Dưỡng Quỷ

Chương 22

Trần Lệ đi đến bệnh viện

Lúc nhìn thấy Thẩm Thanh bình an vô sự, nàng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm,đôi mắt mở to đến cực hạn, nước mắt ào ào rơi xuống. Móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, vẻ mặt vô cùng dữ tợn. Nàng không thể khống chế được sự phẫn nộ phát ra từ sâu nội tâm.

****

Hôm nay là cuối tuần,Đặng Dương lái xe tới chỗ lão Trần. Sau khi kiên nhẫn gõ cửa suốt mười mấy phút đồng hồ, mới thấy có người mở cửa, lão Trần hình như mới vừa tỉnh ngủ. Lúc nhìn thấy Đặng Dương mới chợt nhớ tới “ Ồ! Là ngươi a.”

Đặng Dương bực bội, nhíu mày “Làm gì mà lâu như vậy mở cửa .”

_”Ta không biết là ngươi,hôm nay cuối tuần ta định ngủ nướng một chút.” Lão Trần xoay người sang chỗ khác,muốn tới sôpha lấy áo khoác. Nhưng lại nhìn thấy một người đang nằm trên ghế sôpha,lão Trần sững sốt không kịp phản ứng.

Từ lúc cửa mở, Đặng Dương đã phát hiện Trương Mục, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại xoay đầu về phía lão Trần.

_”Ngươi, ngươi..” lão Trần nguyên bản định hỏi ngươi tại sao lại ở chỗ này,nhưng chợt nhớ đến chuyện tối hôm qua liền ngừng lại.

Lại nói tiếp hắn đáng lẽ phải hảo hảo cảm ơn Trương thiên sư, đêm qua nhờ có Trương thiên sư mới thu phục được nữ quỷ, còn miễn phí cho hắn nữa chứ. Tuy rằng lão Trần không có nhìn thấy bộ dáng nữ quỷ,nhưng Trương thiên sư thoạt nhìn rất nghiêm túc, lão Trần đứng ngồi không yên theo đuôi Trương Mục, chờ hắn ngừng tay liền hỏi “Này…Trương thiên sư, nữ quỷ thu phục…?

_”Ân.” Trương Mục đáp

_”À, như vậy a.” Lão Trần thở ra một hơi

Sau đó, Trương Mục ngồi trong phòng khách uống hết ba chén trà,ăn hết hai gói bánh quy vẫn chưa thấy có ý đinh rời đi, lão Trần ngượng ngùng, ngoài miệng khách sáo “Trương thiên nay, hôm nay cũng đã trễ như vậy,không bằng ngươi nghỉ lại đây một đêm đi.”

Ngữ khí kia là giả vờ,cho dù là đứa ngốc cũng có thể nghe ra. Ngụ ý là : Khuya rồi, ngươi mau về đi,ta muốn nghỉ ngơi.

Nhưng mà vị này Trương thiên sư tuyệt không khách khí, vẻ mặt miễn cưỡng “Ân” một tiếng, sao đó tự nhiên đi vào phòng lão Trần lấy chăn,để lên ghế sa lon, cuối cùng còn nhìn lão Trần đang há hốc mồm nói “Nơi này tuy có chút đơn sơ, nhưng tốt xấu vẫn có chỗ để dung thân,vậy đêm nay ta đành ủy khuất chính mình ngủ ở ngoài vậy.”

Lão Trần chỉ ngây ngốc “A”một tiếng,sau đó cứng ngắt trở về phòng.

Đây rốt cuộc da mặt Trương thiên sư quá dày ? Hay là do mình quá nhỏ nhen nhỉ ? Lão Trần nghĩ nghĩ mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ

Nhìn thấy Đặng Dương từ ngoài bước vào, Trương Mục ngẩng đầu, cười cười “Buổi sáng tốt lành.”

_”Đây là chuyện gì ?” Đặng Dương khó hiểu nhìn lão Trần

Lão Trần hắc hắc cười gượng hai tiếng,”Trương thiên sư hắn…”

_”Nói đơn giản là, chúng ta đang ở chung.” Trương Mục trùm chăn đi rót ly nước.

_”A?” lão Trần choáng váng

Trương Mục quay đầu lại “Ân…đối với ân nhân cứu mạng thì chút việc nhỏ như vậy ngươi phải làm.”

Lão Trần bị bốn từ “ Ân nhân cứu mạng” kia dọa choáng váng,há hốc mồm, Trương thiên sư sao có thể…sao lại có thể không biết xấu hổ đến như vậy chứ ?? Rõ ràng chính mồm hắn nói là thuận tiện“giúp” mình thu phục quỷ mà…

_”Ta biết lúc này trong lòng ngươi đang nghĩ gì, ờ, này cũng thật không biết xấu hổ,” Trương Mục trùm chăn đi đến trước mặt lão Trần,nhìn thoáng qua ngực của hắn,vươn tay chỉ chỉ, vẻ mặt cực kì vô hại nhìn lão Trần “Ta biết thuật đọc tâm,ngươi không nên quên.”

Lão Trần thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu..

Đặng Dương rất có ấn tượng với người thanh niên này,lần trước đã gặp hắn ở nhà Trần Lệ…

_”Cho nên nói là ở chung sao ?” Đặng Dương quay đầu nhìn lão Trần,lão Trần rối rắm một hồi,được rồi, mình thật sự là kẻ không phóng khoáng chút nào,không phải chỉ ở nhờ vài ngày thôi sao, không có việc gì a,không có việc gì a. “Ân…Tạm thời là như vậy.” Chính là vẫn luôn cảm thấy có chỗ là lạ. Ở chung…?

_”Đúng rồi, sớm như vậy đến tìm ta có chuyện gì sao ??” Lão Trần hỏi

Đặng Dương lại nhìn thoáng qua Trương Mục “Người ta muốn tìm đã ở chỗ này, không cần tìm nữa .”

Nghe nói như thế Trương Mục ngẩng đầu nhìn Đặng Dương.

_”Ngươi tìm Trương thiên sư ?” lão Trần nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, Đặng Dương tìm Trương Mục để làm gì ?

Đặng Dương lại nói “Mau đi pha cà phê lại đây,ta có chuyện muốn nói cùng Trương thiên sư.”

_”A a.” lão Trần gật đầu

_”Nhĩ hảo, chúng ta đã từng gặp mặt,là ở nhà Trần Lệ. Ta là người phụ trách vụ án này, ta tên Đặng Dương.” Đặng Dương ngồi đối diện Trương Mục.

Trương Mục đáp “Trương Mục.”  Nói xong liền trát trát nhãn tình nhìn Đặng Dương “ Đặng tiên sinh tìm ta là có chuyện gì sao ?”

_”Ta cũng không dài dòng quanh co,vốn là hôm nay tính toán đi tìm ngươi,trùng hợp lại gặp ngươi ở chỗ này, đỡ phải vất vả đi tìm. Ta đây, chỉ là muốn hỏi ngươi một số vấn đề mà thôi.”Đặng Dương nghiêm mặt nói

_”À ?” Trương Mục mở TV

Đặng Dương tiếp tục “Theo ta được biết ngươi là người được Trần Đông mời đến để tróc quỷ, Trần Đông tìm đến ngươi lúc nào,ngày đó hắn tìm đến ngươi đã nói những gì ?”

_”Vấn đề ngươi hỏi hình như hơi nhiều.” Trương Mục ngả người trên ghế salon,vươn tay nhu nhu chân mày, sau đó nhếch miệng cười “Có điều hỏi thật đúng trọng điểm.”

Trương Mục lấy ra một cây que kẹo,mở vỏ kẹo, nhét vào miệng mình. Nhìn Đặng Dương nói “Ờ, hình như ta biết những điều ngươi muốn hỏi, nhưng trước hết phải để ta nhớ lại đã.”

Nhìn hành động của thanh niên trước mặt, Đặng Dương nhíu mày “Đây là một vấn đề rất ngiêm túc, ta nghĩ mời ngươi tỏ ra hợp tác một chút.”

Trương Mục không thèm để ý,chỉ liếc hắn một cái,nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra thì há mồm nói “Một tháng trước, Trần Đông đến tìm ta,hắn nói hắn cảm thấy nhà hắn có thứ không được sạch sẽ,dọa cháu gái hắn phát điên,làm cho gia đình của con gái hắn không thể sống an bình. Về phần nguyên nhân thì hắn ngậm miệng không đề cập tới. Khi cùng hắn về Trung Quốc, hắn chỉ dặn dò ta tận lực bảo vệ gia đình của con gái hắn, từ đó về sau cũng chưa từng gặp lại.  Lần đầu gặp Thẩm tiên sinh cùng Thẩm phu nhân,ta thấy âm khí trên người bọn họ rất nặng,xem ra là đã bị ma quỷ theo ám một đoạn thời gian. Về phần quá khứ của Thẩm phu nhân , ta cũng chỉ biết giống ngươi, ngoài ra không còn gì khác.”

Sau khi nhanh chóng nói ra mọi chuyện,Trương Mục lấy que kẹo ra “Còn có, ta muốn nói với ngươi, ăn kẹo không có nghĩ là ta không nghiêm túc trả lời câu hỏi của ngươi. Lời ngươi nói làm ta có chút không vui.”

Đặng Dương trầm mặc một hồi, tựa hồ đang suy nghĩ đến lời khai của Trương Mục. Nửa ngày sau mới nói một câu “Đối với lời nói của mình, ta thật sự rất xin lỗi,ta chỉ muốn nhanh chóng phá án,hy vọng ngươi có thể thông cảm.”

_”Như vậy , Trương thiên sư…”

_”….trên đời này thật sự có quỷ sao ?” Đặng Dương có chút không xác định.

Trương Mục gợi lên khóe miệng “Có.”

_”Vậy…là ai ?”

_”Ta nghĩ là ngươi cũng biết, nhưng ta không muốn nói ra, nói xấu sau lưng người chết là đại bất kính.” Trương Mục cười một cách cổ quái,từ ghế salon đứng dậy,tiếp nhận cà phê lão Trần đưa tới,nhấp một hơi, lắc đầu “Ta thích ngọt, về sau nhớ thêm nhiều đường vào.”

Đặng Dương lâm vào trầm tư. Dương Hoằng hay Thẩm Thành ?

*****

_”Mấy ngày nay Tiểu Thanh thế nào ?” Trần Lệ đứng bên hành lang hỏi bác sĩ phụ trách Thẩm Thanh,nàng không dám đi vào nhìn Thẩm Thanh,từ lần trước chứng kiến kích động của Thẩm Thanh, khi nhìn thấy mình,Trần Lệ không dám đến gần nữa.

_”Tình huống có chút không ổn,so với lần trước còn nghiêm trọng hơn. La hét muốn về nhà,luôn miệng kêu có quỷ có quỷ , có đôi khi lảm nhảm cả đêm, làm thế nào cũng không ngăn được. Chỉ có thể dùng đến thuốc an thần mới có thể làm nàng trấn tĩnh lại.” Bác sĩ thở dài, lắc đầu nói

Trần Lệ rũ xuống mi mắt, không nói gì. Đi đến phòng bệnh của Thẩm Thanh,xuyên qua cửa thủy tinh Trần Lệ nhìn thấy Thẩm Thanh đang an tĩnh nhắm mắt nằm trên giường, tựa hồ là đang ngủ.

Trần Lệ bắt đầu hoảng hốt, con gái của nàng tại sao đột nhiên biến thành như vậy, là lỗi của ai chứ ?

Vừa lúc đó, Trần Lệ không có chú ý tới, Thẩm Thanh bỗng dưng mở mắt, ngồi dậy, đi xuống giường,chân trần chậm rãi đi đến cửa, không hề phát ra tiếng động.

Lúc đến nơi, Thẩm Thanh hung hăng nện một phát vào cửa.

Trần Lệ bị cửa chấn động làm bừng tỉnh,nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt vặn vẹo xuất hiện trước mắt mình. Trái tim mãnh liệt co rút,vô cùng hoảng sợ.

Chờ nàng lui về sau một bước , mới nhận ra đó là khuôn mặt của Thẩm Thanh,Thẩm Thanh đang dán chặt vào cửa kính nhìn Trần Lệ, không ngừng “Thông thông” đập cửa “Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài! T muốn về nhà! Có quỷ! Có quỷ! Ta phải về nhà! A…Ngươi thả ta ra ngoài.!”

Tiếng gào thét kia hoàn toàn không giống như thanh âm của Thẩm Thanh,khàn khàn mà bén nhọn,giống như tùy thời có thể phá rách cổ họng.

Phía sau, bác sĩ nhìn hành động điên cuồng của Thẩm Thanh mà nói “Thẩm phu nhân, nếu Thẩm Thanh cứ tiếp tục như vậy,bệnh viện thật không thể để nàng tiếp tục ở lại trong này. Cửa kính đã phải đổi hai lần. Hay là nên cách ly nàng đi,an trí ở một nơi hẻo lánh,bằng không nàng cứ mãi gây ầm ĩ cả ngày lẫn đêm như vậy chúng ta thật sự không có biện pháp.”

Trần Lệ nhìn Thẩm Thanh điên loạn bên trong cánh cửa,không nói gì.

Bác sĩ khó xử, một lát sau tiếp tục nói “Thẩm phu nhân, ta có một biện pháp , không biết có nên nói hay không.”

_”Nói.” Trần Lệ bất động, ngữ khí nguội lạnh.

_Ta cảm thấy, Thẩm Thanh cũng không phải hoàn toàn bị điên đâu.

_”Lời này có ý gì ?” Trần Lệ nghiêng đầu nhìn hắn.

Bác sĩ nói “ Ta cũng không dám chắc,chỉ là trực giác mà thôi. Nhưng theo ý kiến cá nhân của ta, ta cảm thấy ngươi nên đón nàng về nhà hảo hảo chiếu cố, nói không chừng sẽ có cơ hội hồi phục. Thẩm Thanh luôn la hét đòi về nhà,không bằng theo ý nàng đi. Một người điên mà vẫn còn muốn về nhà… mong muốn đó cỡ nào mãnh liệt…”

_”Ngươi nghĩ rằng ta chưa từng nghĩ đến sao ?” Trần Lệ nhìn Thẩm Thanh nở nụ cười,nụ cười cực kì bất đắc dĩ,cực kì chua xót. Thanh âm mang theo sự thống khổ của một người mẹ thương tiếc đứa con của mình .

Nàng sao lại không muốn đón Thẩm Thanh về nhà chứ? Sao lại không muốn đưa Thẩm Thanh thoát khỏi cái nơi quỷ quái này ? Nhưng mà ngươi nhìn, hiện tại đều đã biến thành bộ dáng gì,nàng làm sao có thể chiếu cố Thẩm Thanh ? Nàng đã bị dọa sợ,nàng sợ hãi việc mình chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Thanh bị thương tổn,đó là lỗi của nàng,là do nàng không thể bảo vệ con gái của mình.

Nhìn biểu tình của Trần Lệ,bác sĩ chỉ có thể ở trong lòng thở dài,sau đó để Trần Lệ đứng đó một mình.

_”Thả ta ra ngoài! Ta muốn ra ngoài…” Không biết Thẩm Thanh đã kêu bao lâu,Trần Lệ nghe một tiếng, tâm đều đau một lần.

Nàng đi qua, muốn thông qua cửa kính sờ sờ mặt Thẩm Thanh,nhưng thời điểm tay nàng vừa chạm cửa kính,Thẩm Thanh đột nhiên kinh hách thối lui về phía sau một bước,hét to một tiếng “KHÔNG CẦN!”

_”Tiểu Thanh ?” Trần Lệ nghi hoặc nhìn tay mình,lại nhìn Thẩm Thanh “ Tiểu Thanh ? Con làm sao vậy ?”

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao có thể lại giống như lần trước ? Thấy mình liền như gặp phải ác ma.

Trần Lệ vô lực nhìn Thẩm Thanh “Tiểu Thanh, con đến cùng là muốn mụ mụ phải làm thế nào bây giờ ?” Thẩm Thanh vẫn duy trì vẻ mặt hoảng sợ nhìn Trần Lệ. Trần Lệ cảm thấy vô cùng khó chịu,nàng nhìn Thẩm Thanh như vậy rất khó tiếp nhận,cuối cùng vẫn cắn răng xoay người bước đi.

_”Mụ mụ.” Đúng lúc một thanh âm lại vang lên,Trần Lệ ngơ ngác dừng lại,tâm tình bây giờ, ngay cả Trần Lệ cũng không thể hình dung. Không thể nói rõ là vui quá hóa buồn hay là hỉ quá hóa bi…

_”Mụ mụ…” lại một tiếng, Trần Lệ không biết đã bao lâu rồi chưa được nghe qua…

Nàng quay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt Thẩm Thanh đang  chờ mong nhìn mình , hé miệng kêu “Mụ mụ…”

Một tiếng kia kêu vào trong lòng Trần Lệ…

Trần Lệ dưới chân có chút kích động, nàng lảo đảo đi đến , không xác định hô một tiếng “Thẩm Thanh..?

_”Thẩm Thanh? Là con phải không ? Là con gọi mụ mụ phải không ? Là con gọi đang gọi mụ mụ phải không ? Thẩm Thanh.. ?” Trần Lệ đưa tay đặt lên cửa,Thẩm Thanh vẫn không phản ứng,chỉ mở to mắt nhìn Trần Lệ “Thả con ra ngoài đi.”

_”Thẩm Thanh…” “ Mụ mụ thả con ra ngoài đi..”

Những lời này ngay lập tức đánh thức Trần Lệ,Trần Lệ run rẩy quay người sang chỗ khác “Thẩm Thanh, lần sau mụ mụ lại đến thăm con.”

Thời điểm nhìn thấy Trần Lệ dứt khoát xoay người rời đi,Thẩm Thanh đột nhiên điên cuồng gào lên , vẻ bình tĩnh lúc nãy biến mất sạch sẽ,cả khuôn mặt trở nên cực kì dữ tợn “Thả ta ra ngoài! Ta muốn ra ngoài!”
Bình Luận (0)
Comment