Dưỡng Nữ Thành Phi

Chương 61

Tịch Mân Sầm gợi lên một tia cười lạnh, đôi mắt như hàn băng nhìn thẳng vào kẻ kia, “Vì sao bổn Vương phải nói cho ngươi?”

Năm đó người nhẫn tâm phái người đuổi giết Thẩm Đậu, là hắn. Nay người bày ra một vẻ tình thâm chân thành, cũng là hắn. Tịch Mân Sầm tỏ vẻ khinh thường đối với thái độ tiền hậu bất nhất này của hắn.

Sử Lương Sanh lại ngẩng đầu lên, đôi mắt vì cừu hận mà đã hơi đỏ ửng, “Ta biết mà, Cửu vương gia xưa nay lạnh như băng, đã muốn đóng băng luôn cả linh hồn, sao có thể nhiều chuyện mà quan tâm nhàn sự của người khác? Ân oán mấy năm trước chúng ta có phải cũng nên kết thúc tại đây luôn hay không?”

Những kẻ cưỡi mấy con tuấn mã đi đàng sau Sử Lương Sanh cũng lần lượt xuống ngựa, đứng ở hai bên trái phải của hắn, người nào người nấy nhìn xấp xỉ khoảng bốn mươi tuổi, dáng vẻ hung mãnh, thân mình cao lớn, khiến cho người ta nhìn thấy đã phát sợ mà không dám nhìn lần thứ hai, nhưng phản ứng này chỉ giới hạn cho những người thường mà thôi.

Bốn người này đúng là tâm phúc của Sử Lương Sanh, lần lượt tên là Lâm Thiên, Lưu Lôi, Triệu Địa, Tần Hỏa, hợp lại thành “Thiên lôi địa hỏa” vang danh bốn phương. Võ công của bốn người này bổ xung cho nhau, vô cùng cao. Chu Phi Chu Dương thấy bốn người này thì đồng loạt tỏ vẻ cảnh giác cao độ. Trận chiến hôm nay xem ra không thể tránh được rồi.

Tiếng chuông cảnh báo réo vang trong lòng Mạn Duẫn, tóm lại Phụ Vương và Sử Lương Sanh có cừu hận gì sâu sắc đến nỗi mới vừa nhìn thấy mặt nhau đã đỏ mặt tía tai muốn giết chết tươi đối phương?

không đợi Mạn Duẫn nghĩ xong, hắc y nhân trên núi đã triển khai đội hình vọt thẳng tới đội ngũ bên dưới. Đội ngũ bên bọn họ chỉ có hơn năm mươi người, mà đối phương lại ít nhất hơn một ngàn. Mạn Duẫn thầm nhủ trong bụng, chỉ mang bao nhiêu đó người để thực hiện kế điệu hổ ly sơn thì có mạo hiểm quá không?

một thanh kiếm bổ thẳng về phía Mạn Duẫn. Mạn Duẫn nhanh chóng né người, ngồi thụp xuống đất, bắp chân gạt ngang chân người kia, người nọ bất ngờ nên đứng không vững té cái phịch xuống đất.

Nhân lúc hắn ngã nặng xuống đất không dậy nổi, Mạn Duẫn đè cánh tay hắn lại, đoạt thanh kiếm trong tay hắn, vung tay đâm thẳng vào ngực hắn. không một tia do dự, gần như xuất phát từ bản năng.

Tịch Mân Sầm tuy biết Mạn Duẫn có biết một vài chiêu số võ công, nhưng không ngờ tới việc Mạn Duẫn ra tay giết người còn nhanh hơn, ác hơn so với một chiến binh! Đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên giết người! Trong giờ khắc này, đôi mày kiếm chau lại làm một, xem ra hắn vẫn chưa đủ hiểu biết đối với Duẫn nhi. Có rất nhiều chuyện Mạn Duẫn còn không có nói cho hắn biết.

Trong lúc Tịch Mân Sầm ngây người, một thanh đao dài bén nhọn đánh úp vào sau lưng hắn. Chỉ cần nghe tiếng gió, Tịch Mân Sầm đã giơ chân đá về phía sau một cú dứt khoát, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

“không ngờ nữ nhi của Cửu vương gia cũng lợi hại như vậy!” Sử Lương Sanh vung đao lên, hung ác chém thẳng về phía Tịch Mân Sầm.

Tuy đao là loại binh khí ngắn, nhưng khi được dùng bởi một kẻ võ công siêu việt thì lại cách biệt một trời một vực, phát huy ra một uy lực ghê gớm. Đao pháp của Sử Lương Sanh có tiếng hung hãn từ xưa đến nay.

Tịch Mân Sầm chống đỡ không dám khinh địch, từ trong tay áo phất ra từng đợt từng đợt khí lạnh, ngăn cản sức mạnh bổ tới của cây đao trong tay Sử Lương Sanh, đồng thời nhắm ngay hắn đánh ra một chưởng.

Chưởng phong vừa đánh ra liền có thể dễ dàng cảm nhận được không khí vặn vẹo thành luồng.

Sử Lương Sanh dùng đao làm giáp trụ, khoa mạnh quanh thân bắn ra nội lực, đón đỡ và chặt đứt luồng khí của Tịch Mân Sầm đang ầm ầm phóng tới. Luồng khí phía trước biến mất lập tức. Sử Lương Sanh chạy thẳng tới bên cạnh Tịch Mân Sầm, thân ảnh hai người nhanh chóng quấn lại cùng một chỗ, không phân biệt được ai với ai. Tốc độ hai bên cực nhanh, Mạn Duẫn chỉ nhìn thấy một chút màu đen và màu vàng cuộn vào nhau khó phân biệt.

Trong tay Phụ Vương không có binh khí, có thể sẽ phải chịu thiệt chăng?

Sử Lương Sanh đã là kẻ từng trải mấy mươi năm, có thể buộc Phụ Vương phải trực tiếp ra tay thì có thể nói võ công của hắn tuyệt đối rất cao.

“Chu Phi Chu Dương, bảo hộ Mạn Duẫn.” Từ trên không trung truyền đến thanh âm của Phụ Vương.

Mạn Duẫn nâng kiếm lên, cứ mỗi hắc y nhân đánh tới nàng đều bị chém một kiếm. Chính mình cũng phải tự ứng phó chứ, không thể làm cho Phụ Vương bị phân tâm được.

Mồ hôi tuôn ướt ngực áo, Chu Dương giơ kiếm chống đỡ với hai người trong số Thiên Lôi Địa Hỏa. hắn cũng muốn bảo hộ tiểu Quận chúa, nhưng hiện tại hắn phải lấy một địch hai, không phân thân được à nha!

“Tất cả thị vệ vây quanh xe ngựa, không để cho hắc y nhân tiếp cận.” Chu Phi cái khó ló cái khôn, quay đầu nói với Mạn Duẫn: “Tiểu Quận chúa, thỉnh ngài lên xe ngựa.”

Thay vì ở đây phân tán lực công kích, còn không bằng khiến năm mươi thị vệ này đoàn kết một lòng bảo hộ Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn biết bản thân mình không có nội lực, còn ở đây mà đánh nhau nữa thì chỉ có thể liên lụy đến Phụ Vương, nên nhảy lên xe ngựa ngay lập tức. Nàng không phải là kẻ thích cậy mạnh, mà nàng chú trọng đại cục hơn.

Hơn một ngàn người giằng co với năm mươi người thì chẳng khó gì mà đoán được kết quả, thị vệ bảo vệ trước xe ngựa hết người này đến người kia nói tiếp nhau ngã xuống. Phụ Vương và Sử Lương Sanh không biết đánh tới đâu rồi nữa, trên quan đạo cũng chẳng còn thấy bóng dáng hai người đâu. Chu Phi Chu Dương cố gắng hết sức để so chiêu cùng lúc với bốn người, Mạn Duẫn có thể cảm giác được rõ ràng tình thế đang vô cùng khẩn trương.

Đột nhiên... dưới đáy xe ngựa có gì đó bén nhọn đâm thẳng lên, xuyên ba gỗ dưới sàn xe.

Là một thanh kiếm!

Mạn Duẫn nhảy tung mình lên phía trên, đánh vỡ nóc xe ngựa, thanh kiếm kia cùng bám lên sít sao. Mạn Duẫn không nghĩ nhiều, cầm chuôi kiếm trong tay ném thẳng xuống dưới. Trong xe ngựa thét ra một tiếng “a” cực kỳ chói tai, cực kỳ bi thảm.

Chu Phi Chu Dương đồng loạt quay đầu bởi nghĩ tiểu Quận chúa đã xảy ra chuyện không hay, lúc này mới phát giác trong bốn người Thiên Lôi Địa Hỏa, Tần Hỏa không biết đã lẻn đến đánh lén Mạn Duẫn từ khi nào. Mà mắt trái của người nọ bây giờ bị cắm một thanh kiếm khiến hắn đau đớn đến gập thắt lưng lại không ngừng kêu la như heo bị chọc tiết.

“Mắt của lão tử (ông mày)!” Tần Hỏa nhe răng kêu la thảm thiết, ráng nhịn đau mà rút kiếm ra, máu tươi phọt ra chảy ròng ròng trên mặt.

Bốn người Thiên Lôi Địa Hỏa đã là huynh đệ nhiều năm, nghe thấy tiếng la này thì trong lòng run lên bần bật, liền bị Chu Phi bắt được khe hở, chém xuống một kiếm thật mạnh, đứt lìa cánh tay của Lưu Lôi. Lại một tiếng thét thảm thiết vang lên.

Thiên Lôi Địa Hỏa lúc này đã hoàn toàn phẫn nộ, nhiều năm qua đánh Nam diệt Bắc tung hoành ngang dọc, chỉ có hôm nay bọn họ mới bị thương nặng đến như vậy, liền dốc toàn lực ra công kích ngoan độc.

Chu Phi Chu Dương nhìn nhau, nhanh chóng lưng dựa lưng, mỗi người tay trái cầm kiếm công kích, tay phải giơ kiếm phòng ngự, một tổ hợp hoàn mỹ.

Mạn Duẫn nhặt đại trên đất một thanh kiếm, đi từng bước lại gần Tần Hỏa vừa bị đâm mù một con mắt.

Vẻ mặt Tần Hỏa lúc này càng làm cho người ta sợ hãi. Máu từ mắt trái không ngừng chảy xuống ròng ròng, phẫn nộ giơ kiếm chém thẳng về phía Mạn Duẫn đang tiến lại gần.

Nhưng bởi vì vừa bị mù một bên mắt, độ chuẩn xác của tia mắt và độ rơi của tay chém bị chậm xuống không ít, hơn nữa tính tình lại đang nóng nảy, nên cuối cùng ra tay có hơi lệch lạc. Mạn Duẫn nhảy bắn lên không, thân thể linh hoạt tránh thoát một kiếm công kích của hắn, mũi kiếm nhắm ngay cổ của hắn nhẹ nhàng xoẹt một nhát. một vết máu hiện ra quanh phía trên cổ của hắn. Trong cuống họng Tần Hỏa phát ra một tiếng òng ọc, cúi đầu xuống nhìn thì thấy máu phun bắn ra thành vòi.

Chỉ trong nháy mắt, hắn trợn to mắt đổ ngửa về phía sau.

Đội hình năm mươi thị vệ vây quanh Mạn Duẫn xuất hiện một khe hở hẹp liền bị hắc y nhân chen vào, chém giết loạn xạ.

Thể lực Mạn Duẫn không còn bao nhiêu, tiếp tục chém giết được vài tên hắc y nhân thì đã cảm giác được cơ thể mình càng lúc càng suy yếu. Đúng lúc này, quan đạo từ hướng Kiền thành tới có một đoàn quân cưỡi ngựa mặc giáp, dần dần đuổi tới đây.

Bọn họ mặc giáp phục màu xanh lá, người đi đầu trong đội hình chính là Sử Minh Phi.

“đã để các ngươi đợi lâu, điều động cấm quân mất chút thời gian.” Sử Minh Phi vung cánh tay lên, mấy ngàn cấm quân phía sau lập tức ùa lên gia nhập vào vòng chiến xáp lá cà. Đám hắc y nhân vừa rồi còn mang một khí thế như vũ bão không ai ngăn cản được, giờ đã dần dần bị cấm quân giết sạch sẽ.

Nhưng còn Phụ Vương đâu?

Hai người Chu Phi Chu Dương hợp lực với nhau nên uy lực tăng kinh khủng, mà Thiên Lôi Địa Hỏa đã mất đi một người, nên Chu Phi Chu Dương chẳng mất bao công sức đã bắt trọn ba người còn lại.

Sử Minh Phi dĩ nhiên nhận ra được mặt của ba vị này, cung kính nói: “Lâm thúc, Lưu thúc, Triệu thúc.” Ba vị này là tướng quân nổi danh từng tham gia trong cuộc đại chiến giữa Nam Trụ và Phong Yến nhiều năm trước, cũng đồng thời là tâm phúc tín nhiệm nhất của Phụ Vương. Khi thấy bọn hắn ở trong này, Sử Minh Phi càng thêm khẳng định rằng Phụ Hoàng vẫn còn trên thế gian.

“Toẹt.” Lâm Thiên phun một bãi nước bọt về phía Sử Minh Phi, “Hoàng Thượng ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi hai mươi năm, thế mà ngươi lại liên hợp với người ngoài như thế này, đây là báo đáp công lao của ngài đấy hả?”

Sắc mặt Sử Minh Phi cứng đờ, nhớ tới những đối đãi tốt đẹp mà Phụ Hoàng dành cho hắn từ tấm bé.

“Trẫm cũng chẳng còn cách nào, chuyện trên Thái Thất Sơn chắc hẳn là do Phụ Hoàng thiết kế đúng không? Các ngươi có biết làm vậy là đã khiến cho Nam Trụ hiện tại gặp phải nhiều nguy hiểm hay không!”

Ba người không còn lời nào để nói.

“Chúng ta chỉ biết Hoàng Thượng có ơn tri ngộ đối với chúng ta, bất luận ngài lựa chọn làm việc gì, chúng ta đều ủng hộ. Nếu giờ đã rơi vào tay các ngươi, chúng ta sẽ không nghĩ tới mạng sống.” nói xong, Lâm Thiên nghiến chặt hai hàm răng, cắn lưỡi tự sát.

Mạn Duẫn gật đầu, “Chúng ta đi tìm Phụ Vương.”

Mang theo Chu Phi Chu Dương mới đi được vài bước, Sử Minh Phi đã đuổi theo kịp.

“Trẫm cũng đi.” hắn muốn gặp Sử Lương Sanh tận mặt, chỉ để hỏi một câu, Phụ Hoàng rốt cuộc muốn xoa dịu cái tâm tình gì? Có cái gì còn quan trọng hơn an nguy của Nam Trụ quốc sao?

Trong rừng cây, nhánh cây bị chém đứt đoạn văng đầy trên đất. Nhìn nhánh cây gãy ngã lỏng chỏng thế này cũng có thể đoán được nơi đây từng xảy ra một trận kịch chiến đến cỡ nào. Lo lắng sợ Phụ Vương bị thương, Mạn Duẫn sải chân nhanh hơn, nhưng vì chân thì ngắn, mà bước lại quá nhanh, Mạn Duẫn vấp phải một nhánh cây ngã, chúi nhủi về phía trước.

Sử Minh Phi tay mắt lanh lẹ đỡ được nàng.

“Tiểu Quận chúa, ngươi đừng lo lắng như vậy. Sử Lương Sanh chín năm trước đã không là đối thủ của Vương gia, chứ đừng nói là giờ này ngày này.” Chu Dương an ủi nói.

Nhiều như vậy năm, hắn chưa từng thấy Vương gia bị thương lần nào.

nói là nói như vậy, nhưng Mạn Duẫn vẫn cứ lo lắng.

Sâu trong rừng cây, hai bóng người đang quấn vào nhau mà đánh.

Đừng xem thường thực lực của Sử Lương Sanh, năm đó hắn thân chinh ngự giá, lấy một địch trăm chứ không phải chuyện đùa, thật sự là một đối thủ cực kỳ khó nhằn. Tịch Mân Sầm không thể chỉ dùng mấy chiêu mà trói hắn lại được, chỉ có thể từ từ đánh nhau cùng hắn.

“Công phu của Cửu vương gia tăng tiến không ít a!” Sử Lương Sanh cố hết sức vừa đánh một độc chiêu vừa nói câu này. Đừng thấy Tịch Mân Sầm tuổi trẻ mà xem thường, một thân công phu kia của hắn đều cao hơn gấp nhiều lần so với bất cứ kẻ nào.

Tịch Mân Sầm không nói chuyện, chỉ xuống tay càng lúc càng ngoan độc.

Sử Lương Sanh suýt nữa không đỡ nổi một chiêu, phản thủ đẩy mạnh ra sau, thân ảnh hai người nhanh chóng tách ra.

“Năm đó nếu ngươi không dùng kế hại ta, ta cũng đã không thất bại dưới tay ngươi. Ngươi cũng biết, nhiều năm đã qua, thế nhưng ta vẫn không cam lòng!” Tiếng nói của Sử Lương Sanh càng lúc càng tăng thêm âm lượng, sự không cam lòng trong nội tâm được rống ra khỏi cổ họng.
Bình Luận (0)
Comment