Dưỡng Nữ Thành Phi

Chương 64

Edit: Khánh Linh

Trong Ngự thư phòng, nhóm sứ giả bao vây xung quanh Sử Minh Phi thành một vòng tròn, để hắn làm cục nhân chính giữa. Ai nấy đều há mồm mở miệng không ngừng phun ra những từ ngữ quyết tâm, hếch mũi trừng mắt, kêu la những câu giống hệt nhau ‘không cho ra một lời giải thích rõ ràng, lập tức về nước phát động chiến tranh, nhất định phải có câu trả lời cho những vị sứ giả đã bỏ mạng’, v.v. và v.v.

Sử Minh Phi mày cau mặt nhăn, lại không thể đánh đám sứ giả này, nếu không càng cho bọn hắn thêm lý do hợp lý để phát động chiến tranh.

Tịch Mân Sầm vừa đi vào, Ngự thư phòng đang náo động ầm ầm bỗng im bặt, đến tiếng lá rụng còn có thể nghe.

Phất y bào, Tịch Mân Sầm ngồi xuống ghế, đôi mày kiếm nhướn lên một cách mất kiên nhẫn, “Các vị sứ giả không cần dồn ép Nam Trụ Hoàng làm gì, hôm nay bổn Vương sẽ nói cho mọi người chân tướng thế nào.”

Nhóm sứ giả toàn bộ đồng loạt quay sang nhìn Cửu vương gia, đã điều tra ra chân tướng rồi?

Sử Minh Phi cũng sửng sốt, chẳng lẽ Cửu vương gia muốn đem chuyện chính tay Phụ Hoàng bày bố việc ám sát nói trắng ra luôn sao?

“Trước khi nói ra chân tướng, bổn Vương muốn tuyên bố một sự kiện, vừa vặn mọi người đều có mặt ở đây, chi bằng làm người chứng kiến một thể.” Tịch Mân Sầm có tiết tấu gõ tay lên bàn, nhưng âm thanh đó lúc này giống như đánh vào trong lòng mọi người. Thùng, thùng, thùng. Trong đại điện ngoại trừ âm thanh này vang dội quanh quẩn, toàn bộ là một mảng im ắng.

Sử Minh Phi nhìn về phía tiểu thái giám đang đứng ở cửa Ngự thư phòng, người sau lắc đầu tỏ vẻ không biết.

“Bổn Vương đã cùng Nam Trụ Hoàng thương định, đem Nam Trụ quốc thuộc sở hữu của Phong Yến quốc. Cho nên, bắt đầu ngay tức khắc, Nam Trụ quốc là chư hầu của Phong Yến quốc.”

Những lời này vang vang lập đi lập lại ở trong đầu mọi người. Tịch Mân Sầm chưa bao giờ nói đùa, một khi nói ra lời này nghĩa là lời này tuyệt đối là sự thật. Nam Trụ bây giờ thuộc sở hữu của Phong Yến quốc, như vậy nó có sự che chở bảo hộ của Phong Yến quốc.

Câu này giống y như một đại ca hắc bang nói với một thế lực nào đó, rằng ‘xx kia được Lão Tử (ông mày) bảo hộ! Muốn động đến nó, bước qua cửa Lão Tử trước đã’.

Phong Yến quốc là cường quốc đứng đầu, nếu Nam Trụ quốc bây giờ lại thuộc sở hữu của nó thì lập tức như hùm thêm cánh, trên thiên hạ này có quốc gia nào có thể đối địch nổi. Các vị sứ giả giống như ăn phải ruồi bọ, biểu hiện trên vẻ mặt khiến người ta khó có thể nghĩ khác được.

Tuy rằng việc này không giả, nhưng thật sự hai quốc còn chưa hề đặt bút ký kết điều ước, lúc này Tịch Mân Sầm nói ra điều này là bởi vì sợ hắn đổi ý sao? Sử Minh Phi âm thầm suy nghĩ. Dù sao sự việc cũng đã tới nước này, không có gì mà giấu giếm nữa. Thuộc sở hữu sớm, thuộc sở hữu chậm thì có gì khác nhau sao?

“Đem người mang vào.” Tịch Mân Sầm hướng Chu Phi gật gật đầu, Chu Phi hiểu ý, rời khỏi Ngự thư phòng. Chỉ chốc lát sau, hắn lại đi vào, phía sau có tám thị vệ nâng bốn quan tài gỗ tiến vào.

Nhìn một màn này, đầu óc của các vị sứ giả mơ mơ hồ hồ không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.

Ngay cả Sử Minh Phi cũng biến thành hòa thượng nhắm mắt gõ mõ, không hiểu luôn.

Thị vệ đặt quan tài xuống. Cửu vương gia đứng dậy, đưa ngón tay đẩy rớt hết bốn nắp quan tài.

Trong ruột của bốn quan tài kia đúng là bốn đại tướng quân thét ra lửa của Nam Trụ quốc nhiều năm qua. Mặt bọn họ lúc này xám như tro, hiển nhiên đã chết được nhiều ngày.

Sử Minh Phi ngây ngẩn, rõ ràng hắn đã hạ lệnh an táng chu đáo bốn vị tướng quân rồi mà? Nhưng nhìn trên quan tài còn dính đầy bùn đất, lại lập tức nghĩ khác, chắc hẳn Cửu vương gia đã phái người đào mộ lôi quan tài của bốn tướng quân này ra rồi.

Tịch Mân Sầm chỉ vào một cỗ thi thể, “Hung thủ các ngươi muốn điều tra, nằm ở trong này.”

“Làm sao được? Bốn người này đã chết, còn có thể điều tra ra cái gì! Còn nữa, bốn vị tướng quân này là đại biểu cho Nam Trụ quốc, nếu đúng là do Nam Trụ quốc hạ sát, càng nên cho chúng ta một cái công đạo.” một vị sứ giả la lớn.

Sử Minh Phi cũng có chút hoảng hốt, bốn vị tướng quân đúng người là Nam Trụ. Cửu vương gia nói ra như vậy, không phải là càng trút thêm phiền toái cho Nam Trụ quốc sao?

Tịch Mân Sầm khí định thần nhàn, đi tới đi lui vài bước.

“Đúng là như vậy... Nhưng bổn Vương hôm nay nghĩ cần nói rõ một vấn đề... Nam Trụ đã thuộc sở hữu của Phong Yến quốc, nếu các ngươi lại tiếp tục làm lớn chuyện, nói không chừng có ngày nào đó bổn Vương tâm tình không được vui, chợt ngứa tay, biết đâu lại nảy sinh ý nghĩ muốn đánh hạ vài tòa thành trì để giãn gân giãn cốt.

“Chuyện ám sát, bổn Vương đã tra xét suốt mấy ngày qua rồi. Hung thủ chính là bốn vị đại tướng quân này. Rất có khả năng vì năm đó bọn họ thua dưới tay bổn Vương, không cam lòng nên mới thiết kế ám sát ở Thái Thất Sơn. Mục tiêu của bọn họ là bổn Vương, đoàn sứ giả chẳng qua vô tội mà uổng mạng thôi. Nam Trụ quốc có thể bồi thường cho các quốc gia một khoản phí tổn thất với điều kiện các ngươi không phát động chiến loạn, vả lại... Binh lực Phong Yến quốc giờ có thêm của Nam Trụ quốc nữa, các ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ.”

Phong Yến quốc hiện tại là bá chủ các quốc gia, cho dù có dã tâm quét ngang thiên hạ cũng không phải là không có khả năng. Nay lại thêm vào Nam Trụ quốc… Tận sâu trong tim mọi người ai nấy cũng đánh cái rùng mình lạnh toát.

Toàn thân Tịch Mân Sầm tỏa ra một khí phách tràn ngập toàn bộ Ngự thư phòng, ép tức mọi người không phun ra được lời nào. Cách nói này của Cửu vương gia là bao che trắng trợn! Nhưng làm cho người ta tức giận nhất là, cho dù biết rõ đây là bao che, bọn họ cũng chỉ có thể câm lặng mà nhận mệnh. Chẳng lẽ còn thật sự muốn đôi co với Cửu vương gia, khiến cho chiến hỏa đốt lan tới mỗi quốc gia, làm cho thiên hạ sinh linh đồ thán?

Bọn họ chỉ có thể đem nỗi tức giận đến phát nghẹn này nuốt xuống bụng!

Mặc dù nỗi tức giận bày đầy trên mặt, nhưng nhóm sứ giả cuối cùng phải vỗ vỗ tay áo, toàn bộ thở phì phì hổn hển rời đi.

Đối với phương thức giải quyết của Cửu vương gia, Sử Minh Phi bội phục từ trong tâm khảm. Đây hoàn toàn là áp bức, kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Nếu đổi thành hắn, hắn tuyệt đối không dám lỗ mãng làm như vậy.

Dường như nhìn thấu ý tưởng của hắn, Tịch Mân Sầm chậm rãi đi đến trước mặt hắn, “Nếu ngươi cũng đủ cường đại, thì làm sao có thể có cục diện hôm nay?”

Nhân loại đều khi thiện sợ ác (khinh khi kẻ lương thiện, sợ hãi kẻ hung ác), nếu ngươi đủ mạnh, bọn họ sẽ không dám nảy sinh nửa điểm ngỗ nghịch trong tim. Nếu ngươi là kẻ yếu, chỉ có thể ngậm miệng mà nhận chịu bị khinh khi nhục nhã. sự thật tàn khốc như thế đó đấy.

Đặt giả thiết trận ám sát này phát sinh trong đất Phong Yến quốc, đám sứ giả này tuyệt đối không dám tùy tiện như vậy mà xông vào Ngự thư phòng, buộc Tịch Khánh Lân cho bọn hắn một cái công đạo khỉ gió gì. Bởi vì binh lực và tài lực của Phong Yến quốc đều đứng đầu các quốc gia, bọn họ không dám làm Phong Yến quốc tức giận.

Đám sứ giả này chính là nhìn đúng vào điểm yếu của Nam Trụ quốc vì chiến tranh vài năm trước mà thương tổn nặng nề, nay tân hoàng lại vừa đăng cơ không lâu, vị trí còn chưa ngồi ổn, bọn họ mới dám làm càn như vậy. Tịch Mân Sầm chẳng qua nói bằng đạo lý riêng của bản thân mình, nhưng đó lại là đạo lý của một kẻ cầm quyền.

Lúc này, Sử Minh Phi mới một lần nữa nhận thức được một mặt khác của nam nhân này...

Đủ cường đại, cường đại đến mức có thể tùy ý làm bậy, không có bất kỳ kẻ nào có thể phản kháng hắn!

Ánh mặt trời từng đợt từng đợt chiếu vào trong đình, Mạn Duẫn tìm được vị trí có được ánh mặt trời có thể phơi nắng, ngồi xuống.

trên bàn, một người mặc đồ cung nữ bưng tới một mâm điểm tâm bày ra, hình thức trình bày chẳng khác mọi thường bao nhiêu. Cầm lấy một khối điểm tâm, Mạn Duẫn tinh tế nhấm nháp. Ừm, hương vị dường như ngọt gắt hơn so với trước kia, Mạn Duẫn vừa mới ăn một ngụm liền đặt xuống lại.

Quá ngọt, không phải là kiểu nàng yêu thích.

Chu Dương ngược lại rất thích ăn đồ ngọt, liên tục tọng vào miệng vài cái.

“Tiểu Quận chúa, ngươi có phát hiện điểm tâm hôm nay ăn ngon hơn mọi bữa hay không.” Miệng Chu Dương đầy vụn điểm tâm, mỗi lần nói một chữ thì lại bắn một mảnh điểm tâm ra ngoài.

Mạn Duẫn lui lui ra đằng sau một chút để tránh bị vụn điểm tâm bắn tung tóe vào mặt.

Điểm tâm này đúng là ăn ngon hơn nhiều so với bình thường, nhưng lại quá ngọt, ngọt phát ngấy.

Đầu bếp biết rất rõ ràng khẩu vị của nàng, lần nào cũng bớt hẳn lượng đường, chẳng lẽ lần này lại lầm hay sao? Cảm thấy kỳ quái, Mạn Duẫn cầm lấy một khối điểm tâm đưa đến gần mũi, ngửi ngửi.

Thoang thoảng một ít mùi dược thảo rất nhẹ, đưa ra dưới ánh mặt trời quan sát thật kỹ, phát hiện ra còn có một chút bột phấn chắc chắn không phù hợp với điểm tâm này. Sực nghĩ đến cái gì, Mạn Duẫn đột nhiên ném khối điểm tâm, cảm thấy cả người đã trở nên vô lực, đầu óc đã bắt đầu mê muội.

Chu Dương đứng đối diện đã lảo đảo đứng không vững, phát hiện không thích hợp, hắn liền rút kiếm ra nhưng rồi lại loảng xoảng đánh rơi trên mặt đất.

“Điểm tâm bị kê đơn.” Vừa phun ra được vài từ này, Chu Dương liền choáng váng té lăn trên mặt đất.

Mạn Duẫn ăn rất ít, nhưng dù sao đầu óc cũng bắt đầu trở nên đặc sệt như hồ nhão, khí lực toàn thân cao thấp giống như bị rút tuột đi khỏi người. Ghé vào trên bàn, đem hết toàn lực cũng chỉ có thể nâng được mí mắt.

Bị người ám toán!

Thanh âm cười duyên của nữ tử từ xa xa không ngừng truyền đến, một cặp tiếng bước chân thật nhỏ chậm rãi tới gần.

“Lần này các ngươi còn không thua trong tay ta ư.” Thanh âm yêu kiều thanh thúy như chim hoàng oanh đang hót.

Mạn Duẫn chậm rãi nâng mí mắt đang nặng dần lên, nữ nhân kia mặc một tà áo xanh lục thướt tha, đúng là cô nàng Liễu Oanh mà mấy ngày trước đây không ngừng quỵ lụy lạy lục năn nỉ xin được ở lại bên người Phụ Vương.

Liễu Oanh vỗ vỗ tay, nhưng khi thấy Mạn Duẫn vẫn còn thanh tỉnh thì thật kinh ngạc, “Rất cảnh giác nha, dính phải mê hồn tán thế mà lại còn có thể mở to mắt kìa.” Nàng ta nhẹ nhàng bưng điểm tâm lên đặt trên tay nhìn ngó thưởng thức.

Mạn Duẫn đã sớm đoán được nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản chút nào, nhưng cũng không ngờ nàng ta thế nhưng có thể ra vào Hoàng cung như vào chốn không người thế này. Nàng nhíu nhíu mày muốn đứng lên, nhưng dù có cố gắng dùng hết sức lực cũng không cử động nổi một ngón tay.

“Tiểu Quận chúa đừng lo lắng, chủ thượng lệnh Oanh nhi mang ngươi đi một chỗ. Yên tâm đi, ngươi tạm thời không có nguy hiểm về sinh mệnh đâu.” Liễu Oanh cười duyên, vươn một cánh tay sang ôm lấy Mạn Duẫn.

Nhìn Liễu Oanh giống như một nữ tử nhỏ bé chân yếu tay mềm, thế nhưng khí lực hoàn toàn không nhỏ, ôm Mạn Duẫn đi thẳng một đường thế nhưng không hề có chút cố sức nào.

Mạn Duẫn dù có ngu ngốc cũng sẽ đoán được nữ nhân này nhất định biết võ công. Nàng ta nhắc đến chủ thượng? Rốt cuộc là ai bắt cóc nàng?

một cảm giác bất lực ghê gớm bao lấy Mạn Duẫn, thuốc bắt đầu có tác dụng, nàng dần dần lâm vào hôn mê.

Khi mở mắt ra, trước mắt tối như bưng, Mạn Duẫn giật giật cử động thân mình thì phát hiện mình bị trói hai tay sau lưng, trên mắt hóa ra bị bịt chặt bằng một miếng vải đen khiến cho nàng không phân biệt được hiện tại là ban ngày hay là ban đêm, cũng không biết bản thân mình rốt cuộc hôn mê đã bao lâu.

Kẻ muốn đẩy Phụ Vương vào chỗ chết nhất chính là Sử Lương Sanh. Lần bắt cóc này có đến 80% khả năng là do hắn sai khiến, Liễu Oanh cũng là người của hắn. Liễu Oanh sử dụng trăm phương ngàn kế để từng bước tiếp cận Phụ Vương, muốn khiến cho Phụ Vương thương tiếc. Hồi tưởng lại những việc mà nữ nhân này diễn trò từ đầu, chẳng phải đó chính là sử dụng mỹ nhân kế đó sao?

Sử Lương Sanh sắp đặt trò mỹ nhân kế, chắc hẳn là rất muốn Phụ Vương nếm thử nỗi thống khổ của hắn năm đó chăng?

Chỉ tiếc, Phụ Vương không phải là người dễ trúng kế như vậy. Vì chiêu này không thể thực hiện được nên liền quay qua bắt cóc nàng hầu uy hiếp Phụ Vương sao? Mạn Duẫn cười phì một tiếng, quả nhiên, thủ đoạn Hoàng gia nào cũng đều ti tiện như nhau cả.

“Ngươi cười cái gì?”

Trong bóng tối u ám, một giọng nói trung niên lãnh khốc vang lên.

Mạn Duẫn nhận ra được ngay, thanh âm này đúng là của Sử Lương Sanh.

“Ta cười là cười, mưu kế người khác đã từng dùng qua, sao ngươi lại ngu ngốc đến nỗi dùng nó lần thứ hai vậy.” Nhớ tới đối phương dù gì cũng là thân sinh phụ thân của nàng, giọng điệu của Mạn Duẫn bất tri bất giác có vài phần kính trọng.

Trong bóng tối dày đặc xòe bàn tay trước mặt cũng không thấy, Mạn Duẫn có thể nghe thấy hắn xiết chặt nắm đấm đến xương kêu răng rắc.

“Tiểu Quận chúa nhanh mồm nhanh miệng thật, không hổ là đứa nhỏ của Cửu vương gia, phương thức đả kích người khác cũng giống nhau như đúc.” Đối phương cố nén không nổi giận mà mắc câu khiêu khích của Mạn Duẫn, nghiến răng nghiến lợi nói.

Sử Lương Sanh lẳng lặng nhìn chăm chú vào dung mạo của Mạn Duẫn, bởi ánh mắt của nàng bị che đi nên hình dáng nét mặt càng giống với nữ nhân kia.

Nhớ lại biết bao nhiêu hồi ức ngọt ngào tốt đẹp giữa hai người lúc xưa, đường cong trên mặt Sử Lương Sanh bỗng trở nên nhu hòa.

“Chỉ cần Cửu vương gia phối hợp với yêu cầu của ta, ta sẽ không thương tổn ngươi.” Sử Lương Sanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn, cũng cảm thấy không nỡ lòng hại một đứa nhỏ tương tự với nàng đến thế.

Mạn Duẫn cũng đã sớm đoán được người này không có lòng tốt gì, nên khi hắn nói ra lời này thì trong lòng nàng quýnh quáng lên.

“Ngươi muốn làm cái gì?”
Bình Luận (0)
Comment