Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 60

“Hung thủ một kiếm đâm trúng Đại hoàng tử, mà Đại hoàng tử bị châm vào ma huyệt, không thể chống cự. Có lẽ hung thủ sợ người khác thấy được, nên kéo Đại hoàng tử vào trong phòng, kéo đến đây, sau đó mặc hắn ngã xuống, trơ mắt nhìn Đại hoàng tử đổ máu mà chết……” A Tài nói.

Cao Hành quỳ rạp trên mặt đất, ngẫm nghĩ, hỏi, “Vì sao hung thủ không đâm một kiếm rồi rời đi, Đại hoàng tử không thể nhúc nhích, hẳn chắc chắn sẽ chết. Hung thủ cần gì bất chấp nguy hiểm đợi ở đây?”

“Chúng ta không tìm được kim châm, cái này nói rõ, hung thủ đợi Đại hoàng tử chết mới rút châm ra, rồi mang đi.” Cao Vấn trả lời vấn đề của hắn.

“A……” Cao Hành nằm xuống, tiếp tục ‘Trạng thái cứng đơ’.

“Vấn đề mấu chốt là, hung thủ ra ngoài thế nào?” Cao Vấn nhíu chặt mi tâm, “Ra khỏi gian phòng chỉ có thể theo cửa chính hoặc cửa sổ, nhưng vấn đề là cửa sổ được khóa kín bên trong……”

“Cho nên mấu chốt chắc chắn vẫn còn trên cửa sổ!” A Tài không tin một người sống có thể hư không tiêu thất.

“Ngày đó ngươi đã kiểm tra rồi mà?” Cao Hành bò dậy, phủi phủi y phục.

“Đúng vậy, ngày đó ta đã kiểm tra ……” A Tài gãi gãi đầu, đầu tiên là cửa sổ, tiếp theo là cột nhà, cuối cùng là…… Nhìn cánh cửa nằm trên mặt đất, hắn đã kiểm tra…… Hết?

A Tài nhìn từ trên xuống dưới cánh cửa bị hắn phá hỏng, di! Hắn lại nhìn khung cửa…… Thì ra là thế……

“Có phát hiện sao?” Nụ cười này Cao Hành quá quen thuộc, cảm giác như hoa hướng dương nở vào sáng sớm, rực rỡ.

“Ân, ta biết rõ hung thủ ra ngoài thế nào.” Mắt A Tài lóe lên.

“Ra ngoài thế nào?” Cao Vấn và Cao Hành cùng hỏi.

Nhưng A Tài đang lâm vào suy nghĩ, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, không để ý đến, “Tại sao là như vậy ……”

“Hung thủ là ai?” Cao Hành lại hỏi, kéo A Tài.

“A? Ngạch, vẫn chưa thể xác định.” Dùng phương pháp này để thoát khỏi phòng, hai người kia cũng có thể làm, nhưng tại sao phải giết Phong Vĩ?

Nhìn bộ dáng trầm tư của A Tài, Cao Hành rất tự giác không quấy rầy hắn, chỉ cúi đầu nhìn cửa, nhưng hắn không nhìn ra cánh cửa nát này có gì đặc biệt.

“A!” A Tài đột nhiên hô.

“Ngươi biết hung thủ là ai?” Cao Hành vội hỏi.

A Tài quay sang nhìn hắn, mặt mang ba phần ngượng ngùng, ba phần giật mình, lại thêm ba phần đương nhiên, nói, “Ta đói bụng, nên ăn cơm.” Nói xong, ra khỏi hiện trường án mạng, lưu lại hai người sững sờ mặt đầy hắc tuyến.

“Sao ngươi không khi nào bỏ lỡ bữa ăn?” Cao Hành vừa đi vừa khinh bỉ nói, “Ngày mai phải giao ra hung thủ, ngươi còn có lòng dạ ăn cơm.”

“Cái này gọi là ‘Không có đao thì không đốn được củi’, ta nghĩ không thông, là vì ta đã quên ăn cơm, không ăn no bụng ta nào có khí lực nghĩ án tử.” A Tài thấy cái này không có gì sai, hoàng đến có đứng trước mặt cũng phải ăn cơm.

“…… Ta nói không lại ngươi.” Hắn vẫn nên tiết kiệm nước miếng a, người này muốn ăn cơm thì cùng ăn, ăn xong rồi tiếp tục.

“Đây là hậu hoa viên?” A Tài hỏi, hóa ra rời khỏi dịch quán sẽ đi qua nơi này, di? Không đúng, “Sao lúc nãy chúng ta không đi qua nơi này?”

“Sao không đi qua, vừa rồi đi phía bên kia hòn non bộ, bây giờ đi bên này.” Chính giữa có một hòn non bộ, thế mà cũng không nhận ra.

Lúc này A Tài mới chú ý tới, hóa ra chính giữa hoa viên có hòn non bộ cao gần hai thước, hai đầu có hai khối cực lớn như cổng vòm để xuyên qua. Bên này của hòn non bộ có hoa cỏ, bên kia không có cái gì. Cho nên A Tài mới cho rằng bên này là hậu hoa viên. Trước đó hắn chỉ đi bên kia, đây là lần đầu tiên hắn đi bên này.

Đi tới đầu, “Sao có hai đường rẽ?” A Tài lại hỏi.

“Đường kia tới tiểu viện của nhị hoàng tử và Ngô đại nhân, đường này ra khỏi dịch quán.” Cao Hành đi theo phương hướng ra khỏi dịch quán, sau đó chỉ vào một con đường khác, “Ngươi xem, đây chính là đường lúc nãy chúng ta đi đến tiểu viện của Đại hoàng tử.” Tiếp đó lại chỉ một cổng vòm khác, “Nơi đó đi đến tiểu viện của thái tử điện hạ.”

Hóa ra…… Hắn vẫn luôn cho rằng con đường này chỉ có thể đi đến tiểu viện của nhị hoàng tử và Ngô đại nhân, không ngờ cũng có thể đi đến tiểu viện của Đại hoàng tử.

A Tài đứng ở cổng vòm hướng đến tiểu viện của nhị hoàng tử và Ngô đại nhân, quay đầu lại nhìn thoáng qua hòn non bộ. Hóa ra……

Nhưng, nói đi nói lại, sao hậu hoa viên lại đặt hòn non bộ lớn như vậy! Thật lãng phí không gian.

————————————————————-

Bên này vội vàng phá án, bên kia vội vàng trấn an. Từ dịch quán trở về, Triển Kiều Mỹ không ngừng khóc lóc, ngồi trong đại sảnh của Triển Cảnh Nham.

“Ô ô…… Ta không quay về…… Không quay về……” Triển Kiều Mỹ lặp đi lặp lại những lời này.

“Công chúa, Hoàng thượng rất lo lắng cho người, người không về cung, nô tài trở về phải nói thế nào a.” Một canh giờ trước Lâm công công phụng chỉ đến phủ Tam vương gia đón công chúa hồi cung, nhưng công chúa chết sống không muốn đi, đúng là làm khó một nô tài như hắn.

“Ta không quay về, ô ô…… Tam thúc, ta không quay về.” Triển Kiều Mỹ ôm lấy cánh tay Triển Cảnh Nham.

“Hoàng thượng lo lắng cho ngươi, ngươi một mình ra cung hai ngày không trở về, hiện tại triệu ngươi trở về, nếu ngươi không quay lại, Hoàng thượng giận dữ, cấm ngươi ra cung, lại phạt bế quan, càng không đáng, đúng không?” Triển Cảnh Nham khuyên bảo.

“Nhưng, ta náo loạn chuyện lớn như vậy, trở về bọn họ đều chê cười ta……” Hơn nữa nàng thiếu chút nữa chọc giận sứ thần Triệu quốc, nếu không phải nàng ý thức được điểm ấy mà nói xin lỗi, không chừng ngày mai hai nước sẽ khai chiến……

“Ngươi là công chúa Thiên triều, ai dám chê cười ngươi, nói cho Tam thúc, Tam thúc giúp ngươi xử lý bọn họ.” Triển Cảnh Nham cảm giác mình làm trưởng bối có chút thiếu uy nghiêm.

Triển Kiều Mỹ nghĩ nghĩ, lại nhìn biểu tình nghiêm túc của Tam thúc, “…… Hảo, nhưng, cái kia……”

Nhìn bộ dáng nũng nịu của Triển Kiều Mỹ, Triển Cảnh Nham có dự cảm bất hảo.

Quả nhiên……“ Tam thúc nói với ngỗ tác kia, nếu ngày mai hắn có thể tìm ra hung thủ……, ta gả cho hắn.” Nói xong xoay người rời đi, Lâm công công hành lễ rồi theo sau.

Lưu lại Triển Cảnh Nham mặt mũi đầy hắc tuyến……

“Ha ha ha ha……” Một mực núp phía sau, Âu Dương Húc thấy người đi xa, liền không khách khí cười, “Không thể tưởng được a không thể tưởng được, điêu ngoa công chúa lại thủ tín như vậy…… Ha ha……”

Triển Cảnh Nham ném cho hắn một ánh mắt lạnh thấy xương, Âu Dương Húc thức thời sờ mũi, che miệng.

Y chỉ nghĩ Triển Kiều Mỹ nói đùa, dù sao công chúa gả cho ngỗ tác…… Đừng nói nàng, ngay cả Hoàng thượng cũng khó chấp nhận. Nhưng y hiểu nàng như vậy, nếu nàng thật sự có quyết định này, một khóc hai nháo ba thắt cổ chỉ là chuyện sớm muộn, đau đầu……

Lúc Triển Cảnh Nham ngây người, Âu Dương Húc lặng lẽ rời khỏi vương phủ.

“…… A Tài, A Tài……” Cao Hành kêu to vài tiếng, hắn mới kịp phản ứng, “A…… Cái gì?”

“Hồn ngươi bay đâu rồi, không ăn cơm sao?” Cao Hành nói.

“A, đúng, ăn cơm, ăn cơm……” Động cơ giết Đại hoàng tử là gì? Trước kia vẫn cảm thấy giết Phong thị vệ không hợp lý, nhưng bây giờ rõ ràng, hắn lại cảm thấy giết Đại hoàng tử càng không hợp lý, nghĩ không thông. Thôi, ăn cơm trước.

“A Tài……”

“Khụ khụ khụ……” Hắn bị người vỗ mạnh một cái sau lưng, cơm vừa ăn vào miệng nghẹn ở cổ họng, A Tài quay sang liền thấy vẻ mặt đầy ý cười của Âu Dương Húc, chỉ tay vào hắn……

Âu Dương Húc một phát bắt được, “Không cố ý, ta tới nói cho ngươi biết một tin tức tốt.”

A Tài dùng sức rút ngón tay về, ho xong, không cảm thấy hứng thú lắm, hỏi, “Tin tức gì tốt?” Nói xong kẹp một cánh gà bỏ vào trong miệng.

“Vì khuyến khích ngươi nhanh chóng phá án, công chúa nói, nếu ngày mai ngươi có thể giao ra hung thủ, nàng sẽ gả cho ngươi……”

“Khụ khụ khụ……”

“A Tài……” Cao Hành và Cao Vấn kinh hô, bị nghẹn cánh gà không tốt.

“Ngạch……” Âu Dương Húc không ngờ hắn phản ứng mạnh như vậy.

“Ngươi xác định đây là vì khuyến khích A Tài nhanh chóng phá án ư? Không phải muốn hại chết hắn?” Cao Vấn liếc mắt nhìn hắn.
Bình Luận (0)
Comment