Đường Phong Chi Thừa Kiền

Chương 18

( Dịch không chính xác lắm đâu … vì ta mò mãi ko ra oa oa . )

Nhìn Lí Kính cung kính lui ra, Thái Tông đế quay đầu nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ, ngữ khí có chút giống như không để ý mở miệng,“Vô Kỵ, Ngô vương tuy rằng trí tuệ, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, ngươi nên nghiêm khắc chỉ dạy hơn …” Dừng một chút, tựa hồ nhớ tới điều gì, nhíu mày hừ lạnh nói,“Đừng để ý thân phận , nên mắng liền mắng, nên phạt liền phạt! Trẫm cũng không hy vọng thấy Lương vương thứ hai!”

Lời này rất là nghiêm khắc, Trưởng Tôn Vô Kỵ nghiêm nghị xác nhận, Thái Tông đế thần sắc hơi hoãn. Thừa Kiền quay đầu, ngón tay trạc trạc trên bụng Cuồn Cuộn còn đang ngủ vù vù, không có nghe đến, lúc này, Ngụy Chinh tiến lên, mặt không chút thay đổi mở miệng,“Bệ hạ, vi thần cả gan, thỉnh bệ hạ di giá đến Lưỡng Nghi điện, nơi này là tẩm điện của hoàng tử không thích hợp thương thảo quốc sự.”

Ngụy Chinh vừa nói ra lời này, ngón tay Thừa Kiền đặt trước Cuồn Cuộn dừng một chút, Thái Tông đế sắc mặt trầm xuống, Trưởng Tôn Vô Kỵ trên mặt hiện lên một tia dị sắc, lập tức cúi đầu, Lý Tĩnh vẻ mặt đờ đẫn.

Thái Tông đế trầm giọng mở miệng,“Ngụy Chinh! Nếu ngươi muốn nói là chuyện Thọ Bàng tướng, vậy ngươi nghe đây , việc này, ý trẫm đã quyết, không cần tái nghị.”

Ngụy Chinh đang muốn mở miệng, Thái Tông đế phất tay,“Ngươi đến đây là muốn thăm Trung Sơn vương , hiện tại người cũng đã thấy , nếu không có chuyện gì quan trọng liền lui ra đi.”

Ngụy Chinh nhíu mày, muốn mở miệng nói, Lý Tĩnh tiến lên, giành trước mở miệng,“Thần cáo lui.”

Thái Tông đế vẻ mặt bình tĩnh, khẽ gật đầu.

Ngụy Chinh bất đắc dĩ, đành phải cùng Lý Tĩnh, Trưởng Tôn Vô Kỵ, hành lễ lui ra.

Đợi đám người Ngụy Chinh lui ra, Thái Tông đế hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói có chút tức giận,“Ngụy Chinh thật đúng là ngoan cố!”

Thừa Kiền ôm lấy Cuồn Cuộn còn đang ngủ, nhìn vẻ mặt tức giận của Thái Tông đế, trong nháy mắt thầm nghĩ, một mặt ngoan cố của lão sư Ngụy Chinh , phụ hoàng ngài còn chưa được nhìn đến đâu.

Hồi tưởng  đời trước, Ngụy Chinh vài lần phạm ngôn thẳng thắn can gián, trong lòng cũng thật bội phục, dũng khí như vậy, không phải ai cũng có.

***************************

Ngụy Chinh bị Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng Lý Tĩnh một bên lôi một bên kéo đi ra Khởi Huy Điện , vừa ra Khởi Huy Điện , Ngụy Chinh liền khí giận huy khai tay bọn họ,“Các ngươi làm cái gì vậy?!”

Lý Tĩnh cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy được ba chữ bất đắc dĩ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ than nhẹ một tiếng mở miệng nói,“Ngụy đại nhân, ngươi không thấy được sao? Vừa mới rồi Hoàng Thượng đã muốn  sinh khí.”

Lý Tĩnh ở một bên gật đầu nói,“Ngụy đại nhân, ngươi là người thông minh, ngươi hẳn là hiểu được, Hoàng Thượng nếu đem chúng ta từ Lưỡng Nghi điện đến Khởi Huy Điện , liền cho thấy Hoàng Thượng căn bản là không nghĩ tái nghị luận chuyện tướng Bàng Thọ, ngươi cần gì phải như vậy?”

Ngụy Chinh trầm mặc một hồi, xoay người đối Lý Tĩnh cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ chắp tay, thanh âm cứng rắn mở miệng nói,“Hảo ý nhị vị , Ngụy mỗ xin nhận . Nhưng làm thần tử, không thể ngồi nhìn quân thượng phạm sai lầm, nếu Hoàng Thượng không thích nghe hạ thần đối diện nói thẳng, như vậy Ngụy mỗ liền viết tấu thượng trình lên. Nhị vị, như vậy cáo từ.” Dứt lời, Ngụy Chinh liền trực tiếp xoay người, thẳng lưng mà đi nhanh.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng Lý Tĩnh liếc nhau, đều rất là bất đắc dĩ lắc đầu.

**********************

Khởi Huy Điện , Thái Tông đế buồn bực một lát, hơi chút bình tĩnh, quay đầu, thấy Thừa Kiền ôm Cuồn Cuộn, vẻ mặt vô tội nghi hoặc nhìn mình, một đôi mắt thanh tú , hắc bạch phân minh trát nha trát. Không khỏi mềm lòng, bên miệng liền gợi lên ý cười mà chính hắn cũng chưa phát giác ,“Kiền Nhi bị phụ hoàng dọa sao ?”

Thừa Kiền khẽ lắc đầu, trong lòng yên lặng nói nhỏ, đời trước đều bị phụ hoàng ngươi dọa đến quen rồi …

Thân thủ chậm rãi vuốt mái tóc mềm đen của Thừa Kiền, Thái Tông đế trong lòng căm tức không khỏi dần dần tắt, thấp giọng phóng nhu ngữ khí mở miệng,“Kiền Nhi, vì sao nãy cùng Ngô vương nói chuyện?”

Thừa Kiền giương mắt, thấy vẻ mặt Thái Tông đế nhu hòa, đôi mắt như hàn tinh, lại không có nửa điểm hàn ý, mới thấp giọng nói,“Phụ hoàng đều nghe được sao?”

Thái Tông đế gật đầu, Thừa Kiền vẻ mặt còn thật sự “Phụ hoàng không sinh khí nhi thần sao? Nhi thần… Lừa gạt phụ hoàng…” Nói xong lời cuối cùng, Thừa Kiền thanh âm rất thấp, nhớ tới đời trước, hắn đối phụ hoàng mấy lần lừa gạt cùng nói xạo …

Thái Tông đế sửng sốt, lập tức buông tay, nhìn chằm chằm Thừa Kiền, rõ ràng khiếp đảm cùng áy náy,  đôi mắt thanh tú sạch sẽ lại còn cố gắng thật sự nhìn thẳng mình, không khỏi cười, nói không tức giận là giả, hắn hận nhất lừa gạt, nhưng nhìn vẻ mặt Thừa Kiền như vậy, cái gì tức giận cũng không tự giác tiêu tán, bỗng nhiên nhớ tới lần trước ở ngoài điện nghe thấy Quan Âm Tì nói,“Kiền Nhi, ở trong mắt mẫu hậu, mặc kệ ngươi làm cái gì, mẫu hậu đều tin tưởng ngươi.”

Không khỏi thân thủ nắm lấy tay đang bị đan lại của Thừa Kiền, hắn ôn nhu mở miệng,“Phụ hoàng tin tưởng Kiền Nhi, Kiền Nhi làm như vậy nhất định có lý do của mình.”

Thừa Kiền chấn động, lăng lăng nhìn Thái Tông đế, không thể tin được, khó có thể tin, còn có… cảm động khôn kể…

Không khỏi thì thào ra tiếng,“Phụ hoàng…”

*************************

Lí Kính cắn cắn môi , vội vàng mà đi, vẻ mặt có chút bất bình, phía sau Trưởng Tôn Vô Kỵ vội vàng đuổi theo, liên thanh gọi,“Ngô vương điện hạ! Ngô vương điện hạ xin dừng bước!”

Lí Kính có chút kinh ngạc, xoay người nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ đang bước nhanh đến, trên mặt nhanh chóng thay ôn hòa tươi cười, tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn là bị Trưởng Tôn Vô Kỵ phát hiện, Trưởng Tôn Vô Kỵ không khỏi hơi hơi gợi lên khóe miệng, trong lòng thầm nghĩ, Ngô vương điện hạ này cũng coi như thú vị.

Cung kính chắp tay, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhẹ giọng mở miệng,“Điện hạ, chúng ta nói chuyện một chút?”

Lí Kính ngẩng đầu, trong lòng nghi hoặc, Trưởng Tôn Vô Kỵ dù sao cũng không tính là người một nhà, tuy rằng phụ hoàng cho hắn làm lão sư của mình, nhưng Lí Kính trong lòng hiểu được, người ta họ Trưởng Tôn! Mẫu phi tuy rằng chưa bao giờ nói cho hắn, nhưng từ lúc biết mình không có ngoại thích, từ lúc biết lai lịch mẫu phi mình họ Dương, hắn liền mơ hồ hiểu được, mẫu phi vì sao tâm cẩn thận như vậy, lại vì sao hao hết tâm tư tranh đoạt phụ hoàng sủng ái… Vì thế, theo lão sư đến nay, mình cho tới bây giờ đều quy củ, an an phận phân, cố gắng không cho mình làm sai cái gì, để tránh bị nắm trụ nhược điểm.

Nhưng không nghĩ tới, Lí Âm hỗn cầu lại làm cho hắn cùng mẫu phi gặp phải phiền toái lớn như vậy! Mình thay Lí Âm tạ tội, cũng không nghĩ bị Trung Sơn Vương làm cho chật vật như vậy … Phụ hoàng lại ở trước mặt bọn họ lạnh lùng như thế , không thèm nhìn mình… Lí Kính trong lòng thực ủy khuất, thực phẫn nộ.

Mà nay, Trưởng Tôn Vô Kỵ, hắn lại đây làm cái gì?

Nhưng trên mặt, Lí Kính vẫn là ôn ôn cười,“Nếu lão sư không ngại, đằng trước chính là Trí Trúc điện.”

Trưởng Tôn Vô Kỵ cung kính chắp tay, ý bảo Lí Kính đi trước.

Lí Kính khiêm nhượng một chút, liền đi trước.

Trí Trúc điện , Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi ở cạnh Lí Kính, để cung nữ đi lên đưa trà rồi lui ra, Trưởng Tôn Vô Kỵ mới nghiêm nghị mở miệng,“Điện hạ, xin thứ cho vi thần mạo muội, có thể nói cho vi thần biết, vì sao hôm nay điện hạ vì Lương vương điện hạ thỉnh tội?”

Lí Kính không hờn giận nhíu mày, quả nhiên, Trưởng Tôn Vô Kỵ là tới thay Trung Sơn Vương  xuất đầu?!

“Đệ đệ làm sai sự tình, ca ca thay hắn giải thích, có sai sao?” Lí Kính khó nén tức giận, ở Khởi Huy Điện   hắn nhận đầy một bụng ủy khuất chưa phát tiết, nay Trưởng Tôn Vô Kỵ còn đến làm ngột ngạt hay sao ?!

Trưởng Tôn Vô Kỵ tựa hồ không nhìn hắn tức giận, ngữ khí vẫn như cũ rất là bén nhọn.

“ ý tứ điện hạ là, chỉ có ngươi là ca ca của Lương vương điện hạ?! Vẫn là nói, ngươi chỉ có đệ đệ là Lương vương điện hạ?!”

Lí Kính chấn động.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn chằm chằm Lí Kính, ngữ khí vẫn như cũ không khách khí.

“Điện hạ, ngươi không phải chỉ có một đệ đệ là Lương vương! Lương vương cũng không phải chỉ có ngươi là ca ca!”

Lí Kính nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, trong lòng ủy khuất bắt đầu phóng đại, chẳng lẽ không đúng sao? Chẳng lẽ cho tới nay không phải như thế sao? Hốc mắt nhịn không được đỏ lên, Lí Kính quay đầu, quật cường không muốn làm cho Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy mình nan kham .

Nhưng phía sau lại nghe thở dài nhẹ nhàng, lập tức là tiếng bước chân, sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn không biết khi nào chảy xuống, hắn mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ vẻ mặt ôn hòa cùng đôi mắt ấm áp.

“Điện hạ, ngươi nhớ kỹ, ngươi họ Lý, ngươi là con cháu Đại Đường !”

Ngươi không cần cẩn thận, ngươi không cần sợ hãi.

***************************

“Phụ hoàng, vừa mới nãy vì sao sinh khí? Lão sư làm cái gì sao ?” Do dự sau một lúc lâu, Thừa Kiền vẫn là nhịn không được tò mò trong lòng cùng đối lo lắng cho Ngụy Chinh, mở miệng hỏi .

Lúc này, đã gần đến hoàng hôn. Thừa Kiền ngồi ở sau án thư, luyện tập viết chữ to, Thái Tông đế ngồi ở một bên, thỉnh thoảng chỉ điểm , thật sự là mấy ngày nay nằm mãi làm cho hắn có chút chịu không nổi. Lấy cớ viết chữ to để hoạt động, vừa mới bắt đầu, Thái Tông đế không chịu, nhưng ánh mắt Thừa Kiền đáng thương hề hề làm cho trong lòng hắn mềm nhũn, liền chấp thuận.

Thái Tông đế hơi hơi nhướng mày,“Kiền Nhi muốn biết?”

Thừa Kiền gật đầu, thành thật công đạo,“Ta lo lắng lão sư.”

Thái Tông đế nhìn chằm chằm Thừa Kiền trong mắt không chút nào che dấu lo lắng, trong lòng hừ lạnh một tiếng, có chút không hờn giận Thừa Kiền đối Ngụy Chinh quan tâm.

Trên mặt liền nhíu mày mở miệng,“ Một lão thần đi theo phụ hoàngNamchinh bắc chiến , mấy ngày gần đây phạm sai , Ngụy Chinh lại là người vạch ra tội trạng của người đó  .” Mấy lời quá ít ỏi , không muốn nói chuyện này ra . Trong tiềm thức, Thái Tông đế không muốn làm cho Thừa Kiền biết việc này chính mình có chút đuối lý.

Thừa Kiền ra vẻ nghi hoặc “Phụ hoàng, lão sư việc này không có làm sai a. Người ta làm chuyện sai lầm, lão sư vạch ra , không đúng sao?” Trong lòng âm thầm cân nhắc, Bàng Tướng thọ? Ân, không ấn tượng gì …

Thái Tông đế bị kiềm hãm, quét mắt Thừa Kiền, sâu sắc phát hiện trong mắt Thừa Kiền chợt lóe lên một tia giảo hoạt. Không khỏi thân thủ khinh xao đầu Thừa Kiền, làm bộ giận dữ “Thật to gan, dám trêu cợt phụ hoàng?”

Thừa Kiền sờ sờ đầu, ra vẻ ủy khuất,“Nhi thần nói là sự thật a, chẳng lẽ không đúng như vậy sao?”

Thái Tông đế nhìn Thừa Kiền liếc mắt một cái, gặp Thừa Kiền còn đang vuốt đầu, nhịn không được tự tay nhu nhu, một bên xoa, một bên sẳng giọng,“Hừ, Ngụy Chinh mới làm lão sư ngươi được vài ngày, ngươi liền hướng về hắn như vậy? Qua một một hai năm, ta xem ngươi ngay cả phụ hoàng mẫu hậu ngươi đều quên!”

[ Nguyệt : Anh ghen thôi. Sao phải dài dòng đến Trưởng Tôn hh =] ]

Thừa Kiền nhìn Thái Tông đế, tuy rằng phụ hoàng nhíu mày không hờn giận, nhưng động tác cũng rất mềm nhẹ, không khỏi mặt mày cong cong, mở miệng trả lời

“Nhi thần mới không đâu. Nhi thần không phải hướng về lão sư, chính là nhi thần nghĩ, lão sư ngay cả mệnh cũng không cần , muốn làm rõ chuyện tình, nhất định lão sư phải có lý do kiên trì.”

Thái Tông đế nâng tay một chút , ngay cả mệnh cũng không cần mà muốn làm rõ chuyện tình? Phải có lý do kiên trì? Trong lòng tựa hồ có chút hiểu được, nhưng trên mặt vẫn như cũ trừng mắt nhìn Thừa Kiền một cái “Hừ, nói được ngươi phân giải còn hơn Ngụy Chinh.”

Thừa Kiền sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười. Trong lòng yên lặng nói nhỏ, đời trước đến biết , bây giờ liền không khó thôi .

Thuận thế ôm chầm Thừa Kiền vào trong lòng, Thái Tông đế lầm bầm lầu bầu,“Bọn họ theo trẫm nhiều năm như vậy…”

Thừa Kiền ngẩng đầu, gặp Thái Tông đế trên mặt hiện lên một tia mờ mịt, không khỏi nhẹ nhàng nhíu chặt hai hàng lông mày, Thái Tông đế cúi đầu, Thừa Kiền có chút ngượng ngùng cười.

Thái Tông đế môi hơi hơi gợi lên, ôm sát Thừa Kiền, chỉ vào tờ giấy  Thừa Kiền vừa mới viết, thấp giọng nói lên vấn đề bút pháp cùng độ mạnh yếu.

Câu chuyện bị cắt ngang có vẻ không chút phù hợp , nhưng Thừa Kiền do chuyên chú nghe thanh âm dễ nghe của Thái Tông đế, mà lời nói nhỏ của hắn thì Thừa Kiền lại không nghe đến …

———————————————————————–
Bình Luận (0)
Comment