Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 7

“Không có việc gì.” Cao Chí nói, “Nghe nói đại nhân được triệu hồi kinh sư, ngươi có tính toán gì không?”

Lời của Cao Chí khiến Cao Hành và A Tài đều sững sờ.

“Tam ca, ca nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đại nhân không định mang A Tài trở lại kinh?” Cao Hành không dám tin Ngô đại nhân có thể đối xử với A Tài như thế.

“A Hành…” Cao Chí không nhìn Cao Hành, chỉ cảnh cáo bằng cách gọi tên. Hắn biết rõ chuyện này đối với một thiếu niên mà nói là quá mức tàn nhẫn, nhưng dưới tình huống này, sao đại nhân có thể dẫn A Tài trở lại kinh.

“Ha ha……” A Tài cười có chút cứng ngắc, nửa năm qua, hắn giúp đỡ đại nhân phá nhiều án, biểu hiện không kém a, nhưng nghe lời của Cao Chí, đại nhân hoàn toàn không có ý định mang hắn theo, hắn chỉ là người làm thuê, cho nên dù Huyện lệnh mới đến, hắn cũng không cần phải ở lại nha môn như Tiểu Hổ. Đương nhiên hắn cũng không ham đến kinh thành, kinh thành với hắn mà nói chỉ là một nơi lạ lẫm, không có ý nghĩa gì. Hắn chỉ không hiểu….“Tại sao đại nhân lại được triệu hồi kinh sư?” Dù chiến tích nửa năm qua rất tốt, nhưng cũng không có khả năng đột nhiên được thăng chức đến vị trí thị lang, chắc chắn có nguyên nhân khác….

“Bởi vì đại nhân hướng Hoàng thượng nói ra một cách phá án hiệu quả.” Cao Chí chú ý đến biểu tình của thiếu niên trước mắt, bừng tỉnh, giật mình, mất mác, nhưng không có tức giận. Sao thiếu niên này lại có thể bình thản như thế, không hề có biểu hiện căm tức hay không cam lòng, Cao Chí mơ hồ.

A Tài nhớ tới kiếp trước, hắn luôn giận dữ bởi vì vị thủ trưởng luôn làm rối tung phòng thí nghiệm, rồi lại chiếm thành quả của hắn. Hắn không tức giận vì Ngô Viêm chiếm dụng nguyên tắc suy đoán vô tội, dù sao lý luận này không phải do hắn tìm ra, có thể được mở rộng ở đây, giúp đỡ thêm nhiều người, hắn rất vui vẻ. Hắn chỉ thất vọng vì Ngô đại nhân cũng là loại người như vậy. Việc đã đến nước này, tính toán làm gì, hắn chỉ có thể thông suốt bản thân để không cảm thấy khó chịu.

“Ta còn chưa nghĩ ra, chờ ta ăn đủ mỹ thực của huyện Đạo Hà, có lẽ sẽ đi thăm thú nơi khác.” Như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “A, đúng rồi, đêm nay đại nhân sẽ mở tiệc chiêu đãi chúng ta, ta phải ăn cơm trưa ít một chút để đến tối ăn được nhiều hơn, ta phải mặc quần càng rộng càng tốt.” Bởi vì thói quen, A Tài không bao giờ bỏ ba bữa cơm, người chung quanh cũng đã quen với việc này.

Huynh đệ Cao gia kinh ngạc nhìn bóng lưng A Tài rời đi, Cao Hành không thể tưởng tượng được người này lại rộng rãi đến thế, nếu là mình, không nháo đến trước mặt hoàng đế chắc chắn không bỏ qua, có thể người này….

Cao Chí đã từng nghĩ phản ứng của A Tài sau khi biết chuyện, nhưng tuyệt đối không nghĩ sẽ là dạng này….

Đêm đó, Ngô Viêm mở tiệc chiêu đãi mọi người trong nha môn, sau khi ăn xong, mọi người đều rời đi, chỉ A Tài ở lại.

“Đây là tưởng thưởng thêm cho ngươi, cám ơn ngươi nửa năm qua giúp ta giải quyết nhiều án kiện như vậy.” Ngô Viêm không biết mình còn có thể nói cái gì, ngoại trừ tiền tài là cách đền bù tổn thất, hắn không biết làm thế nào.

“Đa tạ đại nhân khen ngợi.” A Tài không khách khí nhận lấy ngân lượng, giọng nói lễ độ mà xa cách. Hắn đã cho mình bạc thì sao không nhận. “Như vậy không còn chuyện gì, ta về nghỉ ngơi trước.”

Ngô Viêm nhìn hắn một lát, cuối cùng nói, “Được rồi, ngươi lui đi.”

————————————

Ngô đại nhân đã rời đi nửa tháng, A Tài lại quay trở về nghĩa trang, mỗi ngày thảnh thơi ngủ say, ăn cơm tiệm, một ngày ba chén hồn đồn, giống như dùng hết sức lực để ăn.

“Ngươi nói, mỗi ngày đều đi theo ta, không trở lại kinh với ca của ngươi, rốt cuộc muốn làm gì?” Ngày nào đó, A Tài không chịu được cái người mặt so với da trâu còn dày hơn – Cao Hành.

“Theo ngươi học tập a.” Cái này gọi là gần son thì đỏ gần mực thì đen, đi theo vô lại học vô lại. Cao Hành cũng học A Tài, mắc ‘võng’ giữa hai cây trong nghĩa trang phơi nắng, hưởng gió.

“Bây giơ ta không phải là ngỗ tác, hơn nữa ngươi là một bộ khoái, đi theo ta có thể học được cái gì.” A Tài buồn bực, không phải người này rất chán ghét hắn sao, có cơ hội rời đi lại không đi.

“Theo ngươi học cuộc sống tự tại.” Khi hắn nói với Tam ca muốn đi theo bên cạnh A Tài học tập, mặc dù Cao Chí rất kinh ngạc, nhưng không ngăn cản, chỉ nói là không thể quá tùy hứng. Hắn không muốn cùng tên đại nhân dối trá kia trở lại kinh, tránh việc nhịn không được mà mỗi ngày cười nhạo ông ta. Khiến Tam ca không thể tập trung làm việc. Nửa tháng nay, hắn chưa bao giờ thích ý như vậy. Không thể không nói, người này rất biết hưởng thụ cuộc sống, nói cái này gọi là võng gì đó, nằm ở trên, lay tới lay lui, thoải mái cực kỳ.

Đuổi đến nửa tháng cũng không đuổi được người này đi, A Tài từ bỏ, người này muốn đi theo hắn thì cứ theo, dù sao ăn uống không cần hắn bỏ tiền.

“Hôm nay chúng ta dọn dẹp một chút, đi nơi khác dạo chơi a. Hồn đồn kia ta không còn thấy ngon nữa.” A Tài nhắm mắt một lát, đột nhiên ung dung nói.

“Bịch….” Bởi vì phản ứng quá mạnh, không cẩn thận rơi xuống võng, Cao Hành kích động nói, “Thật sao?”

A Tài mở một con mắt, “Không cần kích động như vậy. Ngươi đã đi qua nhiều nơi, ngươi nói ở đâu mỹ thực nhiều a?”

“Hảo, ta mang ngươi đến nơi ăn ngon.” Cao Hành quấn quýt lấy hắn.

“Ân, mọi phí tổn ngươi trả.” Nói xong lại nhắm mắt.

“Vì sao?”

“Bởi vì ta muốn tiết kiệm tiền mua nhà, hoặc là mỗi ngày tiếp tục ăn hồn đồn?” Đây là cách lừa bịp trắng trợn, người này biết rõ hắn không muốn tiếp tục đợi ở huyện Đạo Hà. Cao Hành cắn răng, “Đi.”

A Tài hai mắt nhắm nghiền, mỉm cười.

——————————–

Kinh thành, trong hoàng cung

“Kế hoạch thuận lợi?” Nam nhân vận hoàng bào nhìn đệ đệ của mình.

“Ân.” Đối phương nghiêm túc gật đầu.

“Năm nay có thể ở kinh thành đón năm mới chứ? Ngươi biết thái hậu rất nhớ ngươi, ta van ngươi, đừng để ta bị lão nhân gia nhắc mãi.” Triển Hoành Diệp nhớ lại, năm trước thái hậu hướng hắn khóc lóc kể lể suốt ba canh giờ, hắn thật nhức đầu.

“Gần đây triều đình yên ổn?” Là Tam vương gia của thiên triều, là Ảnh bí mật của hoàng đế, Triển Cảnh Nham chuyển hướng câu chuyện.

“Ân, mọi việc đều ở trong lòng bàn tay.” Biết rõ hắn nói sang chuyện khác, cũng không nhiều lời. “A, đúng rồi, năm nay Huyện lệnh của huyện Đạo Hà nói ra ‘Nguyên tắc suy đoán vô tội’ rất thú vị, ta cùng vài vị đại thần nghiên cứu qua, không tệ, ta đã đưa nó vào pháp lệnh.”

“Huyện Đạo Hà?” Nam hài bị quên lãng hơn nửa năm đột nhiên trở lại trong đầu hắn.

“Ân, ta đã thăng hắn lên chức hình bộ thị lang, không ngờ một huyện nho nhỏ còn có nhân tài như thế.” Nói xong, hoàng đế quay lại chủ đề, “Năm nay ở kinh thành đón năm mới a, đây là thánh chỉ.” Không nói như vậy, chắc chắn người này lại trốn, hắn không muốn một mình đối mặt với thái hậu.

Nói đến hoàng đệ của hắn, từ nhỏ đã ra dáng tiểu đại nhân, luôn xuất sắc nhất trên mọi phương diện trong các huynh đệ, đến lúc mười tuổi thì được Ảnh tiền nhiệm chọn làm người kế nhiệm. Hoàng đệ này đột nhiên trở nên bình thường, cũng rất nhanh bị loại khỏi khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế. Cho đến khi hắn chính thức tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, hắn mới biết được, hóa ra ngoại trừ hoàng đế là người có địa vị cao nhất Thiên triều, thì trong bóng tối còn có một Ảnh đế, cũng hiểu nguyên nhân hoàng đệ đột nhiên trở nên “Bình thường”. Ảnh bài trừ mọi nguy hiểm cho hắn, cũng giám sát công việc của hắn, chỉ cần có gì uy hiếp đến Thiên triều đều loại bỏ, Ảnh là lưỡi dao sắc bén của hắn, lưỡi dao sắc bén vô hình.

“Thần đệ tuân chỉ.” Triển Cảnh Nham biết năm nay mình tránh không khỏi.

Nhìn biểu tình của hoàng đệ có chút rạn nứt, hoàng đế rất hưởng thụ uống một ngụm trà.

————————–

“Tiểu Cao a, ta thật sự là nhìn nhầm ngươi.” Nhìn thấy ngoài cửa thành có đề hai chữ Lâm Dương, trong lòng A Tài thở dài. Nếu hắn không nghe ngóng, thì cũng không biết Lâm Dương chính là kinh thành.

Hai tháng đầy bực dọc, lúc này Cao Hành như được phóng thích, “Ở đâu mỹ thực nhiều nhất, đương nhiên là kinh thành. Yên tâm đi, ngươi có thể ở tại nhà của ta, ăn ở nhà của ta.” Kỳ thật đây cũng là nhiệm vụ Tam ca giao cho hắn trước khi đi, “lừa gạt” A Tài đến kinh thành.

Đã tới thì an tâm ở lại, hắn chỉ có chút hiếu kỳ, vì sao Cao Chí bảo đệ đệ của mình đưa hắn đến kinh thành.
Bình Luận (0)
Comment