Dưỡng Nữ Vi Hoạn

Chương 1

"Thật ngại, hại em phải dời thời gian buổi họp lại." Quan Tư Thành lái xe vào đường cao tốc.


"Đồng Đồng đúng lúc gọi điện cho anh, anh nghĩ, nó lần đầu về nước, chúng ta cùng đi đón nó, sẽ tốt hơn."


Quan Tư Thành tràn đầy áy náy. Thẩm Cảnh Nhiên ngồi cạnh lật xem tài liệu, giọng ôn tồn.


"Không sao, cũng vừa vặn có một số tài liệu em chưa xem qua."


Giọng nói ôn nhu trước sau như một, Quan Tư Thành thoáng nhìn người phụ nữ ngồi cạnh mình, cho dù hắn đã cưới cô về, nhưng vẫn cứ thấy như đây là một giấc mộng, hắn đối xử cô, là nâng niu như đối với một món bảo vật dễ vỡ vậy, không nỡ chạm vào, dù chỉ là nhìn lâu thêm một lúc, cũng đã khiến tâm can hắn thỏa mãn, nhưng giấc mộng đẹp nào rồi cũng sẽ đến lúc phải tỉnh mộng.


Thẩm Cảnh Nhiên xem tài liệu, Quan Tư Thành cũng liền giữ nguyên yên lặng, dưới màn mưa chiếc xe cách thành phố ngày càng xa, Quan Tư Thành nhìn trận mưa mỗi lúc một to, tâm tình cũng có chút trầm xuống, hắn không thích trời mưa. Ký ức đột nhiên trở nên mơ hồ, Quan Tư Thành có chút không còn nhớ được cái ngày đã phát sinh những chuyện đó, chỉ còn nhớ được hôm đó là một ngày mưa rào, hắn bị người ta hãm hại mất hết tài sản, còn vợ lại không tin lời hắn giải thích nhận định hắn có tiểu tam, mệt mỏi vì chuyện này, trong cơn tức giận, vợ hắn lựa chọn ly dị với hắn, Quan Tư Thành mới đầu không đồng ý, nhưng vợ hắn luôn nói một không nói hai, cuối cùng cô lựa chọn rời khỏi căn nhà, kể cả phải bỏ lại Lâm Thu Đồng.


Năm đó, Lâm Thu Đồng vẫn mang cái tên Quan Thu Đồng, vừa lên sáu, đột nhiên cô không còn thấy người mẹ luôn cưng chiều bảo bọc mình như nàng công chúa đâu nữa, Quan Thu Đồng không hiểu mình đã làm sai chuyện gì, cô xinh xắn như vậy, mẹ luôn nói cô là tiểu tâm can của mẹ, cô là búp bê xinh xắn, là tính mạng của mẹ... Mẹ đã đặt cô vào trong tim mà yêu thương, cho nên, khi mẹ rời đi, đã làm cả thế giới tươi sáng của Quan Thu Đồng trở nên ảm đạm. Con nít ban đầu không hiểu chuyện, sau đó, cô nghe được những lời đồn, nói chắc là ba tìm vợ bé nên đuổi mẹ đi, một khắc đó, cô bắt đầu căm ghét người ba của mình, họ mà cô mang, cô lấy cái chết ra bức Quan Tư Thành đổi sang họ Lâm, theo họ của mẹ.


Khi đó sự nghiệp của Quan Tư Thành gặp khó khăn, cùng lúc vợ bỏ đi, con gái thời điểm 7 tuổi đã lựa chọn sống cùng người cậu ở nước ngoài, sau đó, Quan Tư Thành đông sơn tái khởi, nhưng Lâm Thu Đồng vẫn không chịu về nước. Lần đi này, chính là 15 năm, Lâm Thu Đồng 22 tuổi, Quan Tư Thành không cách nào tưởng tượng ra, bộ dạng con gái hắn lớn lên trông ra sao, nhất định sẽ ngày càng xinh đẹp. Quan Tư Thành nhận được cuộc gọi của Lâm Thu Đồng rất bất ngờ, đã 15 năm trời, con gái lần đầu tiên chủ động gọi cho hắn, dù không có gọi hắn một tiếng ba, nhưng chí ít, bọn họ rốt cuộc đã liên lạc nhau, Quan Tư Thành cũng rất thuơng con gái, nhưng Lâm Thu Đồng đối với tình yêu thương của hắn vẫn luôn là cự tuyệt.


Xe rất nhanh thì tới sân bay, Thẩm Cảnh Nhiên đương nhiên cùng Quan Tư Thành xuống xe đi đón người, Quan Tư Thành vốn muốn nắm tay Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng cuối cùng vẫn không đưa tay ra, hắn cách Thẩm Cảnh Nhiên 15 tuổi. Cho dù Quan Tư Thành bề ngoài khá trẻ trung, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên vẫn luôn bảo dưỡng rất tốt, hơn nữa tuổi tác quả thật nhỏ hơn hắn rất nhiều, cho dù là ai nhìn vào, cũng không thấy Thẩm Cảnh Nhiên là vợ hắn, càng giống con gái hắn hơn, điều quan trọng nhất, là Thẩm Cảnh Nhiên tương đối bài xích tiếp xúc thân thể.


"Đến giờ rồi, anh có muốn gọi điện không?"


Thẩm Cảnh Nhiên nhìn thời gian, lòng tốt nhắc nhở.


"Chờ thêm lúc nữa, gọi điện nó sẽ nghĩ anh thúc giục nó, nó sẽ nóng nảy."


Quan Tư Thành là người ba tốt, 15 năm không gặp, hắn muốn con gái lưu lại ấn tượng tốt về hắn. Rất nhanh, di động Quan Tư Thành reo lên.


"Đồng Đồng."


Trong điện thoại cũng không có âm thanh, Quan Tư Thành liên tục gọi vài tiếng Đồng Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên mới đầu nhìn Quan Tư Thành, Quan Tư Thành buồn bực nói.


"Không có tiếng trả lời."


Thẩm Cảnh Nhiên lại nhìn vào trong đám đông, đoàn hành khách lũ lượt tiến ra, cô vẫn là nhìn thấy được một người đeo một chiếc kiếng mát, đang cầm điện thoại đặt sát tai, ánh mắt người đó dường như cũng đang nhìn về hướng này.


Thẩm Cảnh Nhiên sỡ dĩ vừa nhìn đã liền chú ý tới người này, tuyệt không phải bởi vì người này dáng dấp quốc sắc thiên hương, vừa nhìn đã phải kinh ngạc, mà lý do trực tiếp đó là người này có lối thời trang quá du thủ du thực. Một cô gái, mà thắt bím khắp cả đầu, quần áo trên người lại còn quá khổ có thể nhét vừa hai người vào trong cũng nên, màu sắc càng không cần phải nói, không khác gì những tông màu rực rỡ lòe loẹt, sặc sỡ đến mức muốn người không khinh thường cũng không được. Thẩm Cảnh Nhiên lơ đãng nhẹ nhíu chân mày, sẽ không phải là cô gái này đi? Nghe Quan Tư Thành nói Lâm Thu Đồng năm nay cũng đã 22, nói thế nào cũng là một cô gái đã lớn, hẳn không phải đứa nhỏ này đi, đứa nhỏ này nhìn vẫn còn rất trẻ con, ngoại trừ thân hình cao lớn, nhìn thế nào cũng không thấy được hơi hướng đã trưởng thành.


"Ở đây ở đây!"


Ngay lúc này, Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên chú ý thấy, bên cạnh cô gái đó còn có một cô gái khác có lối ăn mặc trung tính, thoáng nhìn qua, còn tưởng là con trai, tóc ngắn đẹp trai, giờ phút này đang vẫy tay với Quan Tư Thành. Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên có loại cảm giác không hay, cô trước từng nghe Quan Tư Thành miêu tả về Lâm Thu Đồng, còn tưởng rằng Lâm Thu Đồng sẽ là một cô gái dịu dàng ít nói, cô không cảm thấy có chút áp lực nào, còn bây giờ nhìn lối ăn mặc của Lâm Thu Đồng, nhất định chính là một cô gái có tư tưởng nổi loạn, mẫu cô gái này còn không phải chuyên mắng người, sẽ có thể tử tế với mẹ kế sao?


"Đồng Đồng! Ninh Ninh!"


Quan Tư Thành bắt đầu phất tay, trong thanh âm đều chứa đầy hưng phấn, con gái quả nhiên đã trưởng thành, cũng liền rất xinh đẹp, lúc còn bé đã giống mẹ nó vài phần, bây giờ hoàn toàn không nhìn ra, thậm chí còn xinh đẹp hơn xưa, chẳng qua cách ăn mặc có hơi... Quan Tư Thành so với Thẩm Cảnh Nhiên lớn tuổi hơn, đối với lối ăn mặc của Lâm Thu Đồng mức độ chấp nhận thấp hơn rất là nhiều, có điều, trong mắt hắn, lúc này chuyện gì cũng không bằng được niềm vui sướng cha con đoàn tụ.


"Mệt không hả? Trên đường đi có thuận lợi không?"


Quan Tư Thành nhiệt tình lên tiếng, Lâm Lãng Ninh gãi gãi đầu tóc ngắn.


"Dạ không mệt, rất thuận lợi, không làm trễ nãi công việc của hai người đi?"


"Không có, không có! Đồng Đồng, muốn ăn cơm trước hay là về nhà trước a?"


Quan Tư Thành rất nhiệt tình, nhưng Lâm Thu Đồng thì tỏ ra rất vô tâm, đeo kính đen không nói lời nào, còn mặt không cảm xúc.


"Mang nhiều đồ đạc vậy làm sao ăn cơm?"


Trả lời một câu, ngược lại khiến nhiệt độ giảm xuống. Đều nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, trên mặt Thẩm Cảnh Nhiên không nhìn ra được là cảm xúc gì, nhưng đáy lòng đối với Lâm Thu Đồng lại ít nhiều có cái nhìn thiên về tiêu cực, nói thế nào cũng là cha ruột của mình, nói chuyện không biết chừng mực như vậy. Thẩm Cảnh Nhiên đang quan sát Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng tháo mắt kính xuống đầu tiên không phải nhìn về phía Quan Tư Thành, mà là nhìn về hướng Thẩm Cảnh Nhiên, là ánh liếc nhìn lạnh lùng, bên trong còn chứa vài phần ngăn cách cùng căm thù khinh bỉ không thể ngăn cản. Thẩm Cảnh Nhiên tự nhiên hiểu được ý nghĩa của ánh mắt đó, ở bên cạnh Quan Tư Thành, so với Lâm Thu Đồng những ánh nhìn ác độc hơn cô đều đã gặp, có điều, cô không thèm để ý, luôn giữ vững bản thân. Bất quá, so với ánh nhìn độc địa của những người kia, trong ánh mắt Lâm Thu Đồng dường như còn ẩn chứa điều gì khác, tuy nhiên Thẩm Cảnh Nhiên không có hứng thú, cho nên cô thu hồi tầm mắt.


"A, đúng rồi, con xem ba mãi mê kích động đều quên cả giới thiệu, vị này là Thẩm Cảnh Nhiên, việc xưng hô, hai đứa thấy gọi sao thuận miệng thì cứ gọi, chỉ cần không làm rối loạn vai vế là được."


Quan Tư Thành đối với Lâm Thu Đồng là lộ liễu cưng chiều tự nhiên dễ thấy, Thẩm Cảnh Nhiên chủ động đưa tay, ôn hòa nói.


"Chào, tôi là Thẩm Cảnh Nhiên, nếu không thấy ngại, cứ gọi tôi là dì Thẩm cũng được."


Thẩm Cảnh Nhiên đương nhiên không có ý định để Lâm Thu Đồng gọi mẹ với mình, đừng nói Lâm Thu Đồng có thích hay không, chính cô đều không phải rất tình nguyện, một là cô chưa từng chịu qua trách nhiệm làm mẹ; hai là tuổi tác cô cũng không đến nỗi nhiều như vậy, để Lâm Thu Đồng gọi cô là dì cũng không làm rối loạn vai vế.


"Chào dì ạ."


Lâm Lãng Ninh ngược lại rất lễ phép, Thẩm Cảnh Nhiên mỉm cười đáp lại, Lâm Thu Đồng nhìn vào biến hóa trong mắt cô, càng thêm giễu cợt, lời nói ra cũng như vậy.


"Haha, dì? Cô bao nhiêu mà đã khẩn cấp muốn làm dì người ta như vậy?"


Lời nói ra sắc như dao cạo, Thẩm Cảnh Nhiên lạnh nhạt nhìn Lâm Thu Đồng, quan sát một lúc cũng có thể nhìn ra, cô bé này lúc này đây là đang ráng chống đỡ, thân thể vẫn có chút dao động, tay đặt trước bụng đang dùng sức ghì lấy áo, có khi cũng hơi dao động. Thẩm Cảnh Nhiên là trưởng bối vốn định quan tâm vài câu, suy nghĩ một lúc vẫn là không nói ra, tiểu cô nương đang muốn làm căng, quan tâm lúc này sợ rằng còn bị nghĩ là ác ý.


Một câu nói, khiến cho bầu không khí hiện trường có chút lúng túng, Quan Tư Thành nhanh chóng đứng ra giảng hòa.


"Con bé này, tuổi tác nhỏ đi nữa thì vì vế vẫn còn đấy mà, đi thôi, chúng ta về nhà trước."


Quan Tư Thành xốc hành lý lên, cố ý đi giữa Lâm Thu Đồng và Thẩm Cảnh Nhiên. Lần đầu gặp mặt, Thẩm Cảnh Nhiên cảm nhận được từ Lâm Thu Đồng nồng nặc địch ý, thế nhưng, cô đâu đã làm gì đâu, ngay cả tình huống để phạm sai lầm cũng còn chưa có, cứ vậy, quả nhiên, mẹ kế thì khó làm.


--- --- ---


Tân niên khoái hoạt nha mọi người ^^*

Bình Luận (0)
Comment