngày quấn quít lấy Phụ Vương, ngươi muốn nhìn thấy nữ nhân kia trở thành mẹ kế của ta sao?”

Quan hệ giữa hai người có thể xem như là bạn bè, còn thuộc loại bạn bè thân thiết nữa cơ, nên không kiêng kỵ nói ra câu này. Nữ nhân muốn được gả vào Hoàng gia ai nấy cũng đều có dã tâm. Hai ngày trước, Chu Dương cũng chỉ vì thấy nàng ta đáng thương mới ra tay cứu nàng ta một mạng. Nhưng hai ngày vừa qua, hắn cũng đã phát hiện nữ nhân này rõ ràng quan tâm một cách thái quá đối với Vương gia. Nghe Mạn Duẫn nhắc như vậy, hắn cũng biết nữ nhân này đang có chủ ý gì trong bụng.

Tâm lý bảo hộ tiểu Quận chúa lập tức nảy sinh trong lòng hắn, quăng luôn quần áo còn chưa xếp xong trong tay, “Chu Dương đi làm việc này ngay.”

“Ngươi đó, chỉ biết bắt nạt Chu Dương.” Tịch Mân Sầm búng nhẹ cái mũi Mạn Duẫn.

Nếu không phải hiểu rõ tính tình của Chu Dương chỉ là một đứa trẻ to xác, lại rất trung thành với hắn, thì nhất định là hắn đã ném Chu Dương cho chó xơi mất từ đời tám hoánh nào rồi. Thấy hai người nói nói cười cười, trong lòng Tịch Mân Sầm cũng cảm thấy hơi ghen tuông một chút. Nhưng với tính cánh lãnh khốc của hắn, cộng với việc không để lộ bất cứ biểu hiện nào ra mặt, khiến cho người ta không nhìn thấu được tâm tư của hắn lúc này.

“Duẫn nhi cũng chỉ có thể bắt nạt được Chu Dương thôi à.” Chu Phi rất cứng nhắc, ngoại trừ mệnh lệnh trực tiếp từ Tịch Mân Sầm, hắn rất ít khi nào nghe theo lệnh của người khác. Mà Mạn Duẫn lại càng không dám khi dễ bản thân Phụ Vương, cho nên gặp chuyện gì khó cũng chỉ có thể lôi Chu Dương ra mà bắt nạt.

Tiếng bước chân lẹt xẹt từ ngoài cửa tiến vào, vẻ mặt Chu Phi lúc này mang theo chút bối rối.

“Cửu vương gia, có vài chục đại thần đang đứng ngoài Điềm Uy cung, yêu cầu gặp ngài.” Chu Phi nhìn số lượng đại thần đông đảo thì lập tức nhớ tới sự việc Tống Hâm.

Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm đồng thời nhếch một tia cười lạnh. Tịch Mân Sầm còn đang thắc mắc sao đã qua hai ngày rồi mà Tống Thái sư còn chưa đến tìm hắn để báo thù cho con trai. Hóa ra là lão già kia còn bận đi giật giây mấy vị đại thần đồng liêu để khuếch trương thanh thế cho hắn. Nghĩ là nhiều người đến thì Tịch Mân Sầm này sẽ sợ đấy à? Muốn so người không? Quân đội của hắn quét ngang Nam Trụ này dễ như bỡn.

Mạn Duẫn cả ngày đều được Phụ Vương ôm trong lòng, lúc này yêu cầu được tự mình bước đi. Nếu không bước xuống đất mà đi, chắc nàng sẽ nhanh chóng quên mất là chính mình còn có chân.

đi đến trước cửa lớn thì thấy một đám đại thần ăn mặc triều phục nghiêm chỉnh đang kiên trì lưng đẩy lưng chặn trước cửa Điềm Uy cung. Hơn mười thị vệ đeo đao bên hông đang đấu tay lại, lấy tường thịt ngăn cản chúng đại thần không cho bọn họ xông vào Điềm Uy cung. Có vài vị đại thần còn cầm trong tay một tờ giấy dài, trên viết “Cửu vương gia Phong Yến quốc giết hại con dân Nam Trụ”. Những nét chữ kia nhìn cũng có thể thấy người viết phẫn nộ đến cỡ nào, bởi vì chữ được viết rất dối, cứ như từng nét bút của từng chữ đều có chút run run kích động.

Chúng đại thần khi thấy Tịch Mân Sầm xuất hiện, đều đồng thanh hô lên: “Thiên Tử phạm pháp cũng xử tội như thứ dân, Cửu vương gia hại người mất mạng, nhất định phải bị xử công bằng.”

Toàn bộ hơn năm mươi lão thần chức vị cao thấp khác nhau đang đứng tại đây đều có hốc mắt đỏ hồng, chứng tỏ là đã khóc.

“Cửu vương gia sát hại con ta, lão thần nhất định phải lấy lại công bằng cho tiểu nhi tử.” Hình dáng Tống Thái sư tròn xoay như viên thịt, cái bụng bia lòi ra như cái trống. Cái bụng này hẳn là chứa không ít rượu, nhìn thoáng qua vẻ mặt thì có thể khẳng định đây là một lão hồ li già vô cùng giảo hoạt.

Khi thấy Cửu vương gia không có bất kỳ phản ứng gì, Tống Thái sư càng làm càn la lối, “Lão thần đã dâng tấu lên Hoàng Thượng, Cửu vương gia không phân biệt xanh đỏ đen trắng mà đã đẩy con ta chết đuối, nhất định phải đưa Cửu vương gia ra trước công lý.”

Tịch Mân Sầm hơi hơi phất góc áo bào, “Muốn đòi công đạo thì đi tìm Hoàng Đế Nam Trụ của các ngươi đi, tụ tập náo loạn ở Điềm Uy cung làm cái gì? Các ngươi nghĩ bổn vương sẽ tự trói hai tay để cho các ngươi đưa vào nha môn à?” Tịch Mân Sầm cười nhạo một tiếng lạnh lẽo.

Thái độ vô cùng khinh bỉ đối với hành vi của đám đại thần này.

Khí chất tôn quý thản nhiên toát ra, như một vị vua trời sinh, chỉ cần Tịch Mân Sầm đứng chỗ nào thì tất cả mọi người sẽ phủ phục ở dưới chân hắn mà tôn xưng. Đám đại thần này đa số là văn thần, bình thường thì dễ dàng khua môi múa mép trích dẫn văn vẻ, lúc này thấy khí thế uy vũ của Cửu vương gia thì tất cả đều bị vẻ uy nghi kia làm cho kinh sợ mà đứng đơ ra đó.

không hổ là Cửu vương gia, chỉ quét một ánh mắt là đã có thể làm cho người ta rùng mình lạnh bụng, các đại thần vốn đang cao giọng la hét đòi công đạo đã bất tri bất giác hạ giọng nhỏ xuống rất nhiều.

“Cửu vương gia, ngươi đừng vội lên mặt làm càn, nơi này là Nam Trụ quốc, phạm lỗi đều sẽ phải bị xét xử!” Tống Thái sư thở phì phò rống lớn lên.

Ngay cả con ngươi dùng vũ lực cướp đoạt dân nữ, ức hiếp dân chúng mà còn không bị xét xử, Tịch Mân Sầm chẳng lẽ lại sợ vài tên đại thần tép riu này?

“Đóng cửa!” Tịch Mân Sầm ra lệnh một tiếng, hai phiến gỗ nặng cửa cung chậm rãi khép lại.

Mặc kệ các đại thần rống đến phá cổ họng, Điềm Uy cung cũng không có thêm bất kỳ động tĩnh nào nữa.

Lúc này, Mạn Duẫn đang ngồi phơi nắng dưới ánh mặt trời buổi sớm, miệng nhóp nhép ăn quả bồ đào mà Sử Minh Phi vừa cho người đưa sang, ngẩng đầu nhìn nhiều đóa mây trắng đang lững lờ trôi trên đầu, trong lòng thanh thản sung sướng không tả xiết. (trời, cuối cùng là quả nho đấy, thế mà xưa nay đọc truyện cứ tưởng tượng là quả gì ghê gớm lắm cơ)

“Phụ Vương, ngài lại chọc đến phiền toái rồi.” Nuốt đầy một bụng quả bồ đào, Mạn Duẫn nhàn nhã nói.

Hai tay Tịch Mân Sầm tỉ mẩn lột da quả bồ đào, đưa thịt quả tới tận miệng Mạn Duẫn, “Phụ Vương là người sợ phiền toái à?” Phiền toái lần này chẳng phải vì đứa bé con nào đó mới gặp phải hay sao mà còn lớn giọng thế. Mới tám tuổi đầu thôi mà khuôn mặt nhỏ nhắn đã biểu hiện rõ nét tương lai sau này sẽ rất xuất chúng rồi, mới đưa tới nhiều nam nhân nhìn mà thèm nhỏ dãi như vậy đấy chứ, phỏng chừng sau này phiền toái càng ngày càng tăng thêm chứ không có giảm đi.

Tự Tống Hâm muốn chết đấy chứ, người đang được Tịch Mân Sầm ôm trên người chẳng lẽ người khác có thể nhúng chàm sao?

“không phải.” Miệng ngậm bồ đào, Mạn Duẫn lúng búng trả lời.

Tống Thái sư ngồi thủ ngoài cửa Điềm Uy cung mãi đến giờ Ngọ mới ý thức được Cửu vương gia từ đầu đã không xem hắn ra gì, mới đành chuyển hướng mà tiến đến ngự thư phòng, quấn lấy Sử Minh Phi hết một buổi chiều.

Tống Thái sư là nguyên lão suốt ba triều đại, địa vị tại triều đình cực cao. Bình thường Sử Minh Phi luôn kính trọng hắn ba phần, chỉ cần chuyện hắn làm không tổn thương đến căn bản của quốc gia thì Sử Minh Phi đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Sau khi nghe bẩm tấu việc này, Sử Minh Phi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thở dài, Cửu vương gia thật sự là vô pháp vô thiên! Nơi này dù gì cũng là Nam Trụ quốc, cá tính kiệt ngạo bất tuân của hắn chẳng lẽ không nén bớt đi một chút được sao?

Nhưng bởi bản thân Sử Minh Phi còn có việc cầu xin hắn giúp đỡ, nên sự việc này không cần nói hắn cũng khẳng định sẽ đứng về phía Cửu vương gia. Huống chi, đừng tưởng rằng hắn không biết thằng con trai kia của Tống Thái sư là hạng người gì. Mấy năm trước kẻ này đã từng tiến cung làm quan chỉ mấy tháng thôi thế mà đã làm cho bốn năm cung nữ lớn bụng. Chết cũng xứng đáng.

Tống Thái sư đã quyết tâm phải kéo Sử Minh Phi tham gia bằng được vào việc này, còn lớn tiếng tuyên bố nếu không lấy lại công đạo cho con lão, sẽ kéo các đại thần đồng loạt bãi quan.

Sử Minh Phi bất đắc dĩ lắc đầu, nâng Tống Thái sư đang quỳ trên đất dậy, “Tống khanh gia vẫn nên nén bi thương mà nương theo thời cuộc đi. Người chết rồi không thể sống lại, cho dù là có lấy được công đạo, lệnh lang cũng không sống lại được.” Sử Minh Phi tận lực khuyên bảo lão, không muốn chỉ vì chuyện này mà phát sinh mâu thuẫn cùng Cửu vương gia.

“Hoàng Thượng, lão thần chỉ có thằng con trai duy nhất này thôi! Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không lấy lại công đạo cho hắn, hắn chết cũng không nhắm mắt được.” Tống Thái sư nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, gào khóc tu tu văng cả nước miếng.

Sử Minh Phi khuyên lão không thành, đành phải ra vẻ đáp ứng: “Việc này trẫm sẽ điều tra rõ, đợi lát nữa trẫm sẽ lập tức tra hỏi Cửu vương gia.”

Mặc dù là nói như thế, nhưng Sử Minh Phi cũng không dám thật lòng mà áp hình trị tội Cửu vương gia. Tự nhủ, con trai ngươi không biết phạm vào chuyện hồ đồ gì mà lại chọc cho Cửu vương gia tức giận, không biết xấu hổ mà còn lại đây ác nhân cáo trạng trước là thế nào.

Tống Thái sư nghe được lời này mới cáo lui.

Sử Minh Phi đưa tay xoa trán, thật sự là chuyện phiền toái này chưa ổn thì chuyện khác đã tới. Từ sau khi xưng đế, hắn chưa được ngủ an ổn đêm nào.

Đêm đó, Sử Minh Phi phát thiếp mời, mở tiệc chiêu đãi đại thần, sứ giả đến cùng dùng chung bữa tối. sự việc Cửu vương gia làm cho con trai Tống Thái sư chết đuối đã được truyền khắp cả Kiền thành, đương nhiên lọt vào tai không ít vị đại thần. Rất nhiều vị đại thần đều ôm tâm lý đến xem náo nhiệt mà tham gia dạ yến hôm nay, bởi vì nhân vật chính của buổi dạ yến này sẽ là Cửu vương gia và Tống Thái sư.

Mở yến hội này, Sử Minh Phi đơn giản là muốn giữa hai nhà chín bỏ làm mười, chuyện to hóa nhỏ, dù sao địa vị Cửu vương gia ở Phong Yến quốc không hề thấp chút nào so với Tịch Khánh Lân. Các quốc gia cũng từng truyền miệng một câu “Phong Yến quốc, một nước hai Vua, cho nên hùng cứ Thiên hạ.”

Trong đó một Vua khẳng định là Hoàng Đế Phong Yến, Tịch Khánh Lân; còn một Vua kia, đó là Cửu vương gia lãnh khốc vô tình.

Trong điện Phong Nghị, trên bàn ngọc bày đầy những món ngon vật lạ, sơn hào hải vị. Những ca nữ xinh đẹp múa hát động lòng người, lụa mỏng bay phấp phới càng làm cho buổi dạ yến thêm vui tươi thoải mái.

Tịch Mân Sầm ôm đứa nhỏ đến tham dự yến hội, bên phía đối diện là chỗ của các vị đại thần Nam Trụ, bên trái bên phải là sứ giả của các quốc gia khác ngồi thành từng nhóm. sự phẫn nộ của các nhóm sứ giả đối với triều đình Nam Trụ vẫn còn chưa tiêu tán, đương nhiên là muốn ngồi cùng phe để ủng hộ Cửu vương gia rồi, cả đám người ai nấy đều phùng mang trợn mắt, sắc mặt nhìn sang nhóm đại thần Nam Trụ chẳng mang chút hòa nhã nào.
Bình Luận (0)
Comment