Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 44

Thấy Cao Vấn trở về, Cao Hành vội vàng đứng lên hỏi, “Đại ca, thế nào?”

Cao Vấn lắc đầu.

“Rốt cục Tam gia này có chuyện gì, còn chưa cho A Tài về, để công chúa chờ tới khi nào….” Cao Hành bất mãn nói. “Nếu không, chúng ta trực tiếp nói cho công chúa, A Tài ở quý phủ của Tam gia?”

“Tam gia đã nói, nói chỗ nào cũng không thể nói ở tại quý phủ của hắn.” Cao Chí bất đắc dĩ nói, nếu như có thể, hắn chắc chắn là người đầu tiên báo tin.

“Vậy làm sao bây giờ….” Cao Hành đã chịu đủ nữ nhân kia.

Chắc chăn mọi người đều hiếu kỳ về sự xuất hiện của công chúa, xin nghe ta từ từ nói.

Lần này A Tài phá đại án, lập công lớn, Hoàng thượng thưởng ban thưởng cho hắn rất nhiều, còn phong hắn là Thiên triều đệ nhất thông minh. Chuyện nghiệm thi phá án của hắn được truyền bên ngoài rất thần kỳ, có người nói, chỉ liếc nhìn thi thể, hắn đã biết người này chết như thế nào, chết khi nào. Lại liếc một cái, hắn có thể đoán ra tám chín phần hung thủ gây án như thế nào, liếc cái nữa, hắn biết hung thủ là ai.

Lời đồn đãi về hắn rất thần kỳ, mà không phải sự thật về hắn. Cho nên trưởng công chúa thông minh phóng khoáng của thiên triều nghe xong lời đồn đãi này, lập tức muốn đọ sức, nếu như A Tài có thể thắng nàng, nàng nguyện gả cho hắn. Nhưng nếu như hắn bại dưới tay nàng, A Tài chỉ có hư danh, lừa gạt thế nhân.

Cho nên, nếu nói Triển Cảnh Nham muốn lưu A Tài trong phủ là vì tư tâm, thì sau khi nghe “Hào ngôn” của trưởng công chúa,về công hay tư đều quyết định bắt hắn tiếp tục ở lại phủ.

Chỉ khổ cho một nhà Cao gia phải đối mặt với trưởng công chúa bốc đồng này.

“Vậy làm sao bây giờ?” Cao Hành bực bội muốn vò tóc.

“Nói rõ không được, chúng ta sẽ ám chỉ… ” Cao Vấn tính toán, nếu tiếp tục như vậy, sẽ không được sống an ổn.

———————————–

“Công chúa, thật sự A Tài không ở quý phủ.” Thiếp thân thị nữ của công chúa Tiểu Bích đem tin tức mới tìm hiểu được truyền đạt cho chủ tử.

“Không ở đây? Ta đến đây nhiều ngày như vậy, hôm nay ngươi mới tra được người không ở đây?” Triển Kiều Mỹ miễn cưỡng nằm trên võng của A Tài, liếc Tiểu Bích.

“Nô tỳ biết sai.” Tiểu Bích thấy công chúa thay đổi sắc mắt, vội vàng cúi đầu nhận sai.

“Theo ta lâu như vậy, không thấy đầu óc ngươi tiến bộ chút nào.” Triển Kiều Mỹ ngồi dậy, “Ngươi nghĩ rằng ta thực sự canh giữ ở đây mỗi ngày sao, ta là chờ bọn họ đến nói cho ta biết nơi ở của người nọ.”

“A, công chúa quả nhiên thông minh.” Lúc này Tiểu Bích mới kịp phản ứng, vội vàng nói, “Có muốn cho bọn họ một chút áp lực hay không?”

“Không cần, ta nghĩ, giằng co vài ngày như vậy, bọn họ đã chịu đủ.” Triển Kiều Mỹ đắc ý nói, nàng muốn nhìn đám người kia có thể kiên trì bao lâu.

“Công chúa, bọn họ đến đây.” Tiểu Bích nhìn cánh cửa, vừa thấy Cao Hành lặng lẽ ngó đầu vào.

Triển Kiều Mỹ dùng khóe mắt nhìn sang, mỉm cười, lại thảnh thơi nằm xuống.

“Tam ca, ngươi đi… ” Cao Hành đẩy Cao Chí.

Cao Chí ngửa đầu nhìn trời, tỏ vẻ đang ngẫm nghĩ. Hắn quay đầu lại, nhìn về phía đại ca, chỉ thấy Cao Vấn nhìn chằm chằm vào hốc tường như ở đó đột nhiên xuất hiện cái gì đáng tìm tòi. Cao Hành cắn răng, hảo, hắn đi.

Đi vào tiểu viện quen thuộc, Cao Hành nhịn không được hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào nữ nhân đang nằm kia.

“Công…. ” Cao Hành vừa muốn hành lễ.

“Suỵt… ” Tiểu Bích nhíu mày, hướng Cao Hành bảo im lặng, nhỏ giọng trách cứ, “Không thấy công chúa đang nghỉ ngơi sao?”

Cao Hành kéo khóe miệng, thanh âm của hắn đâu có lớn bằng tiếng ‘suỵt’ của nàng, bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng một bên chờ công chúa tỉnh.

“Tiểu Bích a, ta nóng…. ” Triển Kiều Mỹ từ từ nhắm hai mắt, oán giận.

“Vâng.” Tiểu Bích cầm lấy quạt hương bồ trên bàn, đứng một bên quạt mát.

Nửa nén hương sau, “Tiểu Bích a, ta khát… ” Triển Kiều Mỹ lại nói.

“Vâng.” Tiểu Bích đưa quạt hương bồ trong tay cho Cao Hành, Cao Hành không hiểu nhìn cây quạt lại nhìn Tiểu Bích.

“Nhìn cái gì vậy, quạt cho công chúa, ta đi pha trà.” Nói xong, đi vào nhà bếp.

Cao Hành thoáng cái trở thành kẻ hầu hạ, chung quanh nhiều thị nữ như vậy, sao lại bắt hắn quạt, nhất định là cố tình.

“Gió quá nhỏ.” Công chúa không kiên nhẫn nói.

Cao Hành nhìn công chúa đang nhắm chặt hai mắt, bất đắc dĩ nhìn lên nóc nhà, tăng lực đạo trong tay.

“Ngươi quạt thế nào vậy? Gió lớn thổi rối cả tóc của ta. Công chúa ngồi dậy nhìn Cao Hành, trách cứ, “Ngươi là nô tài nơi nào, sao lạ mặt như thế, Tiểu Bích đâu?”

“Bẩm công chúa, ta không phải nô tài, tại hạ là bộ đầu trong nha môn.” Cao Hành nhẫn nhịn, nếu không xem nàng là công chúa, hắn sẽ không chịu đựng.

“Bộ đầu của nha môn? A…. Ta còn ở Cao phủ, ta mới ngủ một giấc đã có chút mơ hồ, A Tài trở lại rồi sao?” Công chúa ra vẻ ngạc nhiên, nói.

“Không phải, ta chỉ muốn đến xem công chúa cần gì hay không? Tránh có gì đó không chu toàn.” Cao Hành dùng lí do thoái thác mà đại ca của hắn đã dạy.

“A… ” Công chúa khẽ đảo mắt, đứng dậy, đưa lưng về phía Cao Hành, “Tiếp đãi không chu toàn? Đó là chắc chắn, đến nhà của ngươi tìm người mà thôi, mấy ngày nay vẫn chưa gặp.”

“Thỉnh công chúa thứ tội, lúc bắt phạm nhân, A Tài bị trọng thương được Tam gia cứu đi, Tam gia đưa người đi đâu, chúng ta cũng không rõ.” Cao Hành sợ hãi nói.

“Tam thúc?” Công chúa quay sang nhìn Cao Hành, “Đã đượcTam thúc mang đi vì sao không nói sớm cho ta biết, để ta đợi lâu như vậy?” Muốn dùng Tam thúc áp chế nàng, hừ….

“Ca ca của ta cũng vừa nhận được tin tức, không cố ý giấu diếm công chúa.” Cao Hành cúi đầu nói.

“Được rồi, đã như vậy, ta sẽ đến chỗ Tam thúc nhìn xem.”

“Thỉnh công chúa minh giám.” Trong lòng Cao Hành nhẹ nhàng thở ra, rốt cục có thể đuổi người đi.

Đương nhiên sẽ đi xem xét. Nhìn bóng lưng Cao Hành rời đi, công chúa nghĩ thầm.

————————————

“Uống dược.” Triển Cảnh Nham bưng một chén đen sì còn bốc khói trắng, tản mát hương vị đáng sợ nào đó.

Lông mày A Tài nhăn thành hai tòa núi, hắn vô cùng hoài niệm những viên con nhộng kia, hắn phản xạ có điều kiện, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Triển Cảnh Nham nhìn hắn vùi đầu vào gối, biết hắn lại tìm cách tránh uống dược.

“Ta biết rõ ngươi tỉnh.” Triển Cảnh Nham nói thẳng ra mánh khóe của hắn.

A Tài cố gắng dùng ngôn ngữ tứ chi biểu đạt hắn thật sự đang ngủ.

“Thật sự đang ngủ?” Triển Cảnh Nham ngồi ở bên giường nhìn hắn.

Trong nội tâm hắn vô cùng thành khẩn gật đầu, hắn thật sự đang ngủ. Kỳ thật hắn cảm giác mình không có gì đáng ngại, chỉ cần thời gian tĩnh dưỡng mà thôi, căn bản không cần uống thứ dược như khổ qua kia. Hắn hoài nghi Âu Dương Húc cố ý hãm hại hắn, chỉ không nhớ được là ai thôi mà, lòng dạ hẹp hòi.

“Hô.” Một cổ nhiệt khí thổi qua tai hắn, di? Hệ thống lò sưởi từ nơi nào đến, không đúng, có hương vị của người…..

“Tai của ngươi đỏ.” Thanh âm vang lên bên tai, rõ ràng mà gợi cảm, sau đó lại cảm thấy hơi thở rời xa.

“Hôm nay là chén dược cuối cùng, nếu không uống, ngày mai lại bắt đầu uống chín thang một lần nữa, mỗi ngày ba chén.” Triển Cảnh Nham vừa dứt lời, A Tài kịp thời “Tỉnh lại”.

“Thật sự là chén cuối cùng?” Hắn cần một lời cam đoan, đối phương gật đầu, A Tài thấy chết không sờn nắm cái mũi đem trọn chén dược uống xuống.

Nhận lấy chén không, Triển Cảnh Nham đưa một khối mứt, không thể ngờ được hắn lại sợ uống dược như thế.

“Sau này hỏi Âu Dương Húc một chút, hắn có phải ngự y hay không? Chẳng lẽ không thể đem chén dược tạo thành dược hoàn được sao?” A Tài há miệng nhai hết mứt, đề nghị.

“Ta sẽ giúp ngươi chuyển đạt.” Triển Cảnh Nham cười nói.

“Còn có, vết thương trên lưng của ta đã khá, lại có băng gạc, cũng cho ta một bộ y phục để mặc chứ?” Mỗi ngày chỉ lộ cánh tay, không thoải mái.

“Trong phòng ấm áp, mặc y phục sợ ngươi đổ mồ hôi, khiến miệng vết thương bị ướt, không tốt.” Triển Cảnh Nham sẽ không buông tha phúc lợi được tự mình bưng trà dâng nước mớm thuốc uy cơm mỗi ngày.

“Có thể, nhưng ta không cảm thấy nóng…. ” Tuy có lý, nhưng… Hai người cứ sống chung một phòng như vậy, hắn sợ xảy ra vấn đề.

“Đó là bởi vì ngươi không mặc, mới không cảm thấy nóng, mặc sẽ cảm thấy nóng lên.” Triển Cảnh Nham tiếp tục quỷ biện.

“Ta chỉ sợ ngươi càng ngày càng nóng.” A Tài nhỏ giọng nói thầm.

“Cái gì?” Triển Cảnh Nham không nghe rõ.

“Không có, không có gì.” Y không phải ngốc tử, như thế nào…. Như thế nào không hiểu hắn.

“Này? Ở chỗ của các ngươi có….. ” A Tài đỏ mặt nói, mấy chữ cuối cùng cơ hồ ngậm tại miệng.

“Cái gì?” Triển Cảnh Nham đến gần hỏi.

“Ta là nói, ở chỗ của các ngươi có….. ” Thanh âm nhỏ dần theo từng chữ, lời mấu chốt vẫn ở trong miệng.

“Có cái gì?” Triển Cảnh Nham lại đến gần.

A Tài nhìn khuôn mặt gần sát, nhịn không được khẽ nghiêng về phía trước, hôn lên mặt đối phương. Triển Cảnh Nham kinh ngạc quay đầu, chóp mũi của hai người cách nhau không đến 2 cm. Xu hướng trong sáng đã biến thành ám muội, bọn họ thấy được đáp án trong mắt đối phương. Hai người nhìn nhau, đột nhiên cùng cười. Triển Cảnh Nham ngồi thẳng thân, “Ngươi xác định chứ?”

Mặc dù A Tài cảm thấy có chút xấu hổ, là y sao? Là y. Hắn bỗng nhiên hiểu được hết thảy, lúc hắn khó khăn, y bên cạnh; Hắn phiền não, y bên cạnh; Hắn tùy hứng cười, y đã ở; Khi hắn rơi vào nguy hiểm, y xuất hiện. Nhàn nhạt, như không tồn tại, nhưng luôn luôn tồn tại. Ở chung không lâu, không đủ hiểu nhau thì sao, nếu là nhận định, mọi lý do đều không phải lý do, không có nguyên nhân chính là nguyên nhân, đáp án trong lòng còn hơn hết thảy, không lảng tránh nhìn thẳng vào y, nở nụ cười xa lạ mà câu nhân, “Ngươi xác định?”

Trả lời hắn chính là bị đối phương ôm vào lòng, “Ta sẽ nhượng ngươi biết ta có bao nhiêu xác định.”

Ngay sau đó, đôi môi bị hôn bá đạo, có một chút vội vàng, kiên quyết, nhận định…..

“Chất nữ của ngươi đến đây….. ” Âu Dương Húc không thèm gõ cửa, trực tiếp xông vào.

Triển Cảnh Nham đem chăn trùm lên đỉnh đầu A Tài, không chừa một chỗ hở.

Gầm nhẹ, “Ngươi cho rằng, đây là Thái y viện.”

“Ngạch…. ” Lúc Âu Dương Húc lấy lại tinh thần, đi qua bình phong vào nội thất, thấy Triển Cảnh Nham ngồi bên giường với một bọc chăn, hắn chỉ hảo tâm tới báo tin mà thôi….

“Ta, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, điêu ngoa công chúa đến. Đừng có phát hỏa lớn như thế…” Câu nói sau cùng bao hàm ủy khuất.

Triển Cảnh Nham hít sâu, cưỡng chế dục vọng, nói, “Ta biết rồi, ngươi ra ngoài trước, ta lập tức tới.”

Đợi Âu Dương Húc rời đi, Triển Cảnh Nham kéo chăn xuống, lại bị người trong chăn giữ lấy, “Lát nữa ta trở về.”

Chăn giật giật. Không cần nhìn, y cũng đoán được người trong chăn đỏ mặt.

Triển Cảnh Nham nhẹ nhàng nói, “Đừng buồn bực, không tốt.” Nói xong, đứng dậy rời đi.

Thẳng đến khi bốn phía im ắng, A Tài mới lộ ra nửa cái đầu, mở to mắt nhìn cửa phòng.

Nghĩ thầm, hẳn là không bị nhìn thấy….
Bình Luận (0)
Comment