Dưỡng Nữ Vi Hoạn

Chương 78

"Chà! Chúng ta lâu không gặp, cậu vẫn dễ xúc động nhỉ, cẩn thận kẻo mau già đấy."


Tô Hà cười càng hăng. Liễu Tịch càng hỏa giận công tâm, lần nào cũng bị con nhóc này giảng đạo, bẵng đi vài năm không liên lạc, vẫn cái nết đấy, nhìn là muốn đấm cho phát.


"Lết mông cậu ra đây, tôi muốn tẩn cậu một trận ngay bây giờ."


"Bây giờ? Bây giờ thì không được."


Tô Hà lên giọng tự mãn.


"Bây giờ chỉ một người là có quyền đánh tôi, người đó cũng không phải là cậu."


"Đi chết đi, tưởng tôi tình nguyện đánh cậu chắc."


Liễu Tich chỉ thuận miệng nói, không ngờ nhận lấy Tô Hà thẳng thắng cự tuyệt, trong lòng thấy hơi tổn thương, cố ý tùy tiện nói.


"Nếu tôi muốn ngược, người ta còn phải xếp hàng dài đợi tôi ngược đấy, hừ!"


"Vâng vâng vâng, cho nên? Kính thưa nguyên nữ vương bệ hạ, có chuyện mời nói."


Tô Hà cười điệu cười hợp cách, Liễu Tịch khi nghe thấy hai chữ nữ vương, đỏ mặt, cũng không so đo chuyện vừa rồi, ho khan hai tiếng nói.


"Quả thật tôi có chuyện muốn cầu cạnh, cậu không thể từ chối tôi."


"Ái chà chà, còn xem tôi như người hầu cơ à?"


Tô Hà cao giọng.


"Bất quá, niệm tình lúc đầu cậu đối xử tôi không tồi, tôi sẽ không đến nỗi cự tuyệt quá tuyệt tình."


Liễu Tịch tức nghẹn xém không nói nên lời.


"Tô Hà, mọc thêm bản lĩnh rồi! Phải không?"


"Hắc, bị cậu phát hiện, đúng thế! Mọc thêm không ít, không biết nên phát huy vào đâu."


Đột nhiên Tô Hà đè thấp giọng điệu hùng dũng, mập mờ mói.


"Nếu cậu cân nhắc cho tôi phát huy trên người cậu, tôi có thể sẽ đồng ý nha."


"Không phải cậu là M à? Làm sao? Muốn đổi qua S?"


Liễu Tịch nói như một cú phản dame.


"Rốt cuộc ai để cậu thành công vậy? Nói đi, dạy kỹ thuật không được, tôi có thể giúp."


Liễu Tịch cười mập mờ, nói.


"Hay, cậu là muốn tôi, chẳng qua là mượn cớ?"


"Tự cho mình hay, không rãnh ngồi tào lao với cậu."


Tô Hà nhớ tới Tô Tú cấm vận, rất đau buồn, định cúp máy, Liễu Tịch nói.


"Chúng ta hẹn gặp mặt nói chuyện nhé."


Liễu Tịch với Tô Hà biết nhau qua mạng, cả hai đều hứng thú với SM, và đều là tay mơ, hai tên tay mơ đánh bậy đánh bạ cứ vậy quen biết nhau, về sau nói chuyện phiếm thấy cũng hợp liền hẹn ra gặp mặt. Thực tế luôn khác xa với tưởng tượng, hoặc giả do cả hai vốn cũng chưa sành sõi về bạo dâm, cho nên cả hai quen nhau một thời gian thấy vẫn không được tự nhiên nên chia tay, trong khoảng thời gian đó tuy có tiếp xúc thân mật, nhưng mỗi lần gần đến khúc cuối là một trong hai sẽ hô ngừng, cuối cùng chẳng ai vượt qua ranh giới cả. Tô Hà là người chia tay trước, Liễu Tịch bị đá nên rất buồn, cũng nói không liên lạc nhau nữa, Tô Hà liền thật sự không đến tìm cô. Cho đến hôm nay, Liễu Tịch vì Thẩm Cảnh Nhiên, liên lạc lại với Tô Hà, cũng không thấy cảm giác xa lạ, nhưng cũng không được bình thường, đứa nhỏ này miệng mồm vẫn như trước, nhưng hình như công khí không được như bây giờ, lẽ nào gặp phải cực phẩm thụ liền chuyển thành công?


Bây giờ điều Thẩm Cảnh Nhiên làm được chỉ có chờ đợi, trong lòng phiền não khiến thân thể cũng nóng bức, Thẩm Cảnh Nhiên giở chăn ra, nhất thời mát mẻ không ít. Chỉ chốc lát sau, cơn lạnh liền tấn công, làm Thẩm Cảnh Nhiên thấy lạnh, định kéo chăn lên, thì hình như tay Lâm Thu Đồng đang mò mẫm, nắm lấy chăn đắp lên người cô, cánh tay đặt ngang hông ngoài chăn ôm lấy Thẩm Cảnh Nhiên, đến khi nào ôm thật chặt vào lòng mới ngưng. Thẩm Cảnh Nhiên vẫn cảm thấy Lâm Thu Đồng đang tỉnh, nhưng nghe tiếng thở, là của người đang ngủ say, ngay cả trong trạng thái ngủ mà vẫn có thể có cử chỉ này, nói rõ... Thẩm Cảnh Nhiên hơi nghiêng đầu, bóng đen liền đổ xuống gương mặt Lâm Thu Đồng, cô nhẹ nhàng đặt xuống nụ hôn.


Quan Tư Thành không có nhà, cho nên, Lâm Thu Đồng tự nhiên mở mắt trên giường Thẩm Cảnh Nhiên, vừa tỉnh lại phát hiện Thẩm Cảnh Nhiên đâu mất, mắt nhắm mắt mở sờ soạn hết nửa buổi quả thật không có ai. Lâm Thu Đồng bật dậy mãnh liệt, rèm cửa sổ đóng kín nên trong phòng khá mờ tối, Lâm Thu Đồng dụi dụi mắt, kêu lên.


"Thẩm Cảnh Nhiên!"


Vừa mở mắt không thấy người kia, bỗng như người mất đi toàn bộ thế giới, cô đơn trống trãi bao phủ toàn thân.


"Thẩm Cảnh Nhiên!"


Cửa bị đẩy ra, Thẩm Cảnh Nhiên tỳ người lên cửa, bất đắc dĩ giương khóe môi.


"Sáng ra la lớn cái gì vậy?"


Lâm Thu Đồng không để ý bản thân chỉ mặc độc mỗi cái quần chip với áo lót, xuống giường chạy lại nhào tới ôm Thẩm Cảnh Nhiên, nhắm mắt vuốt ve tấm lưng Thẩm Cảnh Nhiên, dùng sức cọ cọ cái đầu, ai oán nói.


"Em tưởng chị không cần em nữa."


Thẩm Cảnh Nhiên yên lặng đóng cửa lại, cũng ôm lại Lâm Thu Đồng, xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói.


"Mới sáng sớm đã làm nũng."


Lâm Thu Đồng càng hăng hái cọ cọ, Thẩm Cảnh Nhiên tốt tính để mặc cô, cho đến khi Triệu tỷ kêu bữa sáng đã xong, Thẩm Cảnh Nhiên mới đẩy Lâm Thu Đồng, cô mới mặc quần áo chỉnh tề quyến luyến không thôi bước ra phòng khách.


Triệu tỷ cơ bản chỉ hoạt động trong phạm vi nhà bếp, lúc này đã xuống lại bếp, Lâm Thu Đồng được voi đòi tiên, dứt khoát ngồi cạnh Thẩm Cảnh Nhiên, cơm cũng không ăn, chỉ ngồi cười ngây ngốc nhìn Thẩm Cảnh Nhiên. Thẩm Cảnh Nhiên bị bộ dạng cười ngốc nghếch kia chọc cho buồn cười, giơ ngón trỏ lên gõ nhẹ đầu Lâm Thu Đồng, sẵng giọng.


"Không ăn đi, cười cái gì?"


Lâm Thu Đồng cười càng sâu sắc, nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng có thể đi làm quảng cáo.


"Ngắm chị, có thể thế cơm."


"Ngắm chị no bụng được à?"


"Ừm ừm, tú sắc khả xan!" (Sắc đẹp thay cơm)


"Cái miệng ngọt xớt."


Thẩm Cảnh Nhiên cười lên nhéo tai Lâm Thu Đồng.


"Mau ăn."


Bữa sáng phá lệ ấm áp, lúc Triệu tỷ từ bếp đi lên, Lâm Thu Đồng đang ngân nga tiểu khúc, Triệu tỷ cười nói.


"Tâm trạng đại tiểu thư vui vẻ nhỉ."


"Dạ phải, Triệu tỷ, cảm ơn bữa sáng rất ngon của dì, con đi làm."


Lâm Thu Đồng như con nít gãi gãi đầu, vẫy tay rời đi, Thẩm Cảnh Nhiên chỉ xuống lầu sớm hơn cô một chút, nhưng cô đã không nỡ để phu nhân đợi lâu. Triệu tỷ nhìn theo bóng lưng Lâm Thu Đồng, cũng cười theo, lần đầu tiên cảm thấy, đại tiểu thư có bộ dạng của đứa nhỏ, cười lên như ánh ban mai vậy.


Vẫn chưa hết một ngày, nhưng Quan Tư Thành cảm thấy Thẩm Cảnh Nhiên sẽ không trả lời, hắn biết, người phụ nữ này đã không còn là cô bé năm nào, từ ngữ đã không dọa được cô, dù là những từ cực gắt. Đã vậy, hắn cũng không khách khí, đương nhiên, cũng sẽ không quá ác liệt ngay lúc này, mọi việc, cứ từ từ, mới có ý nghĩa. Nếu Thẩm Cảnh Nhiên giữa chừng biết sai sửa đổi, Quan Tư Thành cảm thấy hắn sẽ độ lượng cân nhắc buông tha cho cô, tùy vào thái độ của chính cô thôi.


Weibo vừa lên chủ đề, liền chiếm ngôi tin tức sốt dẻo, cuối tuần đã có một chủ đề lớn, vậy thì, sang thứ hai, chúng ta cũng sẽ gặp lại vị tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Trí nhỉ! Tổng giám đốc Thẩm Cảnh Nhiên nữ tổng giám đốc quý khí mỹ danh nổi tiếng, để xem bộ mặt thật của cô ta có thật sự đẹp như vậy?


Blogger # là Đại V*, giáo chủ có thâm niên trong ngành giải trí: chuyên đi chứng thực danh tiếng. Rất hiển nhiên, blogger này nói lên rất nhiều điều đáng sợ về những Đại V khác được ái mộ, hơn triệu người hâm mộ đang đợi những đề tài lột tả sâu sắc của hắn. Blogger chuyên tìm kiếm những mặt u ám, những mặt trái, con người càng muốn chôn giấu, hắn sẽ càng moi ra, lần nào bắt đầu cũng đều rất nhỏ nhặt, đến khi bài đào sâu được tung lên đều là những sự thật dọa người.


(*Đại V: Chỉ những tài khoản weibo được chứng minh thân phận thật, nổi tiếng, nắm giữ một lượng fan nhất định, thường 500k fan trở lên. Những người này có sức ảnh hưởng khá lớn, ví dụ minh tinh, danh nhân, học giả - bê nguyên xi chú giải của MomoMiruku07, chưa có xin phép gì đâu, chủ nhân có thấy cho xin lỗi *cúi đầu*)


Khang Mạc nhìn thấy trên weibo bài viết tuy chưa chứa nội dung thực nhưng đã chiếm hơn trăm triệu lượt chú ý, lúc cô báo cáo chuyện này, giọng giống như đang trần thuật ý kiến không mấy quan trọng, Thẩm Cảnh Nhiên vùi đầu, đôi lông mày nhướng lên, trước kia sao cô không chú ý thấy cái này nhỉ? Có lẽ khi đã nghi ngờ, nhìn thấy gì cũng sẽ sinh nghi. Thẩm Cảnh Nhiên cho Khang Mạc ra ngoài, xem lịch, hôm nay là thứ sáu. Chưa tới giờ nghỉ trưa, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên đã nhận được cuộc gọi của Lâm Thu Đồng, đứa nhỏ trong máy rất kích động.


"Thẩm Cảnh Nhiên, em vừa phát hiện ra chị siêu cấp đáng yêu luôn!"


Tâm trạng hơi xuống thấp của Thẩm Cảnh Nhiên vừa nghe thấy âm thanh tràn đầy sức sống cũng nâng lên được chút, cười nói.


"Lại nói chuyện không đầu không đuôi rồi."


Không biết bắt đầu từ đâu, nhưng mỗi lần nghe thấy giọng Lâm Thu Đồng, khóe môi cô luôn bất giác nhất định giơ lên, như thể, Lâm Thu Đồng gọi điện cho cô luôn sẽ tung tăng vui vẻ vậy.


"Thẩm Cảnh Nhiên, giờ nghỉ trưa chị tới ngã tư đường xx với xx nhé, em mời chị ăn cơm ở một nơi siêu cấp vô địch đáng yêu."


Lâm Thu Đồng vui vẻ nói.


"Nhất định phải tới đó."


Sau đó dùng tốc độ ánh sáng cúp máy, rất sợ Thẩm Cảnh Nhiên sẽ nói tiếng không. Thẩm Cảnh Nhiên nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ, nghĩ chắc Lâm Thu Đồng đã ở đó, nếu cô không tới, nhất định Lâm Thu Đồng sẽ chờ mãi với cái bụng đói. Luôn cuồng công việc như Thẩm Cảnh Nhiên hôm nay lại nghỉ trưa sớm, Khang Mạc cầm hồ sơ tới xin chữ ký, phát hiện phòng tổng giám đốc đã khóa.


Tới nơi Lâm Thu Đồng chỉ, Thẩm Cảnh Nhiên vừa vào cửa, một cảm giác kinh ngạc tấn công tới mãnh liệt, đáng yêu thật! Bất luận là phối màu, hay kết cấu, cả những vật phẩm được trưng bày đều cùng gửi tới một thông điệp: Hãy nhìn xem, chúng tôi đáng yêu đến nhường nào. Lâm Thu Đồng đứng trước cái kệ sách màu hồng ngoắc ngoắc tay, Thẩm Cảnh Nhiên tới bên cạnh, mới hiểu khái niệm "đáng yêu" Lâm Thu Đồng nới tới. Trên giá ngoại trừ sách, còn có rất nhiều những con búp bê sứ mini, con nào cũng đặc sắc, vô cùng đáng yêu, Lâm Thu Đồng yêu thích một con trong số đó vô cùng, miệng liên tục nhắc.


"AAA! Đáng yêu quá, Thẩm Cảnh Nhiên, chị xem chị xem, giống chị ghê chưa, nhất định là dựa theo chị mà làm, chị xem cái miệng nhỏ nhắn của nó, muốn hun quá à!"


Thẩm Cảnh Nhiên lắng nghe rất lý thú, đến khúc cuối muốn hun là cái quỷ gì. Lâm Thu Đồng khen ngợi không ngớt, Thẩm Cảnh Nhiên nhân lúc cô bé phát si phát cuồng với con búp bê sứ đi hỏi phục vụ.


"Món đồ chơi bên kia có thể bán chúng không?"


"Thật xin lỗi, đó là vật phẩm cá nhân của lão bản, không thể bán."


Phục vụ mỉm cười xin lỗi, Thẩm Cảnh Nhiên quay đầu, thấy Lâm Thu Đồng vẫn còn chơi với búp bê thỉnh thoảng lại ngưng thần, khác xa dáng vẻ cười đùa vừa rồi, giờ phút này ánh mắt chăm chú của Lâm Thu Đồng phảng phất như đang nhìn món trân bảo vậy, Thẩm Cảnh Nhiên xoay người nói.


"Tôi có thể gặp lão bản không?"


Mất phút sau, Thẩm Cảnh Nhiên lại xuất hiện, di động reo lên, Lâm Thu Đồng nhìn quanh rốt cuộc thấy cô. Lâm Thu Đồng vội tới, rất áy náy nói.


"Xin lỗi nhé, em mãi xem con búp bê, chị không còn đứng sau lưng em cũng không biết."


"Thích món đó đến vậy?"


Thẩm Cảnh Nhiên cười hỏi. Lâm Thu Đồng chu chu cái môi, thẳng thắng nói.


"Dạ, vì nó giống chị mà."


Sau đó bày ra bộ dạng thất bại.


"Em muốn mua, nhưng bọn họ nói không bán. Em dùng rất nhiều cách, cũng không được. Thật muốn mua chị về lắm."


***
Hôm qua mình nghỉ ngơi một ngày, hôm nay chiến đấu tiếp. Giờ này không biết có ai mò vô đọc nữa không? Up xong thấy đói rồi, mình đi làm gói mì trứng đây, bai nhé, chúc đọc vui~

Bình Luận (0)
Comment