Dưỡng Nữ Vi Hoạn

Chương 59

Quan Tư Thành hừ cười, lắc đầu lại nói.


"Thẩm Cảnh Nhiên quả là lắm mưu nhiều kế, có thể dụ dỗ khiến con chuyển biến đến mức này, lời ba nói con không tin, vậy đợi cô ta về, con hãy tự hỏi cô ta đi."


Nụ cười trên gương mặt Quan Tư Thành chuyển sang lạnh lẽo, nói.


"Ba luôn nói không ngừng việc, cô ta đối xử tốt với con, chẳng qua vì cô ta đã đáp ứng ba chuyện đó."


"Ông nói bậy!"


Lâm Thu Đồng nắm chặt hai tay, thân thể run rẩy.


"Quan Tư Thành! Ông càng tiếp tục chê bai Thẩm Cảnh Nhiên trước mặt tôi, tôi chỉ càng chán ghét ông thêm mà thôi, ông hãy tự xem lại bản thân đã làm chuyện tốt gì, tôi sẽ không tin tưởng câu chuyện hoang đường của ông, càng không tin Thẩm Cảnh Nhiên đang lợi dụng tôi!"


Sắc mặt Quan Tư Thành trầm xuống, ngay cả hô hấp cũng nhanh hơn, hắn nắm chặt lấy hai vai Lâm Thu Đồng, gằn từng chữ.


"Đã vậy, con hãy tự đi mà hỏi cô ta, có phải cô ta đã đáp ứng, nếu cô ta đối xử tốt với con, thì ba sẽ giúp cô ta đạt được mục đích, có phải bây giờ con gây trở ngại nên cô ta liền không để ý con nữa, con hãy tự mình đi hỏi đi!"


Hai cha con gần như trở thành gây gỗ, Lâm Thu Đồng hất thẳng tay Quan Tư Thành ra, lạnh giọng.


"Tôi không cần ông dạy bảo tôi phải làm gì, tôi sẽ không bao giờ tin vào lời ông nói, cũng chẳng phải lần đầu ông châm ngòi mối quan hệ giữa tôi và chị ấy."


Lâm Thu Đồng sao có thể quên Quan Tư Thành đã từng nói như vậy, còn cô cũng vì những lời nói đó mà cho rằng Thẩm Cảnh Nhiên hư tình giả ý, Thẩm Cảnh Nhiên cũng vì thế mà giận rất lâu, cô mới sẽ không lại mắc lừa.


"Tôi thật sự không hiểu, ban đầu ông hy vọng tôi với Thẩm Cảnh Nhiên sẽ có mối quan hệ tốt, bây giờ đã khá lên rồi, ông lại phá hỏng, ông tự mình xoay vòng vòng mọi thứ mà không biết mệt sao?"


Lâm Thu Đồng vô cùng giận dữ rời khỏi nhà, đi thẳng một đường, nhìn thấy thứ gì cũng không vừa mắt, ngay cả hòn đá cũng thấy thật ngáng đường! Thẩm Cảnh Nhiên tại sao suốt ngày cứ đi công tác, là muốn tránh mặt cô sao? Tại sao? Tại sao? Lâm Thu Đồng rất muốn hỏi Thẩm Cảnh Nhiên, tại sao lại đột nhiên nói đừng gặp lại, tại sao phải tránh cô... Thẩm Cảnh Nhiên nhất định có chuyện giấu giếm, nhưng rốt cuộc là chuyện gì? Trong đầu Lâm Thu Đồng có hàng ngàn câu hỏi tại sao, nhưng không có một ai để có thể hỏi, loại bức bối này khiến cô muốn nổ tung.


Không được, cô nhất quyết sẽ không để thế này, nhất quyết phải tìm Thẩm Cảnh Nhiên làm cho rõ, sống hay chết, cũng phải cho cô câu trả lời! Lâm Thu Đồng ôm tâm tình liều chết nhấn số gọi Thẩm Cảnh Nhiên, lần này máy lại bắt. Lúc âm thanh quen thuộc của Thẩm Cảnh Nhiên truyền tới, hốc mắt Lâm Thu Đồng lập tức chua xót.


"Thẩm Cảnh Nhiên, em muốn gặp chị."


Quan Tư Thành đã mua xe cho Lâm Thu Đồng, nhưng Lâm Thu Đồng rất ít dùng đến, hôm nay cô cũng bắt xe để ra ngoài. Điểm đến là quán cafe đối diện Cảnh Trí, còn chưa vào tới nơi, cô đã nhìn thấy người mà cô hằng khao khát, Thẩm Cảnh Nhiên, đối diện chị ấy... cô không lầm chính là con nhím xù lông bạn của Thẩm Cảnh Nhiên. Gương mặt vui vẻ của Thẩm Cảnh Nhiên hằn sâu vào trong đáy mắt Lâm Thu Đồng rất lâu, cũng khiến cô rất nhức mắt, cô rất nhớ nụ cười đó, nhưng tại sao lại không phải cười với cô? Đáy lòng Lâm Thu Đồng lần nữa bị nhấn chìm xuống biển sâu.


"Đến rồi à."


Thẩm Cảnh Nhiên thấy Lâm Thu Đồng đứng ngoài cửa, ngoắc ngoắc tay, Lâm Thu Đồng đẩy cửa vào, Liễu Tịch mặt mày tràn đầy khó chịu nhìn Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên cười nói.


"Ngồi đi, em muốn uống gì?"


Thẩm Cảnh Nhiên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, Lâm Thu Đồng dùng ánh mắt xa lạ nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, Liễu Tịch thấy Lâm Thu Đồng nhìn Thẩm Cảnh Nhiên như vậy, đột nhiên quát to.


"Nè! Đừng nhìn mỹ nhân của tôi bằng ánh mắt như vậy nha!"


"Im đi!"


Lâm Thu Đồng hung tợn nhìn Liễu Tịch.


"Thẩm Cảnh Nhiên, em muốn hỏi chị vài chuyện!"


Thẩm Cảnh Nhiên nhướng mi, nghi ngờ.


"Ừm? Nói đi, ngày hôm nay, hãy hỏi hết những chuyện em muốn hỏi."


Thẩm Cảnh Nhiên cứ như đã biết trước ý đồ Lâm Thu Đồng, cũng chuẩn bị kỹ càng, nhưng thái độ dửng dưng kia, chỉ khiến Lâm Thu Đồng càng đau nhói. Cô thì để ý Thẩm Cảnh Nhiên, để ý mối quan hệ của hai người, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên thì lãnh đạm, Lâm Thu Đồng thất vọng hỏi.


"Chị hy vọng em hỏi ở đây?"


"Làm sao? Muốn ở sau lưng, nói xấu tôi với mỹ nhân à?"


Liễu Tịch rất bất mãn, hôm nay cô hẹn với mỹ nhân con cọp vằn này tự nhiên ở đâu chui ra, phải biết, cô hẹn mỹ nhân hết mười lần mới được một lần a! Giờ phút này Lâm Thu Đồng cơ bản không có tâm trạng nói chuyện với Liễu Tịch, ánh mắt không rời Thẩm Cảnh Nhiên nửa giây, ép hỏi.


"Thẩm Cảnh Nhiên, chị thật sự hy vọng em sẽ hỏi chuyện chị ở đây?"


Thẩm Cảnh Nhiên có chút không biết làm sao, cười cười, đưa tay ra với Liễu Tịch, Liễu Tịch rất hiểu ý đưa cái đầu nhỏ tới, Thẩm Cảnh Nhiên nhẹ nhàng xoa xoa, ôn nhu nói.


"Cô nương ngoan, cậu ra ngoài trước đợi tớ một lúc, được không?"


"Không muốn! Không muốn!"


Liễu Tịch trả lời tùy hứng, Thẩm Cảnh Nhiên càng ôn nhu hơn.


"Ngoan, ra ngoài một lúc, tối nay tớ sẽ dành hết thời gian cho cậu."


Cả hai công khai thân mật các kiểu con đà điểu, mắt Lâm Thu Đồng muốn phóng ra lửa, tay siết chặt xém chút góp gãy cổ ai đó, lúc này Liễu Tịch rất thức thời đứng dậy ra ngoài. Ánh mắt Thẩm Cảnh Nhiên một mực dõi theo Liễu Tịch, cho đến khi bóng người cô biến mất, Lâm Thu Đồng không muốn tiêu hóa một màn này cũng khó, cô đang ngồi cạnh Thẩm Cảnh Nhiên rất gần, nhưng sự tồn tại của cô với chị ấy đã yếu đi đến mức này sao?


"Được rồi, hỏi đi, chuyện giữa chúng ta, ngày hôm nay hãy nói hết một lần."


Thẩm Cảnh Nhiên ung dung nói, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn vài phần.


"Thẩm Cảnh Nhiên, tại sao chị phải đối xử em như vậy?"


Lâm Thu Đồng không dám tin, người phụ nữ từng rất ôn nhu, hôm nay lại lạnh lùng đến vậy. Thẩm Cảnh Nhiên quay đầu đi chỗ khác, cười khẽ, đề cao âm lượng.


"Thu Đồng, cách hỏi này của em, sợ rằng hết một ngày một đêm cũng chưa nói xong, chị cho em ba cơ hội, hỏi những vấn đề em muốn hỏi nhất."


"Thẩm Cảnh Nhiên..."


Trái tim Lâm Thu Đồng thắt lại, từ đầu đến giờ cô vẫn không thể tin người đang ngồi cạnh cô giờ phút này với người đó giờ vẫn ôn nhu như nước cùng là một người, Lâm Thu Đồng hít một hơi thật sâu, kiềm chế nói.


"Thẩm Cảnh Nhiên, chị có nỗi khổ tâm, cứ nói với em, em sẽ giải quyết giúp chị, được không?"


Lâm Thu Đồng chắc chắn Thẩm Cảnh Nhiên có nỗi khổ tâm, cho nên chị ấy không thể không như vậy, bằng không, chị ấy sao sẽ bằng lòng đối xử mình như vậy, nhìn kỹ mà xem, chị ấy hiểu mình là người sĩ diện, ngay cả chuyện say máy bay nhỏ nhặt đến vậy, mà chị ấy cũng giữ trong lòng, còn muốn đổi chỗ với người khác để chăm sóc mình.


"Đây là câu hỏi thứ nhất của em?"


Thẩm Cảnh Nhiên tránh người, ung dung hỏi. Lâm Thu Đồng hơi sững sốt định thần lại, đôi môi co giật, cuối cùng cắn môi, hít thật sâu, quay đầu đi nơi khác, hỏi.


"Thẩm Cảnh Nhiên, tại sao chị đột nhiên lại nói đừng gặp lại nhau nữa?"


"Xem ra đây là câu hỏi thứ nhất của em."


Thẩm Cảnh Nhiên ngồi thẳng người lại, đạm giọng.


"Thật ra cũng không có lý do đặc biệt nào, đột nhiên thấy phiền, nên không muốn gặp lại."


Thẩm Cảnh Nhiên hơi dừng lại, tiếp tục chậm rãi nói.


"Nếu em muốn một câu trả lời rõ ràng, thì chị hết kiên nhẫn rồi, không muốn tiếp tục nữa, cho nên, cũng không muốn gặp lại em."


Lâm Thu Đồng vẫn ngồi im ở đó, mắt nhìn thẳng, lời Thẩm Cảnh Nhiên nói rất rõ, nhưng với cô lại phảng phất như lời nguyền từ một nơi xa xôi vọng lại, có thể nói, cô thật sự muốn vờ như mình chẳng nghe thấy gì. Lâm Thu Đồng biết bản thân rất phiền phức, nhưng không ngờ, Thẩm Cảnh Nhiên đối với cô, vẫn luôn kiên nhẫn ư? Lâm Thu Đồng bắt đầu nghi ngờ, rõ ràng giữa các cô có một đoạn thời gian bất hòa, tất cả cũng chỉ là diễn kịch? Nếu là kiên nhẫn... vậy Thẩm Cảnh Nhiên thật sự vì Quan Tư Thành mới kiên nhẫn? Lâm Thu Đồng nhớ lại lúc ban đầu cô gần như là muốn gì có đó với Thẩm Cảnh Nhiên, lúc đó các cô còn chưa quen thuộc nhau, vậy tất cả hành động đó của Thẩm Cảnh Nhiên khả năng rất lớn cũng là vì Quan Tư Thành... Lâm Thu Đồng nghĩ tới đáp án này, ngực bỗng quặn thắt, không phải, khẳng định không phải vậy, Thẩm Cảnh Nhiên không phải dạng người nghe theo lệnh người khác... trong lòng Lâm Thu Đồng liều mạng bào chữa thay Thẩm Cảnh Nhiên.


"Câu hỏi thứ hai là gì?"


Thanh âm Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên truyền tới, Lâm Thu Đồng mới lấy lại tinh thần, miệng run rẩy, nửa buổi cũng không thể nói thành lời, hắng giọng, nói.


"Thẩm Cảnh Nhiên, em không tin những lời vừa rồi của chị, suốt khoảng thời gian vừa qua, chẳng phải chúng ta rất hòa hợp sao? Rốt cuộc Quan Tư Thành đã nói gì, khiến chị phải thay đổi lớn đến vậy."


Giờ phút này thở thôi Lâm Thu Đồng cũng run rẩy, cô không dám quay đầu nhìn biểu cảm Thẩm Cảnh Nhiên, cô sợ sẽ chạm phải cái nhìn lạnh như băng của chị ấy, đồng thời cũng khát khao có thể được thân mật hơn. Lâm Thu Đồng cẩn thận nắm lấy vạt áo Thẩm Cảnh Nhiên, khắc chế giọng nói run rẩy của mình.


"Em, em đứng về phía chị, em muốn nói rằng, giữa Quan Tư Thành và Thẩm Cảnh Nhiên, em vẫn luôn đứng về phía chị, cho nên..."


Lâm Thu Đồng nghĩ muốn van xin, nhưng lời van xin không thể nói ra khỏi miệng, cho nên, Thẩm Cảnh Nhiên, xin đừng đối xử tàn nhẫn với em được không?


"Lâm Thu Đồng."


Thẩm Cảnh Nhiên cắt ngang lời Lâm Thu Đồng, giống như không nhịn được.


"Câu hỏi thứ hai, em còn muốn hỏi nữa không?"


Lâm Thu Đồng cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào chân mình, gương mặt tĩnh lặng như nước, trong lòng sớm đã xáo trộn như vừa bị bão cuốn qua, Lâm Thu Đồng lại hỏi.


"Thẩm Cảnh Nhiên, trước đây chị đối xử tốt với em, còn bây giờ không thế nữa, tất cả đều là lợi dụng em để đạt được mục đích?"


"Đúng vậy."


Thẩm Cảnh Nhiên không chút do dự, như đã biết từ sớm Lâm Thu Đồng sẽ hỏi câu này mà cũng đã chuẩn bị xong câu trả lời.


"Cho nên, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa, chị không muốn tiếp tục lợi dụng em."


"Câu hỏi thứ ba..."


Nội tâm Lâm Thu Đồng sụp đổ, chỉ còn lại tàn tro bay trong không khí, cô mạnh mẽ chống đỡ hỏi câu cuối cùng.


"Thẩm Cảnh Nhiên, chị đối với em, thật sự chưa từng có một chút thật lòng nào? Dù chỉ một chút? Trước kia chị..."


"Thu Đồng, câu hỏi này thật sự không cần thiết lặp lại."


Giọng Thẩm Cảnh Nhiên lại trở nên quá xa xăm.


"Có điều, chị biết, em là cô bé cứng đầu, nếu không có được câu trả lời xác thực có chết cũng sẽ không buông, chị có thể nói cho em, trước kia chị đối với em..."


"Thẩm cảnh Nhiên!"


Đột nhiên Lâm Thu Đồng đanh giọng lại nói lớn, hai tay cho dù bắt lấy thân thể Thẩm Cảnh Nhiên nhưng vẫn run rẩy, Thẩm Cảnh Nhiên bị dọa cho giật mình, không tiếp tục đề tài kia, quay lại trịnh trọng nói.


"Thu Đồng, cho nên, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa, đối với ai cũng là chuyện tốt."


"Ha, haha."


Lâm Thu Đồng cười như không cười, giọng rất lạnh, nói.


"Đối với ai cũng là chuyện tốt ư..."


Thẩm Cảnh Nhiên, đây chính là mục đích chị mong muốn sao? Không gặp lại em nữa? Nếu như vậy là có thể giúp chị đạt được mục đích... còn lâu em mới cho chị toại nguyện!!!


***


Thanh niên Nhiên gắt quá, ngược mới xíu mà xoắn hết cái đít ê đít rờ rồi, mà tức cái lồng ngực ghê (* ̄  ̄*)

Bình Luận (0)
Comment